Dễ Dàng Đến Gần

Chương 1: Chương 1: Ngẫu nhiên gặp ở Tây Tạng (1)




Mở đầu

Hôm nay là ông cụ nhà họ Hứa mừng thọ, vẫn quy cũ, trong nhà ăn với nhau, không có người ngoài.

Cô đến ngoài cửa đại viện nhà họ Hứa, hơi ổn định chút tinh thần, mới đưa tay lên nhấn chuông cửa. Cửa được bà dì mở ra, không ngờ, hoàn toàn không có không khí náo nhiệt, mà ngược lại im lặng có chút dọa người.

Cô liếc nhìn hỏi ý bà dì: "Sao im lặng như vậy?"

"Ông cụ nổi nóng."

Vào tầng một, tủ giày bên cạnh cửa đã để không ít đôi giày, cô liếc sơ một vòng cũng biết Hứa Nam Chinh đã tới đây. Đoán là anh lại chọc ông cụ phát cáu, loại mồm miệng này, lại vẫn trêu chọc một ông cụ gần trăm tuổi giận dữ: "Có phải ở phòng sách hay không?"

Dì cẩn thận cất kỹ giày của cô xong: "Ừ, ở phòng sách tầng hai, hai ông cháu đã ở trong nửa tiếng rồi."

Một mình nói chuyện là cực kì nghiêm trọng rồi.

Giống như lần trước lúc mình vẫn còn học ở trường cấp ba, anh buông tha cơ hội học lên, muốn đi Thượng Hải mở công ty.

Khi đó cũng như thế này, hai ông cháu ở trong phòng sách một buổi chiều, cuối cùng lúc anh đi ra chỉ đập đập lên người mình nói, cô bé, anh sẽ đi Thượng Hải. Cũng bởi vì một câu nói của anh, cô bỏ qua nguyện vọng Thanh Hoa, tập trung tinh thần thi đến Thượng Hải.

Lên tầng hai, từ ghế sofa đến ghế dựa, rồi đến bên ngoài ban công, ước chừng tập hợp hai mươi mấy người.

Không khí cực kỳ nghiêm trọng, có người nhỏ giọng không mặn không nhạt trò chuyện với nhau, cũng phần lớn nói năng thận trọng. Thật ra thì cô đã sớm thành thói quen, các thế hệ ở nhà họ Hứa đều là quân nhân, đồng lứa này trừ Hứa Nam Chinh và em gái họ vẫn còn học cấp ba, cũng không có ngoại lệ đều là quân trang quấn thân. Người của gia đình như vậy đi ra ngoài, nói chuyện đều là cùng một giọng điệu, ngay cả em trai họ học ở trường quân đội cũng như vậy.

Cho đến khi đi theo mẹ Hứa vào phòng bếp, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Lần này là vì chuyện gì? Chọc ông tức giận như vậy?"

Mẹ Hứa tự mình rửa tay, đi rót trà: "Bên ngoài rất nhiều lời ra tiếng vào, truyền vào trong đại viện rất khó nghe, lúc đầu ông cụ nghe tâm trạng lập tức không tốt, vừa đúng hôm nay có không ít người tới chúc thọ, cũng ít nhiều lén lút hỏi một câu, có muốn giúp đỡ Nam Nam chút gì đó hay không. Thật ra thì cấp dưới cũ đều có lòng tốt, nhưng ông cụ cũng lớn tuổi như vậy rồi, nhất định là sĩ diện, chỗ nào chịu được lời như thế."

Tiêu Dư gật đầu, ý bảo mình hiểu rõ. Mấy ngày này báo đưa tin quá dữ luôn rồi.

Trang báo mạng đưa tin bài báo về 3GR của Hứa Nam Chinh không tới mấy ngày, đã truyền khắp trên mạng. Sáu tháng cuối năm lỗ vẻn vẹn 17 triệu, gần như gấp mấy lần năm ngoái, còn có tin đồn nói 3GR sẽ lập tức bị NASDAQ* đẩy lui khỏi thị trường, đương nhiên có rất nhiều lời khó nghe.

(*NASDAQ: National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ hiện nay)

Ngay cả trợ lý của mình cũng ở phòng giải khát hưng phấn tám chuyện, nói gì mà đoán chừng 3GR sẽ ngã xuống đóng cửa, mạng internet muốn chấn động rồi.

Cô bưng khay trà đi tới cửa phòng sách, tập trung nghe động tĩnh bên trong, dường như không có tiếng động gì, gõ vài cái lên cửa, vẫn không có phản ứng như cũ. Đến cuối cùng cô cũng chỉ có thể nhắm mắt, mở miệng: "Ông nội, là Tiếu Tiếu đây ạ, tới để chúc thọ ông nè."

Nói hết lời rồi, mà bên trong vẫn không có động tĩnh như cũ.

Cô thực không có chủ ý gì, quay đầu lại muốn trưng cầu ý kiến, mới nhìn đến người trong phòng khách, trên ban công đều có chút im lặng, dường như cũng không biết nên làm cái gì. Tiêu Dư bưng khay trà, khi đang khó xử nên đi tới hay lùi lại, rốt cuộc bên trong nói vọng ra: "Vào đi."

Nghe lời này, cô mới xem như thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đẩy cửa ra.

Ông cụ bởi vì thị lực không tốt, bình thường đều thích bật đèn. Hôm nay lại bật độc nhất chiếc đèn trên tường, ánh sáng màu vàng rọi vào mỗi một góc, không có chuyện gì cũng làm người ta khẩn trương. Ghế bằng gỗ đỏ bóng loáng, ông cụ ngồi thẳng, một tay dùng sức nắm gậy, một tay vẫn còn không ngừng lật từng trang báo.

Hứa Nam Chinh chỉ dùng một tư thế rất cung kính đứng ở phía trước ông cụ, từ vai đến chân gần như sắp thành một đường thẳng. Mỗi lần đều như vậy, lúc mình mấy tuổi đã nhìn thấy anh gần mười tuổi đứng loại tư thế ngay ngắn như quân nhân này, đến ba mươi vẫn như thế.

Cho đến khi cô để khay trà xuống, ông cụ mới đột nhiên hỏi: "Tiếu Tiếu à, xem qua tin tức Nam Nam chưa?"

