Đế Cuồng

Chương 67: Chương 67: Nhân là tai kiếp của thiên địa?




- Thẩm huynh chưa nghe câu nhân định thắng thiên sao? Sinh tử là do chúng ta tự mình nắm bắt!

Độc Cô Minh nở cười lạnh lẽo nhìn sang bốn chí tôn thiên kiêu đang dùng pháp bảo chống cự lại yêu tiên ma hỏa. Dưới ánh mắt sửng sốt của Thẩm Yến, hắn không ngờ lại đột ngột lao ra khỏi Tịnh Dục Liên Hoa, thả mình xuống Ngũ Diệt Ma Hỏa bên dưới.

Vì đang ở dưới đất cách đó rất xa quan sát tình hình nên Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y trông thấy rất rõ cảnh tượng điên cuồng này. Ngay cả Doãn Chí Bình cũng không khỏi run lên cầm cập:

- Cuồng tính của tên này lại bộc phát rồi!

- Ha ha, ta là đệ nhất ma, không thể nào bị ma hỏa tiêu diệt!

Thân thể hắn hoàn toàn bị Ngũ Diệt Ma Hỏa nhấn chìm, mùi khét lẹt bốc lên, da thịt toàn thân bị ma hỏa thiêu đốt ăn mòn đến mức đáng sợ. Nhưng nụ cười trên môi hắn vô cùng điên cuồng, thậm chí không thèm chống cự mà hoàn toàn buông lỏng mặc kệ ma hỏa bao phủ lấy mình.

Ở trong tâm hải, “Độc Cô Minh” không khỏi chấn kinh về hành vi này của tâm ma. Nhưng nếu tâm ma đã làm vậy khẳng định có đạo lý riêng của mình. Theo “Độc Cô Minh” cảm nhận thì tâm ma thật sự rất thần bí. Y ra đời sau hắn, song dường như biết rất nhiều chuyện về tu luyện giới. Ngay cả kiến thức về kiếp cũng rất sâu rộng, nào là phàm kiếp thánh kiếp, miêu tả rất rõ giống như từng đích thân trải qua. Rốt cuộc y là bản ngã do hắn biến thành hay là một cường giả sống lại từ cõi chết đây?

- Chẳng lẽ lại có liên quan tới cổ ngọc vỡ nát?

“Độc Cô Minh” nghi hoặc tự hỏi.

Cổ ngọc bây giờ không còn trên người hắn mà đã được Trần Mạn Dao đeo lên cổ.

Mà Trần Mạn Dao lúc này đang bị đám người Quan Thất truy đuổi tới tận cùng của Tuyệt Vọng Ma Uyên. Toàn thân nàng chảy đầy máu tươi, hoàn toàn không kháng cự nổi sự hùng mạnh của Quan Thất.

Con rùa đen ở trên vai mặc dù bị thần thông của Quan Thất đánh cho tối tăm mặt mũi nhưng vẫn liên tục gân cổ lên thét:

- Con bà ngươi tên họ Quan kia, ngươi dám xúc phạm Vô Thượng Đế Quy, đợi Tiểu Minh Tử nô bộc của ta đuổi tới nhất định sẽ đánh ngươi nằm giãy đành đạch như một con chó chết.

- Con rùa đen nhà ngươi chỉ giỏi khua môi múa mép! Tiểu Minh Tử kia là ai? Trong lời nói của ngươi có vẻ rất lợi hại, không biết tu vi đã đạt tới Tiên Thai hay chưa?

Quan Thất mỉm cười, chân đạp trên lưng một con tiên hạc, thần thái cực kỳ bình tĩnh không hề bị con rùa đen chọc giận.

- Tiên Thai? Tiên Thai thì tính cái chó gì? Năm đó ông đây còn khiến Đế cảnh phải quỳ rạp dưới chân xin được ban cho một ít hỗn độn khí… Tên tiểu tử nhà ngươi không biết trời cao đất dày dám đuổi giết ta?

- Lại ba hoa, đã tới đường cùng rồi để xem các ngươi còn chạy đi đâu…

Tuy nói vậy nhưng vẻ mặt của Quan Thất lại cực kỳ ngưng trọng khi chứng kiến trước mặt là hai ngọn núi chất đầy xương khô nằm sát cạnh nhau, khoảng cách giữa chúng tạo thành một lối đi chỉ rộng tầm một trượng vừa đủ cho một người đi vào. Sát khí, tử khí, oán khí ở lối đi này nồng đậm đến cực điểm, có một số còn hóa thành hình dạng mặt người và yêu thú bay lượn tới lui, e rằng cho dù Tiên Thiên tu sĩ đi vào thì toàn thân cũng sẽ bị ăn mòn mà biến thành một đống xương khô.

