Đế Diệt Thương Khung

Chương 120: Chương 120: Rồng




Cuộc đối thoại của Đế Linh và Thanh Lâm chỉ diễn ra trong tâm niệm, nên người ngoài không thể nghe thấy được.

Còn lúc này, Yêu Thiên đó ngước đầu lên, nhìn chằm chằm vào bóng hình trên hư không đó, thấy ánh mắt nhìn vào mũi tên của Thanh Lâm, không một chút do dự mà bị cậu ta nhìn thành ánh mắt tham lam.

Thật sự, mũi tên được chế tạo ra bằng thạch vụn bầu trời đó, đối với Thanh Lâm mà nói, có sức hấp dẫn cực kỳ cao.

“Đưa mũi tên đó cho ta…”

Yêu Thiên mở miệng ra nói, âm thanh khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu.

Tất cả đệ tử Yêu tông phía sau thấy hắn như thế, cũng đều thầm lắc lắc, cảm xúc mà Yêu Thiên biểu hiện ra trong khoảng khắc này, đừng nói là Thanh Lâm, e rằng ngay cả Vũ Văn Phong cũng không so được với hắn.

Và đám đệ tử Thiên Bình tông thì lộ ra vẻ mặt đáng đời, trước đó bị đám Yêu tông này ức hiếp, đặc biệt là sau khi Yêu Thiên đến, nghĩ rằng Yêu Thiên sẽ cho đám người của mình một lối thoát, nhưng không hề nghĩ tới, hắn lại đang đùa giỡn với đám người của mình, mùi vị này, so với lúc đầu bị uy hiếp càng khó chịu hơn.

Sự xuất hiện của Thanh Lâm, hiển nhiên là làm cho Yêu Thiên nếm được mùi vị này, nghĩ đến đây, chắc trong lòng hẳn là khó chịu lắm đây?

Nghe ngữ khí của Yêu Thiên, Thanh Lâm im lặng một hồi, rồi trực tiếp thu mũi tên màu đen lại, nhìn về phía Yêu Tông, điềm đạm nói: “Cái thanh thuỷ thần liên đó, Thiên Bình tông không cần nữa, lấy nó đổi lấy cây cung dài màu đen và mũi tên này, được không?”

Lời này vừa nói ra, đệ tử của Thiên Bình tông không có biểu tình gì hết, bọn họ đều biết, cho dù thật sự đạt được cái thanh thuỷ thần liên này thì bản thân bọn họ cũng không có phần.

Nhưng Yêu tông thì lại khác, ai cũng biết uy lực của cây cung dài và mũi tên này, đặc biệt là Yêu Thiên, đôi mắt đỏ ngầu của hắn trực tiếp lộ ra gân máu, sắc mặt méo mó, giống như sắp điên lên, nói: “Thanh Lâm, đừng có ức hiếp người quá đáng!”

“Ức hiếp người quá đáng?”

Thanh Lâm nhíu mày lại, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói: “Yêu Thiên, Yêu tông giết nhiều đệ tử của Thiên Bình tông ta, lại muốn cướp lấy thanh thuỷ thần liên, Thanh mỗ có thể tha mạng chết cho ngươi, đã là sự ân xá rồi, ngươi đừng có ở đó mà không biết điều!”

“Thanh Lâm, đừng có ép ta…” Lúc Yêu Thiên nói chuyện, trong cơ thể hắn đang từ từ toả ra một loại yêu khí.

Yêu khí này tràn ra, trong lúc toả ra, sắc mặt của tất cả đệ tử Yêu tông đều thay đổi, giống như là biết được điều gì đó vậy, nhanh chóng lui về phía sau.

Thanh Lâm nhíu chặt mày lại, khi yêu khí đó xuất hiện, cậu tất nhiên là cảm nhận được, tuy không được nhiều, nhưng khí tức trong đó truyền ra, cực kỳ ác liệt và tàn bạo.

