Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 39: Chương 39: Bạch phiến, bóng tối của thời Việt Nam Cộng Hoà




Trong khi Cao Phong đang ở ngoại thành thì lúc này Dương Thảo lại đối diện với một chuyện vô cùng tồi tệ. Đầu đuôi sự tình thế nào cô không rõ, chỉ thấy hết sức bất ngờ khi một toán cảnh sát ụp vào nhà họ Dương, và người dẫn đầu không ai xa lạ, Phó Văn Chính. Vừa thấy vị trung uý xuất hiện với dáng vẻ nghiêm túc, hai bên cảnh sát đứng dàn xung quanh phòng đại sảnh, Dương Thảo đưa mắt nhìn qua một lượt. Đứng phía sau cô là Xuân, Quý và vài người ở khác.

- Xin hỏi, có chuyện gì mà trung uý Chính lại dẫn theo cảnh sát đến tận đây?

Văn Chính đạo mạo trong bộ quân phục, bước đến trước mặt cô gái, nói:

- Cô Thảo chưa biết tin gì ư? Cha cô, Dương Bộ, đang bị tạm giữ ở sở cảnh sát.

- Cha tôi bị bắt? Vì sao?

- Vừa có người báo tin, thương cảng nhà họ Dương lén lút nhập hàng cấm. Cách đây một tiếng, chúng tôi đã đến kiểm tra và phát hiện đó là sự thật.

- Hàng cấm đó là gì?

- Bạch phiến, thưa cô.

Hiển nhiên Dương Thảo đã sửng sốt đến mức nào. Bạch phiến? Cớ sao lại có chuyện cha cô cả gan nhập bạch phiến vào thương cảng chứ? Từ những năm 1955 của chế độ Đệ Nhất Cộng Hoà, việc buôn bán á phiện, bạch phiến ở miền Nam dưới thời của tổng thống Ngô Đình Diệm đã không còn gì xa lạ, thậm chí gần như được công khai cho đến thời Đệ Nhị. Chuyện buôn bán thứ hàng cấm này còn bao trùm lên Quân đội, Hải quân và Lưỡng viện (Thượng và Hạ viện)... Ngỡ ngàng trong phút chốc, Dương Thảo liền phản bác bằng chất giọng lo lắng:

- Chắc chắn có sự nhầm lẫn! Cha tôi không bao giờ nhập bạch phiến!

Văn Chính nhìn Dương Thảo, sắc mặt bình thản không hề thay đổi:

- Có nhầm lẫn hay không chúng tôi sẽ phải điều tra kỹ. Nhưng việc tìm thấy bạch phiến ngay trong kho thương cảng thì e rằng, ông Dương sẽ gặp khó khăn.

Rốt cuộc, lý do vì sao cái thứ chết người đó lại ở trong kho hàng thương cảng?

- Tôi cốt đến đây báo tin cho cô Thảo biết đồng thời thực hiện công vụ: cảnh sát sẽ khám xét toàn bộ nhà họ Dương để xem có cất giấu bạch phiến hay không.

Dương Thảo thấy Văn Chính ra dấu cho toán cảnh sát đi kiểm tra khắp ngôi biệt thự, bản thân dĩ nhiên không thể ngăn cản quân nhân thi hành công vụ. Cô đứng yên lặng, chốc chốc lại đưa mắt quan sát cảnh sát lục soát mọi ngóc ngách. Dương Thảo bất giác nhìn Văn Chính trong khi hắn cũng đang nhìn mình. Cô tin trong nhà tuyệt đối không có bạch phiến, thế nhưng tâm trạng vẫn thấp thỏm. Bởi biết đâu sẽ diễn ra tình huống cảnh sát phát hiện thấy hàng cấm mặc dù chẳng ai biết lý do tại sao, cũng như chuyện nó “thình lình” xuất hiện trong kho thương cảng.

Tất cả còn đang căng thẳng chờ đợi thì bất chợt có tiếng xe ô tô chạy vào trong sân rồi dừng lại, ai nấy đều nhìn thấy chiếc Chevrolet 1950s và tiếp theo là Cao Phong bước xuống. Sự xuất hiện ngay đúng lúc này của vị công tử nhà họ Cao khiến Văn Chính lấy làm ngạc nhiên. Người tiếp theo bất ngờ trước điều này, tất nhiên là Dương Thảo. Cô thấy anh đi nhanh vào bên trong, đầu tiên là nhìn qua một lượt những người đang có mặt, sau đó thì tiến đến đứng ngay trước mặt mình.

- Không biết tôi đến đây có làm cản trở công vụ của ngài? -

Người mà Cao Phong lên tiếng hỏi đầu tiên lại là trung uý Chính.

Nheo mắt nhìn Cao Phong một thoáng, Văn Chính lấy làm thắc mắc:

- Sao cậu Phong lại đến đây vào lúc này vậy?