- Công tử, đây chính là nơi được mô tả dẫn đến địa phương tồn tại thi thể của Tiên Chủ và Ma Chủ, cây thương mà vị cường giả tuyệt thế kia dùng để đâm chết họ cũng ở trong đây…

Một chí tiên thiên kiêu ghé tai nói với Quan Thất.

- Không vội, để xem tình hình thế nào rồi tính tiếp!

Gã cười nhạt nhìn Trần Mạn Dao đang đứng ở trước thông đạo, hơi thở gấp gáp, rõ ràng đang phân vân không biết có nên đi vào không.

Con rùa đen run rẩy nói:

- Ở đây có oán niệm của cường giả Chủ cảnh, nhưng mà chúng ta không còn đường lui nữa rồi.

Trần Mạn Dao thở dài. Nàng sống lại sau đoạn năm tháng bị chôn vùi ở thái cổ. Những tưởng dựa vào truyền thừa của Quỷ Chủ có thể một đường tu hành thuận lợi, trở thành nhân vật khiến chúng sinh quỳ bái, nhưng không ngờ vận mệnh thật biết trêu đùa. Rốt cuộc số phận nàng vẫn không tránh khỏi việc phải táng thân trong một di tích thuộc về khoảng thời gian cấm kỵ khác.

Tháo cổ đồng xuống cầm trong tay, Trần Mạn Dao mỉm cười chua chát, sau đó đi thẳng vào thông đạo kia, đầu cũng không thèm ngoảnh về phía sau một cái. Thân hình của nàng nhanh chóng bị vô số tử khí, oán khí, sát khí hóa thành hình mặt người bao phủ.

Quan Thất híp mắt nhìn Trần Mạn Dao đi vào thông đạo, trong lòng khẽ vận dụng Diễn Sinh quyết thôi diễn nhưng vẫn không đoán ra nổi trong đó sẽ diễn ra việc gì. Giống như có một loại kiếp lực đang bao phủ vùng đất này, ngăn cách nó khỏi thiên đạo trên cao, không ai có thể nhìn thấu sự thực bên trong nó.

———————————————————————

- Ca ca, chờ muội! Muội cảm nhận được ca ca đang ở rất gần rồi…

Tại một nơi khác trên Tuyệt Vọng Ma Uyên, một thân ảnh nữ hài nhỏ bé đeo mặt nạ đang lặng lẽ bước đi bỏ lại sau lưng một đống xương khô.

Đống xương khô này không phải do xác của cường giả thượng cổ biến thành mà hoàn toàn là những thiên kiêu ngũ châu bị hút cạn huyết nhục để lại.

Nữ hài không phải ai khác mà chính là Nguyệt Nhi yếu đuối, người còn sót lại duy nhất ở thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân giống Độc Cô Minh.

Ma khí trên người cô bé thậm chí còn mạnh mẽ gấp nhiều lần Độc Cô Minh hiện tại. Mà nói đi cũng phải nói lại, Độc Cô Minh tuy gọi là ma, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác nên gọi hắn là “tà” thì đúng hơn. Vì thực chất hắn ngay cả với ma khí dường như cũng cảm thấy khinh thường, chỉ vì sinh từ ma khí nên mới miễn cưỡng sử dụng. Còn Nguyệt Nhi chính là Thiên Ma thể, dù ở ma tộc năm xưa cũng là một trong những loại thể chất quý hiếm, hiển nhiên ma khí trên người sẽ cực kỳ tinh thuần.

- Nguyệt Nhi thành công dung hợp đạo và ma rồi… Ca ca, khi tìm được huynh muội sẽ giúp huynh!

Đôi chân của cô bé lướt đi một cách ma mị trên mặt đất, đúng lúc này cô bé gặp phải Ngọc Chân tử cũng đang bay đến từ hướng ngược lại.

- Đây là?

Ngọc Chân tử hít vào một hơi lạnh, cảm nhận được sự khủng bố phát ra từ người cô bé kia. Đó là một loại ma khí tinh thuần cùng ý cảnh như muốn cắn nuốt vạn vật khá giống với tên Độc Cô Minh vô sỉ đáng chết kia.

- Ngươi là ai?

Gã buộc miệng hỏi, nhưng đáp lại chỉ là một tiếng cười trong trẻo mang đầy sự tà ác vang lên khắp không gian.

- Là kẻ nuốt chí tôn!

Nguyệt Nhi mỉm cười, sau lưng xuất hiện một ác ma không rõ hình thù đang há rộng cái mồm đầy máu chứa răng nanh lổm chổm ngoạm về phía Ngọc Chân tử.

