Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 27

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã tới ngày ta gặp Triệu Anh Kiệt, hôm nay ta kêu Tiểu Du dẫn Nhạc Diễm đi đâu đó, còn bản thân thì đi gặp Triệu Anh Kiệt. Khi tới nơi, ta đã thấy hắn ngồi ở đó.

 

“Mộ Phàm, ở đây.” Triệu Anh Kiệt thấy ta, liền phất tay chào hỏi.

 

“Ừ.” Ta gật đầu lại, đi về phía hắn.

 

“Quý khách, xin hỏi ngài muốn uống gì?” Ta vừa ngồi xuống, phục vụ đã tới.

 

“Cafe, cám ơn.” Theo thói quen, ta chọn cafe.

 

“Thật ngại quá, để anh chờ lâu.” Nhìn cái cốc trước mặt Triệu Anh Kiệt chỉ còn phân nửa, xem ra hắn đã đợi được một lúc lâu rồi.

 

“Chúng ta còn cần phải khách sáo thế ư?” Triệu Anh Kiệt giương đôi mặt ảm đạm nhìn ta, một thời gian không gặp, hắn có vẻ tiều tụy đi rất nhiều, người cũng gầy gò hơn xưa, trong lòng ta thầm nghĩ, chắc không phải vì ta mà hắn mới biến thành như vậy đó chứ?

 

“Hôm nay tôi đến, là muốn nói rõ với anh.” Mặc kệ vì sao hắn thành như vậy, ta vẫn phải nói rõ với hắn, cho nên ta mới vội vàng nói sang chuyện khác.

 

“Tôi biết, cậu không thể tha thứ cho tôi.” Cầm lấy tay ta, đôi mắt Triệu Anh Kiệt đầy đau thương.

 

“Chúng ta không có gì tha thứ với không tha thứ cả, anh không làm chuyện gì có lỗi với tôi.” Ta rút tay về, ngó quanh bốn phía, may mà trong quán cũng không đông khách lắm, cho nên cũng chẳng ai chú ý tới chỗ này.

 

“Mộ Phàm, cậu đừng nói thế, tôi biết ngày đó tôi biểu lộ đã làm cậu bị đả kích, cho đến bây giờ cậu vẫn không chịu tha thứ cho tôi.” Triệu Anh Kiệt cứ cầm tay ta mà không chịu buông, khiến ta bực mình nhíu mày.

 

“Học trưởng Triệu, mặc dù tình cảm trước kia của chúng ta rất tốt, nhưng đó không phải tình yêu, cho nên cũng không tồn tại cái gì là tha thứ cả.” Ta bình tĩnh nhìn Triệu Anh Kiệt, hơn nữa ta còn dùng cách xưng hô ngày xưa, tỏ vẻ ta với hắn chẳng có quan hệ gì.

 

“Cậu lại gọi tôi là học trưởng, tại sao cậu có thể tiếp nhận Nhạc Diễm, nhưng không thể tiếp nhận tôi.” Xem ra Triệu Anh Kiệt đã biết chuyện của ta và Nhạc Diễm, nhưng vẫn không từ bỏ ý định. Nhìn bộ dạng của hắn, ta tự hỏi vị học trưởng trò chuyện vui vẻ, tính cách tự nhiên phóng khoáng ngày xưa đâu mất rồi.

 

“Anh khác Nhạc Diễm.” Trái tim ta giờ chỉ có một mình Nhạc Diễm, cho nên dù hắn làm sai cái gì, ta đều có thể tha thứ, mà Triệu Anh Kiệt thì khác, có lẽ từ lần đầu tiên gặp Nhạc Diễm, ta đã thích hắn rồi, vì thế ta mới có thể tha thứ tất cả các chuyện quá đáng hắn đã làm với ta mà tiếp nhận hắn.

 

“Tôi cùng cậu ta có gì khác nhau chứ, trong khi tôi còn biết cậu trước cậu ta.” Triệu Anh Kiệt không hài lòng với câu trả lời của ta, hắn thủy chung không biết hắn và Nhạc Diễm ở trong lòng ta có vị trí khác nhau vô cùng.

 

“Anh khác cậu ta nhiều lắm, dù sao tôi đối với anh cũng không có cảm giác.” Triệu Anh Kiệt càng lúc càng như con trâu, nói thế nào cũng không chịu hiểu.

 

“Hắn thô bạo với cậu thế mà cậu vẫn thích hắn?” Triệu Anh Kiệt cố ý nhắc tới chuyện ở bệnh viện, hắn muốn ta nghĩ tới những chỗ đáng ghét của Nhạc Diễm để ta chia tay Nhạc Diễm, đáng tiếc chiêu này của hắn không xài được.

 

“Học trưởng, đó là chuyện riêng giữa tôi và Nhạc Diễm, hơn nữa tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ thích cậu ta, mà còn yêu cậu ta nữa.” Xem ra ta phải dùng biện pháp mạnh mới được, nếu không Triệu Anh Kiệt sẽ không từ bỏ, nghĩ vậy ta liền dứt khoát nói ra.

 

“Cậu không chỉ thích hắn, mà còn yêu hắn?” Triệu Anh Kiệt ngửa người tựa vào ghế, ngơ ngác nhìn ta, không ngừng lẩm bẩm câu này, trông hắn như vậy, ta không khỏi lo lắng, không lẽ câu nói của ta kích thích hắn quá.

 

“Học trưởng, anh không sao chứ?” Ta phát hiện tình huống không ổn lắm, liền đứng dậy vỗ vai hắn, hy vọng hắn có thể tỉnh táo lại.

