Mộc Tiểu Nhu và Chu Yếm thấy đám Độc Cô Minh im lặng nhẫn nhịn thì càng làm tới, chẳng mấy chốc những lời bôi nhọ hoàng thất Độc Cô thánh hoàng triều đã lan toả khắp nơi này.
Độc Cô Mạn vẫn giữ chặt tay ngũ hoàng tử:
- Không cần quan tâm bọn chúng, đợi kế hoạch của chúng ta chín muồi, thái tử xuất thế thì sẽ liền khiến bọn chúng phải câm họng lại...
Ngũ hoàng tử giận đến mức nắm đấm siết chặt, tự giáng một quyền vào chân mình. Gã chỉ trách bản thân thực lực không đủ, bằng không nhất định sẽ tiến lên tẩm quất đám Mộc Tiểu Nhu, Chu Yếm một trận ra trò.
Độc Cô Minh hiểu được tâm trạng ngũ hoàng tử. Nếu lùi lại mười bốn năm trước, với tính cách sốc nổi của hắn, nhất định cũng sẽ không tiếc trả giá mà lao lên quyết ăn thua đủ. Nhưng thời gian trôi qua, ai rồi cũng phải thay đổi, hắn cũng trở nên trầm ổn hơn, điềm tĩnh hơn. Đã biết mình đứng trên thiên hạ, việc gì phải trèo xuống tự đánh đồng bản thân với đám người thấp kém hơn kia chứ?
Biểu tình này của hắn rơi vào mắt Chu Yếm thì sự khinh bỉ của y với ba chữ “Độc Cô gia” càng gia tăng.
- Chỉ có như vậy mà cũng muốn tranh hùng với hào kiệt nhân giới. Chờ Đế giả Độc Cô gia quy tiên, xem lũ phế vật các ngươi làm thế nào mà tồn tại nữa. Thiên hạ này chỉ dung kẻ mạnh thôi!
- Chu huynh, lời này hơi nặng rồi...
Mộc Tiểu Nhu cười khúc khích. Nàng ta nhìn thấy thần thái của Độc Cô Mạn phiêu dật xuất trần hơn người nên rất ganh ghét, mặc dù qua cảm nhận thì cũng biết Độc Cô Mạn cũng không phải hạng rơm cỏ dễ bắt nạt. Đây chính là lòng đố kỵ giữa nữ nhân với nhau, thấy một cô gái đẹp hơn, xuất chúng hơn bao giờ cũng sẽ vô tình nảy sinh địch ý.
Tế lễ bắt đầu, chỉ thấy lần lượt hơn chục vị tế tửu già nua của bộ lạc Tây Phong tiến lên. Trước đống lửa kia bọn họ cởi phăng áo da thú để lộ cơ bắp cuồn cuồn, ẩn dưới lớp da còn có không ít hoa văn đủ màu sắc lưu chuyển. Thật khó tin nổi đây là thân thể của những lão già đã sắp gần đất xa trời, hoàn toàn khác biệt so với tu sĩ tu chân.
- Tây Phong Lĩnh Chủ, vào thời thượng cổ lúc đột phá Phong Vị cảnh liền chọn thần lộ trong ngũ đạo tự phong. Sau khi tu vi lên tới đỉnh điểm, đột phá Chủ cảnh liền cải biên huyết mạch, là nhân mà không phải nhân, là thần mà không phải thần, tự thành thần của chính bản thân mình, lấy sự hữu tình của nhân làm tôn chỉ sống. Vạn giới tôn xưng ngài là Thể Thần! Mà bộ lạc chúng ta, ngoài danh xưng bộ lạc Tây Phong thì còn có một cái tên khác gọi là Thể tộc!
Đây không phải bí mật gì quá lớn ở tu luyện giới. Vu tộc cũng đồng dạng như vậy, đã sớm thoát ly ra khỏi nhân tộc tự thành lập môn hộ riêng cho mình. Tuy nhiên, việc tự lập tộc có lợi mà cũng có hại. Một khi quyết định tự tách ra thì khí vận của nhân tộc sẽ không còn dính dáng tới các ngươi, đường lối tu hành của nhân tộc các ngươi cũng không cách nào áp dụng. Nếu không tự sáng tạo ra đường tu lối tu luyện mới đủ sức nặng thì khó lòng trách khỏi việc huyết mạch suy bại, dần dần bị thế giới này đào thải.