"Đã xem qua ạ." Cô qua loa nói: "Đều là nói bậy, ông cũng không thể đều tin."

Thật ra thì ngay từ một tuần trước, trước đó em họ của anh Hứa Viễn Hàng đi làm đã đề cập tới chuyện này.

Khi đó cô vẫn còn ở Tân Cương chụp quảng cáo xe hơi, gió thổi phần phật quét qua mặt rất đau, khăn lụa trên mặt bị thổi hất lên. Hứa Viễn Hàng ở đầu bên kia điện thoại nói sinh động như thật, cô quên cả việc đưa tay kéo khăn lụa che mặt lại, cho đến khi điện thoại ngắt, cũng sửng sốt thật lâu.

Nghe loại tin tức như thế, không phải là cô không sợ.

Buổi tối hôm đó lập tức xin nghỉ với ông chủ, định đáp chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh, nhưng vừa đến sân bay thủ đô lại do dự. Mình cái gì cũng giúp không được, cái gì cũng không làm được, đi công ty anh cũng chỉ là thêm phiền toái mà thôi.

Cũng chính vì như vậy, ước chừng chần chừ một tuần lễ, cũng không đi công ty anh nhìn một cái.

Ông cụ từ tốn nói: "Không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin."

Trưởng bối mở miệng, chưa từng có đạo lý tiểu bối cãi lại.

Cũng đang bởi vì như thế, từ nhỏ Hứa Nam Chinh bị phạt, đều là cô xuất hiện làm giảm bớt không khí, nhưng mà cô cũng chỉ ỷ vào cô không phải là người nhà họ Hứa: "Ông nội, hôm nay là đại thọ của ông, ngoài phòng các chú và dì cũng đều đang chờ đấy ạ. Ban đầu cháu vừa mới bắt đầu làm việc thì ông còn đặc biệt dặn dò cháu không thể làm quảng cáo gạt người, thật ra thì quảng cáo và tin tức báo chí không khác biệt lắm, ông đừng thấy cũng viết nghiêm chỉnh, có nhiều tin là không thật đâu ạ."

Cô nói xong, cúi thấp ở trước bàn, bưng ly trà đưa cho ông: "Mấy năm trước một vị sư huynh bạn ở đại học cháu kết hôn, ngày đó có tờ báo còn viết cả ‘Bắc Kinh rơi xuống tuyết may mắn, cô dâu đạp tuyết kết hôn.’ thật ra thì chính là nhà bọn họ an bài, tìm chút tin tức, để cho hình đám cưới hai người lên báo, lấy một điềm tốt mà thôi."

Ông cụ thở dài, nhận lấy ly trà. "Sao những con dâu của ông không dám vào? Mỗi lần cũng là để cháu đi vào khuyên?"

Tiêu Dư ngầm oán thầm, cái gì gọi là số mệnh vật hy sinh? Đây chính là ví dụ sống sờ sờ.

Cô nói vài ba lời linh tinh mà mình cũng thực sự không muốn ông tức giận, lại cười ha hả, nói ngàn dặm xa xôi từ hòn đảo tổ quốc chạy về chúc thọ, cũng không muốn cứ như vậy mà đói bụng đi về.

Vắt hết óc, dỗ ước chừng mười phút, mới đổi được nụ cười của ông cụ.

Cũng bởi vì sự việc xen vào giữa này, mà bữa cơm chúc thọ mọi người đều ăn không ngon.

Quy củ là từ nhỏ đã có, ăn không nói ngủ không nói. Trừ ông Hứa thỉnh thoảng ngẩng đầu nói: "Tiếu Tiếu ăn nhiều chút, vẫn gầy như vậy." Một bàn đầy người, mấy chục đĩa thức ăn, rõ ràng là khó có được lúc gia đình liên hoan, lại không người nào dám lên tiếng nói chuyện. Ngoại trừ bà dì không ngừng đổi lại món ăn nóng, đều chỉ là tiếng chiếc đũa đụng vào chén vang lên.

Thẳng đến khi ăn cơm tối xong, hai đứa cháu học cấp ba nhà họ Hứa mới ồn ào một chút, không ngừng chúc thọ, Tiêu Dư lại nhân cơ hội lấy lễ thọ ra đưa cho ông, được một phen tán dương hết sức. Náo nhiệt như thế một lúc lâu, ông cụ mới cười vào nhà ngủ.

Lúc này cô mới xem như là thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Cửa ải này coi như là đã qua, sau này là do Hứa Nam Chinh rồi.

Xuống tầng thì đang có hai chiếc xe lái ra trước tầng. Ánh đèn lần lượt thay đổi, ở trong màn đêm xẹt qua mấy đạo ánh sáng nhức mắt, cô dùng cánh tay che mắt, quét mắt bốn phía, mới nhìn thấy xe Hứa Nam Chinh vẫn còn ở đó.

Đứng bên cửa xe là em họ của anh, hình như đang ghé đầu vào bên trong nói gì đó.

Cô do dự có cần tới chào hỏi hay không, thăm hỏi tình trạng công ty của anh. Nhưng lại cảm thấy những bài báo kia đã đưa tin rất cặn kẽ, hỏi cái gì nữa cũng chỉ giả dối mà thôi, đang chần chừ thì Hứa Viễn Hàng đã quay đầu lại nhìn cô một cái, khẽ huýt sáo: "Em đi đây, anh em nói muốn đưa cho anh."

Tầm mắt rơi vào trong xe, có thể nhìn thấy Hứa Nam Chinh đang nghe điện thoại, ngón trỏ rất chậm rãi gõ lên tay lái, nghe thật lâu, mới rất chậm nói: "Không có đường lui nữa rồi."

Âm thanh trầm thấp của phái nam, mang theo chút mệt mỏi. Đây là lần đầu trong tối nay anh mở miệng nói chuyện.

Cô cẩn thận liếc nhìn Hứa Viễn Hàng, dùng khẩu hình miệng hỏi một câu: Không có chuyện gì lớn chứ?

Hứa Viễn Hàng nhún vai, cũng không tiếng động đáp một câu: Tự mình hỏi anh ấy đi.

Cô cau mày: Tôi sợ anh ấy.

Hứa Viễn Hàng thả lỏng tay: Cả đời oan gia.

Cô buồn bực nhìn anh ta, hung hăng đá anh ta một cước.

