Cao Phong liền xoay lại, miệng chưa kịp nói thì đã nghe bà kể với chồng rằng:
- Con gái ông chủ Dương quả là hiểu lòng người. Lần trước tôi tình cờ gặp Dương Thảo ở tiệm hoa, không quá xinh đẹp nhưng cách ứng xử rất khôn khéo. Con bé chẳng những nhắc tôi về ngày sinh nhật của thằng Phong mà còn bảo sẽ thay tôi mua quà nữa. Thật, chẳng còn gì để chê bai!
Ông Lim cười khà khà, cũng nói về sự ưng ý của mình dành cho cô con dâu danh giá này. Mặc âm thanh trò chuyện của cha mẹ khá lớn, vậy mà Cao Phong chẳng phản ứng gì ngoài việc, một lần nữa đứng bất động ngay cửa đại sảnh.
Một lúc sau, anh chậm rãi nhìn xuống chiếc mũ Beret trên tay mình. Trong đôi mắt thẫn thờ đó, phản chiếu hai dòng cảm xúc đan xen. Chút thất vọng vì hoá ra món quà này vốn dĩ không phải do mẹ anh tặng; chút xao động bởi cuối cùng người mang đến cho anh sự bất ngờ lại vẫn là cô gái ấy.
Mang những ý nghĩ ngổn ngang trở về phòng, Cao Phong bắt gặp bà Viên đang loay hoay làm gì đó bên cửa sổ. Nghe tiếng cậu chủ hỏi, bà mới quay lại, đáp:
- Dạ thưa cậu, tôi đang thay mấy bông hoa nhài bị héo.
- Anh Bằng nói bà biết là tôi sẽ ngủ ngon hơn khi ngửi mùi hoa nhài à?
- Không phải ạ, là cô Thảo dặn tôi để hoa ở trong phòng cậu.
- Thật sao?
- Dạ, cô ấy còn nói tôi không được tắt đèn vì cậu ghét ngủ trong bóng tối.
Lần này, Cao Phong không thể không làm cái hành động: mắt mở to nhìn trân trối người phụ nữ đi ở lớn tuổi kia đến nỗi bà còn lo lắng hỏi cậu chủ có bị làm sao không? Hay cậu bị trúng gió mà cứng hết cả người như vậy?
Cuối cùng bà Viên rời khỏi phòng với vẻ chưa hết lo ngại, còn Cao Phong thì ngồi phịch xuống ghế. Rốt cuộc thì hôm nay là ngày gì mà chỉ trong một buổi chiều, anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác? Điều khó hiểu hơn nữa, người làm nên những điều này lại là Dương Thảo - cô chủ mà ngay từ lúc đầu anh đã chẳng một chút để tâm.
Anh không biết gì về cô, hoàn toàn không! Nay, những gì cô làm càng khiến anh khó hiểu bội phần. Chẳng những thấu hiểu mà cô còn quan tâm anh hết mực.
- Thích tôi nhiều đến vậy ư?
Cao Phong lẩm bẩm câu hỏi đó trong vô thức khi hướng mắt lên bục cửa sổ, nơi có những cành hoa nhài trắng muốt đang nằm toả hương lặng lẽ.
***
- Hắt xì!
Dương Thảo đưa tay lên ngăn cơn hắt xì đột ngột mà chẳng rõ là do bị dị ứng hay có ai đang nhắc đến mình nữa. Phía sau vô lăng, Sơn hỏi cô chủ bị cảm à? Dương Thảo lắc đầu, tiếp theo lại nghe hắn hỏi tiếp:
- Mấy ngày qua sao không thấy cô đến nhà họ Cao tìm cậu Phong nữa ạ?
- Tôi có phải kẻ hầu người hạ của anh ta đâu mà ngày ngày đều lẽo đẽo đi theo.
- Cũng phải, cô đường đường là con gái ông chủ thương cảng mà.
