Trường Sinh thể là một loại thể chất nghịch thiên về mặt tuổi thọ và khả năng hồi phục.
Dù vậy, loại thể chất này không được đánh giá cao vì luôn bị thiên địa nguyền rủa khiến thần trí chủ nhân suốt đời mơ hồ, không cách nào tu luyện.
Mấy trăm vạn năm trôi qua kể từ kỳ thái cổ, Trường Sinh thể chung quy chỉ đóng vai trò thành toàn cho người khác qua nhiều phương thức khác nhau, tỷ như pháp trận chuyển giao sinh cơ đang tồn tại giữa hắn và Lưu Tích Quân, ngay cả máu huyết và xương cốt của hắn nếu giã thành bột uống vào cũng có công dụng thoát thai hoán cốt, khiến thể chất tu sĩ đạt đến viên mãn.
Minh giáo Trương Giác liếm liếm môi, Trường Sinh thể mấy vạn năm mới xuất hiện một lần, là loại thánh dược khó cầu. Giáo chủ đời thứ nhất của Minh giáo chính là luyện hoá một Trường Sinh thể mà từ Huyền thể đột phá thành Đạo thể, cuối cùng tu luyện đến nửa bước Đại Đế danh chấn muôn đời.
Linh Minh thánh tử cười cười:
- Nhân loại các ngươi còn tàn nhẫn hơn yêu thú chúng ta, lúc nào cũng tìm cách ăn tươi nuốt sống đồng loại để gia tăng công lực.
Trương Giác không phản bác:
- Con đường đế lộ trải đầy xương khô, dùng tay giết chết hay dùng miệng giết chết có gì khác nhau?
Tiết Hồng Y nhìn sang trận chiến giữa Vương Thất và Độc Cô Minh, biểu tình chế giễu:
- Thứ mà sư tổ ngươi luyện hoá là Trường Sinh thể phàm nhân. Còn người kia có thể tu luyện, thậm chí còn đạt đến mức độ thiên kiêu. Ngươi muốn ăn hắn chỉ sợ tương lai sẽ bị hắn ăn ngược lại đấy!
Trương Giác cười khặc khặc:
- Vậy Tiết cô nương cứ chờ xem, nói thật nếu cô nương không phải là thánh nữ của Phong Lôi thánh địa, ta thực sự cũng muốn thử ăn cô!
- Bằng vào ngươi!?
Tiết Hồng Y tức giận nhưng đành kiềm chế vì biết Trương Giác không dễ chọc. Khổ Hải của y tuy chỉ có ba vạn trượng song thần thông và thuật pháp vô cùng quỷ dị, lại thêm quỷ vệ cường đại hỗ trợ, thắng bại khó nói.
Ở bên kia, Độc Cô Minh gần như bị chôn vùi trong lốc xoáy chứa đầy lá cây. Thân thể hắn không ngừng xuất hiện vô số vết thương sâu hoắm. Dù trong tích tắc chúng sẽ lành lại ngay nhưng cứ kéo dài thế này khẳng định tinh hoa hồng huyết sẽ bị tiêu hao hết.
Độc Cô Minh hít sâu một hơi, âm thầm vận chuyển ngân huyết đang sôi trào trong người. Khoảnh khắc đạt đến Khổ Hải đỉnh phong thì hắn cũng bắt đầu thi triển được một vài thần thông của Cửu Chuyển Thiên Công, tuy chưa quá thuần thục nhưng có thể mượn Vương Thất để thử.
Hông hắn xoay nhẹ, chân hơi khụy xuống tạo thành trung tấn, hai tay không ngừng di chuyển tạo thành một loại thủ pháp kỳ dị.
Hư ảnh một dòng sông bạc lấp lánh ánh sao xuất hiện che chắn xung quanh cơ thể hắn, bất cứ chiếc lá nào chạm vào đều bị dòng sông bạc này luyện hoá, biến nó thành một phần sức mạnh của mình.
Tròng mắt Vương Thất co rút lại:
- Tinh Hà Chuyển! Không ngờ Lưu Tích Quân lại truyền thụ cho ngươi Cửu Chuyển Thiên Công?
Cửu Chuyển Thiên Công nghịch hành kinh mạch chín lần, đi kèm với đó là chín đại thần thông uy chấn thế gian.
Ở cảnh giới Khổ Hải, sau khi đạt tới đỉnh phong, tiếp cận với sinh tử kiếp sẽ có khả năng thi triển Tinh Hà Chuyển, loại thần thông có khả năng phòng ngự tuyệt đỉnh.