“Hôm nay Thanh mỗ phải xem xem, đệ tử thiên tài Yêu tông như ngươi, lợi hại đến mức độ nào!” Thanh Lâm từ từ đáp xuống đất, nhưng ba đôi cánh sau lưng cậu vẫn không hề thu lại.

Và cũng vào lúc này, Đại Đế Lục đột nhiên vận chuyển, một lực hút rất mạnh từ thiên địa xông đến, chỉ là trong khoảng khắc ngắn, linh khí trong sơn cốc này, đã hoàn toàn bị Thanh Lâm hút vào, ngay cả thanh thuỷ thần liên đó, trông cũng có vẻ như đã có chút khô héo.

Thần vũ chi thuật tuy nói rất mạnh, nhưng tốc độ tiêu hao nguyên lực cũng cực kỳ nhanh và tu vi tăng mạnh tỉ lệ thuận với nguyên lực bị tiêu hao nên chỉ trong khoảng thời gian lúc nãy đó, nguyên lực trong cơ thể của Thanh Lâm dường như đã cạn kiệt.

Nhưng, Thanh Lâm có công pháp chí cường của Đại Đế Lục bản đồ cấp bảy, tốc độ cậu ta nuốt không chậm hơn một chút nào so với tốc độ tiêu hao, nếu người ngoài có được thần vũ chi thuật này, sợ rằng khó có thể mà biểu diễn được, nhưng Thanh Lâm thì khác, tốc độ nuốt kinh khủng đó, cùng với tốc độ hồi phục cực kỳ ghê gớm, khiến cho thần vũ chi thuật, như là vì cậu ta mà tạo ra vậy.

“Oành!”

Dưới sự lấp đầy vào của vô số linh khí, đan điền trong cơ thể của Thanh Lâm, đi qua sự nuốt và chuyển hoá của Đại Đế lục, vô số chất lỏng nguyên lực, đang từng giọt từng giọt ngưng tụ thành, một lúc sau, linh đan đó liền hoàn toàn tràn đầy linh khí.

Cũng vào lúc đó, nhìn tốc độ nuốt khủng khiếp của Thanh Lâm, tất cả mọi người, trong đó bao gồm Yêu Thiên, lại một lần nữa chìm trong sự kinh ngạc.

Suy nghĩ lúc này của bọn họ, cũng đều giống với Lâm Đồng Phỉ, thật là khó mà tưởng tượng được, trên người của Thanh Lâm, rốt cuộc còn thủ đoạn nào mạnh hơn nữa không?

“Ta cho ngươi thêm một cơ hội, mũi tên đó…trả lại cho ta…”

Đôi mắt của Yêu Thiên đỏ ngầu, dường như muốn nổ tung ra, lúc mở miệng ra nói, yêu khí màu đen trên cơ thể của hắn toả ra càng ngày càng nhiều, nhìn khuôn mặt méo mó của hắn ta, cứ như ngay cả hắn cũng khó mà kìm chế nổi.

“Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ lên đây mà lấy!” Thanh Lâm quát lên.

“Được…”

Yêu Thiên phát ra tiếng gầm gừ nhỏ tiếng, sau khi lời nói của hắn vừa dứt, toàn thân liền truyền ra một tiếng động, vô số yêu khí, đột nhiên từ cơ thể hắn trào ra!

“Mau chạy đi!”

Thấy vậy, sắc mặt của đệ tử Yêu tông thay đổi, không một chút do dự mà phóng đi ra thật xa, giống như có bao nhiêu xa thì chạy xa bấy nhiêu.

Và đệ tử Thiên Bình tông thấy thần sắc của bọn họ như thế, sắc mặt của biến đổi theo, liền lùi về sau một khoảng nhưng không có rời khỏi.

Cách Yêu Thiên không xa, Thanh Lâm nhíu chặt mày lại, rồi vào một lúc nào đó, đột nhiên lớn tiếng nói: “Mau chạy đi! Rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt!”

