CHƯƠNG 20
“Giám đốc Du, đến giờ họp rồi ạ.” Khi ta vất vả dẹp loạn trong lòng, thư ký bỗng đi vào thông báo. Ta liền đứng dậy đi đến phòng hội nghị, lúc này tất cả mọi người đều đã có mặt, nhìn thấy sắc mặt không tốt lắm của ta, mọi người đều quan tâm hỏi thăm. Sau khi ta nói không sao, bọn họ mới ngồi xuống bắt đầu họp. Cả hôm đó, ta cũng không yên lòng, chỉ hy vọng sớm họp xong, dù sao những hình ảnh lúc nãy vẫn ám ảnh ta không tha.
Thật vất vả mới xong, ta là người cuối cùng rời khỏi căn phòng.
“Tiểu Trương, tôi hơi mệt, nên về sớm nghỉ ngơi đây.” Ta nói với thư ký.
“Giám đốc Du, có cần ai đó đưa ngài về không?” Thư ký nhìn ta, quan tâm hỏi han, làm ta cảm kích nhìn lại nàng.
“Không cần đâu, tự tôi về được.” Kỳ thật ta không muốn về nhà, bóng ma trong phòng làm việc vẫn ám ảnh ta, giờ về nhà lại thấy mặt tên đầu sỏ tạo nên bóng ma đó thì chết, cho nên ta muốn tìm một khách sạn nào đó nghỉ ngơi một chút.
Sau khi tạm biệt thư ký, ta chậm rãi rời khỏi công ty, không ngờ vừa ra tới cửa lại đụng phải một người.
“Mộ Phàm.” Một chiếc xe dừng lại cạnh ta, trên xe, Triệu Anh Kiệt nhô đầu khỏi cửa kính gọi.
“Anh Kiệt, là anh hả, sao trùng hợp thế.” Nhìn Triệu Anh Kiệt, ta có chút bất ngờ. Bất quá ta vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ, cười cười một chút, ta lễ phép chào hỏi.
“Làm gì có chuyện trùng hợp thế, tôi đưa Tiểu Du về nhà xong là phóng đến đây ngay.” Triệu Anh Kiệt xuống xe, sau đó đi tới trước mặt ta: “Ơ, sao sắc mặt cậu trông kém thế, lại bị ốm sao?” Nói xong, hắn liền giơ tay đặt lên trán ta.
“Không có gì, tôi không sao.” Ta đẩy nhẹ cánh tay Triệu Anh Kiệt ra, phất tay biểu hiện mình không sao, hơn nữa hai người đàn ông ở trên đường cù cưa nhùng nhằng trông rất quái dị.
“Lạ thật, đầu không nóng, sao sắc mặt cậu lại kém vậy. Đi, theo tôi đến bệnh viện kiểm tra.” Triệu Anh Kiệt kéo ta tới xe hắn, xem ra hắn rất khó hiểu sao sắc mặt ta lại khó coi như vậy.
“Không cần đi bệnh viện đâu, tôi nghỉ ngơi chút là được rồi.” Hắn cũng thật là, sắc mặt chỉ hơi kém một chút thôi mà, ta không muốn lại vào viện để ba cùng dì Thiệu lo lắng, lần trước cũng đủ để bọn họ nóng ruột nóng gan rồi.
“Vậy về nhà tôi nghỉ ngơi đi, nhà tôi có thuốc.” Triệu Anh Kiệt thấy ta không muốn đi liền kéo ta về nhà hắn.
“Được rồi, được rồi.” Ta không từ chối được, đành phải lên xe.
Tới nhà, Triệu Anh Kiệt lấy mấy viên thuốc trong tủ.
“Nào, uống hai viên là ổn, sau đó vào phòng ngủ một giấc.” Triệu Anh Kiệt rót một cốc nước ấm đưa cho ta.
“Ừ.” Ta cầm lấy thuốc uống một hơi cạn sạch, dù sao ta cũng muốn nghỉ ngơi, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa.
Ta đi vào phòng mà Triệu Anh Kiệt đã chuẩn bị, sau đó ngã vào giường, chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này thật ngon, vừa không mơ tới Nhạc Diễm, vừa không mộng về những thứ phát sinh trong phòng làm việc. Khi ta đang chuẩn bị mở mắt, liền nghe thấy Triệu Anh Kiệt đang tranh cãi với ai đó, cẩn thận giương tai nghe, ta phát hiện ra đó chính là Nhạc Diễm.