Hứa Viễn Hàng đau đến nhe răng trợn mắt, nâng quả đấm lên quơ quơ về phía cô: Cô bé chết tiệt kia.

Người trong xe còn nghe điện thoại, chợt gõ xuống cửa sổ xe, ý bảo Tiêu Dư lên xe.

Cô không dám trì hoãn, vừa mạnh mẽ đá một cước, lập tức đi vòng qua ghế lái phụ bên kia lên xe. Mới vừa đóng cửa xe, Hứa Nam Chinh cũng đã cúp điện thoại, nói với Hứa Viễn Hàng: "Người trong nhà hỏi em cái gì cũng chú ý một chút, chớ cái gì cũng nói, có nghe thấy không?"

Hứa Viễn Hàng cười hắc hắc: "Anh già, có một số việc nhỏ em hiểu, thật có chút chuyện đúng là không biết nói làm sao."

Hứa Nam Chinh lấy bao thuốc lá từ trong túi áo ra, ngậm một điếu trong miệng, mơ hồ nói: "Chuyện gì?"

"Ngày đó mẹ anh đã len lén hỏi em, cũng không biết là đứa trẻ nhà ai nhìn thấy anh bùng nổ từ trong mạng, trực tiếp có người hỏi ông tổng 3GR có mấy bà vợ, nghe nói có người nói chắc như đinh đóng cột nói bối cảnh sâu như vậy, sớm đã có nhiều người rồi. Anh xem một chút, mẹ anh cũng nóng nảy, quản nó không chứng không cứ, thế nào cũng muốn mang về một người cho xem?"

Thật đúng là tìm chết.

Tiêu Dư làm bộ như không nghe thấy, tiện tay chỉnh radio.

"Trái lại anh cũng muốn lắm." Hứa Nam Chinh xuy cười một tiếng: "Một năm nay cũng ở trong công ty, cũng không thời gian trở về nhà họ Liên, còn nuôi mấy bà vợ không có ích ư?"

"Lúc hỏi em thì em cũng đã nói rồi, xem chừng Kim Ốc Tàng Kiều có luôn mấy người." Hứa Viễn Hàng nói sinh động như thật. "Tóc dài, tóc ngắn, em đều đã gặp, cũng đều không đẹp mắt hơn Tiếu Tiếu."

Tay cô dừng lại, lập tức nâng quả đấm lên, hung hăng vung về phía anh ta: Tiểu tử chết toi.

Hứa Viễn Hàng cười đến mịt mờ, vừa định thêm dầu thêm dấm đôi câu, anh đã tiện tay tháo cà vạt xuống trước ngực, chậm rãi nói một câu: "Đủ rồi, " Sắc mặt nặng nề trong đáy mắt, không có cười gì. "Lần sau lại lấy Tiếu Tiếu làm chuyện cười, xách chú tới ném xuống hộ thành hà* đó nghe chưa."

(*Hộ thành hà (sông đào bảo vệ thành: người ta đào sông (cũng là hào) quanh thành để bảo vệ, chỉ bắt một câu từ bờ bên kia vào thành để không cho địch xông vào.)

Người ngoài xe vẫn cười đùa tí tửng như cũ, nằm ở trên cửa sổ xe còn muốn lắm mồm đùa giỡn nữa, anh đã đạp chân ga, vút một tiếng phóng xe ra ngoài. Hứa Viễn Hàng suýt nữa bị anh mang ngã trên mặt đất, chân lảo đảo, rống lên mang theo ba phần tươi cười: "Toàn bộ hộ thành hà của thành Bắc Kinh là bẩn nhất, anh già anh cũng quá đạt đến một trình độ nào đó rồi!"

Cho đến khi lái ra khỏi cửa, hai người vẫn không có nói chuyện.

Điều hòa bên trong được để ở chế độ lạnh nhất, đây là thói quen đã vài chục năm của anh, luôn giữ vững trạng thái thanh tỉnh chuẩn bị chiến tranh.

Tiêu Dư chỉ cảm thấy lạnh lẽo, vòng tay ôm người lại, làm cho mình ấm một chút. Hứa Nam Chinh không nói lời nào, cô cũng không thể làm gì khác hơn là tiện tay điều chỉnh radio, chính là lúc đó đang buổi chiều, đại đa số là tiết mục ca hát giải trí, xoay một vòng trở lại vẫn dừng ở chỗ cũ.

Không biết là người nào chọn bài bài hát cũ của Mạc Văn Úy.

Người con gái tóc đen mắt đen lười biếng, cuối cùng dùng giọng mũi nhàn nhạt tới suy diễn, mang theo ấm áp, rồi lại phần nhiều là có chút không hiểu lòng chua xót.

Rốt cuộc cô không nhịn được, mở miệng trước: "Rất nghiêm trọng sao?"

Anh không lên tiếng, chỉ quay nhìn cửa sổ xe bên phía của mình.

Gió cứ như vậy mà thổi vào, khí nóng khô ráo xâm nhập vào đến bên trong mỗi một góc xe, thổi tóc cô bay tán loạn, thế nhưng anh lại đốt điếu thuốc, hít sâu một cái, giống như là muốn hít hết vào trong phổi, mới xem như đã nghiền.

Qua một lúc lâu, anh mới mỉm cười quay lại nhìn cô: "Rất nghiêm trọng."

Giọng nói trước sau như một như thế, giống như không để ý lắm, cũng không quá để ý. Thậm chí cô hoài nghi trời có sập xuống, anh cũng nói những lời này.

Anh rất nhanh chuyển đề tài khác: "Vừa nãy thấy khẩu vị em không tốt, sao thế? Dì làm không hợp khẩu vị sao?"

Cô lắc đầu: "Không có gì, đoán chừng là buổi chiều ăn quá muộn, mới vừa nãy còn không cảm thấy đói."

Thật ra lúc cơm tối anh cũng như thế, chỉ nhanh chóng ăn cơm trong chén mình cho xong, lại không ăn một miếng thức ăn nào.

Chợt vang lên tiếng chuông, phá vỡ cuộc nói chuyện hiếm có của hai người.

Trước mặt đúng lúc đèn xanh, anh vừa lái xe về phía trước vừa dùng tay phải ấn nút tai nghe bluetooth bên người. Thật ra thì tay của anh đã đến khoảng cách rất gần, lại liên tiếp bỏ qua. Tiêu Dư quét mắt chỗ khe hở giữa ghế lái và tai nghe, cầm lên đeo lên giùm anh.

