Đế Diệt Thương Khung

Chương 40: Chương 40: Ngàn luồng sáng đỏ




“Nhiều vậy à?”

Ông già lớn tuổi ấy mở hẳn mắt ra, chỉ thấy trên bậc thứ chín mươi hai ở trước mặt Thanh Lâm chi chít trải đầy cả một tầng, đều là yêu đan Nguyệt Linh thú.

“Thằng nhải ranh này, Nguyệt Linh thú có thù oán với cậu ta hay sao ấy? Hèn gì cháu ta dạo này đi Đông sơn, hầu như không tìm thấy Nguyệt Linh thú, thì ra đều bị tên tiểu tử này giết sạch!”

Ông già lớn tuổi trừng mắt há hốc miệng, vừa giận vừa thấy buồn cười, thấy Thanh Lâm lại lấy một viên yêu đan ra định nuốt vào, chợt ho nhẹ một tiếng, nói: “Thằng ranh này, yêu đan không phải để ngươi dùng như vậy.”

Thanh Lâm chợt dừng lại, ngước đầu nhìn sang, chỉ thấy ở trên mấy bậc đài cuối cùng đều là những làn sương trắng xóa mờ mịt, hoàn toàn không thấy là ai đang nói chuyện.

Nơi khác cũng như vậy, nhưng hễ bước lên bậc đá thì chỉ nhìn thấy được một màn sương, trừ phi đứng ở đằng xa nhìn mới có thể thấy hết tất cả mọi thứ.

“Hậu bối Thanh Lâm, bái kiến trưởng lão.”

Thanh Lâm cúi người chào lạy, dường như không nghe thấy lời nói của vị ông già lớn tuổi kia, lấy yêu đan ra, nuốt từng viên một.

“Cậu…”

Ông già lớn tuổi vừa tức giận vừa buồn cười, có ý muốn ngăn cản, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, nói cho cùng thì ban nãy Thanh Lâm nuốt nhiều yêu đan như thế cũng không thế xuất hiện điều gì dị thường.

“Hừ, đến lúc đó đau bụng thì đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi.” Ông gì lớn tuổi hừ một tiếng, lại nhắm mắt lại.

Nhưng Thanh Lâm sau khi nuốt yêu đan, linh lực trong cơ thể càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng mạnh, thậm chí cậu ấy thấp thoáng cảm nhận được lớp màng ngăn cách tiên thiên kỳ sau kia, dưới sự công kích của linh lực, đã xuất hiện vết nứt.

Yêu đan nhanh chóng bị ít đi, song khi cậu nuốt luôn viên yêu đan cuối cùng, lớp màng ngăn cách vẫn còn đó.

Thanh Lâm cắn răng, âm thầm cảm thấy hối hận vì sao ban đầu không giết thêm mấy con Nguyệt Linh thú, trong lòng than vãn, ngay trong lúc đang muốn sử dụng ánh sáng đỏ để tiến lên thì tiếng nói của vị ông già lớn tuổi kia lại truyền đến.

“Tiểu tử, ngươi cũng ngoan cường đấy, mà thôi, ngươi với ông già lớn tuổi ta tính cách hợp nhau, hơn nữa chỉ là tiên thiên, lão phu giúp ngươi một tay, cũng không xem là phá lệ.”

“Gầm!”

Vừa dứt lời, bên tai Thanh Lâm liền xuất hiện một tiếng kêu lớn, tiếp đó, một ánh sáng trắng chợt phóng ra từ lớp sương trắng xóa kia, không hề để Thanh Lâm kịp mở miệng thì đã trực tiếp đi vào trong cơ thể cậu ấy.

Ánh sáng trắng đó đi vào trong cơ thể, lập tức hòa quyện cùng linh lực do những yêu đan kia hóa thành, như cùng nhau hợp thành một nắm đấm cực lớn, ầm một tiếng đánh vào lớp ngăn cách của hậu kỳ tiên thiên.

