Phải. Cô biết, cứ thế này thì không được. Bởi vì cơ thể cô dưới sự đụng chạm của anh đã nổi lên phản ứng! Một dòng điện cao thế mang theo khoái cảm chạy dọc sống lưng khiến Lục Minh Minh hoảng sợ. Cô lại nặng nề mở mắt, nhìn khuôn mặt gần sát đang không ngừng mút mát môi mình, còn bàn tay không an phận mà xoa bóp diễm lệ trước ngực.
Lý trí mách bảo cô phải làm gì đó.
Chính là phải cắn.
Tuy nhiên, vừa lúc Lục Minh Minh ghé răng bậm vào môi Đồng Tiểu muốn cắn xuống, thì anh lại bất ngờ buông tha cho đôi môi vì anh mà sưng đỏ của cô. Đôi môi nóng rực chuyển đến vành tai, sau gáy, đến cần cổ thơm tho, rồi xuống tới xương quai xanh...
Lục Minh Minh cố gắng không để dáng vẻ yêu nghiệt của anh làm cho mê muội, nhân lúc anh không dụng lực giữ tay cô quá mạnh mà rút được tay ra, cái miệng đang được tự do lập tức hét lên.
“ Đồng Tiểu Nghị, anh mau tỉnh táo lại đi ! “
“ Tôi nói anh không nghe à !” Vừa quát Lục Minh Minh vừa giơ thẳng tay lên.
Chát !
Một cái tát trời giáng in xuống gương mặt Đồng Tiểu Nghị, có lẽ là đau lắm. Bởi vì Lục Minh Minh cảm thấy lòng bàn tay vừa tát anh nóng bừng và rát xé.
Đồng Tiểu Nghị bị đau, nhất thời ngẩng lên nhìn Lục Minh Minh, con ngươi như có lửa khiến cô hơi run rẩy. Nhưng trái với dự đoán của Lục Minh Minh, Đồng Tiểu Nghị không hề tức giận, cũng không hề đứng lên. Anh chỉ một lần nữa im lặng cúi xuống...
“ Á . “ Lục Minh Minh kinh hãi nhổm dậy, dùng một tay che miệng Đồng Tiểu Nghị, tay còn lại quơ loạn trên chiếc kệ nhỏ ở đầu giường, mong tìm được thứ gì đó giúp cô.
Nước !
Ào...
Một dòng nước lạnh từ trên cao đổ xuống đầu Đồng Tiểu Nghị, sau đó rơi cả lên người Lục Minh Minh. Cô với bình nước trên kệ, nâng cao qua đầu Đồng Tiểu Nghị mà dội xuống. Những hạt nước theo tóc mai rỏ xuống, đậu trên áo ngủ của cô.
Đồng Tiểu Nghị được tạt nước, hơi rượu cũng vơi đi phần nào, lắc mạnh đầu. Giờ đây anh mới cảm nhận được sự đau rát trên má, thậm chí năm dấu ngón tay màu hồng vẫn chưa tan. Lạnh và đau làm Đồng Tiểu Nghị tỉnh táo hơn nhiều. Anh cúi đầu nhìn người con gái đang bị anh đè dưới thân, kinh hoảng mà trợn lớn mắt.
Toàn bộ khuôn mặt ngập tràn nét bi thương, khóe mắt còn vương lệ, đôi môi cô sưng đỏ. Nhìn xuống một chút nữa, áo ngủ đã mở ra, áo ngực bị anh đẩy lên đến xương quai xanh, lộ ra hai gò bồng đảo. Do anh nằm trên người Lục Minh Minh nên số nước vừa rồi đều chảy xuống áo ngủ của cô, làm nó ướt át, dính vào da thịt...
Tim Đồng Tiểu Nghị nhói một cái, chua xót pha lẫn hối hận vô cùng. Anh đã làm ra chuyện gì thế này ?!
Đồng Tiểu Nghị vươn tay muốn cài lại cúc áo cho Lục Minh Minh, lại bị cô gạt phắt ra, cô vừa tự đưa tay chỉnh sửa lại quần áo chính mình vừa trốn vào một góc giường.