- Tôi tình cờ biết tin bác Bộ đang bị tạm giữ ở sở cảnh sát vì bị nghi đã nhập bạch phiến vào thương cảng nên liền đến đây xem tình hình thế nào.

Lắng nghe lời Cao Phong nói, chẳng hiểu sao Văn Chính trở nên trầm tư. Chuyện Dương Bộ bị tạm giữ vì liên quan đến bạch phiến chỉ vừa diễn ra cách đây một tiếng, ngoài sở cảnh sát và nhà họ Dương ra chỉ e rằng còn chưa ai biết ấy vậy mà cậu Hai này lại nắm bắt thông tin nhanh nhạy đến thế quả khiến người ta thấy khó hiểu. Trừ phi, hoặc là Cao Phong quen biết người của sở hoặc là cho người theo dõi nhà họ Dương!

Suy nghĩ bị cắt ngang khi Văn Chính nghe cấp dưới báo cáo rằng, trong nhà không có chứa bạch phiến! Đứng sau lưng Cao Phong, Dương Thảo thấy nhẹ nhõm.

- Thật may mắn là không tìm thấy bạch phiến. Cô Thảo...

Văn Chính chợt nhiên ngừng lại bởi có ý muốn bước đến gần Dương Thảo hơn nhưng cùng lúc Cao Phong khéo léo đứng ngay phía trước như muốn che chắn cho cô. Hắn nhận thấy hành động đột ngột này có phần kỳ lạ, liền hỏi:

- Cậu Phong muốn làm gì?

- Tôi chỉ tiện thể bước lên vài bước thôi. - Cao Phong hết sức điềm nhiên - Trung uý Chính có gì cần căn dặn thì cứ đứng ở vị trí đó nói cũng được rồi.

Dẫu bề ngoài vẫn bình thường nhưng kỳ thật, Văn Chính cảm giác hơi khó chịu. Nhưng trước mắt cần phải giữ hoà khí và quan trọng hơn là hoàn thành công vụ.

- Cô Thảo, chúng tôi sẽ điều tra về chuyện của ông Dương, nếu có tin tức gì hoặc cần hỏi thêm thì tôi sẽ trực tiếp đến gặp cô.

Thấy Văn Chính toan quay gót, lập tức Dương Thảo cất tiếng hỏi:

- Tôi có thể đến sở cảnh sát gặp cha tôi được không?

- Hiện nay thì chưa. Cô hãy nghe lời tôi, ở đây và chờ đợi.

Dứt lời, Văn Chính rời đi. Dõi theo hắn cùng toán cảnh sát chuẩn bị lên xe, Dương Thảo vẫn cố chấp muốn đuổi theo nhưng bị Cao Phong giơ tay ngăn lại. Mặc anh khuyên nhủ thế nào cô cũng không màng, liền vùng thoát khỏi vòng tay đang kìm giữ mình và chạy vội ra ngoài. Những chiếc xe jeep lần lượt chạy ra khỏi nhà họ Dương, ở phía sau cô vẫn đuổi theo. Nhưng chỉ được một đoạn là Dương Thảo đã bị Cao Phong nắm tay kéo lại.

- Đừng đuổi theo nữa, vô ích thôi! Ngài ấy đã nói em cứ ở lại chờ tin!

- Không, buông em ra! Em nhất định phải xin trung uý được gặp cha!

Trước thái độ bướng bỉnh đó, Cao Phong càng ra sức kìm giữ. Bản thân bắt đầu suy nghĩ về cái chuyện khi không bạch phiến lại tìm thấy ở thương cảng, anh tin ông Bộ không “có gan” nhập hàng cấm ấy. Điều này đồng nghĩa, có ai đó đứng phía sau dàn dựng! Cao Phong không an tâm khi để Dương Thảo ở nhà một mình, chưa kể bản tính ương bướng cố chấp càng khiến cô hành xử thiếu suy xét...

Không chần chừ, Cao Phong nhanh chóng cúi xuống rồi vác Dương Thảo lên vai. Sau vài phút bất ngờ, cô chủ họ Dương ngỡ ngàng trước cái việc mình đang nằm vắt vẻo trên vai một người, đôi chân đung đưa không chạm đất. Tức thì cô túm chặt lấy cánh tay Cao Phong, miệng liên tục kêu lên:

- Dừng lại! Mau bỏ em xuống!

Cao Phong không màng đến, vừa vác cô trên vai vừa đi nhanh về phía chiếc ô tô Chevrolet 1950s. Điều anh có thể làm bây giờ chính là đưa cô về nhà họ Cao!

***

Ô tô dừng lại trong sân vườn, Cao Phong chưa kịp tháo dây an toàn là ở phía sau Dương Thảo đã nhanh hơn, liền mở cửa xe và chạy đi. Cô nhất quyết phải gặp Văn Chính cho bằng được! Bình thường, cô ít khi chạy trên đôi giày cao gót thế mà lúc này lại can đảm chạy như vậy cộng thêm dáng vẻ vội vội vàng vàng nên chưa đến được cổng là cô đã trật chân, ngã xuống đất.