“Rắc!”

Nắm đấm ấy lập tức khiến cơ thể Thanh Lâm phát ra một tiếng rắc, như xương bị vỡ vụn vậy, nhưng chỉ có Thanh Lâm mới biết rằng, đây không phải phát ra từ trong cơ thể mà là một âm thanh vô hình, là âm thanh của lớp màng ngăn cách hậu kỳ tiên thiên ấy khi bị phá vỡ phát ra.

Đột phá!

Ngay trong giây phút đột phá, ánh sáng kia trực tiếp hóa thành linh khí, giống như linh khí sản sinh ra từ yêu đan vậy, hòa tan vào trong cơ thể của Thanh Lâm.

Vốn với linh lực của những yêu đan này, dù là đột phá rồi, hô hấp cũng sẽ bị rối loạn, không thể khống chế một cách dễ dàng, nhưng dưới sự hòa tan của ánh sáng trắng này, linh cơ của hậu kỳ tiên thiên lập tức dược ổn định.

“Đây là thuộc tính nguyên lực gì thế?” Thanh Lâm phấn khởi, đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc.

Như lời của Đế Linh kia nói, thuộc tính nguyên lực đều có ánh sáng, nhưng cậu ta chưa từng nghe nói, lại có thuộc tính nguyên lực của ánh sáng trắng.

“Đa tạ tiền bối.”

Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, lại cúi người chắp tay, lần này là thật lòng…

Ông già lớn tuổi ấy không trả lời, tựa như hồi nãy không phải ông ra tay giúp đỡ vậy.

Lúc này, đứng trên bậc thứ chín mươi mốt, sức ép đó lập tức giảm đi rất nhiều, nhưng không phải thực sự là sức ép đã giảm đi mà là cơ thể của Thanh Lâm đã mạnh lên, sức chịu đựng tăng lên gấp mấy lần.

Cậu không hề do dự, cứ bước tiếp từng bước, ánh mắt nhìn xuyên qua màn sương, cuối cùng, dưới ánh mắt mỉm cười của vị ông già lớn tuổi ấy, đứng trên bậc thứ một trăm!

“Ngươi tên Thanh Lâm?” Ông già lớn tuổi hơi ngước mắt lên, nhìn Thanh Lâm.

Không cần đợi Thanh Lâm mở miệng, ông liền quơ tay, lấy ra một cái Ngọc Giản, nói với Thanh Lâm: “Nếu đã thông qua vòng khảo hạch đầu tiên thì tiến hành thi vòng thứ hai đi.”

“Đây là Ngọc Giản đan dược, dùng để kiểm tra thiên phú Đan đạo, không có là thấp nhất, trắng là thứ hai, đỏ là hạng thượng đẳng, xanh là tuyệt phẩm, nếu như ngươi chỉ là không có thì sẽ không thông qua được khảo hạch, nếu là trắng thì miễn cưỡng có thể thông qua, nhưng còn phải sàng lọc đệ tử Đan đạo. Nếu là đỏ thì trực tiếp trở thành đệ tử Đan đạo đằng ngoài.”

Nói đến đây, ông già lớn tuổi nhìn Thanh Lâm cười, nói: “Lão phu sẽ nhận ngươi làm đệ tử truyền thụ trực tiếp.”

Trên thực tế, ông ta đều nói vậy với tất cả những ai tham gia khảo hạch, nhưng trong vô số năm nay, đừng nói là xanh, e rằng đỏ cũng chỉ có vài người, trắng khá nhiều, nhưng cũng là một người trong số trăm người, cơ bản, đa số đều là không có.

Không có, đồng nghĩa với việc không có thiên phú về Đan đạo.

Đan đạo không giống với Võ đạo, Võ đạo thì phàm là có đầy đủ hai chân, có đan điền thì đều có thể tu luyện được, chỉ là có mạnh có yếu mà thôi.

