CHƯƠNG 17
Ta nằm trên giường suy nghĩ miên man, mãi cho đến khi đồng hồ điểm 1 giờ, ta không chịu được nữa, muốn nhắm mắt lại, nhưng lòng cứ lo lắng Nhạc Diễm đột nhiên xuất hiện. Cứ như vậy, ta cố gắng chống đỡ, nhưng mí mắt ngày càng nặng trĩu. Trong mơ màng, ta cảm thấy Nhạc Diễm đi vào phòng ta, tới bên giường, chậm rãi vươn tay vuốt ve mặt ta. Đáng lẽ lúc hắn vừa vào, ta nên tỉnh lại mới đúng, nhưng dưới sự đụng chạm êm ái, ta lại an tâm, tiếp tục ngủ say, cho đến khi cảm thấy tay hắn duỗi dần xuống dưới, ta mới kinh hãi mà tỉnh lại.
“Ngươi làm gì?” Ta mở mắt bật dậy, vươn tay tóm lấy tay Nhạc Diễm.
“Ngươi ngủ đi, ta chỉ kéo cái chăn thôi mà.” Nhạc Diễm kéo kéo cái chăn, rồi đè ta xuống giường.
“Không phải ngươi nói đêm nay….” Hắn thật sự tốt bụng đắp chăn cho ta sao? Làm gì có chuyện hắn buông tha ta dễ dàng như vậy! Cứ như trước kia, dù ta không muốn, nhưng chỉ cần thích là hắn sẽ làm, hơn nữa hôm nay ta còn hứa hẹn với hắn, hắn sẽ không lãng phí cơ hội này chứ?
“Sao? Nếu ngươi muốn làm, ta sẽ phụng bồi.” Nhạc Diễm làm bộ bật dậy cởi quần áo.
“Dừng, dừng, ta không có ý đó.” Ta vội vàng lắc đầu, nếu hắn không ép buộc ta, việc gì ta phải tự tìm khổ.
“Được rồi, ngủ đi.” Nhưng Nhạc Diễm lại không ngừng cởi quần áo, cho đến khi không còn cái nào trên người, mới chui vào chăn, gắt gao dựa vào ta.
“Không phải ngươi nói sẽ không làm sao, vậy ngươi chạy vào đây làm gì?” Giường đơn mà nằm hai người, thật là chật chội, hại ta chỉ có thể nằm nghiêng mới không bị rớt xuống giường, hơn nữa Nhạc Diễm chẳng mặc gì, khiến ta không dám xoay người, sợ sẽ đụng phải vài nơi mẫn cảm của hắn.
“Không làm không có nghĩa là ta không ngủ cùng ngươi. Nhớ kỹ, sau này đêm nào ta cũng sẽ ngủ với ngươi.” Nhạc Diễm không thèm để ý tới sự khước từ của ta, cứ thế ôm lấy eo ta, kéo sát vào người hắn.
“Hai người nằm trên một cái giường, chật chội quá đi.” Ta ngầm bảo miếu nhỏ của ta không đáng để tên đại phật như hắn nằm đâu.
“Càng tốt, ta trời sinh nhiệt độ cơ thể thấp, ngươi có thể làm lò sưởi cho ta.” Nhạc Diễm nghĩ nghĩ, kéo ta lại đối mặt với hắn.
“Ta không muốn.” Ta dùng sức dằn thân thể lại không cho hắn kéo qua, hai đại nam nhân mặt đối mặt với nhau còn ra thể thống gì nữa.
“Ngươi còn làu bàu là ta làm đấy.” Nhạc Diễm thấy ta cứ từ chối đưa đẩy, liền bắt đầu động tay động chân với áo ngủ của ta.
“Rồi, rồi, coi như ta sợ ngươi.” Ta vội vàng nắm chặt quần áo, giơ tay đầu hàng, không cho Nhạc Diễm thực hiện ý định xấu xa.
“Hừ, lúc này mới chịu nghe lời.” Nhạc Diễm buông áo ta ra, có vẻ hắn cũng chỉ giả vờ thế thôi. Ôi, tại sao rõ ràng ta lớn hơn hắn mấy tuổi, nhưng có đôi khi ta lại cảm thấy hắn còn lớn hơn ta.
Bị Nhạc Diễm ôm eo, lúc đầu ta chẳng ngủ được, đặc biệt là sau khi chúng ta đã từng ở trên chiếc giường này trải qua một số việc xấu hổ. Đến khi ta nghe thấy tiếng hít thở đều đều như hành quân của Nhạc Diễm, mới dần dần thả lỏng toàn thân, tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, ta bị ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ đánh thức, mở mắt ra, thoáng thấy một thiên sứ nằm bên cạnh. Thiên sứ cả người như phát ra ánh sáng, mái tóc mềm mại, làn da trắng nõn, hơn nữa vẻ mặt đầy ngây thơ, chỉ thiếu một đôi cánh là ta sẽ tưởng đây chính là thiên thần ở trên trời rơi xuống phàm trần. Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra, hắn là Nhạc Diễm. Sáng sớm vừa mở mắt đã thấy trên giường nhiều thêm một người, làm ta nghĩ hồi lâu mới nhớ ra chuyện đêm qua. Mà cũng lạ, rõ ràng ta đưa lưng về phía Nhạc Diễm, vậy mà giờ lại thành mặt đối mặt với hắn. Hơn nữa dù nhìn thấy bộ mặt sát rạt, được phóng đại nhiều lần của hắn rất đẹp mắt, nhưng quả thực vẫn làm ta bị sốc.
“Thế nào? Nhìn đủ chưa?” Nhạc Diễm bỗng mở mắt nhìn ta, xem ra hắn đã sớm tỉnh dậy, nhưng lại giả bộ ngủ.