“Ngươi dựa vào cái gì không cho ta vào?”
“Đây là nhà của ta, hơn nữa Mộ Phàm đang nghỉ ngơi bên trong, ngươi đừng vào quấy rầy cậu ấy.”
“Mộ Phàm không khỏe, ta đây càng phải vào xem.”
“Không được.”
Ta áp tai vào cửa nghe, vì muốn cản không cho hai người họ cãi nhau, nên ta mở cửa ra, liền nhìn thấy hai con gà chọi đỏ mắt nhìn nhau.
“Mộ Phàm, sao đã thức rồi!” Triệu Anh Kiệt là người đầu tiên phát hiện ta đứng ở cửa, vội vàng tiến lên đẩy ta vào phòng muốn ta tiếp tục nghỉ ngơi.
“Mộ Phàm, ngươi không sao chứ?” Nhạc Diễm cũng chạy lên giật Triệu Anh Kiệt lại, nắm lấy hai tay ta, ân cần hỏi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Vừa mới ngủ dậy, lại nghe bọn họ ầm ĩ, khiến đầu ta cảm thấy có chút choáng váng, hơn nữa bây giờ ta không muốn cãi nhau với hắn, cũng không có khí lực, cho nên ta chỉ nhẹ giọng hỏi Nhạc Diễm một câu.
“Ta đến công ty tìm ngươi, nghe nhân viên nói ngươi không khỏe nên đã về nhà. Nhưng sau khi về nhà, lại không thấy ngươi đâu, ta đoán tám phần ngươi ở nhà hắn, vì vậy ta tới bệnh viện hỏi địa chỉ nhà hắn rồi tới đây ngay, không ngờ hắn lại không cho ta vào gặp ngươi.” Nhạc Diễm lo lắng nhìn ta, lần này quả thật ta biết hắn thật sự quan tâm ta.
Động tác của hắn mặc dù hơi thô bạo, nhưng vẫn làm ta có chút cảm động, chỉ có điều ta lập tức nhớ tới kẻ đầu sỏ của tất cả việc này là hắn, cho nên chút xúc động đó ngay lập tức biến mất tiêu.
“Đi! Mộ Phàm, theo ta về.” Nhạc Diễm thấy ta không nói lời nào, liền kéo ta ra cửa.
“Đứng lại, Mộ Phàm không được khỏe, muốn ở nhà ta nghỉ ngơi.” Triệu Anh Kiệt kéo lại, không cho ta đi, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào Nhạc Diễm.
“Ngươi nói cái gì, ngươi có tư cách gì không cho Mộ Phàm đi.” Nhạc Diễm nghe Triệu Anh Kiệt nói, khuôn mặt biến sắc trừng mắt nhìn y.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào ta là học trưởng của Mộ Phàm.” Triệu Anh Kiệt ưỡn ngực đi tới trước mặt Nhạc Diễm.
“Học trưởng thì sao? Ta là em trai của hắn, cũng là người yêu của hắn.” Nhạc Diễm kiêu ngạo nhìn Triệu Anh Kiệt, lại còn cười một cách ác ý.
“Ngươi, ngươi —” Triệu Anh Kiệt nghe xong, tức giận không nói được gì, chỉ có thể run rẩy chỉ thẳng vào Nhạc Diễm.
“Ngươi cái gì mà ngươi, nếu ngươi không có quan hệ với Mộ Phàm, thì mau mau tránh ra.” Nhạc Diễm giật tay Triệu Anh Kiệt xuống, chuẩn bị bỏ đi.
“Đứng lại, ai nói ta không có quan hệ, ta thích cậu ấy.” Câu nói của Triệu Anh Kiệt làm ta thất kinh, ngơ ngác nhìn hắn, cho tới bây giờ ta cũng không bao giờ nghĩ học trưởng Triệu sẽ thích mình, điều này quả thật như sét đánh ngang tai.
“Rốt cục ngươi cũng nói ra rồi, lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết ngươi đối với Mộ Phàm không có hảo ý.” Nhạc Diễm buông ta ra, vươn tay túm lấy áo Triệu Anh Kiệt, sắc mặt xanh mét trừng hắn.
“Buông ra, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có thể thích Mộ Phàm, còn không cho phép người khác thích cậu ấy sao?” Triệu Anh Kiệt vừa nói vừa kéo tay Nhạc Diễm.