Không muốn nghe tên tài xế nịnh nọt, Dương Thảo nhắc hắn im lặng lái xe rồi nhìn ra ngoài cửa xe ô tô, ngắm quang cảnh Sài Gòn về đêm. Nét đẹp cổ kính bình dị của những năm 70 khiến cô thấy dễ chịu. Sự nhộn nhịp mà vẫn mang chút lặng lẽ đó không tài nào tìm được ở thời hiện đại.
Rõ ràng Dương Thảo có để tâm đến câu hỏi của Sơn. Đã bảy ngày trôi qua, cô không đến nhà họ Cao như mọi khi nữa. Còn nguyên do thì cũng dễ đoán thôi, là thái độ lạnh lùng của Cao Phong dành cho cô lần trước. Suy cho cùng, cũng không phải Dương Thảo hờn giận hay trách cứ anh, nhưng là phụ nữ cô không thể không thấy tổn thương. Nên, cô muốn cho bản thân tĩnh tâm lại!
Dương Thảo quyết định đi thăm thú những nơi thú vị của Sài Gòn vào năm 1970. Tác giả Mộng viết về bối cảnh Sài thành dựa trên vài tư liệu có thật nên một số địa điểm nổi danh thời ấy đều được nhắc đến. Toà Đô Chính Sài Gòn; chợ Bến Thành; Bưu điện trung tâm thành phố; International House số 71; chùa Bà Thiên Hậu của người Hoa... Đặc biệt, cô còn đến hai sòng bạc nổi tiếng thời bấy giờ là Đại Thế Giới - Casino Grande Monde - từng được ví như “Las Vegas” Việt Nam và Kim Chung.
Chiếc Citroen Traction Avant 1949 về đến nhà họ Dương thì đúng bảy giờ tối.
Xuân nhanh nhẹn chạy ra mở cửa xe, Dương Thảo bước xuống, chân còn chưa đứng vững thì đã nghe giọng nhỏ gấp gáp:
- Cô đi chơi ở đâu mà vễ trễ thế ạ? Ông chờ cô lâu rồi đấy.
Dương Thảo vừa thầm than thở! Chỉ vì bị “lạc” vào cuốn tiểu thuyết này mà cô phải có một người cha nghiêm khắc như Dương Bộ. Là chủ thương cảng nên ít khi ông ở nhà, may là như vậy mà cô còn “khiếp sợ” mỗi lần thấy gương mặt quá ư nghiêm nghị ấy. Nay nghe Xuân báo thế không khỏi làm cô thấy hồi hộp.
Dương Thảo bước vào phòng khách, bầu không khí im lặng quá. Để rồi cô ngạc nhiên khi trông cảnh Dương Bộ ngồi yên lặng hút tẩu thuốc, bên cạnh là một chiếc bánh kem chưa được thắp nến. Cô liền lên tiếng gọi cha thì ông như sực tỉnh, quay qua bảo con gái đến ngồi cạnh mình.
- Mấy ngày nay con bận việc gì hay sao mà cứ về trễ thế?
Chất giọng nhẹ nhàng của ông Bộ làm Dương Thảo hơi ngạc nhiên, ngay cả nét mặt ông lúc này cũng dịu dàng hơn. Nhìn chiếc bánh kem xong, cô đáp:
- Vừa từ nước ngoài về nên con muốn thăm thú thêm Sài Gòn.
- Ừm, ra là vậy. Cha cứ tưởng con có chuyện gì buồn nên không muốn ở nhà.
- Sao hôm nay cha về sớm thế ạ? Còn bánh kem này...?
Dương Thảo vừa dứt lời thì ông Bộ đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi con, bảo:
- Con xem, ngay cả sinh nhật mình mà cũng quên sao?
Bất ngờ trong giây lát, Dương Thảo kêu khẽ vì kinh ngạc! Ở thế giới hiện đại, sinh nhật cô là ngày hôm nay, không ngờ dù đã hoá thân vào vai cô chủ họ Dương mà điều này vẫn không thay đổi. Lý nào là tên Hạt Tiêu cố tình làm vậy? Ngay bây giờ cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đồng thời xuất hiện một niềm vui khó tả. Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ ba mẹ chúc mừng sinh nhật Dương Thảo, vì mỗi người đều có gia đình riêng và cô giống một đứa con mà họ chẳng cần đến.