“ Tôi xin lỗi... “
“ Anh im đi !” Đồng Tiểu Nghị vừa mới mở miệng, Lục Minh Minh đã hét lên, cảnh giác nhích dần ra phía mép giường. Giờ cô chỉ muốn về nhà, ngủ một giấc thật say, đến sáng mai thức dậy sẽ quên hết cơn ác mộng tối nay. “ A aaaa .” Đồng Tiểu Nghị đột nhiên hét lên làm Lục Minh Minh giật mình, lại lùi vào trong góc, hết sức bao bọc bản thân. Anh tối nay giống như một con người khác vậy, không lạnh lùng, cũng không đấu khẩu với cô, toàn thân tràn ngập mùi nguy hiểm.
Đồng Tiểu Nghị khoanh chân ngồi đối diện với Lục Minh Minh trên giường, anh cúi đầu vò loạn mái tóc đen còn ướt nước. Lục Minh Minh không biết nói gì, chỉ biết trân trối nhìn hành động của Đồng Tiểu Nghị.
Qua một lúc lâu, anh mới ngẩng lên, dùng ánh mắt ưu thương nhìn Lục Minh Minh, giọng nói vương vít hơi rượu.
“ Lục Minh Minh, ngày mai là sinh nhật tôi. “
Biết chứ, cô dĩ nhiên là biết rõ. Càng nghĩ càng ấm ức, Lục Minh Minh cắt ngang lời Đồng Tiểu Nghị, hơi nước trong mắt chực trào ra.
“ Thì sao ? Uổng công tôi còn hí hửng chuẩn bị quà cho anh, mà anh lại...”
“ Và cũng là ngày giỗ của mẹ tôi.” Đồng Tiểu Nghị chậm rãi nói ra những lời này, viền mắt đỏ lên.
“ Sao cơ ?” Lục Minh Minh hoài nghi chính mình nghe lầm. Đồng Tiểu Nghị không nhìn cô, ánh mắt rơi vào hoa văn in trên ga trải giường, lặp lại một lần nữa.
“ Tôi nói, ngày mai là sinh nhật tôi, cũng là ngày giỗ của mẹ tôi.”
Cuối cùng anh cũng nói ra đau đớn tích tụ bao nhiêu năm nay, với cô gái đang ngồi trước mặt.
Trái tim nơi ngực trái của Lục Minh Minh đập tăng tốc, không khí như bị rút cạn.
Vũ Bằng nói sinh nhật là ngày buồn nhất đối với Tiểu Nghị.
Vũ Bằng nói năm nào anh cũng chỉ ở một mình.
Vũ Bằng nói Tiểu Nghị không muốn nhắc đến sinh nhật.
Còn tưởng rằng anh là một người khó chịu, không lãng mạn. Không ngờ sự thật lại đau lòng như vậy. Ngày mình được sinh ra trên cõi đời này lại trùng với ngày người cho mình sự sống mất đi, là Lục Minh Minh cũng không chịu được đả kích lớn như vậy.
“ Anh Bằng nói, sinh nhật nào anh cũng ở một mình? “ Lục Minh Minh cố gắng mãi mới thốt ra được.
“ Ừ, bảy năm nay đều một mình, ở nơi an nghỉ của mẹ.” Giọng Đồng Tiểu Nghị rất nhỏ, nhưng đủ làm lòng Lục Minh Minh mềm nhũn.
“ Năm nào anh cũng uống rượu? “ Cô không nhịn được hỏi thêm một câu.
“ Không, hôm nay là lần đầu tiên. “ Đồng Tiểu Nghị lắc đầu, ngẩng mặt lên nhìn Lục Minh Minh, nhưng sau đó tầm mắt lại đảo qua áo ngủ nhăn nhúm của cô. Lục Minh Minh nhìn thấy trong ánh mắt đó là sự day dứt và áy náy.
“ Tôi không sao. “ Cô đoán được tâm tư của anh, lí nhí nói.
“ Xin lỗi em. Hôm nay nhìn em nói chuyện với bố mẹ, tôi cũng muốn vào ngày sinh nhật của mình gia đình được đoàn tụ. Tôi lái xe về nhà gặp bố, ai ngờ...” Đồng Tiểu Nghị nói đến đây, ruột gan lại nhói đau. Anh cắn răng nhếch môi cười mỉa mai, nói ra câu cuối cùng.