Tây Phong Lĩnh Chủ, hay còn gọi là Thể Thần làm rất tốt điều này. Ông ta cải biên một nửa huyết mạch của mình thành thể tộc, nhưng vẫn còn giữ lại một nửa huyết mạch nhân tộc. Điều này giúp cho khí vận của bộ lạc Tây Phong không bị biến mất, đồng thời vẫn có thể phát triển ra con đường tu luyện mới của mình.
Trận chiến thượng cổ năm xưa Tây Phong Lĩnh Chủ chính là cùng Đông Hoa Nhân Chủ chia làm hai đạo nhân mã. Một người hướng đến Tuyệt Vọng Ma Uyên, cùng Kiếm Thiên Tôn đón đánh tiên ma tộc.
Mà Tây Phong Lĩnh Chủ lại thống lĩnh tộc nhân và những cường giả còn lại chặn ở Thiên Khanh, chém giết với quỷ tộc thần tộc. Kết quả trận chiến là toàn quân bị diệt, song phía quỷ tộc thần tộc cũng đại bại rút lui. Diêm La Quỷ Chủ bị phong ấn dưới đáy Thiên Khanh, đến nay trải qua năm mươi vạn năm có lẽ đã tan thành tro bụi, hoà vào dòng chảy vô tình của lịch sử.
- Thể Thần bất bại, năm xưa từng dùng sức mạnh thân thể giết chết Thần Chủ, chứng minh cho lục giới thấy thần không phải vô địch. Ngài lưu lại hồn huyết cho nhất mạch chúng ta, muốn chúng ta kế thừa chiến ý bất diệt của ngài, làm rạng danh đường lối tu thể. Huyết hoả đâu, hãy bừng cháy đi!
Mấy vị tế tửu rống lớn, sức nóng toả ra từ đống lửa trở nên cực kỳ khủng khiếp. Nhưng càng nóng thì huyết mạch trong người mỗi tộc nhân bộ lạc Tây Phong lại càng sôi sục. Nhất là Đại Ngưu không nhịn được thét dài một tiếng vang vọng khắp thảo nguyên rộng lớn.
- Nhị cấp hậu kỳ bát chuyển có dấu hiệu trở thành cửu chuyển!
Đại Tế Tửu không ở trên tế đàn mà đang ngồi xếp bằng cùng mấy lão già khác ở vòng đầu tiên, sát bên ngọn lửa. Nếu quan sát kỹ thì mấy lão già kia luôn bảo trì khoảng cách với Đại Tế Tửu, trông bộ dáng giống tùy tùng hơn là người cùng cấp độ.
Mà Đại Tế Tửu cũng không đơn độc, bên cạnh lão có một nam tử áo xám đang ngồi xếp bằng. Dung mạo nam tử này bị bao phủ bởi một làn sương mỏng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét ngũ quan giống với Độc Cô Tín, Độc Cô Mạn, mà không tài nào nhìn rõ gương mặt của y.
Từ y toả ra khí chất hết sức bình phàm, mà Đại Tế Tửu cũng vậy, hai người ngồi cạnh bên nhau cứ như hai phàm nhân đang ngồi đàm đạo.
- Bộ lạc Tây Phong thế hệ này có hai vị anh kiệt rất xuất chúng. Đại Ngưu ở nhất cấp đạt tới cửu chuyển, bây giờ nhị cấp cũng vậy, về sau ắt có thể cùng với Mã thánh nữ gánh vác trọng trách của bộ lạc.
Nam tử áo xám chậm rãi nói. Đại Tế Tửu nghe xong liền lắc đầu thở dài:
- Vẫn không bằng được Độc Cô thái tử của quý quốc. Năm ngoái lão phu đến hoàng cung quý quốc một lần, tình cờ gặp gỡ thái tử, đích thực không thể tin nổi trên đời này lại có kẻ kinh diễm đến thế. Đó chính là nhân vật có thể tranh phong với Kiếp chủ.
Nam tử áo xám mỉm cười:
- Vậy còn đứa cháu kia của ta, ngài cảm thấy thế nào?
- Chuyện này...
Đại Tế Tửu ngập ngừng:
- Đừng trách lão phu nói thẳng, cháu của ngươi có nét gì đó rất giống thái tử, từ khí chất, thần thái đến thiên tư. Không những vậy cả hai đều là Trường Sinh thể, Độc Cô gia các ngươi thật là khéo đẻ, một thời đại đến hai thiên tài kiệt xuất. Phen này có muốn không hùng bá Trung Thổ cũng không được...
Nam tử áo xám lắc đầu:
- Mấy trăm năm không gặp, tài vỗ mông ngựa của Đại Tế Tửu vẫn giỏi như xưa. Lúc trước ngài cũng từng tung hô Trần gia như vậy, kết quả lại âm thầm kéo toàn bộ lạc tới diệt tộc người ta chỉ sau một đêm. Bây giờ định lặp lại điều này với Độc Cô gia ta sao?