Chiếc bánh kem này có thể xem là tiệc sinh nhật đầu tiên của Dương Thảo.
Trông dáng vẻ im lặng kỳ lạ của con gái, ông Bộ lại hỏi:
- Con không thích à? Cha biết mình ít khi ở nhà, con lại mất mẹ từ nhỏ nên cũng cảm thấy cô đơn. Con đừng giận cha, sau này cha sẽ cố gắng ở bên con nhiều hơn.
Dương Thảo giương mắt nhìn người đàn ông có mái đầu hoa râm đang mỉm cười với mình. Ông với cô không hề chung huyết thống, cứ như những “nhân vật” trong cuốn tiểu thuyết này phải chấp nhận vai diễn của chính mình, ấy vậy vì sao ông lại khiến cô cảm nhận rõ ràng sự ấm áp, chân tình đến thế? Chỉ một cái nhìn hiền từ, cái nắm tay ân cần, cũng đủ làm cho cô gái luôn cứng cỏi như Dương Thảo thấy thổn thức. Bất giác, cô vòng tay ôm lấy cha. Ông không nói gì chỉ siết chặt vai con gái. Sự im lặng nhưng thấu hiểu ấy càng làm Dương Thảo thêm xúc động.
- Con gái cha phải chịu nhiều thiệt thòi rồi, nhất là khi chấp nhận đính hôn với Cao Phong, người mà con không hề yêu thương...
Dương Thảo hiểu ý ông Bộ muốn nói gì. Những cuộc đính hôn sắp đặt là điều muôn thuở của những gia đình giàu có, những đứa con phải mang hạnh phúc cả đời ra để “bảo vệ” dòng họ. Bậc làm cha làm mẹ, hoặc hiểu hoặc không hiểu, và có thể sâu thẳm trong lòng họ cũng có nỗi khổ tâm riêng. Đã là con người thì đều trải qua rất nhiều lần “thân bất do kỷ“. Rời khỏi lòng ông, cô mỉm cười:
- Cha à, với những chuyện không thích thì dù có chết con cũng sẽ không làm.
- Nhưng cha biết con cũng chịu không ít thiệt thòi.
Cúi nhìn vết thương sắp lành trong lòng bàn tay, Dương Thảo tự dưng cười khẽ.
- Con muốn ở bên cạnh Cao Phong, dù có thế nào cũng sẽ không bỏ cuộc. Dẫu hạnh phúc hay đau khổ, thậm chí có thiệt thòi thì cũng là con cam tâm tình nguyện.
Phải! Sống trên đời chỉ cần luôn tâm niệm bốn từ này thôi thì chúng ta sẽ không thấy hối tiếc hay oán trách bất cứ ai!
Chưa bao giờ ông Bộ thấy đôi mắt ấy sáng bừng đến vậy, liền gật đầu:
- Cha hiểu rồi... Nào, cùng thắp nến chúc mừng sinh nhật con nhé!
Dương Thảo mỉm cười, quan sát cha thắp lửa những ngọn nến, lòng nghĩ đến một người... Cao Phong, người có cùng ngày sinh nhật với cô!
Anh và cô, giống nhau đến mức ngẫu nhiên.
Nhưng chỉ tiếc rằng, hai trái tim này vẫn chưa thể hoà chung một nhịp đập.
Khi thổi tắt nến, Dương Thảo nhắm mắt lại cầu nguyện rồi thì thầm: “Chúc mừng sinh nhật, Cao Phong“.
***
Buổi sáng ngồi trên xe ô tô, Dương Thảo nghe Sơn báo về việc bà Hoàng đã về nhà chiều hôm qua. Điều đó khiến cô không khỏi lo lắng. Nói về nhân vật đáng sợ nhất trong “Yêu em tựa hơi thở” thì nhất định phải là Đào Thị Hoàng, người phụ nữ có xuất thân danh giá. Lấy Cao Lim, lại nắm nửa quyền hành ở nhà họ Cao và có “phe cánh” riêng. Sự độc ác của Cao Phong về sau, một phần cũng từ bà mà ra.