Điểm đặc biệt của thần thông này chính là hấp thu lực công kích của đối phương, biến nó thành một tinh điểm trên tinh hà, sau đó phản đòn trở lại.
Khi cảm thấy tinh hà đã ngưng đọng đến cực hạn, Độc Cô Minh ngẩng đầu thét dài, ngay lập tức phá tan cơn lốc lá khô của Vương Thất.
Khí thế hắn lên cao, thân người bay lên không trung, hư ảnh ngân hà màu bạc kéo dài cả trăm trượng, tay phải đánh một chưởng về phía Vương Thất.
- Thấu Tâm chưởng!
Tình thế hoàn toàn đảo ngược, ban nãy Vương Thất là người chủ động lao tới, muốn dùng tư thế thái sơn áp đỉnh muốn đè bẹp hắn. Bây giờ lại bị hắn phản đòn, dùng Tinh Hà Chuyển kết hợp với Thấu Tâm chưởng đánh ra một chiêu kinh thiên.
- Ta sợ ngươi chắc!
Vương Thất nghiến răng giơ chưởng lên đối kháng. Nhưng ngay lập tức gã liền biến sắc vì phát hiện linh lực của mình hoàn toàn bị hút vào ngân hà của Độc Cô Minh, mà chưởng lực của Độc Cô Minh thì ảo diệu lạ thường, bỏ qua lớp cương khí phòng ngự, thậm chí bỏ qua cả Thanh Vũ Sam, y phục cấp độ Nguyên bảo, trực tiếp tấn công vào trái tim gã.
Trái tim bị linh lực cuồng bạo công kích, Vương Thất phải dùng toàn lực áp chế, khoé miệng hộc ra từng bụm máu lớn. Mà Độc Cô Minh đắc thủ không dừng lại, tiếp tục tấn công như vũ bão.
Mọi người đang có mặc ở đương trường đều chấn kinh. Đánh bại được Vương Thất thiên kiêu trẻ tuổi của Vương gia chứng tỏ thanh niên trước mắt không tầm thường. Hắn là Trường Sinh thể lại còn tu luyện Cửu Chuyển Thiên Công, phải chăng muốn đánh vỡ chín sinh tử kiếp, trở thành tồn tại bất bại giống như Cửu Thiên Huyền Nữ chăng?
Sắc mặt Vương Thất trở nên âm trầm, ánh mắt loé lên tia sáng ác độc. Tay phải gã xuất hiện một cây roi dài màu đen có chín đốt quất mạnh về phía Độc Cô Minh.
- Đả Thần Tiên, pháp bảo cấp Đạo!
Mọi người đều kinh hô.
Ở thế giới này việc phân chia pháp bảo đều dựa theo cảnh giới của người luyện ra chúng. Và tất nhiên, chỉ tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh trở lên mới có thể luyện được pháp bảo vì lúc đó cơ thể đã xuất hiện “nguyên khí”, loại khí bắt buộc phải có trong quá trình tạo phôi và dưỡng dục.
Pháp bảo do Hỗn Nguyên cảnh luyện ra gọi là Nguyên bảo.
Tiên Thai luyện ra gọi là Thai bảo.
Đạo Đài luyện ra thì gọi là Đạo bảo.
Trên Đạo bảo còn có Kiếp bảo và Đế bảo. Tuy nhiên hai loại pháp bảo này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết là chính, vì Ứng Kiếp cảnh trừ phi vượt qua tam tai bát kiếp, thành tựu đại viên mãn thì mới dám dành ra một phần “nguyên khí” để luyện chế pháp bảo. Bằng không kiếp đến trong trạng thái cạn kiệt thì đồng nghĩa với việc tự đào mồ chôn mình.
Cây roi chín đốt màu đen đập xuống lập tức khiến hư ảnh tinh hà màu bạc tan vỡ, còn Độc Cô Minh cảm giác thân thể mình như mới bị một cái cây trăm vạn cân quật trúng.
- Vô sỉ!
Lưu Tích Quân thét lớn, lập tức tế ra thần phù trước mi tâm. Trong đó tràn ra khí tức hủy diệt khiến chúng tu sĩ sợ hãi đồng loạt lui lại phía một bước.