Lúc anh nghe điện thoại phần lớn là im lặng, không thích nói nhiều, nếu quả thật có chuyện quan trọng, sẽ trực tiếp gọi cấp dưới đến công ty đi họp. Trước mắt đúng là trạng thái như vậy, từ đầu đến cuối anh đều nghe, ngón tay không ngừng gõ lên tay lái, giống như là đang xem kĩ từng chi tiết, hoặc là đang cân nhắc tự hỏi.

Cô chỉ nhìn như vậy, đã cảm thấy cả trái tim bị ngón tay của anh tác động vào, đập rất chậm rất chậm.

Một số gần như chậm đến nghẹt thở.

Chờ Hứa Nam Chinh nói xong, cô mới tiếp tục chủ đề chưa xong: "Có muốn đi ăn trước cái gì hay không? Em có chút đói bụng."

Anh giơ tay nhìn đồng hồ: "Không có thời gian, tối nay đi họp rồi, bọn họ đều đang đợi anh."

Cô à một tiếng: "Mà em không muốn tự mình đi ăn, anh đi ăn với em rồi lại về, cũng sẽ không mất bao nhiêu thời gian."

Lời này nghe như ăn vạ, thật ra thì cô cũng chỉ là muốn cho anh nghỉ ngơi một chút.

Trước khi đi mẹ Hứa nhỏ giọng dặn dò với cô, Hứa Nam Chinh đã vài ngày ngủ trễ rồi, để cho mình nghĩ biện pháp hóa giải tâm trạng của anh. Ngủ là không có khả năng, nhưng thần kinh phải thả lỏng mới được, dù là ăn chút đồ gì, nghe mình nói chuyện tào lao đôi câu phong tình Đài Bắc cũng tốt.

Hứa Nam Chinh đưa cánh tay ra ngoài cửa sổ, bắn rớt một đoạn tro thuốc lá rất dài, cười nói: "Tiếu Tiếu, đừng hồ nháo. Tất cả mọi người được mời về công ty rồi, ngày mai lại ăn khuya cùng với em."

Cuối cùng lúc xuống xe, anh ném thẻ nhân viên cho cô, lập tức sải bước đi vào trong tòa nhà. Tư thế như thế, bảo vệ trực ban ở cũng bị hù dọa rồi, do dự không dám đi lên cản, ngược lại đưa tay cản Tiêu Dư đi theo sau lưng anh lại.

"Công ty nào? Không có quy củ như vậy?" Bảo vệ rất không nhịn được oán trách.

"3GR." Cô lấy thẻ nhân viên ra, trên sợi dây xanh đậm in nhàn nhạt vô số 3GR.

"Không phải là tôi làm khó dễ cô." Bảo vệ vừa nghe là công ty này, giọng nói lập tức mềm xuống. "Không ghi tên đi vào, mất đồ tôi sẽ cuốn gói đi mất."

Cô cười khổ nhận lấy bút, ký tên qua loa.

Đợi lúc cô đi lên, Hứa Nam Chinh đã vào phòng họp. Ngay cả quan hệ mình và anh tốt, cũng không phải là người 3GR, lập tức đi theo thư ký vào phòng làm việc của Hứa Nam Chinh.

Nhiều năm như vậy, mặc kệ là ở Thượng Hải hay Bắc Kinh, phòng làm việc của anh trước sau vẫn một bộ dạng.

Bốn tầng giá sách gần như chất đầy, phần lớn là bản gốc tiếng nước ngoài, còn có sách chuyên ngành công trình bằng gỗ. Ban đầu anh học ở Thanh Hoa là kiến trúc, nếu không phải là bởi vì cuộc Hội nghị thượng đỉnh về internet càn quét toàn cầu, anh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp tục học lên. (Hội nghị này là để mở rộng cơ hội tiếp cận mạng Internet toàn cầu, các bạn có thể hỏi bác gg nếu muốn biết rõ thêm chi tiết)

Trên bàn rất sạch sẽ, chỉ bày cái khung hình, là lúc đầu gây dựng sự nghiệp chụp chung với nhân viên. Trong hình giống như anh lúc này ngồi ở giữa mọi người, chống cằm nhìn ống kính, quần jean áo thun đơn giản, gương mặt lại trẻ tuổi dọa người.

Cô ngồi ở sau bàn làm việc lật sách một lát, đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cho đến khi bị không khí máy điều hòa làm cho lạnh cóng tỉnh lại thì đã là bốn giờ sáng.

Chân bị lạnh cóng một đêm, đã duỗi không thẳng được, chỉ có thể lấy tay không ngừng xoa, giảm bớt đau đớn ở các khớp xương.

"Tiếu Tiếu."

Cửa chợt bị đẩy ra, thư ký Lưu ghé đầu hỏi cô: "Có muốn ăn chút gì đó hay không?"

Cô suy nghĩ một chút: "Hiện tại thời gian này, xung quanh đây sẽ không có chỗ nào để gọi cơm chứ?"

Thư ký Lưu thở dài: "Đi theo tổng giám đốc Hứa năm năm, tính tình của anh ấy còn không rõ ràng sao? Đã sớm chuẩn bị bánh sủi cảo đông lạnh rồi."

Lại là bánh sủi cảo đông lạnh.

Ban đầu ở Thượng Hải ở nhờ ở nhà Hứa Nam Chinh, cô tự động học vài món ăn, mấy con nhóc ở ký túc xá ăn xong mắt đều sáng lên, lấy ăn chực làm niềm vui lớn nhất. Nhưng đến cuối cùng cô mới phát hiện, loại tay nghề này hoàn toàn không có đất dụng võ chút nào, anh luôn là rạng sáng mới về đến nhà. Nào còn có khẩu vị ăn những thứ thức ăn màu sắc hương vị rực rỡ kia?

Đến cuối cùng tất cả tay nghề của cô đều tiện nghi cho mấy con nhóc kia, ở nhà lại chỉ có thể làm thứ gì đó đơn giản.

Nấu cháo, hoặc là nấu nhanh thực phẩm đông lạnh.

Không ngờ trở lại Bắc Kinh, vẫn là nhu cầu như vậy.

