Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 23

“Mộ Phàm.” Đôi môi Nhạc Diễm nhẹ nhàng đảo qua ngực làm trái tim ta kịch liệt nhảy lên vài cái: “Tim ngươi đập nhanh ghê, vì ta sao?” Lúc này Nhạc Diễm vô cùng ôn nhu.

 

“Nhạc Diễm.” Nhìn thấy hắn ôn nhu như vậy, ta nhất thời không thể thích ứng, ngơ ngác ngước nhìn. Hắn phát hiện ta cứng ngắc thân thể, liền ngẩng đầu tươi cười nhẹ nhàng hôn ta một cái, khoảnh khắc đó, ta có cảm giác như nhìn thấy quầng sáng của một thiên sứ hạ phàm.

 

“Gọi ta Diễm.” Mái tóc hắn rủ xuống mặt ta, làm ta thấy ngưa ngứa, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

 

“Ách—-” Ta do dự không dám kêu, xưng hô thân mật như vậy có quá mập mờ không nhỉ.

 

“Phàm, ta đã từng làm những chuyện có lỗi với ngươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.” Đột nhiên Nhạc Diễm nói như vậy, thật làm ta không biết phải đáp lại như thế nào.

 

“Phàm, ta đang nói chuyện với ngươi đó, nếu như ngươi không muốn làm, ta sẽ lập tức ngừng lại ngay.” Nhạc Diễm nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của ta, lại còn lắc lắc người ta, xem ra hắn không có được đáp án sẽ không bỏ qua.

 

“Nhạc Diễm, ngươi muốn ta nói gì? Ngươi cho rằng những việc ngươi làm trước kia đáng để ta tha thứ sao?” Ta nghĩ đến mỗi lần hắn ép buộc ta, đặc biệt là lần trong phòng làm việc, hại ta đến giờ vẫn bị ám ảnh, làm sao ta có thể tha thứ cho hắn được. Bây giờ hắn nằm trên người ta, nửa người dưới đã ngo ngoe muốn di chuyển, chẳng lẽ bởi vì ta không muốn sẽ không làm sao, vậy vì lý do gì lúc nãy còn lấy Tiểu Du ra uy hiếp ta, tất cả tât cả cũng làm ta khó có thể giải thích.

 

“Phàm, ta làm hết thảy cũng chỉ muốn ngươi thuộc về ta, có lẽ trước kia ta hơi quá đáng, bây giờ ta rất bình tĩnh, những lời vừa nãy cũng chỉ hy vọng ngươi có thể ở bên ta.” Nhạc Diễm thấy ánh mắt không ổn lắm của ta, biết ta tức giận, vội vàng giải thích.

 

“Phàm, ta biết ngươi nghĩ mình là một nam nhân bình thường, về sau người chung sống với ngươi sẽ là một phụ nữ. Trước kia ta cũng giống ngươi, nếu ai coi ta như phụ nữ, ta không đánh hắn mới là lạ. Nhưng với ngươi, ta không thể nào hạ thủ được, ta không phải đồng tính luyến ái, ta chỉ vốn thích vẻ nam tính của ngươi, dù ngươi đối xử với ta như phụ nữ, ta cũng không tức giận, chỉ cần mỗi ngày ngươi chịu liếc ta một cái, ta đã vô cùng thỏa mãn rồi.” Vẻ mặt Nhạc Diễm tràn ngập đau thương, cứ như nếu ta không để ý tới hắn, trái tim hắn sẽ tan nát vậy, ngay cả mái tóc ngang vai màu đen óng ả, lúc này cũng như ảm đạm không còn chút ánh sáng.

 

“Chỉ cần mỗi ngày liếc ngươi một cái, ngươi sẽ thỏa mãn?” Kỳ thật, mỗi ngày được nhìn thấy Nhạc Diễm cũng là việc vui nhất của ta, đặc biệt khi ta phát hiện mình đã bị hắn hấp dẫn, dù hắn không yêu cầu, ta cũng sẽ thường xuyên nhìn hắn, đương nhiên là lúc hắn không biết.