Người bộ lạc Tây Phong bề ngoài nói cười phóng khoáng, nhưng thật sự đều là “tiếu lý tàng đao“. Trần gia chính là một thế lực lớn ở biên giới Thiên Địch thánh hoàng triều, chiếm giữ ba quận, vậy mà trong một đêm bị bộ lạc Tây Phong huyết tẩy toàn bộ, già trẻ lớn bé hai vạn người bị giết sạch. Thảm án đó có thể nói là gây ra sự rúng động trong tu luyện giới thời điểm đó.
Nhưng Đại Tế Tửu khi ấy rất biết cách đối nhân xử thế, diệt địch xong thì lập tức rút quân, trao trả ba quận lại cho Thiên Địch thánh hoàng triều, còn tung tin nói rằng Trần gia mưu đồ tạo phản. Việc này khiến Thiên Địch thánh hoàng triều có muốn làm căng cũng không được.
- Ha ha, Độc Cô huynh nói đùa... Thế này đi, hôn sự giữa Mã thánh nữ và chất tử của ngươi hôm nay lão phu đáp ứng. Người tu hành chúng ta không câu nệ gì cả, ngay tối nay cho chúng nó động phòng. Mặc dù tính cách cả hai khá ương ngạnh nhưng không sao, đã có một tên ngu ngốc thay chúng ta giải quyết việc đó. Thằng oắt con này cứ tưởng hắn thông minh, định qua mặt lão phu, nếu không phải ý định nguyên bản của lão phu là như vậy thì sao có thể để hắn tùy ý đột nhập vào bộ lạc ta được!
Đại Tế Tửu vuốt râu, đoạn nói tiếp:
- Phi Yến cũng là kỳ tài thế hệ này của bộ lạc, giữa nó và ngũ hoàng tử cũng đã phát sinh quan hệ thân mật, Độc Cô huynh thấy thế nào?
Nam tử áo xám lắc đầu than thở, rốt cuộc đáp:
- Vậy thì song hỷ lâm môn, về sau Độc Cô gia chúng ta có hùng bá Trung Thổ, thống nhất năm châu hay không cũng phải nhờ vào sự trợ giúp của Đại Tế Tửu...
- Độc Cô huynh nói lời này hơi nặng rồi. Thời gian cấm kỵ sắp đến, nếu không sớm tìm cho mình một minh hữu tốt, kéo dài huyết mạch tộc ta thì e rằng tới lúc tai kiếp giáng xuống sẽ trở tay không kịp. Mọi người cứ nghĩ rằng Tây Phong Lĩnh Chủ và Đông Hoa Lĩnh Chủ là ai người chủ chốt trong trận chiến năm xưa mà không hề biết vai trò quan trọng của Độc Cô gia các ngươi. Một gia tộc có thể xuất ra tới mười vị cường giả đẳng cấp Thiên Tôn, thật là bất khả tư nghì. Độc cô huynh gấp rút chuẩn bị như vậy, hẳn là sắp đến lúc chọn ra Trường Sinh tử cho gia tộc rồi. Lời tương truyền “Trường Sinh vi đế, Độc Cô vạn thế” có phải là thật không?
Đại Tế Tửu nhìn nam tử áo xám bằng ánh mắt đầy ý vị thâm sâu. Nhưng y vẫn lắc đầu điềm nhiên:
- Xem ra Đại Tế Tửu nghiên cứu về Độc Cô gia ta rất nhiều. Thời điểm thích hợp chưa đến, ta chỉ có thể nói bộ lạc Tây Phong quấn chung một chỗ với Độc Cô gia sẽ không phải thất vọng đâu.
- Ai sẽ làm chủ Độc Cô gia các ngươi? Là chất tử đã liên hôn với thánh nữ của chúng ta, hay là Độc Cô thái tử con trai ngươi?
Đại Tế Tửu bật cười, rõ ràng muốn ra hiệu cho nam tử áo xám kia điều gì đó. Một nước không thể có hai vua, một chuồng không thể có hai hổ, đạo lý này từ xưa đến nay chưa từng sai.
Nam tử áo xám đưa mắt nhìn về phía Độc Cô Minh đang xếp bằng cảm nhận sức nóng toả ra từ đống lửa, nhẹ nhàng đáp.
- Không sao cả, ai cũng như nhau. Từ từ các ngươi sẽ biết lựa chọn của chúng ta thôi...