Đệ Đệ

Chương 47: Chương 47




Tôi sẽ thức dậy và rời đi ngay lập tức

Vì tôi đã nghe tiếng hồ nước vỗ về

Dù đứng trên đường hay vỉa hè xám xịt

Trái tim tôi đều nghe tiếng gọi về.

—— “Hồ trên đảo Innisfree” William Butler Yeats, 1888

/Chủ biên Vương, xin chào/

“Anh hai.”

“Ừ?”

Hứa Bình ngẩng đầu khỏi giá áo trong quầy chuyên doanh trang phục nam, em trai mặc một chiếc quần jean mới bước ra từ phòng thử đồ.

Hứa Bình bước tới kéo kéo lưng quần.

“Có chật không?”

Em trai lắc đầu.

Nhân viên bán hàng bên cạnh cười nói: “Tiên sinh, tôi làm việc ở đây lâu như vậy, chưa thấy qua ai mặc quần jean đẹp hơn anh đây.”

Hứa Bình không lên tiếng.

“Phiền cô lấy giúp tôi cái lớn hơn một số.” Anh dừng một chút lại bổ sung, “Xanh đậm, xám và đen mỗi màu một cái.”

“Tiên sinh, quần jean là phải mặc ôm một chút mời đẹp, mua số lớn sẽ không tôn được đường cong mông và chân.” Nữ nhân viên uyển chuyển đề nghị.

Hứa Bình hơi sững lại.

“Mua lớn một chút, sau này lên cân cũng có thể mặc.”

Nhân viên cũng không cãi cọ, lập tức đi lấy hàng.

Hứa Bình cầm hộp giày đặt trên ghế, mở ra đưa đến trước mặt em trai.

“Thử xem.”

Em trai cởi đôi giày vải cũ ra, xỏ chân trái vào chiếc giày mềm màu rám nắng.

“Thế nào? Có khó chịu không?”

Hứa Chính nhăn mặt: “Chật.”

Hứa Bình lại mở một cái hộp khác, đem đôi giày da màu đen bên trong lấy ra đặt trước mặt em trai.

“Vậy đôi này?”

Hứa Chính xỏ chân phải vào, dẫm dẫm trên mặt đất, nói: “Rộng.”

Hứa Bình cúi người giúp em trai thắt dây giày.

“Như vậy thì sao?”

Hứa Chính chỉ dẫm dẫm không nói gì.

Hứa Bình bảo em trai cởi giày, chỉ để lại đôi màu đen trên ghế.

Nhân viên bán hàng ôm một xấp quần jean trở lại, màu sắc đậm nhạt có đủ.

Hứa Bình nói một tiếng cám ơn, cầm lấy một cái so so lên người em trai, lại nói: “Mặc thử xem.”

Hứa Chính nhíu mày, rõ ràng có chút không kiên nhẫn.

Hứa Bình nghĩ nghĩ một chút, lại chọn từ năm sáu cái túi giấy dưới chân ra một chiếc áo sơmi, đưa vào tay em trai nói: “Mặc cùng cái này.”

Hứa Chính nhìn anh hồi lâu, không nhận quần áo.

Bầu không khí bất chợt có chút xấu hổ.

Nhân viên bán hàng mỉm cười nói: “Nếu không để tôi giúp một chút, thưa anh.”

Hứa Bình ngăn đối phương lại.

“Tôi làm là được rồi.” Anh với lấy hộp giày màu đen, nói, “Làm phiền cô chọn giúp tôi mấy đôi giày mềm số này, màu xám hay nâu đều được.”

Nhân viên ôm hộp giày rời đi.

Hứa Bình nhìn em trai một lát, ngồi lên ghế có chtú mệt mỏi nói: “Anh biết em không thích đi mua sắm, thế nhưng chúng ta đã mua nhiều đồ như vậy rồi, em kiên nhẫn then một chút có được không?”

Hứa Chính không nhịn được oán giận nói: “Em ghét thay quần áo.”

Hứa Bình không biết nên trả lời thế nào.

Anh thở dài: “Vậy anh thay giúp em có được không?”

Em trai suy nghĩ một chút, gật đầu.

Phòng thay đồ cũng không quá rộng rãi, trên tường còn treo một tấm gương lớn.

Hứa Bình chen vào phòng, xoay người kéo vạt áo sơmi của em trai ra khỏi quần jean, lại tuần tự cởi từng hạt nút áo.

Thân thể của hai người bởi vì không gian chật hẹp mà gần như kề sát, Hứa Bình có thể cảm nhận thân nhiệt của em trai phả vào mũi, ngửi được mùi hương cơ thể của đối phương thật rộng rãi.

Anh rũ mắt, mím môi lại.

“Giơ tay.”

Hứa Bình chuyển ra sau lưng em trai, giúp cậu cởi áo sơmi.

Anh lại đỡ hông em trai ra hiệu xoay người, cúi đầu cởi nút quần jean.

Anh kéo khóa xuống, đang định ngồi xổm giúp em trai kéo quần xuống đã bị Hứa Chính ôm chặt đẩy vào gương.

Anh cảm thấy thứ kia của em trai đè lên bụng mình.

Hứa Chính yên lặng nhìn anh hồi lâu, cúi đầu muốn hôn.

Hứa Bình quay đầu đi: “Không được.”

“Được mà!”

Hứa Bình trừng mắt liếc cậu: “Em đã hứa với anh thế nào? Ở ngoài không thể ôm cũng không thể hôn.”

“Chỗ này không phải bên ngoài! Chỗ này chỉ có em và anh hai!”

Hứa Bình im lặng một hồi, nhẹ nhàng trả lời: “Không được.”

Em trai hờn dỗi nói: “Không thay quần áo nữa, lập tức về nhà!” Nói xong vươn tay cố sức kéo quần jean.

Hứa Bình vội vàng đè tay cậu lại: “Đừng làm rộn!”

Hứa Chính không để ý tới, chỉ lo cởi quần.

Hứa Bình kéo chặt tay cậu, qua nửa ngày rốt cục nhượng bộ, nói: “Chỉ có thể hôn một chút, hôn xong phải ngoan ngoãn thử quần áo.”

Em trai dừng động tác nhìn anh.

Hứa Bình thở dài, ôm cổ em trai nhắm mắt hôn lên.

Em trai dùng cánh tay mạnh mẽ của mình ôm chặt lấy anh.

/Không biết phải nói với anh thế nào, mấy năm nay anh vẫn luôn rất chiếu cố tôi, so với thủ trưởng anh càng giống người thầy, người anh và người bạn của tôi. Năm đó tôi chịu cảnh lao tù, nếu không có anh giúp đỡ hôm nay cũng không biết tôi lại ở nơi nào./

“Tổng cộng 5831 đồng, xin hỏi anh quẹt thẻ hay tiền mặt?”

“Tiền mặt.”

“Tiên sinh, trung tâm thương mại gần đây đang có hoạt động làm thẻ hội viên kích cầu, chỉ cần đóng 888 đồng liền có thể tham gia gold club, sau này đến mua sắm tại đây tất cả mặt hàng đều được giảm giá 8%.”

Hứa Bình cười một cái: “Không cần.”

“Tiên sinh, kỳ thực anh mua nhiều đồ như vậy, gia nhập hội viên rất có lời.”

Hứa Bình trầm mặc một hồi, nói: “Cám ơn. Nếu như sau này còn ghé qua tôi sẽ cân nhắc.”

“Tốt. Nhận của anh 6000 đồng.”

Hứa Bình nhận lấy tiền thối và hóa đơn, ra hiệu cho em trai cầm túi.

“Về nhà sao?” Hứa Chính trông mong hỏi.

Hứa Bình nghĩ nghĩ một chút, do dự gật đầu.

Em trai từ lúc tiến vào trung tâm mua sắm vẫn luôn phụng phịu, hiện tại rốt cục hòa hoãn biểu tình.

Cậu hào hứng xách túi.

Hứa Bình vừa đếm lại tiền lẻ vừa cúi đầu đi về phía trước.

“… Đồng tính luyến ái… Vừa rồi ở phòng thử quần áo… Trên cổ gã… Tôi nhìn thấy…”

Cả người Hứa Bình cứng đờ, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía người đang nói chuyện.

Nhân viên phục vụ vừa rồi đi cùng bọn họ đang đưa lưng về phía này, thấp giọng trò chuyện với đồng nghiệp. Đồng nghiệp của cô vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Bình, biểu tình cứng ngắc vỗ vỗ vai bạn mình, bảo cô nhìn ra phía sau.

Nhân viên bán hàng vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu đối diện Hứa Bình.

Cả hai đều không lên tiếng.

“Anh hai.”

Hứa Chính từ phía sau đuổi theo, tiếp nhận túi giấy từ tay Hứa Bình.

Hứa Bình chuyển mắt nhìn em trai, sắc mặt tái nhợt, bàn tay không tự chủ được che vùng da lúc nãy bị em trai hôn.

Hứa Chính chuyện gì cũng không phát hiện, cậu đem tất cả túi xách chuyển qua tay trái, tay phải trống ra định nắm lấy anh trai.

Hứa Bình né một chút.

Em trai dừng bước, quay đầu nhìn bàn tay trơ trọi giữa không trung.

“Anh hai?”

Hứa Bình cảm giác được ánh mắt của hai nhân viên bán hàng nóng rực như bàn ủi ấn vào người anh và em trai.

Anh mở to mắt nhìn Hứa Chính.