“Đúng vậy, chỉ có ta mới có thể thích hắn, bất luận kẻ nào cũng không được phép, hơn nữa, Mộ Phàm đã là người của ta.” Nhạc Diễm bá đạo ôm lấy ta tuyên chiến với Triệu Anh Kiệt.
“Cái gì? Mộ Phàm là người của ngươi? Nhất định là ngươi bắt buộc cậu ấy, nhất định.” Triệu Anh Kiệt nhất thời không tiếp thu được, tức giận một quyền đấm vào mặt Nhạc Diễm.
“Là ta bắt buộc thì sao? Bây giờ hắn đã là người của ta, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội.” Nhạc Diễm nói xong còn kéo ta hôn một cái.
“Hai người đủ rồi chứ? Tôi chẳng là của ai hết, tôi thuộc về chính tôi.” Vừa tỉnh táo lại, ta hét lớn, nhớ lại cuộc nói chuyện của bọn họ, điều khiến ta không thể tiếp nhận không phải là Triệu Anh Kiệt nói thích ta, mà là Nhạc Diễm dám đứng trước mặt Triệu Anh Kiệt ngang nhiên nói hắn ép buộc ta, sau này làm sao ta còn mặt mũi nhìn học trưởng Triệu đây. Có lẽ ta đã quen với sự ấm áp, ôn nhu của học trưởng nên cho dù không thích học trưởng như kiểu anh ấy thích ta, nhưng ta cũng không hy vọng mất đi người bạn tốt này.
“Ngươi, ta chán ghét người khác bắt buộc ta, ngươi làm được rồi, ta chán ghét lên giường với nam nhân, ngươi cũng làm được rồi, ta chán ghét việc đó bị người khác biết, ngươi cũng đã làm. Tại sao? Tại sao ngươi luôn làm chuyện ta ghét nhất? Ta hận ngươi.” Trong cơn kích động, ta hét lên với Nhạc Diễm, nhất thời, sắc mặt Nhạc Diễm trở nên xanh mét, ánh mắt cũng ảm đạm, mà Triệu Anh Kiệt thì ở một bên ngơ ngác không nói nên lời.
“Ta hận ngươi.” Ta lặp lại một lần nữa rồi lao ra khỏi nhà Triệu Anh Kiệt, ta không muốn ở lại chỗ này dù chỉ một khắc.
“Mộ Phàm.” Người hồi phục tinh thần trước tiên là Triệu Anh Kiệt, hắn thấy ta bỏ chạy liền đuổi theo.
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng trở lại nhiễu hắn.” Nhạc Diễm cũng lấy lại tinh thần, cảnh cáo Triệu Anh Kiệt một câu, sau đó vội vã đuổi theo ta, sợ muộn sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
—
Chương 21
Ra khỏi nhà Triệu Anh Kiệt, đầu óc ta trống rỗng, chỉ nhớ rõ sắc mặt xanh mét của Nhạc Diễm, nghe thấy đằng sau có tiếng Nhạc Diễm gọi, ta liền co cẳng bỏ chạy. Lúc nãy ở trước mặt Triệu Anh Kiệt, ta nói hận hắn, cho nên giờ ta cũng không có dũng khí đối mặt, sợ hắn lại uy hiếp ta, làm ra những chuyện đáng sợ, sau đó ta lại không thể không khuất phục dưới *** uy của hắn.
“Mộ Phàm, ngươi đứng lại đó cho ta.” Mắt thấy Nhạc Diễm càng đuổi càng gần, ta mặc kệ mọi việc, vọt thẳng vào cửa hàng tổng hợp, hy vọng đám đông có thể che chở cho ta, nhưng hai tròng mắt của Nhạc Diễm tựa như ra-đa nhìn chằm chằm vào ta, một khắc không rời. Đúng lúc cảm thấy bất an, bỗng một đôi tay kéo ta vào phòng thử đồ.
“Ngươi là ai?” Đột nhiên bị người kéo vào phòng thử, lại là một nam sinh thấp bé đội mũ lưỡi trai, ta bất an hỏi.
“Mộ Phàm ca, là em, nhỏ giọng thôi.” Người nọ cởi mũ ra, thì ra là Tiểu Du, sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Tiểu Du bảo ta nhỏ giọng, chỉ chỉ ra ngoài cửa, khẳng định là nàng đang ám chỉ Nhạc Diễm.