“ Ai ngờ, tôi nhìn thấy ông ấy đang vui vẻ với người đàn bà khác ở nhà.”
Nhưng điều Đồng Tiểu Nghị không ngờ tới nhất, là trước mắt đột nhiên tối sầm, không khí quanh mũi đều là mùi hương của Lục Minh Minh. Cô không nói lời nào, trực tiếp nhào đến ôm anh. Anh biết, đó là một cái ôm an ủi.
Lục Minh Minh thấy chóp mũi cay cay, cô cảm thấy bây giờ không nên nói thêm điều gì, chỉ như này là đủ. Trong phòng vô cùng yên lặng, hai người lặng lẽ ôm nhau, thậm chí nghe được rõ ràng tiếng tim đập của đối phương.
Qua một lúc lâu, Đồng Tiểu Nghị mới gọi tên cô.
“ Lục Minh Minh. “
“ Ừ.”
“ Ngày mai đi thăm mẹ cùng tôi được không. “
“ Ừ.”
Đồng Tiểu Nghị khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn mái tóc đen đang gục trên vai mình. Cô là thế, dù thân hình không mảnh mai nhưng tâm hồn vẫn lương thiện như vậy. Anh khẽ đẩy cô ra, nhìn vào mắt cô nói.
“ Chuyện lúc nãy thực sự xin lỗi em. Bây giờ muộn rồi, em về ngủ đi. “
Lục Minh Minh nhớ lại hình ảnh cấm trẻ con vừa rồi, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp nói.
“ Tôi...Anh chỉ tôi cách nấu canh giải rượu, tôi nấu cho anh. Còn có, mặt còn đau không? “
Thật đáng xấu hổ mà, đường đường là con gái mà phải nhờ người đang say.
Đồng Tiểu Nghị lắc đầu, đưa cô về nhà.
“ Không cần đâu, tôi ngủ một giấc sẽ ổn. Em ngủ ngon. “
“ Anh ngủ ngon.”
Khu phố A, ánh đèn vàng yên lặng tỏa bóng xuống mặt đất. Đêm thật yên bình.Cùng lúc đó, tại Đồng gia, Đồng Ân Chấn run run cầm di ảnh của mẹ Đồng Tiểu Nghị, sau đó mở ngăn tủ ra, cất tấm hình vào. Bị con trai bắt gặp cảnh tượng đáng hổ thẹn như vậy, đến cả tư cách nhìn ảnh của bà ông cũng không còn...
------
Tiếng chim hót líu lo trong vòm lá. Ánh mặt trời cuối hạ nhẹ nhàng lan tỏa. Một ngày mới lại bắt đầu.
Đồng Tiểu Nghị đang sửa soạn để đi thăm mẹ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa . Anh vừa mở cửa, hiện ra trước mắt anh là một bó tử la lan trắng tinh khiết. Nhân viên giao hàng giao bó hoa và giấy kí nhận cho Đồng Tiểu Nghị, “ Chào anh, địa chỉ này hôm nay có đặt mua một bó hoa, phiền anh kí nhận. “
Đồng Tiểu Nghị nhận lấy hoa, cũng không hỏi nhiều kí tên. Anh biết là Vũ Bằng đặt giúp anh, mấy năm nay đều thế.
“ Xin lỗi, anh...anh có phải là... “ Nhân viên nam lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Nghị, không tin vào mắt mình. Đây là diễn viên nổi tiếng Mike sao ?
Đồng Tiểu Nghị mỉm cười gật đầu, nói nhỏ, “ Là tôi, mong anh giữ bí mật về nơi ở của tôi .”
“ Tất nhiên rồi ạ, cho tôi xin chữ ký của anh được không, em gái tôi rất hâm mộ anh. “ Nhân viên nam vừa nói vừa đưa sổ tay ra. Đồng Tiểu Nghị nhận lấy bút kí tên, sau đó ôm hoa vào nhà.
Đồng Tiểu Nghị vừa thay áo sơ mi màu đen, đeo khẩu trang và kính râm xong, lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh mỉm cười, cách gõ cửa mà như đập thế này, chỉ có Lục Minh Minh.
