CHƯƠNG 6
“Đừng, ta không muốn làm nhiều như vậy.” Đừng nói giỡn chứ, làm bảy lần ta còn sống nổi sao?
“Hừ.” Hắn đẩy mạnh ta về giường: “Nếu như ngươi không nghe lời, ta sẽ gọi điện kêu Du thúc thúc trở về, để ông ấy nhìn con trai bảo bối của mình bị người ta đặt dưới thân thế nào.”
Lần này ta thật sự chết rồi, bởi vì mỗi lần không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn, người xui xẻo sẽ chỉ có ta.
Nhìn hắn lấy một cái lọ ra, thì ra lúc nãy hắn vào phòng tắm là để lấy lọ sữa tắm này. Hắn đổ ít sữa tắm ra tay, sau đó bôi một ít vào huyệt khẩu, rồi chậm rãi duỗi thử một ngón tay vào. Khi phát hiện cơ thể ta đã dễ dàng tiếp nhận, hắn bắt đầu chậm rãi cắm thêm ngón thứ hai, thứ ba. Tay kia của hắn cũng bắt đầu gãi gãi bộ vị mẫn cảm phía trước của ta.
“Ư.” Tiếng thở dốc của ta ngày càng to, hơn nữa phân thân cũng có dấu hiệu cương lên. Hắn thấy ta có phản ứng, liền tăng tốc độ quất xuyên, cũng bắt đầu xoa nắn phân thân ta.
“A— ta muốn bắn.” Ta kích động lắc lư phần eo, lớn tiếng thở dốc, làn da vốn màu đồng nay đã ửng hổng cả lên.
Đúng lúc ta muốn bắn, hắn đột nhiên lại dừng lại tất cả động tác. Đặc biệt hậu huyệt thiếu ngón tay hắn làm nó không ngừng hé ra hợp lại như đang trông mong hắn tiến vào.
“Muốn bắn thì tự mình làm đi.” Hắn ác ý nhìn ta.
“Ta—-” Nghĩ đến mình phải làm trước mặt hắn, ta liền rụt lại. Nhưng phân thân phía trước đã nhỏ ra chất lỏng trong suốt, hơn nữa không được phóng thích, thân thể ta vô cùng khó chịu. Ta đành quay lưng về phía hắn, rồi duỗi tay về phía hạ thân.
Đúng lúc quan trọng, đột nhiên hắn kéo ta lại, làm ta hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, hơn nữa còn phun một luồng chất lỏng trắng sữa đầy người hắn.
“Nhìn xem, ngươi làm bẩn người ta rồi đó.” Không biết từ lúc nào trên người hắn đã không còn một mảnh vải, nhìn khối thân thể trắng nõn mảnh khảnh này làm ta hoài nghi, ta thật sự bị hắn cường bạo sao?
“Ngươi mau liếm sạch sẽ đi.” Hắn thô bạo ấn mặt ta vào người hắn. Ta kháng cự quay đầu, hắn thấy ta chết cũng không chịu làm, liền cầm lấy điện thoại ở đầu giường quay số.
“Du thúc thúc hả, con là Nhạc Diễm, Mộ Phàm—” Ta sợ hãi vội vàng cố giật lấy điện thoại.
“Ngươi chịu liếm ta sẽ dập máy ngay.” Hắn che ống nói lại nhìn ta, thấy thế ta đành phải cúi đầu.
“Du thúc thúc, Mộ Phàm không sao, đã uống thuốc và ngủ rồi.” Nhìn bộ dạng thuần phục của ta, hắn bắt đầu ứng phó với cha ta. Miệng đầy mùi dịch thể làm ta thật sự không dễ chịu, ta thấy hạ thân hắn cũng dính một ít chất lỏng của ta, vì vậy ta đành ngậm lấy côn thịt của hắn.
“Ách, Du thúc thúc, không còn việc gì con cúp máy đây.” Hiển nhiên hắn đã bị động tác của ta kích thích, cho nên vội vàng cắt đứt điện thoại.
“Đây là do ngươi tự chuốc lấy.” Nói xong hắn liền ấn đầu ta xuống, bắt đầu đong đưa phần eo.
“Ư ư.” Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, ta đúng là tự làm tự chịu. Côn thịt hắn nhét vào trong miệng ta, làm hại ta đến hô hấp còn khó khăn. Mà hắn cứ đâm sâu vào yết hầu khiến hai mắt ta trở nên trắng dã.
“A.” Hắn kêu lên một tiếng rồi phun vào miệng ta, luồng dịch thể trực tiếp bắn thẳng vào yết hầu hại ta ngay cả cơ hội muốn nôn cũng không có, tất cả đã tiến hết vào trong dạ dày, ta ngã sang một bên cố gắng nôn ra.
“Ngươi nếu có dũng khí nôn, ta sẽ gọi điện.” Dưới *** uy của hắn, ta đành nhăn mặt mà nhịn xuống.