“Sao em lại ở đây?” Ta nhỏ giọng hỏi Tiểu Du, sau đó tựa vào cánh cửa nghe động tĩnh.
“Suỵt. Đừng nói gì cả!” Không ngờ Tiểu Du cũng sợ Nhạc Diễm thành như vậy, lúc này hai chúng ta quả thực như đang tiến hành giao dịch ngầm, bất quá ta vẫn nghe theo lời nàng mà ngậm miệng lại.
“Cộp, cộp.” Tiếng bước chân truyền tới, khiến ta có chút khẩn trương lui lại, không biết nỗi sợ hãi này xuất phát từ đâu. Tiểu Du cũng sốt ruột nắm lấy tay ta, tựa đầu vào lưng ta. Cũng may tiếng bước chân càng lúc càng xa, ta cùng Tiểu Du mới thở dài một hơi. Khi bình tĩnh lại, nhớ tới bộ dạng khẩn trương vừa nãy, liền phì cười, không biết từ lúc nào bọn ta đã coi Nhạc Diễm như một con mãnh thú ăn thịt người.
Đợi bốn phía an tĩnh trở lại, ta cùng Tiểu Du định ra ngoài, dù sao cũng không thể trốn trong phòng thử đồ cả đời được. Tiểu Du chủ động mở hé cửa nhìn xung quanh, sau đó lanh tay lẹ chân bước ra. Một lát sau, Tiểu Du lại bước vào ra hiệu đã ổn, cứ như vậy, ta cùng Tiểu Du chạy nhanh ra khỏi cửa hàng tổng hợp, tìm một chỗ yên tĩnh, cũng chính là công viên nhỏ bên cạnh.
“Phù, thật đúng là kích thích.” Tiểu Du thở hổn hển, tựa vào cây đại thụ nghỉ ngơi.
“Đúng rồi, giờ em có thể trả lời anh, vì sao em lại xuất hiện ở đó, lại còn ăn mặc như vậy nữa?” Dù sao ta cũng là đàn ông, cho nên không mệt như Tiểu Du.
“Anh còn nói, không phải bởi vì anh thì vì ai.” Tiểu Du nói xong liền đặt mông ngồi bên cạnh ta, sau đó kể hết chuyện Nhạc Diễm hỏi nàng về anh họ, còn cả chuyện hắn đùng đùng bỏ chạy.
“Hôm nay cửa hàng thật đúng là ít người, nếu như bị Nhạc Diễm bắt được, ôi.” Ta thật sự không nên hạ thấp uy phong của bản thân, nhưng trên thực tế, khi ở cùng hắn, ta luôn ở thế hạ phong, nếu không thắng được hắn, chẳng lẽ ta cứ phải trốn chui trốn nhủi thế này cả đời?
“Đúng vậy, mới rồi nguy hiểm thật, nếu như bị Nhạc Diễm ca bắt được, chẳng phải cái mạng nhỏ của em coi như đứt sao.” Tiểu Du ngửa ra, nằm trên cỏ vỗ vỗ ngực.
“Tiểu Du, không phải từ trước tới nay em thích Nhạc Diễm lắm ư? Sao giờ lại sợ hắn như vậy?” Ta nhớ Tiểu Du mê mẩn Nhạc Diễm lắm mà.
“Chỉ tại anh họ…” Tiểu Du nhỏ giọng nói, ta nhất thời không để ý, cho nên không nghe được rõ ràng.
“Em nói cái gì?” Ta hỏi lại lần nữa, hình như ta nghe thấy Tiểu Du nhắc tới hai chữ anh họ.
“Không có gì, không có gì, à đúng rồi, Mộ Phàm ca, anh cảm thấy anh họ Triệu Anh Kiệt của em thế nào?” Tiểu Du chăm chú hỏi ta.
“Triệu Anh Kiệt, anh ấy tốt lắm. Từ hồi đại học, anh đã vô cùng ngưỡng mộ anh ấy.” Mặc dù biết học trưởng thích ta, nhưng ta cũng không có ý định nói cho Tiểu Du nghe.
“Trừ ngưỡng mộ ra, anh còn cảm tình nào khác không?” Tiểu Du không hài lòng câu trả lời của ta, bất quá nàng lại vòng vo đưa ra câu hỏi thứ hai.
“Cảm tình nào khác?” Ý Tiểu Du là gì? Triệu Anh Kiệt là anh họ của nàng, chẳng lẽ hắn đã nói cho nàng nghe?