Bây giờ Dương Thảo chẳng thể nghĩ quá nhiều, trước mắt cô cần đến gặp Mai Cẩm Tú cốt để nhắc nhở. Bởi đơn giản, người gặp khổ sở nhất với bà Hoàng trong tiểu thuyết này, là nữ chính! Khi biết Cao Phong yêu Cẩm Tú mê muội, bà đã rất tức giận và tìm đủ mọi cách đẩy cô ra xa con trai mình!
Bước xuống xe, Dương Thảo đã thấy chiếc Chevrolet 1950s quen thuộc đậu ở trước cổng trường đại học vào giờ tan trường. Cô nhận ra Lương Bằng từng lái nó đến phòng trà Ritz, vậy có nghĩa... Cao Phong đang ở đây!
Và đúng như thế, Cao Phong đã đến trường đại học này. Vì có chuyện chạy xe qua đây nên anh muốn vào gặp Mai Cẩm Tú. Tuy nhiên, niềm mong chờ ấy nhanh chóng bị dập tắt khi anh bắt gặp cảnh cô và Cao Đình đang hàn huyên bên gốc phượng. Gương mặt thanh tao của Cẩm Tú dưới những tán lá, mang biểu cảm e thẹn và vui vẻ rõ rệt, điều mà khi ở bên Cao Phong cô không bao giờ có. Chỉ những lúc bên cạnh Cao Đình, cô mới trở nên đáng yêu, nụ cười sáng bừng rực rỡ như thế.
Bất giác, Cao Phong nhớ đến Dương Thảo. Thật lạ lùng khi anh lại nghĩ đến cô chủ bướng bỉnh ấy ngay lúc này. Có lẽ vì anh nhận ra, khi ở cạnh cô bản thân anh cũng tỏ vẻ thờ ơ, lãnh đạm như Mai Cẩm Tú đối với mình vậy...
- Có phải cậu Phong không ạ?
Cao Phong sực tỉnh khi thình lình nghe chất giọng của Cẩm Tú. Đưa mắt nhìn, anh thấy cô vẫn đứng dưới cây phượng và đang nhìn về phía mình, bên cạnh Cao Đình dĩ nhiên im lặng đồng thời tỏ vẻ như không hề thấy anh trai. Nén tiếng thở dài, Cao Phong chậm rãi bước đến chỗ họ.
- Cậu đến đây có chuyện gì sao? - Cẩm Tú hỏi.
- Tôi tiện đường nên ghé qua thăm em...
Nghe vậy, Cao Đình liền nói với Cẩm Tú rằng, anh có việc phải về bây giờ rồi rời đi nhanh chóng. Đối với anh, việc đứng chung một chỗ với Cao Phong cảm giác thật khó chịu đến nỗi tưởng chừng như bị lấy mất không khí. Về phần Cao Phong, càng không muốn giữ em trai lại làm gì, anh còn thấy cái cảnh Cẩm Tú cứ nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng một người đã đi rất xa rồi, bằng đôi mắt mong mỏi.
- Vết thương của em lành chưa?
- Dạ... đỡ rồi ạ, cảm ơn cậu đã quan tâm.
Không còn nụ cười rạng rỡ hay tia nhìn lấp lánh của ban nãy, Cẩm Tú lúc này đứng cách Cao Phong một khoảng nhất định hệt kiểu cố giữ khoảng cách giữa hai người. Điều ấy làm cho tâm trạng cậu Hai nhà họ Cao bỗng chùng xuống.
Cách chỗ Cẩm Tú và Cao Phong đứng không xa, phía sau những cây bàng, có hai người đàn ông mặc veston đen trông mờ ám đang bí mật quan sát họ...
* Đã có chút biến chuyển trong tâm lý của cậu Phong rồi, để chờ xem thế nào... Mai nếu không có gì thay đổi sẽ post chương 8 nhé.