 

Triệu Anh Kiệt bật người đứng lên ôm ta, trong miệng còn không ngừng nói: “Đừng, cậu đừng yêu hắn, cậu phải yêu tôi.”

 

Không kịp phòng bị, ta bị hắn ôm chặt lấy.

 

“Buông tôi ra.” Ta kêu to, sau đó liền nhìn thấy người xung quanh đang dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, ta tức giận đấm vào bụng hắn một cái, rồi lao ra khỏi quán cafe.

 

Càng chạy càng tức giận, nếu không phải Triệu Anh Kiệt nói sẽ về Úc, thì còn lâu ta mới gặp hắn. Mà hắn cũng sắp đi rồi, tại sao còn dây dưa bám lấy ta, giờ quan hệ giữa ta với hắn như vậy, chỉ sợ sau này cũng chẳng dám gặp mặt nữa.

 

Lúc ta nổi giận đùng đùng về tới nhà, trong phòng khách chẳng có một ai, ta liền đi về phòng mình.

 

“Mộ Phàm, sao về sớm thế con?” Ba nghe thấy tiếng động, từ phòng làm việc đi ra gọi ta.

 

“Ba, hôm nay con không tới công ty.” Ta quay đầu nhìn ba, thời gian gần đây ba ở nhà tĩnh dưỡng, cho nên không để ý tới chuyện công ty.

 

“Ồ, đúng lúc ba có công chuyện muốn nói với con.” Ba giương mắt nhìn ta, rồi xoay người đi vào phòng. Ta cũng vào theo, tiện tay đóng cửa lại.

 

“Mộ Phàm, vừa rồi công ty gọi điện thoại đến, nói có một vị khách quan trọng muốn chúng ta mang sản phẩm tới cho hắn xem, nếu như việc lần này thành công, công ty chúng ta sẽ có mấy trăm vạn lợi nhuận, ba định tự mình đi, nhưng hai ngày nay ba thấy mệt mỏi, nên muốn con đi thay ba.” Ba ngồi trên ghế nói.

 

“Vâng, lúc nào hả ba?” Nhìn ba, đích thực ông không còn khỏe như xưa, hơn nữa công ty không phải của một mình ba, cho nên ta đương nhiên vì ông phân ưu rồi.

 

“Bởi vì chuyện này rất quan trọng, cho nên con chuẩn bị ngày mai đi luôn nhé.” Ba nghĩ một chút rồi trả lời.

 

“Vâng, bây giờ con về phòng chuẩn bị hành lý.” Lần này đi chắc cũng phải mất mấy ngày, ta cũng phải thông báo với Nhạc Diễm đã.

 

Ta vào phòng Nhạc Diễm tìm hắn, nhưng hắn không có ở đây, nghĩ lại mới nhớ ra ta kêu Tiểu Du lôi Nhạc Diễm đi, chắc họ vẫn ở ngoài, vì vậy ta về phòng chuẩn bị hành lý.

 

Đang chuẩn bị, bỗng cửa mở ra, ta nghĩ nhất định là Nhạc Diễm, vì chỉ có hắn mới không gõ cửa như vậy.

 

“Nhạc Diễm, mai ta…” Ta cũng không quay đầu lại, bất quá hôm nay hình như hơi khác, bình thường hắn vào sẽ lập tức chạy tới ôm ta, nhưng sao hôm nay thanh âm gì cũng không có.

 

“Nhạc Diễm, là ngươi hả?” Ta xoay người lại, nhìn thấy Nhạc Diễm đang xem ta. Lại sao đây, hắn tức giận cái gì hả? Hai mắt Nhạc Diễm bốc lửa nhìn chằm chằm vào ta, sau đó tiến lên mấy bước cầm lấy chiếc vali ta đang sắp xếp quăng mạnh xuống đất, lại còn dùng chân giẫm vài cái.

 

“Ngươi làm cái quái gì thế?” Ta giật hắn lại, nhặt vali lên, may mà chưa bị hư. Nhưng ta vẫn tức giận nhìn hắn, cơn tức lúc nãy chưa tiêu tan hết nay đã quay trở về.

 

“Ngươi còn hỏi ta làm gì, ta mới phải hỏi ngươi đang làm gì đó.” Nhạc Diễm lại giật vali của ta rồi vứt xuống đất.

 

“Ta làm gì, ngươi còn như vậy ta sẽ tức giận đó.” Nhìn một đống lộn xộn dưới đất, nghĩ tới sáng mai còn phải đi công tác, nếu hắn cứ làm loạn thế này thì mai làm sao ta đi được? Đã thế hắn còn lôi kéo cái vali không cho ta lấy lại.

 

“Buông tay, ngươi cứ thế ngày mai sao ta đi được?” Ta đá hắn, nhưng hắn vẫn không chịu buông, hoàn lại còn trừng mắt nhìn ta, không hiểu hắn tức cái gì.

 

“Rốt cục ngươi cũng nói ra rồi hả, ta không cho ngươi đi theo hắn, ngươi không được bỏ ta.” Nhạc Diễm buông vali, ôm chặt lấy ta, vùi đầu vào vai ta không ngừng cọ xát.

 

“Đi theo hắn?” Ta không nhớ ba có nói ta phải đi theo ai, hơn nữa ta cũng đâu nói sẽ bỏ hắn, vừa nãy ta còn định qua phòng hắn mà.

 

“Ngươi không cần phải nói, chiều nay ở quán cafe ta đã nhìn thấy hết rồi.” Nhạc Diễm ngăn cản ta nói tiếp, một mình ôm đầu suy nghĩ miên man.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.