Đế Cuồng

Chương 204: Chương 204: Thái bình thịnh thế của ngươi là gì?




Độc Cô Minh nhìn Địch Vân không chớp mắt, mà y giống như cũng cảm nhận được cái nhìn đầy sát ý của Độc Cô Minh, lần đầu tiên trên môi nở một nụ cười khó hiểu:

- Sao nào? Ngươi đang cảm thấy lòng dạ ta rất cầm thú, không những thế còn ngu muội, đến thân bằng quyến thuộc cũng nhẫn tâm lợi dụng, chỉ vì phò tá một Lạc đế vô đức vô năng mà bất chấp tất cả phải không? Bây giờ ngươi đổi ý mà giết ta còn kịp, đời này ta chỉ phò một chủ công duy nhất, tuyệt đối không quỳ gối trước mặt người thứ hai.

Độc Cô Minh trầm mặc không đáp, Thiên Nhai kiếm chậm rãi đưa lên, sát khí tràn ngập cả căn phòng tối tăm này.

Sự lạnh lẽo bắt đầu bao phủ thân thể Địch Vân, trong lúc vô tình, khóe môi y không ngờ lại nở một nụ cười tự giễu, giống như tự trào phúng cho số phận mình.

Một làn gió nhẹ xẹt qua cổ y, khuôn mặt y cũng hiện lên vẻ giải thoát.

Trong lúc nhất thời, màn đen trước mặt Địch Vân như vỡ tan ra hóa thành ảo ảnh thời gian, tất cả quay về mấy năm về trước lúc có một bé trai tầm một tuổi đang lửng thửng tập đi trong hoa viên, cách đó không xa là một thiếu phụ đoan trang nhã nhặn đang ngồi khâu áo.

Nàng bất giác nhìn y mỉm cười, mà y cũng nhìn nàng đầy trìu mến.

Nụ cười này chẳng lẽ có thể xuất phát từ một kẻ tàn nhẫn máu lạnh ư?

Không gian giống như đọng lại trong giây phút này, ngay cả ánh lửa bập bùng trong căn phòng cũng tắt ngấm, Địch Vân sau khi lặng thinh hồi lầu liền cất giọng hỏi:

- Vì sao không xuống tay?

Độc Cô Minh tra kiếm vào vỏ lại, thứ hắn chém xuống không phải đầu của Địch Vân mà là một lọn tóc bết đầy máu đen của y.

- Ngươi diễn kịch rất đạt, nhưng khoảnh khắc sắp chết lại không che giấu nổi tình cảm trong thần thái. Cổ nhân có nói, người sắp chết luôn rất chân thật, biểu hiện của ngươi chắc chắn không phải giả. Ngươi là đang nhớ tới vợ con của mình.

Địch Vân không đáp. Lại nghe Độc Cô Minh nói:

- Câu chuyện ngươi kể rất hay, rất lôi cuốn, cảm xúc trong mỗi câu nói càng thêm chân thật. Nhưng ngoài việc vào giây phút cuối cùng lỡ thất thố ra thì còn có nhiều chi tiết mà ngươi đã để lộ sơ hở.

- Ồ?

Địch Vân nhướng mày tỏ vẻ thú vị.

- Ngươi tuy là Tam Hợp các chủ, trong triều đình là Tòng Nhị phẩm Giám Sát sứ có thể điều tra và xử trí những quan lại tham ô, mưu đồ bất chính song thực chất quyền lực thua kém Võ Duy Dương rất nhiều. Những công lao của ngươi nói không quá là đều đổ dồn trên người lão hồ ly kia, chẳng ai đề cao coi trọng ngươi. Nếu đem cái tên Địch Vân này nói ra bên ngoài cũng chẳng có ai quan tâm, làm sao thiên hạ có thể vì cái chết của ngươi và gia đình mà náo động được? Tấm mặt nạ giữa Võ Duy Dương và Uông Thư Chính cũng không thể bị xé rách dễ như vậy. Hiện tại Võ Duy Dương vẫn kê gối ngủ yên, Uông Thư Chính tuy nắm được ngươi trong tay nhưng cũng không hề ép ngươi phải đổ tội cho Võ Duy Dương. Ngươi muốn khai thì khai, không muốn khai cũng không sao, vẫn chỉ có mình ngươi là bị đưa ra chém đầu. Có thể nói, từ trước đến giờ ngươi chẳng khác gì một con chốt thí không ai quan tâm, chết không đáng tiếc…