Kết quả vì cho người trong phòng họp ăn no, ước chừng hai người xé tám túi sủi cảo.

Đến cuối cùng cô một người đường đường là khách của tổng giám đốc đã hoàn toàn trở thành dì nấu cơm, nhìn nước bọt dâng lên từ đáy nồi, lại ném sủi cảo vào một lần nữa, cầm đũa đảo hai cái.

Cô đang chỉnh lửa thì nghe sau lưng có tiếng bước chân, thuận miệng hỏi một câu: "Cũng không biết chút này có đủ hay không, có muốn đi cửa hàng tiện lợi mua nhiều thêm chút nữa không?" Một bàn tay nhận lấy đôi đũa trong tay cô: "Đoán chừng không đủ, em đang đối mặt với đám sói."

Vốn tưởng rằng là thư ký Lưu, lại không có ngờ tới là anh người điên cuồng làm việc.

Cô không có quay đầu lại, tiện tay gõ trên nắp nồi, cười nói: "Nếu như là sói, cũng là bị anh ép. Đi theo ông chủ như anh vậy, chính là không phá sản nhảy lầu, cũng nhất định sẽ quá lao lực mà chết."

Anh đã cởi áo vest ra, chỉ mặc áo sơmi màu đen, trên cổ còn đeo thẻ nhân viên công ty, nghiễm nhiên một bộ dạng thanh niên IT tốt: "Đã nhiều năm chưa ăn sủi cảo em nấu, vốn định ăn thật ngon mấy cái, nhưng toàn bộ đã bị bọn họ đoạt sạch sẽ rồi."

Cô dở khóc dở cười: "Người ta vì anh bán mạng, ngay cả sủi cảo cũng tiếc không làm cho người ta ăn?"

"Không tiếc." Trong miệng anh ngậm một điếu thuốc, trực tiếp bưng nồi lên, cứ như vậy mà ghé vào trên miệng lò châm lửa, cho đến khi đã đốt được, mới cười nói. "Cho dù không tiếc, cũng muốn bày ra dáng vẻ ông chủ, cho nên chỉ có thể trộm đi tới chiếm đoạt tiên cơ."

Tiêu Dư bị anh chọc cho cười lên.

Nhìn anh một lát cầm nắp nồi lên, một lát lại lấy chiếc đũa đảo sủi cảo, rốt cuộc không nhịn được lấy chiếc đũa đi: "Em nói này tổng giám đốc Hứa, anh vừa không cho em tiền lương lại còn phá đám, em cũng mặc kệ anh đấy "

Hứa Nam Chinh cố ý nâng cánh tay lên, Tiêu Dư đưa tay đến lấy, nhưng bởi vì mang giày cao gót suýt nữa ngã xuống. Anh đưa tay trước một bước đỡ lấy cô, Tiêu Dư oán hận thu tay lại. "Em mặc kệ rồi, chính anh nấu đi."

Cô ở trong đám con gái chưa tính là lùn, đi giày cao gót đã tới gần 1m75, khi học ở Thượng Hải gần như có thể nhìn thẳng bất kỳ người đàn ông nào. Cũng không biết tại sao, thế nhưng đối mặt với anh lại luôn ngẩng đầu nói chuyện, từ nhỏ đến lớn đều bị áp bức như vậy.

Nào có thể đoán được vốn không khí đang tốt lắm, thế nhưng anh lại chợt thu lại nụ cười: "Không ngờ bữa ăn tối cuối cùng này, lại là ăn sủi cảo em nấu. Lúc trước khi anh ở Thượng Hải hình như em cũng nấu sủi cảo cho anh mấy lần, nấu đông lạnh, thời điểm đó sủi cảo thật khó ăn."

Quá chuyên tâm nhìn vào trong mắt, dường như có một tia sáng chớp qua trong nháy mắt.

Cô muốn nhìn rõ thì Hứa Nam Chinh đã dùng chiếc đũa gắp lên một cái, để nguyên nuốt vào trong miệng: "Rất lâu không có ăn đồ em nấu, bao lâu rồi em không có đi nhìn anh rồi hả?"

Tiêu Dư cố ý tránh vấn đề này: "Còn chưa có chín sao?"

"Năm đó ở Thượng Hải mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, bây giờ trở về Bắc Kinh, ngược lại khó gặp mặt rồi." Anh lại gắp một cái bánh sủi cảo, đưa tới bên miệng cô. "Chín rồi, mùi vị không tệ."

Cô sửng sốt một chút, mới cẩn thận cắn bánh sủi cảo, lập tức nuốt vào.

Anh nhìn cô: "Như thế nào?"

Vẻ mặt này, trong sáng vô tư giống như chính mình nấu vậy.

Tiêu Dư có chút buồn cười, cố ý nói: "Còn thiếu một chút nữa, nửa chín nửa sống ."

Kết quả cả đêm ở cùng với bọn họ, khi cô đi ra khỏi thang máy của công ty thì đã là bình minh sáng sớm tinh mơ.

Cả đại sảnh trống trải yên lặng, vẫn chưa có người nào đi lại. Cửa bên tối hôm qua lúc đi vào, thấy bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật, lqd đầu dừng một chút không gật gù nữa, làm như đang vật lộn qua lại trong giấc mơ để tỉnh táo lại.

Cô tìm tên mình ở trên sổ đăng ký. Chữ viết ẩu dọa người, giống như là vội vã đuổi theo cái gì đó, hấp tấp như thế.

Thật ra thì, cô luôn một mực đuổi theo bước chân của anh, không chỉ là đêm qua.

Mực tàu hình như là dùng hết rồi, chữ viết xuống bên đậm bên nhạt, nhìn thấy cũng chẳng phân biệt được gì.

Cô đang suy nghĩ có muốn viết đè lại một lần nữa hay không, bảo vệ đã tỉnh lại quá: "Ở một đêm à? Ông chủ của các người thật là vô nhân đạo, hôm nay không cần trở lại làm nữa chứ?"

Cô cười một cái, thuận miệng nói: "Đúng vậy, Tư Bản Chủ Nghĩa bóc lột người."