Nghe xong, đám người Vũ Văn Phong ngớ người ra, tuy có chút hiếu kỳ nhưng nổi bất an trong lòng của bọn họ liền khiến bọn họ tuân theo mệnh lệnh của Thanh Lâm, nhanh chóng đi ra phía xa.

Và trong lúc chạy khỏi đây, Vũ Văn Phong nghiến răng, nhổ lấy Thanh Thuỷ Thần Liên lên, rồi sau đó mới bộc phát tốc độ nhanh nhất, bay đi rời khỏi chỗ này.

“Oành!”

Sau khi Vũ Văn Phong rời khỏi không bao lâu, vô số yêu khí trong cơ thể của Yêu Thiên, hoàn toàn bộc phát!

Yêu khí này phóng lên trời, bao phủ cả trời đất, chỉ trong một khoảng khắc ngắn, liền bao phủ hết cả sơn cốc này.

Và sau khi sơn cốc bị bao phủ lấy, yêu khí đó vẫn không ngừng tăng lên, toả ra xung quanh, bao phủ lấy cây cối khắp mọi nơi, như muốn dùng yêu khí bao phủ toàn bộ thánh dược sơn này.

Và cũng vào lúc này, một luồng khí tức kinh khủng, từ trong yêu khí đó truyền ra một tiếng cười sảng khoái sau khi được giải phóng ra, rồi sau đó một thân hình khủng lồ dài gần trăm trượng, đột nhiên xuất hiện!

“Bao nhiêu năm rồi…Haha, lão phu cuối cùng thoát khỏi cái nơi quỷ quái đó rồi!”

Sắc mặt Thanh Lâm liền thay đổi, nhanh chóng lùi về sau.

“Tiểu tử, ngươi chạy đi đâu?”

Khi cậu ta nhanh chóng lùi về sau, trong yêu khí sương mù màu đen bao phủ bầu trời đó, một cái đầu khổng lồ, đột nhiên hiện ra!

Tốc độ của cái đầu này cực kỳ nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt là liền đến trước mặt Thanh Lâm, mở miệng lớn ra, muốn trực tiếp nuốt Thanh Lâm đi.

Cho tới lúc này, Thanh Lâm mới nhìn thấy khuôn mặt thật sự của con vật to lớn này.

“Rồng…”

Hít một hơi khí lạnh thật sâu, con ngươi của Thanh Lâm co lại, trong đôi mắt đó, tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin.

Rồng, con thú khổng lồ trong truyền thuyết, uy danh hiển hách, cho dù là quốc gia của người phàm thì nhà nào cũng biết hết, nhưng, trong số người phàm, mỗi nhà đều xem rồng là thú thần và nó có vị trí ngang bằng với phượng hoàng.

Với tư cách lớn lên từ trong gia đình người phàm, Thanh Lâm đối với chữ ‘rồng’ này, tất nhiên là có ấn tượng rất sâu sắc, vả lại, cũng từ bức tranh trong nhà cậu nên Thanh Lâm mới nhận ra con vật khổng lồ này.

Cơ thể màu đen kỳ lạ khổng lồ, vảy rồng màu đen sáng bóng được phản chiếu đó, cho dù không có ánh mặt trời chiếu rọi vào thì nó cũng cực kỳ nhiếp nhân tâm phách(1).

Một cặp móng vuốt khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ, con mắt đáng sợ đó chỉ có một con, nhưng thân thể của nó còn lớn hơn so với người thường.

Từ trên cơ thể của hắn, phát ra một luồng khí tức vô cùng khủng khiếp khiến người ta khó mà có thể diễn tả được, khí tức đó giống như muốn cuốn trôi đi trời đất, khiến đầu óc của Thanh Lâm chấn động!

Dịch nghĩa:

(1) Nhiếp nhân tâm phách: ý nói một vật gì đó rất đẹp đến nổi khiến người ta đánh mất đi bản thân, giống như là linh hồn bị rút đi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.