Nhưng Đan đạo thì thực sự cần có thiên phú, nếu không có thiên phú, e rằng cho bạn một trăm ngàn linh dược thượng đẳng thì cũng không luyện ra được một viên Đan dược.

Đối với tu sĩ mà nói, Đan sư so với tu sĩ thì quả là lấy một so với ngàn, điều đó đã hình thành nên địa vị cao quý của Đan sư, xét cho cùng, tu sĩ cần đan dược mà đan dược lại do Đan sư luyện ra.

Vậy Tôn Lập là Đan sư nhưng chỉ là ở trong Thiên Bình tông, Đan sư trắng thấp nhất, hơn nữa e rằng trong số Đan sư trắng cũng không phải là mạnh, chỉ là hạng ba mà thôi.

Đương nhiên, tu sĩ và Đan sư không có mâu thuẫn xung đột, Đan sư đồng thời cũng có thể là tu sĩ, và trong số tu sĩ, có rất ít người có thể trở thành Đan sư.

Thanh Lâm từng nghe đám người Bàng Liên Trùng nói, Đan sư của Thiên Bình tông này, chia ra trắng, đỏ, xanh, mỗi bậc lại chia thành ba hạng, hạng một cao nhất, hạng ba thấp nhất.

Cậu cũng biết rằng, thiên phú Đan đạo không hề dễ dàng, vì vậy khi nghe ông già lớn tuổi nói vậy, không khỏi tỏ ra vẻ mặt kỳ lạ.

“Khụ khụ, dù không thể trở thành xanh, đỏ cũng không tồi.” Thấy Thanh Lâm nhìn mình, ông già lớn tuổi ho một tiếng.

“Nhìn cái gì nhìn? Thanh Lâm bé bỏng, nếu ngươi chỉ là trắng, có tin là lão phu ta sẽ thu lại ánh sáng hồi nãy không? Mau đặt tay lên!” Ông già lớn tuổi nghiêm khắc.

“Chuyện thiên phú, đâu phải do ta quyết định…”

Thanh Lâm nói nhỏ một tiếng, đặt tay lên Ngọc Giản đó.

Tay cậu mới vừa chạm vào Ngọc Giản thì trên đó liền xuất hiện một luồng ánh sáng, mặc dù có thể thấy bằng mắt nhưng không có màu gì.

“Không có?” Ông già lớn tuổi hơi nhếch mép, trừng mắt nhìn Thanh Lâm, nói:

“Mặc dù trong số người không có ngươi cũng đã rất nổi bật nhưng xét cho cùng cũng chỉ là không có, ngươi không…”

Chưa nói hết câu, trong ánh sáng của không có ấy có một tia sáng trắng xuất hiện.

Ông già lớn tuổi ngẩng người, chỉ thấy tia sáng trắng đó nhanh chóng khuếch tán ra, trong nháy mắt từ một tia sáng biến thành mười tia sáng, như một cái cột ánh sáng, phản chiếu trong Ngọc Giản.

“Quả là lão phu đã nhìn sai rồi, cũng không tồi, mười tia sáng trắng…” Ông già lớn tuổi mỉm cười, lẩm bẩm.

Thanh Lâm bĩu môi, nghĩ thầm ông già này trở mặt nhanh thật, trong lúc đang muốn rút tay về, trên trên Ngọc Giản ấy bỗng xuất hiện một tia sáng đỏ!

Ánh sáng đỏ này không chỉ có một tia mà là cả ngàn tia, chiếu rọi khắp nơi, phát ra từ trong cái Ngọc Giản ấy, bao vây hết cả bậc đài của đệ tử ghi danh!

“Ngàn tia ánh sáng đỏ!” Ông già lớn tuổi mở to mắt, không thể ngờ tới.

Ngay trong lúc này, tất cả các đệ tử đang khảo hạch trên bốn cái thạch đài khác đều chợt quay ngẩng đầu nhìn Thanh Lâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.