Độc Cô Minh thấy y không phản bác gì, nói tiếp:

- Ngươi là đang thử thách ta có xứng để trở thành chủ công của ngươi hay không. Thật ra ngươi rất hy vọng sẽ có người xuất hiện cứu mình, ngươi chưa muốn chết, lòng vẫn ôm nỗi hận thù rất lớn!

Cơ mặt Địch Vân bắt đầu giãn ra, vẫn chỉ hỏi lại bằng hai từ:

- Thế ư?

Độc Cô Minh nói tiếp:

- Ngươi muốn xem ta có thể phân biệt thị phi hay không. Nếu như ta là kẻ có tầm nhìn ngắn hạn, không biết suy xét, chỉ khăng khăng theo những quy tắc đạo đức thông thường thì ắt sẽ ra tay giết ngươi. Mà giả như ta là tiểu nhân thì lại sẽ dùng hết thủ đoạn mà hạ mình xin ngươi trợ giúp. Hai loại chủ công như vậy, ta nghĩ ngươi thà chết cũng không chịu phó tá.

- Vậy ngươi cho rằng chủ công mà ta muốn phò tá là hạng người thế nào? Chẳng lẽ lại giống ngươi hay sao?

- Nếu người ngươi mong muốn không phải là ta, vì sao cố tình diễn cho ta một vai “ngu trung” để chứng tỏ sự trung thành của bản thân mình kia chứ? Ngươi cho rằng làm như vậy sẽ khiến ta cảm phục, không những không muốn giết ngươi mà quyết tâm “chiêu hiền” sẽ càng lớn hơn. Ngươi trung thành đến thế này, chỉ cần quy hàng thì sẽ tuyệt đối không phản bội, trở thành cánh tay đắc lực nhất ở nơi mà ngươi đầu nhập vào.

Địch Vân lắc đầu:

- Bấy nhiêu vẫn chưa đủ để thuyết phục ta rằng ngươi là kẻ đáng để phò tá.

Độc Cô Minh cười cười:

- Ta đích thực không phải là kẻ đáng để cho ngươi phò tá, mà ta cũng không muốn làm chủ công của ngươi. Độc Cô Minh ta từ xưa đến nay chưa từng hy vọng sẽ bắt người khác cúi đầu trước mình. Nếu ngươi hợp ý ta, mà ta cũng hợp ý ngươi thì có thể xưng là huynh đệ. Tất nhiên, ta phải làm đại ca. Những điều ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi thực hiện. Mà những điều ta muốn, nếu ngươi thấy thú vị thì có thể góp một tay.

Địch Vân có vẻ khá bất ngờ với giọng điệu này của hắn, im lặng rất lâu rồi chợt hỏi một câu không hề liên quan:

- Theo ngươi thái bình thịnh thế là gì?

Độc Cô Minh mỉm cười, trong lòng nghĩ đến một số chuyện, sau đó đáp:

- Ta không rõ, nhưng ta nghĩ thái bình thịnh thế không phải ám chỉ một tràng cảnh quá bình yên hay quá máu tanh. Thái bình là an ổn, mà thịnh thế lại là phát triển phồn vinh. Nếu không va chạm lẫn nhau thì làm sao phát triển được? Nhưng nếu va chạm quá gay gắt thì thiên hạ cũng không còn an ổn. Thái bình thịnh thế theo ta là ám chỉ một loại trạng thái trung dung, không thái quá nhưng cũng không trầm lắng. Hiện tại ta không thể nói rõ được rốt cuộc nó là như thế nào, nhưng ta sẽ đi tìm… tương lai chắc chắn sẽ tìm được…