Vẻ mặt Vương Thất cũng tái nhợt, nhanh chóng bay ngược lại phía sau. Theo gã cảm thấy khí tức mà tấm thần phù kia phát ra còn mạnh mẽ gấp nhiều lần vị Ứng Kiếp lão tổ của Vương gia. Điều này thật sự quá nghịch thiên, cho dù lão tổ Vương gia chỉ là Ứng Kiếp sơ kỳ nhưng chênh lệch với Lưu Tông một đại cảnh giới, làm sao một kẻ chỉ mới Đạo Đài đại viên mãn như Lưu Tông có thể sánh bằng?
Đó cũng là lý do Vương Thất có chút tự tin khi đối mặt với Độc Cô Minh. Gã cũng có một tấm thần phù do cha giao cho hộ thân, ẩn chứa một đòn của Đạo Đài đại viên mãn. Nhưng giờ đem so với thần phù của Lưu Tông thì chẳng khác nào lấy đom đóm so với mặt trăng.
- Quyết đấu công bằng mà ngươi lại dùng tới Đạo bảo đỉnh cấp!
Khuôn mặt Lưu Tích Quân trắng bệch, thân thể hư nhược song vẫn cố tiến tới chỗ Độc Cô Minh bảo vệ hắn.
Chỉ thấy hắn khoát tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về chúng tu sĩ:
- Còn ai dám đơn đả độc đấu với ta không?
Máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo, mới đây thôi hắn còn bị Đạo bảo đánh suýt chết mà giờ đã hoàn toàn khôi phục, khí huyết như cũ dồi dào khiến mọi người chấn kinh.
Vương Thất cười lạnh:
- Ngươi muốn kéo dài thời gian đến cuối ngày sao, rõ là si tâm vọng tưởng! Ngươi có thần phù, ta cũng có thần phù, mà tin tưởng những vị ở đây cũng có thần phù tiền bối trong nhà giao cho. Muốn cá chết lưới rách không biết ai hơn ai đâu!
Những thiên kiêu thế lực khác rơi vào suy tư. Để luyện chế được một tấm thần phù bảo mệnh cho hậu nhân không phải chuyện đơn giản. Phải đạt tới Hỗn Nguyên cảnh trở lên mới biết “nguyên khí” là thứ quan trọng thế nào. Luyện ra một tấm thần phù ẩn chứa một kích toàn lực khiến tu sĩ tiêu hao gần như hai phần nguyên khí, phải tĩnh dưỡng mấy chục năm mới khôi phục lại được.
Bây giờ chỉ vì một chiếc chìa khoá mà hao phí thần phù liệu có đáng không?
Độc Cô Minh ngẩng đầu nói:
- Vậy các ngươi cùng lấy thần phù ra thử xem! Dù hôm nay phải chết ta cũng muốn ôm toàn bộ chìa khoá nhảy xuống quỷ vực, cho các ngươi trắng tay trở về!
U Minh Cấm Địa một vạn năm mới mở ra một lần, mà tuổi thọ của Ứng Kiếp cường giả tối đa cũng chỉ có một vạn năm. Kỳ ngộ vạn năm với thần phù bảo mệnh, ý tứ của tên kia rất rõ, nếu muốn ăn thua đủ với hắn sẽ có khả năng mất đi cả hai, đúng là vấn đề nan giải.
- Vậy ngươi định sẽ thế nào? Cứ giằng co ở đây mãi như vậy sao?
Người lên tiếng là thiên kiêu Tịnh Minh đạo, Tịnh Minh thiếu chủ.
- Ta làm vậy chỉ là muốn giữ tính mạng và hai chiếc chìa khoá cho riêng mình, ôm mấy chục cái dư thừa chẳng có nghĩa lý gì. Vào thời khắc cuối cùng sẽ giao lại toàn bộ cho các ngươi phân chia...
Độc Cô Minh nhẹ nhàng đáp.
Thấy các thế lực trầm mặc không nói gì thêm, có vẻ muốn thoả hiệp, Lưu Bình nóng lòng vô cùng, nói với Trương Giác và Vương Thất.
- Ta tới giết hắn! Nếu có biến hy vọng hai vị dùng thần phù hỗ trợ, chìa khoá sẽ chia cho hai vị!
- Ta chỉ cần máu thịt và xương cốt của Trường Sinh thể!
Trương Giác liếm môi, hiển nhiên đồng ý. Vương Thất vừa mới bị Độc Cô Minh đánh lui, lòng mang hận ý lại thêm rất cần chìa khoá, vì vậy cũng tế thần phù ra sẵn cho Lưu Bình thấy được thiện ý.
- Được, tỷ phu, xem ra hôm nay ngươi sống không thọ rồi!
Lưu Bình cười dài, thân hình hoá thành cầu vồng lao tới chỗ Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân.