Đế Diệt Thương Khung

Chương 70: Chương 70: Bẫy chó




“Thánh Dược sơn tầng thứ nhất…” Thanh Lâm từ trong động phủ đi ra, ánh mắt cậu sáng lấp lánh, ẩn hiện trong mắt đó còn có ánh sáng lôi.

Cái gọi “Thánh Dược” có nghĩa là, trên đó có rất nhiều linh dược, tuy chỉ có một tầng, nhưng cũng có người từng lấy được rất nhiều linh dược cao cấp.

Thánh Dược sơn này tuy bị ngũ đại tông môn quản lý, nhưng không có ngăn cấm những người tự do tu luyện ra vào, dựa theo bản chất mà nói thì cũng không có khả năng hạn chế được.

Tầng thứ nhất Thánh Dược sơn hạn chế tu vi cảnh giới Cố Nguyên, chỉ dựa trên điểm này đã dập tắt đi ý muốn vào trong của những cao thủ và Đan sư cấp cao.

Ngày mở cửa, Đan sư cảnh giới Cố Nguyên của ngũ đại tông môn cũng sẽ đi vào, trong đó, cũng sẽ có không ít thiên tài, chỉ cần nghe thôi cũng đã làm cho nhiệt huyết của Thanh Lâm sôi trào lên, vả lại, đi vào bên trong cũng có rất nhiều cái lợi, nếu may mắn sẽ tìm được một số linh dược, không những có thể nâng cao trình độ Đan đạo, càng có thể luyện ra rất nhiều Đan dược nên Thanh Lâm không có từ chối.

Trên thực tế, đây cũng là trận so đấu lần thứ nhất giữa các thiên tài Đan sư cảnh giới Cố Nguyên của ngũ đại tông môn.

“Tiểu tử, ngươi không phải là đã đồng ý với lão phu cách một khoảng gian là đến đây để lão phu hấp thụ một chút Đế lực sao? Cũng nửa năm rồi đó, ngươi còn muốn lão phu đợi đến chừng nào nữa đây?” Cũng vào lúc này, trong đầu của Thanh Lâm đột nhiên vang lên một giọng nói thô lỗ.

Thanh Lâm ngớ người ra rồi lập tức phản ứng lại, nói: “Con chó đen? Chẳng phải ngươi không biết nói chuyện sao?”

“Ngươi mới không biết nói chuyện, cả nhà ngươi đều không biết nói chuyện!”

Con chó đen tức giận nói: “Lúc trước là do lão phu bị trấn áp, tu vi bị hạn chế, quả thực là không thể mở miệng nói chuyện được, nhưng sau khi hấp thu những Đế lực của ngươi, dĩ nhiên là đã hồi phục được một chút mà lão phu cũng đâu phải là bị câm đâu!”

Thanh Lâm cau mày lại, trầm ngâm nói: “Sao ngươi biết sức mạnh của ta là Đế lực?”

“Lão phu tung hoành cả đời, giết qua Cốt Hoàng Chí Tôn, chơi qua Thánh nữ Thần cung, chẳng lẽ ngay cả kiến thức này cũng không có sao?”

Con chó đen trông đã mất hết kiên nhẫn, hối thúc nói: “Ngươi mau đến đây đi, nếu không lão phu sẽ đói chết đó, ngươi đến đây, lão phu sẽ nói một bí mật lớn cho ngươi!”

Mép miệng của Thanh Lâm giật một cái, trầm ngâm hồi lâu rồi bay về phía cái hồ nước.

Con chó đen sớm đã đợi tới không thể nhẫn nhịn được, đầu của chó đen thò ra trên mặt nước, thè cái lưỡi ra, nhìn ra sao cũng chẳng giống như tất cả những gì mà hắn nói, cái gì mà cao thủ mạnh nhất đã tung hoành cả đời, cái gì mà kiến thức uyên bác.

Khi mà Thanh Lâm đến, đôi mắt của con chó đen sáng rực lên, thân thể trực tiếp bay ra khỏi hồ nước, mở miệng ra bay về phía Thanh Lâm.

“Ngươi làm cái gì!” Bóng hình của Thanh Lâm né ra, ánh sáng lôi bên ngoài người cậu sáng lên.

“Nhanh lên, lão phu đợi không kịp nữa rồi.” Con chó đen chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, giống như đang nhìn một miếng thịt chín vậy.

“Lần trước ngươi không phải hấp thu như thế.” Thanh Lâm nói.

“Chết, ta…”

Con ngươi của con chó đen quay một vòng, ho khan một tiếng, lại nói: “Cũng đúng, ngươi đâu phải là yêu quái đâu, ăn ngươi cũng vô dụng. Vận chuyển Đế lực đi, ngươi như thế ta không thể hấp thụ được.”

“Nói cho ta nghe bí mật trước.” Thanh Lâm cười.

“Ngươi…”

Con chó đen tức giận nói: “Lão phu đợi ngươi cũng gần một năm rồi, xém chút nữa là đói chết, lúc trước ta lại giúp ngươi việc lớn như vậy, coi như là báo đáp ta cho ta hít một chút trước đi, được không?”

“Giúp đỡ?” Thanh Lâm lộ ra vẻ mặt mơ hồ: “Giúp chuyện gì?”

“Hừ, tuy lão phu không biết lúc trước ngươi dùng thuật thần thánh gì, nhưng thần thuật đó, có thể rút lấy tinh lực và người của Cổ gia đã sớm phát hiện ra, nếu không phải lão phu che giấu giúp ngươi thì lúc này ngươi đã bị Cổ gia bắt đi tra xét rồi.” Con chó đen hừ lạnh một tiếng, ngước đầu lên, lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Thấy Thanh Lâm không nói chuyện, con chó đen lại nói: “Lão phu không biết ngươi đã giác ngộ được tới mức độ nào, nhưng ta có thể nói một chút cho ngươi nghe trước.”

“Đông Thắng tinh này, chính là bản đồ cấp tiên thuộc một trong những bản đồ của bản đồ cấp một, cũng gọi là Thiên Cấp Thiên, mấy vạn năm trước, bát vương tranh giành, cuối cùng bị Cổ gia đoạt lấy, trở thành chủ nhân của Tiên Cấp Thiên này. Tiên Cấp Thiên cũng không được tính là quá lớn, chỉ là trung đẳng, trong đó có một trăm linh tám tinh cầu, bảy mươi hai tinh cầu bị bỏ hoang, ba mươi năm tinh cầu bị hư hại, chỉ có một tinh cầu là không bị gì hết, nhưng cũng đã từng bị trọng thương.”

“Tất cả tinh lực mà ngươi rút ra là trực tiếp rút ra từ trong tinh cầu, tinh lực là cố định, rút càng nhiều thì càng ít lại, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Cổ gia tức giận. Nếu như Đông Thắng tinh này không còn tinh lực nữa thì coi như là bị phế bỏ. Và đây cũng là nguyên nhân Cổ gia tức giận khi ngươi rút lấy tinh lực.”

Những chuyện này, Thanh Lâm chưa từng nghĩ đến, hoặc có lẽ bởi vì bản thân cậu chưa đến cấp độ đó và Đế Linh cũng chưa từng nói qua cho cậu nghe.

Trong lòng cậu rất bất ngờ, cậu hít một hơi thật sâu, hỏi: “Tinh lực này… dùng làm gì?”

“Dùng… làm gì?”

Con chó đen mở to mắt ra, giống như chưa từng nghe qua câu hỏi ngây thơ như thế, nhưng sau đó hắn cũng có thể hiểu được, cho dù Thanh Lâm có như thế nào thì lúc này đây cậu cũng chỉ là cảnh giới Cố Nguyên, đối với những chuyện này thì sao có thể hiểu được.