Lời nói của hắn khiến Địch Vân chấn động hồi lâu, đến khi mở miệng ra thì giọng nói đã trở thành khàn khàn:

- Ngươi rất đặc biệt! Loại người đặc biệt như ngươi và Cố Lý mỗi khi xuất hiện đều sẽ đem đến một loại thần thái và khí chất vô cùng đặc trưng khó lòng pha trộn trong biển người mênh mông. Khoảnh khắc ta gặp Cố Lý liền biết tài của người này vĩnh viễn trên ta một bậc, còn ngươi, tài ngươi ở dưới ta, càng thua xa Cố Lý, nhưng có lẽ chỉ khi thiên hạ trong tay ngươi thì mới có thể an định…

Độc Cô Minh nghe câu này xong mà không hề có chút tự mãn nào. Hắn nhớ đến Cố Lý, vì sao y lại chủ động truyền thụ thuật mưu quyền cho hắn? Chẳng lẽ chỉ vì Nhân Phi Nhân một kẻ đã khuất hay sao? Nhưng thật sự hắn cũng không nhìn ra bản thân có gì đặc biệt. Thuật quyền mưu hắn không giỏi, thực lực cũng không phải quá xuất chúng, cách hành xử càng đặt nặng chữ “tình”. Có rất nhiều nhân tuyển tốt hơn hắn, nhưng Cố Lý và Địch Vân không hề đánh giá cao họ mà chỉ tập trung vào hắn.

- Vậy ngươi quyết định thế nào? Có muốn làm huynh đệ với ta không?

Độc Cô Minh mỉm cười nhìn gã nam tử đầu tóc rũ rượi, mình bê bết máu đang ngồi xếp bằng trong góc tối kia.

Địch Vân ngẩn ngơ hồi lâu, đầu hơi ngẩng lên, mắt tuy mù nhưng tai lại thính vô cùng, bên tai y giống như thoáng hiện lên tiếng gió rít mưa sa đến từ bầu trời bên ngoài.

- Mưa gió đến rồi, mà ta thì lại bị giam hãm ở một góc thế này cũng là một loại dày vò. Ta rất tò mò muốn biết thái bình thịnh thế trong lòng ngươi rốt cuộc có dạng gì. Như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể đưa ta thoát ra ngoài, ta nguyện ý cúi đầu trước ngươi, phò tá ngươi đến tận cùng…

Độc Cô Minh giơ chưởng tâm ra phía trước ngắt lời Địch Vân:

- Ta nhắc lại, ta không cần ngươi cúi đầu, chúng ta sánh ngang nhau, không ai hơn ai. Ngươi có thể tùy ý rời đi khỏi ta bất kỳ lúc nào ngươi muốn!

Khoảnh khắc hắn vừa nói ra câu này xong, Địch Vân chợt bật cười. Y cảm thấy có lẽ bản thân đã nhầm. Loại “phóng khoáng” của gã nam tử thần bí không thấy mặt kia dường như còn lớn hơn cả của Cố Lý công tử. Không cần biết hắn có phải giả tạo hay không, nhưng thực sự khiến người đối diện nảy sinh sự bội phục từ tận đáy lòng.

- Trước mắt cứ thoát ra được đây hẳn nói… Theo như ta đếm thời gian suốt ba tháng nay thì có lẽ Uông Thư Chính và Cao Tiệm Sơn đã sắp đến rồi. Ta thật sự vẫn chưa nghĩ ra nổi phương pháp mà ngươi dùng để thoát khỏi đây. Cao Tiệm Sơn rất đáng sợ, thực lực sâu không thể tả, lại thêm tám trăm cao thủ bên ngoài, ngươi dẫn theo ta e là phải cần tới mấy trăm cái mạng mới đủ để ra tới đại môn.

Nghe Địch Vân nói vậy, Độc Cô Minh chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên tia sáng khác thường:

- Ngươi yên tâm! Mấy trăm cái mạng người khác không có nhưng ta có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.