Đi làm ngược lại cũng thoải mái, sáng hôm nay cô đáp chuyến bay đi Tây Tạng, chụp hình ngoại cảnh. Mấy ngày trước Chế Phiến còn dặn dò mình nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, để tránh phản ứng Cao Nguyên* quá lợi hại, ai có thể ngờ tới trước khi lên máy bay một ngày còn thức trắng suốt đêm chứ?

(*Phản ứng Cao Nguyên: khi cơ thể tiếp xúc với với môi trường thiếu oxy – là đặc trăng phổ biến của vùng cao nguyên. Thường có các biểu hiện như đau đầu, mất ngủ, thèm ăn hạ thấp, mệt mỏi, hít thở khó khăn…Và chứng bệnh phản ứng Cao Nguyên này còn có tên gọi khác là say độ cao hay sốc độ cao)

********************************

Khi đó, đường hàng không bay từ Bắc Kinh đến Tây Tạng, mỗi ngày chỉ có một chuyến bay.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

Trước khi lên máy bay đến Thành Đô, Tiêu Dư mới đi mua ly cà phê và bánh ngọt, ngồi xuống nhanh chóng vào internet, lật xem bưu phẩm gửi vào sáng sớm hôm nay. Tốc độ internet không tốt lắm, xem bưu phẩm ước chừng mất bốn phút, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ bưng cà phê và bánh ngọt lên.

Bọt màu trắng ngà, phía trên còn dùng nước đường vẽ ra hình nửa trái tim, mới vừa đặt lên bàn thì lúc lắc một cái.

Cô có chút không nhịn được gõ lên bàn, đơn giản là hình trái tim như vậy, lại có chút phiền não không hiểu.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Bỗng nhiên có người hỏi cô.

Tiêu Dư ngẩng đầu, vừa chống lại khuôn mặt tươi cười của người đàn ông kia, mắt trong veo, giống như là thu lấy tất cả ánh sáng mùa hè vậy.

Cô sửng sốt một chút, mới quét mắt bốn phía, quả nhiên cũng đã ngồi đầy: "Ngồi đi, dù sao tôi chỉ ngồi một mình."

Người nọ ngồi xuống, rất nhanh lấy máy vi tính ra.

Bởi vì cái bàn hai người ngồi chung rất nhỏ, hoàn toàn bị cô chiếm hết, trái lại anh ta không đặt máy vi tính lên trên bàn

Cũng hình như là anh ta không để ý lắm, chỉ đặt máy vi tính ở trên chân mình, cúi đầu gõ chữ, khiến cho cô có chút ngượng ngùng, nhanh chóng uống xong cà phê kêu nhân viên phục vụ dọn dẹp cái bàn, ngay lúc khép máy vi tính lại, mới nói: "Tôi phải đi, anh có thể đặt máy vi tính lên bàn mà gõ tiếp."

Nào có thể đoán được, anh ta cũng thuận tay khép máy vi tính lại: "Tôi cũng cần phải lên máy bay rồi."

Sau khi lên máy bay, hơn phân nửa khoang máy bay phía dưới trống rỗng.

Khi Tiêu Dư ném hành lý lên, mới nhìn đến người đang ngồi một bên chính là người nọ vừa nãy, hai người cách nhau bảy ghế trống. Ngay tại lúc cô ngồi xuống, người nọ cũng vừa vặn ngẩng đầu, cô đành phải lễ phép cười một cái.

Đến tận khi tới Tây Tạng, mới vang lên âm thanh nhắc nhở, nữ tiếp viên hàng không bắt đầu dịu dàng nhắc mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả mọi người đều lấy máy ảnh lớn nhỏ ra để ở bên cửa sổ, nhìn núi tuyết nối tiếp nhau.

Cô cũng mở kính vải che mắt ra, nhìn từ cửa sổ xuống.

Núi tuyết nối tiếp nhau, không có cuối, đây là lần đầu tiên ở trong nước cô thấy loại phong cảnh này.

Ánh mặt trời xé những tầng mây, keo kiệt cho một chút ánh sáng, quay đầu nhìn lại màu trắng vô biên.

Trong lòng cô rất nghệ thuật một phen, lấy máy ảnh ra ấn shutter*. Bởi vì đạo diễn công ty chế tác và Chế Phiến muốn chuẩn bị sớm trước thời hạn, ngày hôm qua đã đi Tây Tạng trước, Chế Phiến của công ty bọn họ và Giám đốc sáng tạo lại muốn đi họp, định là hành trình ngày mai, cho nên, chỉ có một mình cô ở trên chuyến bay này, xem ra càng giống như là chi phí cho một khách đi du lịch.

(*shutter: lá chắn sáng, màn trập; thiết bị mở ra để cho ánh sáng vào qua thấu kính của máy ảnh)

Cùng trên máy bay còn có một đoàn du lịch, cô chen chúc ở trong đám người đi tới đại sảnh sau chuyến bay, nhìn quanh bốn phía. Sân bay rất nhỏ, gần như là vừa nhìn đã thấy điểm cuối, vẫn chưa có bảng tên của mình, xem ra người tiếp đãi còn chưa tới.

Bốn phía rất ồn ào náo, người hướng dẫn viên xe du lịch tiếp đón đoàn du lịch và bàn giao cho người hướng dẫn viên du lịch, kiểm lại nhân số. Khi cô đang suy nghĩ tránh ra, thì thấy một người có khuôn mặt ngăm đen quàng một cái khăn Cáp Đạt*. Cho đến khi đoàn du lịch đi hết, cô mới nhìn đến trên cổ mình cũng quàng một cái khăn Cáp Đạt trắng như tuyết.

(*Khăn Cáp Đạt: dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.)

Người đàn ông kia cũng chú ý tới cô, thân thiện cười một tiếng, nói một câu. Bên trong lỗ tai của cô vẫn còn đang hồi phục lại, chỉ cảm thấy lời kia như có như không vô cùng xa xôi, hình như là "Cô cũng đang chờ người?"

Lúc anh ta nói câu này, một đôi mắt hơi cong lên.

"Đúng vậy, một ngày đi một chuyến bay, thế nhưng vẫn đến trễ." Tiêu Dư đáp lại bất đắc dĩ cười khổ, nhìn bên ngoài nắng gắt chiếu xuống, không giống quang cảnh mùa thu chút nào, ngược lại càng giống như mới vừa đi qua giữa hè.