Lòng ta tràn ngập nghi vấn.
“Đúng vậy, ví dụ như anh có thấy thích không?” Tiểu Du vẻ mặt chờ mong nhìn ta, xem ra nàng đã đứng về phía anh họ nàng rồi.
“Em— em nói cái gì?” Ta giật mình nhìn Tiểu Du, sao nàng lại nói thế.
“Mộ Phàm ca, em nói thẳng với anh, sáng nay khi em đến nhà anh họ, anh ấy đã nói từ hồi đại học anh ấy đã thích anh, còn muốn em khi có thời gian thì hỏi xem anh đối với anh ấy có như thế không.” Tiểu Du giấu việc anh họ muốn nàng làm gián điệp, còn lại thì kể hết cho ta.
“Không có, anh không thích Triệu Anh Kiệt, anh đối với anh ấy chỉ có sự ngưỡng mộ, không có tình cảm nào khác.” Ta kích động quát lên, sợ nói chậm sẽ làm Tiểu Du suy nghĩ lung tung.
“Thế sao, anh họ mà biết chắc sẽ đau lòng lắm, em có thể thấy được anh ấy rất thích anh.” Ánh mắt Tiểu Du ảm đạm. Kỳ thật Triệu Anh Kiệt đối xử với ta rất tốt, mà ta cũng sớm cảm thấy, chỉ là lúc đó không nghĩ sẽ như thế này, mà chỉ cho rằng hắn coi ta như anh em, cho nên mới chăm sóc ta, bây giờ nghĩ lại, thì ra tình bằng hữu quả thật không tồn tại.
“Tiểu Du, em biết thừa anh với anh họ em sẽ không có khả năng, anh không thích nam nhân.” Ta lần nữa cường điệu ta là nam nhân bình thường, sẽ không bao giờ yêu thích một người nam nhân khác.
“Vậy Nhạc Diễm thì sao, anh thích anh ấy không?” Tiểu Du hỏi ngược lại, vấn đề này đúng là khó khăn đối với ta. Ta thích Nhạc Diễm, đúng, ta thích khuôn mặt, ngoại hình của hắn, thậm chỉ còn rất mê luyến, nếu là bình thường ta tuyệt đối không thừa nhận, nhưng bây giờ ta lại đang tự hỏi chính mình. Nếu nói ta không thích hắn, cũng đúng, ta ghét bộ dạng xa cách của hắn, ghét tính tình lúc nóng lúc lạnh của hắn. Cho nên tổng thể mà nói, chính ta cũng không biết nên trả lời Tiểu Du thế nào, vì vậy đành phải im miệng cúi đầu.
“Mộ Phàm ca, nói đi.” Nhưng Tiểu Du không có ý định buông tha ta, nàng kéo tới kéo lui ép ta trả lời, xem ra nàng ghép ta với Triệu Anh Kiệt không được, nên chuyển sang ghép với Nhạc Diễm.
“Em muốn anh nói gì, không phải em nhìn ra sao?” Ta tùy tiện trả lời xem như ứng phó.
“Em phải nghe chính miệng anh nói ra cơ.” Tiểu Du lắc đầu, tử mệnh lôi kéo ta.
“Quần áo anh sắp bị em kéo rách rồi đó.” Ta thật sự tiếc thay cho bộ đồ đang mặc: “Coi như anh sợ em—-”
“Thì ra ngươi ở đây.” Đúng lúc đó, Nhạc Diễm đột nhiên từ một bên đi ra, hơn nữa hình như đã nghe được câu chuyện ta nói với Tiểu Du lúc nãy, cho nên hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Du chứ không phải ta.
“Nhạc Diễm ca, chào anh.” Tiểu Du nhìn thấy Nhạc Diễm nhìn ta, sợ hãi lui mấy bước, ngay cả mồ hôi lạnh cũng rất nhanh chảy xuống, nàng không ngừng lui lại phía sau, mà ta thì đứng lên chắn trước mặt nàng.
“Tốt nhất ngươi tự trông nom bản thân đi.” Nhạc Diễm đẩy ta ra, rồi vươn tay túm lấy Tiểu Du.
“Mộ Phàm ca, cứu em.” Nhìn Tiểu Du bị Nhạc Diễm lôi đi, ta đành bất lực, dù sao ta cũng đấu không lại hắn, hơn nữa bây giờ ta cũng đang vô cùng sợ hãi.