Trong mắt Hứa Chính thời gian đều ngưng đọng, thế giới là trống trải, bên trong chỉ có hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Hứa Bình cúi đầu, thả lỏng đôi vai căng chặt.

Anh chủ động tiến lên một bước nắm tay cậu: “Xin lỗi, anh thất thần.”

Hứa Chính nắm tay anh, anh ngẩng đầu nhìn em trai mỉm cười.

Hứa Bình quay đầu nhìn về phía hai nhân viên lúc nãy, phát hiện bên cạnh quầy hàng từ lâu đã không còn bóng người.

/Kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước đã có, tôi bị khám ra ung thư bao tử. Lúc nhận được tin là cùng ngày với cuộc hẹn xem mắt./

“Tiểu Chính, em chuẩn bị xong chưa?”

Hứa Bình ngồi trước máy tính trong phòng khách, dưới chân là hai vali du lịch đã gói ghém tốt.

Anh cúi đầu đánh chữ.

Em trai vẫn không trả lời.

Hứa Bình đẩy bàn phím lại, gõ nhẹ cửa phòng em trai, không nghe được trả lời liền hơi kéo chốt bước vào.

Em trai đang mang chiếc kính bơi cũ kỹ màu xanh nhạt ngẩng đầu nhìn mặt trời ngàoi cửa sổ.

Hứa Bình vỗ vai cậu: “Nhìn gì mà nhập tâm vậy, gọi em cũng không nghe được.”

Em trai không nói gì, chỉ lặng lẽ tháo mắt kính xuống đưa cho anh.

Hứa Bình ướm kính bơi vào mắt, thế giới cũng giống như đã ngả sang sắc xanh mát rượi của nước biển.

Hứa Bình mỉm cười tháo kính mắt xuống, đặt trong tay lật qua lật lại nhìn.

“Anh còn tưởng đã mất rồi, em làm sao tìm được?”

Hứa Chính không trả lời.

“Em còn nhớ không? Đây là cha mua cho em, của anh là màu lục, của em là màu lam. Lúc anh tốt nghiệp cấp 2, cha đã đưa chúng ta đến hồ bơi…”

Hứa Chính nhìn anh không nói gì.

Hứa Bình cười cười: “Hai mươi năm rồi, em xem, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Anh đưa tay sờ vết hằn do dây mắt kính đề lại trên thái dương em trai.

“Có đau không?”

Hứa Chính lắc đầu.

Hứa Bình nới lỏng dây mắt kính ra một chút, đưa cho em trai.

“Em lớn rồi, kính mắt liền nhỏ đi. Thế nào, hiện tại có phải đã tốt hơn rồi không?”

Hứa Chính đeo kính vào mắt, nhìn quanh căn phòng rồi gật đầu với anh hai.

Hứa Bình liếc nhìn đồng hồ, vỗ mạnh lên tay em trai.

“Đừng chơi nữa, mười phút sau phải ra cửa rồi nếu không không kịp máy bay, đây là lần đầu chúng ta ra ngoài du lịch, đừng phá hỏng ngay từ đầu.”

Hứa Chính luyến tiếc tháo kính xuống.

Hứa Bình nở nụ cười.

“Em còn chưa thấy biển bao giờ đi?”

Em trai lắc đầu.

“Anh cũng chưa.” Hứa Bình cảm thán, “Bất quá nghe nói rất đẹp. Trời xanh lam, biển cũng xanh lam, cát là trắng mịn, hàng dừa xanh biếc…”

Hứa Bình dừng ở đây, không tiếp tục nói hết.

Anh mỉm cười nói với em trai: “Được rồi, trước khi lên đường phải đi vệ sinh, uống nước.”

Em trai nghe lời chui vào phòng tắm.

Hứa Bình ngồi xuống máy tính, tiếp tục viết xong bức email vừa nãy.

/Xin thứ lỗi cho tôi không thể trực tiếp nói chuyện này với anh, tôi hiện tại không có cách nào đối mặt với người khác nói ra việc này.

Tôi cần một chút thời gian xử lý chuyện cá nhân./

Điện thoại bàn vang lên không ngừng.

Hứa Bình bước tới bắt máy, nói vài câu liền cắt đứt.

“Tiểu Chính, xe taxi đã đến dưới lầu, em xong chưa?”

Hứa Chính vội vàng chạy ra khỏi WC.

“Còn chưa uống nước.”

“Nhanh đi uống nước.” Hứa Bình cũng không ngẩng đầu lên.

/Tiến độ công tác và những việc cần bàn giao tôi đã đính kèm trong email này, các bài viết sửa lỗi xong cũng đã gửi đi. Rất xin lỗi vì đã mang đến nhiều phiền toái cho anh như vậy.

Xin lỗi. Cùng với cảm ơn.

Trân trọng kính thư./

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.