“Cái lợi của tinh lực có rất nhiều, có thể luyện thành tinh thạch, trang trí thần khí và cũng có thể trực tiếp hấp thu, lĩnh ngộ pháp tắc, nhưng một điểm quan trọng nhất chính là diễn hoá Chí Tôn!” Con chó đen nói.

Thanh Lâm cau mày lại, nói: “Ngươi không phải nói đã từng giết qua Chí Tôn sao? Vậy Cốt Hoàng Chí Tôn, cũng được tính là Chí Tôn phải không?”

“Tất nhiên.” Con chó đen lại lộ ra nét mặt kiêu ngạo lần nữa, sau đó không nhẫn nhịn được lại nói: “Ngươi nhanh lên đi, đừng có đứng nói chuyện tào lao nữa, đợi lão phu hấp thụ đủ Đế lực, hồi phục đến trạng thái mạnh nhất, liền dẫn ngươi đi dạo chơi tinh cầu của bầu trời này, để cho ngươi mở mang tầm mắt, biết cái gì gọi là cảnh tượng lớn thật sự.”

“Ngươi còn chưa nói bí mật cho ta nghe.” Thanh Lâm từ từ nói.

“Thằng tiểu tử thối này, lỡ như lão phu nói cho ngươi biết, ngươi lại kéo dài thời gian thì sao?” Con chó đen giận dữ nói.

Thanh Lâm mỉm cười rồi từ từ nói ra hai từ: “Không đâu.”

“Chết tiệt…”

Con chó đen không biết nói gì, nhưng hắn cần Đế lực nên hắn có thể thỏa hiệp.

“Ở dưới Đông sơn đó, đang trấn áp một con yêu quái lớn kinh trời mà là yêu quái gì thì ta không biết, nhưng phàm là yêu quái, cũng nhất định sẽ rất mạnh, lão phu đã quan sát ngươi tu luyện lâu rồi, nếu như ngươi có thể lấy vài giọt máu từ trên cơ thể của yêu quái đó thì năng lực của ngươi nhất định sẽ được nâng cao.” Con chó đen nói.

Thanh Lâm không nói một lời nói nào, liền quay đầu bỏ đi.

“Ê, ngươi đừng có mà đi gấp như thế, ngươi muốn làm gì thế này…” Con chó đen đột nhiên gấp lên, căng bốn chân lên đuổi theo Thanh Lâm.

“Những lời ngươi nói có lẽ là thật, nhưng yêu quái kinh thế này, nhất định là cực kỳ ghê gớm, dựa vào thực lực hôm nay của ta, muốn đoạt lấy thì không khác gì là đưa đầu vào chỗ chết, ngươi dẫn dụ ta thế này, nhất định sẽ không có chuyện tốt.” Giọng nói bình tĩnh của Thanh Lâm từ từ truyền đến.

“Chết tiệt, ta hại ngươi làm cái gì? Ta còn muốn hấp thu Đế lực của ngươi đó!” Con chó đen đó liền lè lưỡi ra, trông như đang thở hổn hển vậy.

Hắn không phải là mệt mà là hắn bị trấn áp ở nơi này, nếu hắn không đạt được thực lực trước kia thì hắn không tài nào đột phá được.

Mất thấy Thanh Lâm sắp biến mất khỏi tầm nhìn của hắn, con chó đen phúc chí tâm linh (*), trong đầu thoáng qua một cái liền lớn tiếng la lên: “Ta có thể cho ngươi một giọt máu của Chí Tôn, có thể uy hiếp yêu quái lớn đó một hồi.”

Lời hắn vừa dứt, bước đi của Thanh Lâm cũng dừng theo, quay đầu lại nhìn về phía con chó đen, mép miệng lộ ra một nụ cười.

Khi nhìn thấy nụ cười này, trong đầu con chó đen liền vang ầm lên một tiếng, rồi một ý nghĩ rõ ràng xuất hiện trong đầu.

Bị bẫy rồi!

***

(*) Phúc chí tâm linh: Phúc ở đây có nghĩa là hạnh vận, ý câu là khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp linh động ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.