 

“Đúng vậy, ta sẽ vô cùng thỏa mãn.” Nghe ta nói, ánh mắt Nhạc Diễm như sáng lên, cả người thoạt nhìn như phát sáng. Lúc này ta mới phát hiện, Nhạc Diễm kỳ thật cũng chỉ mới hơn hai mươi thôi, đương nhiên hắn cũng có mặt đáng yêu non nớt, có lẽ hắn cũng không biết phải thể hiện tình cảm của mình như thế nào, chỉ cho rằng cứ giữ lấy tức là yêu. Bất tri bất giác, tim ta đã tiếp nhận tình yêu của hắn.

 

“Phàm, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi có cảm giác gì với ta không?” Nhạc Diễm nghiêm túc nhìn ta, hỏi lại vấn đề này lần nữa, mặc dù sự tình xảy ra không cách nhau là mấy, nhưng ta cảm giác mình lại có hai đáp án khác nhau, trái tim ta như chia làm hai nửa, một nửa nói ngươi thừa nhận đi, ngươi có cảm giác với hắn, nhưng một nửa khác lại nói không, làm sao ngươi lại có cảm giác với nam nhân được. Lúc này ta mâu thuẫn tới cực điểm, không biết phải trả lời thế nào mới tốt.

 

“Phàm, để trái tim ngươi lên tiếng, đừng cho thế tục ngăn cách chúng ta.” Nhạc Diễm thấy ta muốn tránh né, liền cầm lấy tay ta, làm ta đối mặt với hắn.

 

“Ta…. có, ta thích ngươi.” Nhìn Nhạc Diễm, trái tim khẩn trương của ta buông lỏng rất nhiều, mà sau khi ta nói những lời này, tảng đá đặt trên ngực ta bỗng dưng biến mất, cả người cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng.

 

“Ngươi nói rồi, rốt cục ngươi đã nói ra rồi.” Nhạc Diễm vui quá mà khóc, vươn tay ôm chặt lấy ta. Ta tựa đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có lẽ chúng ta cứ sống như thế này cũng không tệ.

 

“Ngươi đừng khóc.” Ta vươn tay lau khô nước mắt cho hắn, không ngờ chỉ một câu nói của ta lại làm hắn khóc lên như một đứa trẻ, có nói chắc cũng chẳng ai tin.

 

“Phàm, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.” Nhạc Diễm nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng hôn, lần này ta không cự tuyệt, cũng không giãy dụa, mà để cảm giác dẫn dắt bản thân, hai tay đặt lên vai hắn, mà hắn cũng nhẹ nhàng tách hai chân ta ra….

 

 

 

Sáng sớm hôm sau, ta tỉnh lại nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Nhạc Diễm đặt lên ngực ta, cả người hắn cũng ôm lấy ta, phát ra tiếng hít thở đều đều như hành quân. Ta nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra, ngồi dậy, nhưng kết quả lại làm cơ thể bị sử dụng quá độ đêm qua đau nhức.

 

Hồi tưởng lại, khuôn mặt ta đỏ bừng, vốn bắt đầu là hắn chủ động, nhưng lúc sau lại thành ta cuốn lấy hắn. Từ ghế salon tới trên đất, rồi lại bò lên giường, khắp nơi đều lưu lại chứng cứ tình cảm mãnh liệt của chúng ta, mà hết thảy đều mang tới hậu di chứng là làn da màu mật sắc hiện đầy dấu hôn xanh tím, cộng thêm hậu huyệt sưng đỏ cùng chất lỏng đang chảy dọc từ bắp đùi xuống.

 

“Phàm, ta còn muốn.” Lúc này Nhạc Diễm xoay thân lại, nhắm mắt sờ soạng hồi lâu mới phát hiện ta không còn ở bên cạnh hắn, liền mở mắt tìm ta.