Cũng may, trước khi đến cô đặc biệt lên mạng tìm hiểu, chuẩn bị tốt quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông, hôm nay cũng đã nhét vào bên trong vali hành lý bên người.

Chào hỏi xong, tiếp tục chờ đợi.

Mười phút sau, một chiếc xe dừng ở ngoài sân bay Cổng Dát. Cống Dát tuyệt đối là sân bay nhỏ nhất cô thấy ở Trung Quốc, máy bay hạ cánh rồi đi xuống cầu thang sân bay, xuống cầu thang sân bay chính là đại sảnh rộng lớn. . . . . . Bên ngoài đại sảnh chính là nơi dừng xe, trong ít ỏi mấy chiếc xe thì gần như tất cả đều là xe buýt du lịch cơ quan, nhưng chiếc xe này rất đặc biệt.

Trên xe, một chàng trai đi xuống, xem chừng khoảng hai mươi, đi thẳng về phía bên này, đến chỗ đầu tiên là gật đầu với Tiêu Dư, nói: "Là Tiêu tiểu thư sao?" Cô gật đầu, người nọ lập tức nhận lấy vali hành lý vào trong tay, ngay sau đó nói với người bên cạnh: "Là Hàn tiên sinh sao?" Người đàn ông có dung mạo xinh đẹp gật đầu, ngay sau đó cũng nhận lấy vali hành lý của anh.

Thì ra là cùng một đường.

Theo lý thuyết, người này cũng không tính là ở trong phạm vi hành trình của bọn họ, công ty chế tác tiếp nhận một cuộc làm ăn, sao có thể thuận đường mang theo người ngoài? Cô ngồi lên xe, liền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Chế Phiến: Tớ nói này bạn học Chế Phiến, sao còn có người ngoài quay quảng cáo với chúng ta vậy? Đây chính là cơ mật thương nghiệp, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu.

Qua hai phút, có tin nhắn trả lời lại: Hỏi qua rồi, chính là thuận đường chiêu đãi. Người đó là bạn bè của ông chủ công ty, vừa vặn đi du lịch Tây Tạng. Nghe nói là người rất có tài sản. Thế nào? Không mượn cơ hội quen biết sao? Ngược lại môn đăng hộ đối với cậu.

Tiêu Dư cong khóe miệng, khép lại slider phone. (Điện thoại nắp trượt)

Đầu năm nay có xuất thân đã không đáng giá, mấu chốt là có bao nhiêu tài sản mới đủ rung động.

Người tiếp đãi cực kỳ nhiệt tình, không ngừng giới thiệu chút quang cảnh trên đường đi.

Trong lúc nói chuyện đơn giản với nhau, cô mới biết người đàn ông này gọi là Hàn Ninh.

Bởi vì ngày chụp hình là vào ngày kế, sau khi đăng ký ở khách sạn, cô liền lấy máy ảnh chạy thẳng ra khỏi khách sạn tới chùa Đại Chiêu*. Nói thật, cô không biết một chút gì về quan điểm cơ bản của văn nhân, nhưng nếu đã đến Tây Tạng như vậy rồi mà không đi phố Bát Giác không chiêm ngưỡng chùa Đại Chiêu, vậy thì thật lãng phí phản ứng Cao Nguyên kèm theo.

(*Chùa Đại Chiêu (Jokhang tempel): là là ngôi chùa theo Phật giáo Mật Tông Tạng truyền nằm trong trung tâm phố cổ Lhasa, nằm trong danh sách di sản thế giới của UNESCO từ năm 2000 thuộc Lhasa, là một ngôi chùa nổi tiếng ở Barkhor. Chùa nằm trên đường phố Bát Giác – lấy Đại Chiêu tự làm trung tâm. Theo wikipedia)

Cái gọi là chùa ‘Đại’ Chiêu, nhưng mà cũng chỉ là hai tầng kiến trúc bằng gỗ. Nhưng cũng chính là ngôi chùa nhỏ như vậy, lại trải dài từ cửa đến khoảng cách rất xa, xếp hàng dài trông không thấy đầu hàng.

Mua phiếu ra vào cũng tương phản rất rõ ràng, đội ngũ rất ngắn, ít ỏi mấy người, nhưng còn có anh ta.

"Thật là trùng hợp." Tiêu Dư chạy tới, vỗ xuống vai anh ta. "Nhiều người xếp hàng như vậy, hôm nào trở lại thôi."

"Những người xếp hàng kia chính là người dân Tạng, bọn họ vào chùa chắc là sẽ không mua vé, đều là lặn lội đường xa đi bộ, có lúc chờ thêm một ngày một đêm mới có thể đi vào." Hàn Ninh chìa tay đưa tiền mặt ra, nói với bên trong: "Hai phiếu." Bên trong nhanh chóng đưa ra hai phiếu, chợt đóng cửa sổ lại. Anh ta đưa phiếu cho Tiêu Dư, nói tiếp: "Coi như cô tới kịp thời, ở đây mỗi ngày hạn chế đi vào."

Tiêu Dư nói cám ơn liên tục, vội muốn lấy ví tiền ra, thế nhưng anh ta lại đưa tay ngăn lại, cười nói: "Thôi, không đắt."

Cô cũng không có kiên trì, cười nói câu cám ơn, hai người một đường vào chùa, chạy thẳng tới cửa ra vào thấp bé. Chỉ là một đường đi vào thấp bé chật hẹp, đầy ấp người ra ra vào vào, Hàn Ninh lập tức đứng ở bên người cô, gần như ngăn cách cô với đoàn người ở phía ngoài.

Bốn phía bên trong là bàn thờ Phật ở vách tường, đều là Phật Tổ, tất cả mọi người chậm rãi thuận theo kim chỉ giờ đi về phía trước, thành kính cúi người.

Dầu thắp hương, mồ hôi chảy trên người du khách ở bốn phía, ngửi vào đầu cô căng ra. Bước chân của cô có chút không vững, hay bởi vì đám người chật chội, chỉ cảm thấy ngực khó chịu kịch liệt, anh ta chợt nhỏ giọng nói: "Tự đi du lịch* chính điểm ấy là không tốt, chúng ta đến gần ở phía sau đoàn du lịch nghe đi."

(*Tự đi du lịch (nguyên văn là tự giá du) có nghĩ là một loại hình tự mình đi du lịch khác với truyền thống tập thể đi du lịch. Tự mình lái xe tự mình chọn địa điểm du lịch...)