Cú nhói ở gót chân bấy giờ mới khiến Dương Thảo bình tâm, nhìn lại thì thấy mình đang ngồi bệt dưới đất. Cô đưa mắt xuống bàn chân, chiếc giày cao gót chưa đến tám phân bị đứt quai, vẫn nằm yên trong chân mình. Tự dưng cô thấy bất lực quá, nghĩ đến cảnh ông Bộ đang ở sở cảnh sát bị thẩm vấn, sức khoẻ còn chưa hồi phục sau lần cảm mạo kia. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cô xúc động rồi, dù bản thân vốn mạnh mẽ và có bị thương cỡ nào cũng không khóc.

Đột ngột, Dương Thảo thấy cả người mình được nhấc bổng lên. Tiếp theo mới biết, Cao Phong đang bế lấy cô. Anh thản nhiên nhìn, sau đó mới hỏi:

- Ngã thế này em vừa lòng chưa?

Vừa bị vác lên vai xong bây giờ đến lượt bế trên tay, Dương Thảo cảm giác mình chẳng khác nào nữ chính yếu đuối và vô dụng. Chưa kể, cô phát hiện Ngũ vệ đang đứng gần đấy lại thêm việc bị Cao Phong nhìn chằm chằm thế này không khỏi khiến bản thân thấy ngại ngùng. Bàn tay đang đặt hờ trên ngực anh, cô vỗ nhẹ:

- Bỏ em xuống đi... Em tự đi được!

- Cho em xuống rồi em tiếp tục bỏ chạy nữa ư? Sao em cố chấp quá vậy?

Chẳng bận tâm đến biểu hiện khó xử trên mặt Dương Thảo, Cao Phong vẫn bế cô trên tay đồng thời đi vào trong nhà. Bắt gặp bà Viên cùng vài người ở đứng nhìn theo, Dương Thảo ngại đến nỗi chỉ còn biết vòng tay qua cổ anh và úp mặt vào bờ vai áo veston thoang thoảng mùi nước hoa ấy. Sau cùng thì cô cũng thấy thoải mái hơn khi hai người đã vào bên trong phòng.

Cao Phong đặt Dương Thảo ngồi lên giường, tiếp theo cúi xuống tháo giày cao gót và cầm bàn chân bị trật lên xem. Mắt cá chân hơi sưng, gót chân bị xước da rướm máu. Trước thái độ quan tâm đó, Dương Thảo nhìn anh một lúc rồi rụt chân lại, bản thân tốt nhất không nên chìm đắm vào thứ cảm xúc này. Cao Phong chậm rãi ngước lên, phát hiện cô đang quay mặt sang bên với vẻ không thoải mái. Có vẻ cũng hiểu phần nào nên anh liền đứng dậy, bảo rằng:

- Tôi sẽ cho người băng bó vết thương cho em.

Chuyện bị thương này chẳng quan trọng, Dương Thảo nhìn trở lại anh, hỏi:

- Anh đưa em về đây làm gì?

- Bác Bộ gặp chuyện, tôi cũng không thể bỏ mặc em một mình ở nhà họ Dương.

- Anh lại muốn giam lỏng em lần nữa ư?

- Lần này là vì tốt cho em thôi.

Cao Phong bỏ hai tay vào túi quần, nét mặt trở nên trầm tư hơn khi nói một điều:

- Em không nghĩ rằng có người muốn hãm hại bác Bộ ư?

- Điều ấy là quá dễ đoán. - Dĩ nhiên Dương Thảo cũng có cùng suy nghĩ - Chính vì thế em mới muốn gặp cha và tìm hiểu rõ ràng việc này.

Cao Phong cười khẽ, rất nhanh sau đó liền bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

- Dưới thời Cộng Hoà này, việc buôn bán bạch phiến không đơn thuần như em nghĩ. Những nhân vật quyền thế trong chính quyền và quân đội sẽ bảo vệ, bao che các tổ chức của người Tàu Triều Châu để nhập cảng lậu thuốc phiện nên đường dây vận chuyển là rất lớn. Chuyện của bác Bộ phải bình tĩnh xem xét...

Quan sát tấm lưng chuyển sang màu đen do đứng ngược chiều sáng đó, Dương Thảo im lặng vì chẳng cần Cao Phong nói cô cũng biết rất rõ. Theo những tài liệu được ghi lại, giai đoạn 1955 - 1975 những tổng thống được chính quyền Mỹ đưa lên đều có các mánh khoé để kiếm tiền bất chính và một trong số đó là buôn bán bạch phiến. Vấn nạn này đã bao trùm lên cả Lưỡng viện, cũng như bóng tối bạch phiến phủ chụp lên một phần Đô thành Sài Gòn thời bấy giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.