“Ách, sáng sớm nhìn thấy cái mặt to uỳnh như thế đương nhiên là bị hù dọa rồi.” Ta vội vàng xoay mặt đi, không cho hai mắt mình dán vào hắn. Hơn nữa, có đánh chết ta cũng không thừa nhận mình nhìn hắn đến ngây ngốc.
“Ha ha, ta còn tưởng loại người như ngươi sẽ không nói xạo cơ đấy.” Nhạc Diễm cười cười, từ trên giường ngồi dậy, chiếc chăn tuột xuống tới phần eo, những tia sáng sau lưng chiếu rọi thân thể hắn, thoạt nhìn thật sự rất mê người, làm hại ta đang định xuống giường thay quần áo, kết quả lại thành sững sờ nhìn hắn.
“Ta mới không nói xạo.” Mặc dù ta vẫn đang thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, nhưng ý chí của ta vẫn có thể trả lời hắn.
“Nước miếng của ngươi sắp chảy xuống rồi kia.” Đáng tiếc lúc ta còn chưa nhìn đủ, Nhạc Diễm đã kéo chăn lên, hại ta không còn thấy gì nữa.
“Nước miếng? Đâu?” Ta xoa xoa miệng, rõ ràng không có mà, qua một lúc sau, ta mới phát hiện, hắn lại lừa ta.
“Ha ha, bộ dạng bị lừa của ngươi thật ngu, đáng yêu quá đi mất, ta thích nhất đó.” Buổi sáng Nhạc Diễm mặc dù hay cáu kỉnh, nhưng tâm trạng có vẻ vô cùng tốt, chỉ có điều hắn lại lấy ta ra mà vui đùa, khiến ta rất chi là mất hứng.
“Đáng yêu? Ta đáng yêu chỗ nào?” Một nam nhân 26 tuổi bị một thanh niên kém hơn 4 tuổi khen đáng yêu, đây là tình huống gì chứ? Hơn nữa, chưa bao giờ ta cho rằng mình đáng yêu, nếu là thông minh hay đẹp trai thì ta còn có thể tiếp nhận, chứ cái loại đáng yêu thì ta tuyệt đối không tán thành.
“Ha ha, ngươi cứ chậm rãi suy nghĩ đi.” Nhạc Diễm nói một câu khó hiểu, rồi dùng chăn quấn quanh người, sau đó đi vào phòng tắm, mặc ta ở bên ngoài.
“Này, là ta dậy trước cơ mà, ta phải dùng trước chứ.” Ta gõ gõ cánh cửa phòng tắm, tức giận kêu lên, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng hát của Nhạc Diễm từ trong phòng tắm vọng ra, có vẻ sáng nay tâm tình hắn không tệ, nhưng tâm tình ta lại bị hắn phá hư rồi.
Chờ đến khi Nhạc Diễm đi ra, ta mới được vào tắm rửa thay quần áo, đúng lúc vừa bước vào, đột nhiên ta bị Nhạc Diễm kéo lại.
“Ưm!” Ta dùng sức đẩy hắn ra, ta còn chưa đánh răng, thế mà hắn đã hôn ta, thật không chịu nổi.
“Mùi vị không tệ, giống hệt buổi tối.” Sau khi hôn xong, Nhạc Diễm có vẻ vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi.
“Ta còn chưa đánh răng đấy.” Mặc dù biết bây giờ nói đã muộn, nhưng ta vẫn phải nói.
“Ta thích là được.” Nhạc Diễm nói xong liền cầm quần áo ra khỏi phòng.
Nhạc Diễm đi rồi, ta mới chạy vội vào phòng tắm lấy bàn chải chà hết từ trong ra ngoài, rồi chà từ ngoài vào trong, chà qua chà lại. Nhạc Diễm cũng thật là, bình thường hôn chưa đủ sao, mà sáng sớm ta mới ngủ dậy đã hôn, xem ra hắn điên cuồng thích hôn rồi, lần sau đề nghị hắn tìm đại một người nào đó trên đường mà hôn, miễn cho ta lại phải chịu tội. Cuối cùng, thẳng đến khi ta đánh răng đến ba lần, sau đó nói cho hả giận mới yên tâm buông bàn chải xuống.
Lúc ta dọn dẹp xong xuôi, mới nhớ trong nhà có thêm một người, vì vậy ta đến phòng bên gọi Tiểu Du. Không ngờ khi ta tới, liền phát hiện trong phòng trống không, chăn mền gấp gọn gàng, ta nghĩ chắc Tiểu Du đã xuống phòng khách.
Xuống lầu, ta nhìn thấy Tiểu Du mặc một bộ âu phục màu trắng kiểu tây, ngồi trước bàn ăn sáng.
“Tiểu Du, sao em dậy sớm thế?” Ta đi tới trước mặt nàng, ngồi xuống hỏi.
“Chắc do lệch múi giờ, nên từ sớm em đã dậy. Đúng rồi, Mộ Phàm ca, anh có muốn ăn không?” Tiểu Du chỉ vào “bữa sáng” trước mặt.
“Đây là em làm?” Ta nhớ trước kia Tiểu Du không biết nấu nướng, không ngờ mấy năm không gặp mà nàng có thể nấu một món ngon lành đến vậy.
“Đương nhiên là em làm rồi, nếu không anh nghĩ là ai. Hay nha, anh dám xem thường em.” Tiểu Du từ phòng bếp bưng một phần bữa sáng đặt trước mặt ta, nghe thấy câu hỏi, không khỏi mất hứng bĩu môi.
“Anh đâu có xem thường em, chẳng qua anh thấy em khác rất nhiều, ngày càng tốt hơn.” Ta cảm thán vài câu, một vài năm ngắn ngủi lại có thể khiến một người thay đổi nhiều đến như vậy sao?