Tiêu Dư gật đầu một cái: "Thấy anh thật là có kinh nghiệm, không phải lần đầu tiên tới?"

"Năm ngoái đã tới một lần, là tự đi du lịch, năm nay tập hợp không đủ người nên lười." Tự đi du lịch? Trong đầu cô lóe ra tất cả đều là từ đồng nghĩa với diễm ngộ*, không khỏi nhíu mày, rất mập mờ nhìn anh ta một cái.

(*Diễm ngộ(艳遇): Diễm tức là mỹ lệ (duyên dáng, xinh đẹp), Ngộ chính là gặp được, gặp phải. Cái gì là đẹp? Nước chảy, hoa nở, quả đã chín, phong cảnh ven đường đều rất đẹp. Bạn thấy được, chính là ngộ, diễm ngộ = thấy được thứ gì đó xinh đẹp.

ý trong câu này có thể hiểu như là đi chơi xa gặp được người con gái đẹp)

Hàn Ninh không biết nên khóc hay cười, lập tức dời đề tài: "Muốn đi chiêm ngưỡng vị Tiểu Kim Phật kia hay không?"

Tiêu Dư ngẩng đầu, đang thấy đoàn người cung kính xếp hạng bên cạnh tượng Phật làm bằng vàng nguyên chất cao cỡ nửa người.

Ở trong Phật Đường chật chội này, vị trí này cũng không dễ thấy, cũng là tiêu điểm của mọi người.

Cô suy nghĩ một chút mới hạ thấp giọng: "Tôi không phải tín đồ Tạng truyền Phật giáo*, tùy tiện bái lạy, sợ Bồ Tát chê tôi không thành tâm."

(*Tạng truyền Phật giáo hoặc xưng là hệ Phật giáo Tiếng Tạng, hoặc tục xưng là Đạo Lạt Ma, chỉ truyền vào chi nhánh Phật giáo Tây Tạng. Muốn biết thêm thì hỏi bác gg nhá)

Hàn Ninh cúi đầu nhìn cô: "Bị cô nói như vậy, tôi cũng không dám bái lạy."

Tiêu Dư cười, chỉ cảm thấy có chút thở khẽ ra, đoán chừng thật sự là phản ứng Cao Nguyên rồi.

Cô đi theo dòng người lên trên đỉnh, sân thượng thật giản dị không màu mè, từ nơi này có thể thấy trước cửa chùa Đại Chiêu đầy người dân Tạng thành kính, tấm thảm rất đơn giản lót ở phía dưới, mỗi người đều không để ý gì, không ngừng lặp lại cả người phục sát đất dập đầu bái lạy.

Cố chấp mà lại yên bình, tay cô chống ở trên tường đất, nhìn thấy mà có chút mất hồn.

Hàn Ninh giơ máy ảnh lên, gần như chụp mỗi góc một lần, mới chuyển ống kính sang cô: "Nơi này ánh sáng rất tốt, có muốn chụp một tấm hay không?" Tiêu Dư quay đầu lại, cũng không còn nhăn nhó, thuận miệng nói: "Tùy tiện chụp một tấm đi, cám ơn."

Anh ta theo lời ấn shutter*, lấy đưa cho cô xem hiệu quả, Tiêu Dư đến gần xem thì lại ngửi được trên người anh ta có mùi thơm không dễ phát giác, cười ngẩng đầu nói: "Đàn ông phương Bắc dùng nước hoa, hiếm thấy."

(*shutter: lá chắn sáng, màn trập; thiết bị mở ra để cho ánh sáng vào qua thấu kính của máy ảnh)

Hàn Ninh sửng sốt một chút, mới hiểu được cô nói cái gì: "Tôi không phải người phương Bắc."

Cô chợt hiểu cười một tiếng: "Nghe anh nói chuyện chân thành như người phương Bắc, tôi còn tưởng rằng anh giống tôi, cũng bị Ma Đô* đồng hóa."

(*Ma Đô (Magic) là một trong những biệt danh của Thượng Hải trong những năm 1920 và 1930, trái ngược với người phương Tây gọi Thượng Hải là The Greatestity of the Far East", "Paris of the Orient" (“Các thành phố lớn nhấtt của vùng Viễn Đông”, “Paris của phương Đông”). Ma Đô là lúc đó người Nhật đến Thượng Hải gọi theo thói quen.)

"Thượng Hải?"

Tiêu Dư gật đầu: "Chính là đại học tôi đã học qua, Giao Đại*."

(*Giao Đại: Đại học giao thông )

Anh ta cũng có chút ngoài ý muốn: "Nếu như có thể thi đậu Giao Đại, ở Bắc Kinh cũng có trường học tốt rồi. Giống đứa trẻ lớn như cô vậy, thi không đậu Thanh Hoa Bắc Đại cũng sẽ ra nước ngoài, khó thấy được chịu đi Thượng Hải ."

Tiêu Dư nửa thật nửa giả than thở: "Vì đuổi theo một người, đuổi tới Thượng Hải, sau đó lại trở về Bắc Kinh cùng với anh ấy."

Anh ta nhất thời im lặng, không biết nên nói tiếp thế nào.

Cuối cùng, là Tiêu Dư Tiên đổi đề tài: "Người công ty chúng tôi cố ý giới thiệu anh, nói là rất có tài sản, không tự giới thiệu mình một chút ư?"

Anh giơ máy ảnh lên tiếp tục chụp ảnh: "Nhân viên kỹ thuật viễn thông, gia tộc Nguyệt Quang, cha mẹ là quân nhân, vợ không có."

Tiêu Dư nhìn làn da ở cổ tay anh ta, lại cùng một dạng với Hứa Nam Chinh: "Trước kia anh ở đâu? Trực thuộc, hay là quân khu?"

Hàn Ninh để máy ảnh xuống, nghiêm túc quan sát cô: "Đừng nói với tôi, cô đã từng gặp thoáng qua tôi, tôi sẽ thật đáng tiếc vì không sớm nhận ra cô." Cô cười ra tiếng: "Tôi cũng vậy thật đáng tiếc, đáng tiếc trước kia trong lớp tiểu học của tôi chỉ có chín người, học sáu năm đều biết rõ nhau, sẽ không có anh chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.