Thấy ta nghe lời, hắn hài lòng cười cười. Vốn đang tức giận, nhưng dưới ánh hào quang phát ra từ nụ cười của hắn khiến ta cứ ngơ ngơ ngác ngác.
“Ngươi thích khuôn mặt ta lắm hả?” Hắn cười bộ dạng si ngu của ta.
“Không có, không có.” Ta vội vàng cúi đầu phủ nhận.
“Thật không có sao?” Hắn nâng đầu ta lên, cười to. Lần này nước miếng của ta cũng thiếu chút nữa chảy xuống, tay cũng vô thức mà sờ khuôn mặt hắn.
“Ha ha, ngươi thật thú vị.” Hắn cười: “Thích thì cứ nói thẳng, nếu ngươi muốn, sau này ta sẽ cho ngươi xem thường xuyên.” Nói xong hắn liền vặn bung hai chân ta ra, một phát tiến thẳng vào hậu huyệt rồi bắt đầu quất xuyên, khuôn mặt đầy đắc ý nhìn ta.
“Ô…a….ư…” Nhìn thấy dung nhan như hoa trước mắt, hơn nữa hạ thân bị kích thích, khiến ta lớn tiếng rên rỉ.
“Đúng rồi, rên lên đi.” Hắn không ngừng kích thích vào bộ vị mẫn cảm của ta.
“A.” Ta kêu to một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân cũng tách ra quấn lấy thắt lưng hắn: “Ta muốn, ta muốn nữa.” Phối hợp theo động tác của hắn, ta đong đưa phần eo.
“Yên tâm, lúc nãy ta nói làm bảy lần, ta sẽ làm đủ.” Hắn giơ thắt lưng lên bắt đầu cuộc hoan ái mãnh liệt tối nay.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta đã chỉ còn một mình. Chứng kiến dấu vết trên người so với hôm qua còn dọa người hơn, ngay cả cổ cũng đều có. Tối hôm qua mặc dù nói chỉ làm bảy lần, nhưng rốt cuộc làm bao nhiêu ta cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ ở trên giường làm mấy lần, rồi hắn lấy lý do tắm rửa mà lừa gạt vào phòng tắm, trong bồn lại bị hắn ăn thêm một lần. Đến cuối cùng, tay chân ta cũng chẳng còn sức mà di chuyển, đành kệ hắn thích làm gì thì làm.
“Mộ Phàm, dậy ăn sáng đi con.” Giọng nói của ba vang lên ngoài cửa.
“Ba, con mới ngủ dậy, chờ chút con ra ngay.” Ta rất sợ tiếng kêu tối qua của ta bị ba nghe thấy, nhưng nhìn thái độ bây giờ, có lẽ không có việc gì.
“Ừ, ba với dì Thiệu chờ con trong phòng khách đấy.” Nói xong ba liền rời đi.
Nhìn thấy ba đi rồi, ta mới vội vàng đứng dậy. Đáng chết, Nhạc Diễm bắn hết vào trong cơ thể ta, cái này lại phải hao tâm tốn sức rồi. Ta nguyền rủa hắn sao không chịu xuống địa ngục, mà cứ ở lại nhân gian bắt ta chịu tội làm gì cơ chứ.
Thật vất vả mới rửa sạch sẽ bên trong, nhưng dấu vết trên cổ chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra ngay. Ta lục tung tủ áo, cuối cùng cũng tìm được cái áo len cao cổ, vội vàng mặc vào rồi đi xuống phòng khách.
“Mộ Phàm, con đã khỏe chưa?” Bởi vì từ nhỏ đến lớn ta rất khỏe mạnh, cho nên lần này ba mới lo lắng như thế.
“Con khỏe rồi ạ.” Ta ngồi xuống, bởi vì hậu huyệt sử dụng quá độ cho nên lúc ngồi có chút đau đớn, nhưng ta vẫn cố giả bộ như không có việc gì.
“Vậy thì ổn rồi, ăn đi.” Ba dứt lời, chúng ta bắt đầu ăn điểm tâm. Kỳ thật ta nhìn thấy Nhạc Diễm thần thái hồng hào ở đối diện đã không thể nuốt nổi, cho nên chỉ ăn vài miếng liền đứng dậy chuẩn bị đến công ty.
“Mộ Phàm, có chuyện này dì muốn nhờ con.” Dì Thiệu mở miệng hỏi ta.
“Có việc gì, dì cứ nói đi.” Chuyện của dì Thiệu đương nhiên ta sẽ cố hết sức hoàn thành.
“Là thế này, dì muốn nhờ con đưa Nhạc Diễm về trường học, bởi vì gần đây bệnh SARS ngày càng lan rộng hơn, dì sợ nó đi xe bus sẽ bị lây.”
“Này—- được rồi.” Đây là lần đầu dì Thiệu nhờ ta giúp đỡ, không đành lòng cự tuyệt, ta bèn nhận lời.