 

“Sao dậy sớm thế, ngủ thêm một lát nữa đi.” Nhạc Diễm hôn ta một chút, bàn tay cũng bắt đầu không quy củ mà sờ mó lung tung.

 

“Ngươi cũng biết sớm hả?” Ta giật tay hắn lại, trừng mắt liếc một cái, tuổi còn nhỏ mà sáng sớm đã hóa thành *** thú, thật không biết hắn cấu tạo thế nào, suốt ngày cũng muốn, không biết ai có thể chịu nổi hắn nữa.

 

“Phàm, hôm qua ngươi còn nhiệt tình như thế, sao sáng nay đã lạnh như băng, dùng rồi tính trốn nợ hả.” Nhạc Diễm như oán phụ nhìn ta, cứ như ta không thỏa mãn hắn không bằng.

 

“Cái gì mà dùng rồi tính trốn nợ chứ, thật khó nghe.” Ta đẩy cái mặt hắn ra, thật là, cũng không biết ai dùng ai, thế mà hắn cũng nói ra khỏi miệng được, đừng tưởng ta thừa nhận thích hắn là cứ mặc hắn thích làm gì thì làm nhé.

 

“Chứ sao, ngươi dùng một vị thiếu niên siêu cấp xinh đẹp như ta xong rồi vứt bỏ ta còn gì.” Nhạc Diễm kéo tay ta về phía hông hạ của hắn, trời, nơi ấy lại cương cứng rồi, làm ta sợ hãi vội vàng rụt tay lại.

 

“Phàm, một lần nữa thôi, ngươi cũng không đành lòng nhìn ta khó chịu đúng không.” Nhạc Diễm quấn lấy vòng eo ta, khiến ta không thể động đậy, thật sự không thể đối phó được với thằng nhóc này, cũng không biết ai sủng hắn thành như vậy.

 

“Nhẫn nại một chút là qua thôi, cùng lắm thì đi tắm nước lạnh đi.” Ta thật sự không đành lòng nhìn hắn khổ sở.

 

“Không đâu, làm vậy sẽ tổn hại sức khỏe lắm đó, ngươi cũng không muốn hạnh phúc sau này của ngươi ra đi vĩnh viễn chứ.” Nhạc Diễm một tay ôm lấy eo ta, một tay từ phía sau dò xét hậu huyệt. Nguyên bổn hậu huyệt còn chưa khép lại, chỉ vì một cái chạm của hắn mà lại mở ra, hắn bắt đầu tiến vào tấn công phần đất mẫn cảm.

 

“Ngươi—” Thật không còn cách nào khác, thân thể tiếp nhận hắn, tư tưởng cũng tiếp nhận hắn, cho nên ta cũng chỉ có thể tiếp nhận hắn. Hắn thấy ta không phản đối, liền kéo tay ta để ta chống vào giường, sau đó giơ eo ta lên, nhìn một chút tình huống phía sau, rồi mới động thân tiến vào cơ thể ta.

 

“A.” Mặt ta trướng lên đỏ bừng, nội bích mẫn cảm bao vây côn thịt của hắn, phần eo theo sự di chuyển của hắn mà lắc lư, tay cũng gắt gao túm vào giường, như một người chết đuối vớ được cái thuyền nhỏ. Ta thật khó chịu, trái tim tựa như sắp nổ tung, nhưng cũng không phải thống khổ, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc, hy vọng có thể vĩnh viễn được như vậy.

 

“Phàm, nói ngươi thích ta.” Nhạc Diễm một bên di chuyển, một bên nhẹ nhàng nói bên tai ta.

 

“Không, ta không chịu được.” Lúc này ngay cả Nhạc Diễm nói gì ta cũng không nghe thấy, chỉ hy vọng có thể sớm chút đạt tới cao trào mà giải phóng bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.