- Hừ, ta là chí tôn đại viên mãn, cùng cảnh giới ngay cả Độc Cô Minh kia cũng phải nhờ sự trợ giúp của phân thân Chân Võ mới đánh trọng thương được ta… Tiểu ma đầu ngươi tuổi còn quá nhỏ, có tư cách gì mà dám vô lễ với ta? Khí Vô Ứng Giả!

Ngọc Chân tử quát lớn, một làn sương khói bao phủ toàn thân gã, giúp gã chống chọi với ma khí cuồn cuộn khắp bốn phương đang muốn cắn nuốt mình.

- Khí Chi Thủy Dã!

Tay phải Ngọc Chân tử liên tục đánh ra mười tám chưởng, tiên lực xuất ra từ lòng bàn tay ngưng tụ thành mười tám chưởng ấn khổng lồ trong không trung vỗ lên hư ảnh ác ma sau lưng Nguyệt Nhi.

- Đại Thôn Phệ Thuật!

Nguyệt Nhi lạnh lùng nói, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chạm vào chưởng ấn khổng lồ kia, không ngờ khiến chưởng ấn khổng lồ hoàn toàn tan rã biến thành những đạo tinh khí dung nhập vào thân thể cô bé.

- Cái gì? Ngay cả thần thông của ta cũng cắn nuốt được? Ngươi là loại quái thái gì?

- Là kẻ nuốt chí tôn!

Nguyệt Nhi nhắc lại lần nữa, vì khuôn mặt đang bị che phủ hoàn toàn bởi mặt nạ nên không rõ cô bé đang có cảm xúc thế nào.

Ngọc Chân tử lùi lại mấy bước, mồ hôi trên trán vã ra như tắm. Sau khi thoát ra khỏi Sơn Hà Đồ, tiên lực trong người gã vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn còn đang vô cùng suy nhược, bằng không chắc chắn đủ sức đánh bại tiểu ma đầu quái dị trước mặt. Còn bây giờ thắng bại khó nói, e rằng hôm này có khả năng phải táng mạng tại đây.

- Cắn nuốt thêm ba chí tôn thiên kiêu nữa ta cũng sẽ trở thành Khổ Hải đại viên mãn…

Đôi môi anh đào nhỏ bé của Nguyệt Nhi hiện lên nụ cười ác độc, một lần nữa điều khiển hư ảnh ác ma sau lưng tấn công Ngọc Chân tử.

———————————————————————

Thiên cuồng khiến chúng sinh hủy diệt, địa cuồng khiến chúng sinh chôn thây, vậy nếu nhân cuồng liệu có thể diệt thiên táng địa hay không?

Độc Cô Minh chìm trong Ngũ Diệt Ma Hỏa, yêu lực và tiên lực đều bị ngọn lửa này đốt đến mức phải thu lại vào trong khổ hải, nhường chỗ cho ma lực tinh thuần lan tràn khắp cơ thể. Mà ma lực của Độc Cô Minh lúc này không hề giống với loại ma lực mà Nguyệt Nhi đang sở hữu. Nó mang theo ba phần tà khí, ba phần ý vị khinh thường thế gian, lại ba phần sa đọa hồng trần và một phần nữa không cách nào mô tả thành lời. Nếu có thể mô tả gần chính xác nhất một phần cuối cùng này thì chỉ có một chữ “kiếp”.

- Thiên có thể trở thành kiếp của nhân, địa cũng có thể trở thành kiếp của nhân, vì sao nhân lại không thể trở thành kiếp của thiên địa? Ta chính là tai kiếp của thiên địa, sinh ra nhằm mục đích hủy diệt thế gian…

Độc Cô Minh lạnh lùng nói, cuối cùng thi triển ra Minh Ma Biến mà “Độc Cô Minh” vẫn luôn chần chừng không muốn sử dụng.

Hỏa kiếp qua đi, rốt cuộc Thẩm Yến, Lôi Diệt, Phong Diệt, Tiêu Ức Tình và Côn Vũ đều có thể chống chọi được.

- Tử kỳ của hai ngươi tới rồi!

Ánh mắt sắc bén như dao cạo của Côn Vũ nhìn về phía gã thanh niên áo đen tóc đen, làn da trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền đang đứng dưới đất.

Tiêu Ức Tình cười nhạt:

- Vừa nãy là áo trắng tóc trắng, bây giờ thành áo đen tóc đen. Thay đổi màu áo và màu tóc không thể khiến ngươi sống thọ hơn được đâu!

- Vậy sao?

Độc Cô Minh tỏ ra điềm nhiên, cuối cùng mỉm cười nói:

- Ngũ Đại Gông Xiềng sao còn chưa xuất hiện?

Lời này hắn không nhắm về bốn chí tôn thiên kiêu mà là nhắm về “ông trời”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.