Quả nhiên, vừa mở cửa, Lục Minh Minh đã tươi cười đứng đó.
“ Tiểu Nghị, sinh nhật vui vẻ. “
Trong tay cô là một lọ thủy tinh lớn, bên trong có rất nhiều hạc giấy.
“ Tặng anh. Đây là lọ điều ước, tôi nghe nói chỉ cần gấp đủ 1000 con hạc giấy, bỏ vào một điều ước, nó sẽ thành hiện thực. “
“ Cảm ơn. “ Đồng Tiểu Nghị mỉm cười xoa đầu Lục Minh Minh, đặt lọ điều ước lên tủ, hai người cùng đi ra ngoài.
“ Tiểu Nghị...” Vũ Bằng vừa đi đến cửa nhà, gặp anh đi cùng Lục Minh Minh, vốn là muốn hỏi đưa cô đi cùng được không, nhưng có lẽ bây giờ không cần thiết nữa.
“ Năm nay có người đồng hành à ?” Vũ Bằng hỏi, ánh mắt cố ý đảo qua Lục Minh Minh.
“ Vâng, vậy chúng em đi trước. Cảm ơn vì đã đặt hoa giúp em. “ Đồng Tiểu Nghị vừa nói vừa giơ bó hoa lên.
Vũ Bằng phẩy tay, “ Năm nào cũng vậy mà, ơn huệ gì, mau đi đi. “
Đợi ngồi trên xe của Đồng Tiểu Nghị rồi, Lục Minh Minh mới tò mò hỏi anh.
“ Người ta đi thăm viếng thường mang hoa cúc, tại sao anh lại mang hoa tử la lan ?”
Đồng Tiểu Nghị nhìn cô, mỉm cười nhưng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ đầu Lục Minh Minh, sau đó quẹo tay lái lên một con dốc lát đá cẩm thạch.
Lục Minh Minh nhìn ra bên ngoài, là khu lăng mộ cao cấp.
Đồng Tiểu Nghị dừng xe, tự nhiên cầm tay Lục Minh Minh dẫn cô đi. Băng qua mấy dãy bia mộ bên dưới, hai người dừng lại ở một ngôi mộ trên cao. Lục Minh Minh nhìn dòng chữ khắc trên đá hoa cương. Giờ cô đã hiểu vì sao Đồng Tiểu Nghị lại mang theo hoa tử la lan.
Trên mộ là hình mẹ anh và dòng tên bên dưới.
Tử La Lan.
“ Mẹ thật đẹp, đẹp như tên của người. “ Lục Minh Minh vừa nói vừa ngồi xuống lau chùi mặt đá hoa, Đồng Tiểu Nghị cũng đặt bó hoa xuống. Sau đó hai người cùng nhau đứng trước mặt bà.
“ Đúng vậy, tên mẹ là tên loài hoa tử la lan, nó có ý nghĩa là nhớ nhung nồng nàn. Có lẽ vì vậy mà mẹ luôn phải sống chờ đợi bố. “ Đồng Tiểu Nghị nhìn mẹ, nhẹ nhàng nói.
“ Một người phụ nữ xinh đẹp.” Lục Minh Minh không ngừng cảm thán. Thực sự rất đẹp. Bà có khuôn mặt trái xoan thanh tú, lông mày lá liễu, cặp mắt có hồn và nụ cười tươi như hoa.
“ Trước đây mẹ có ước mơ làm diễn viên, nhưng vì yêu bố tôi, bà quyết định hi sinh bản thân để hỗ trợ cho sự nghiệp của bố, nhưng đáng tiếc, tới lúc nhắm mắt, ông bận đến nỗi không đến gặp bà lần cuối. “ Đồng Tiểu Nghị tâm sự bằng giọng buồn man mác.
Lục Minh Minh ngẩng mặt nhìn anh, khẽ siết chặt bàn tay đang nắm tay mình. Hai người đứng yên lặng như vậy, một cơn gió nhẹ thoảng qua, lay động những cánh hoa trắng xinh đẹp...
---
Công ty BD, phòng chủ tịch.
Quách Bá Danh ngồi trên ghế xoay, nhìn tin tức trên màn hình máy tính.
' Tin tức mới nhất : Mới đây, phóng viên chúng tôi nhận được thông tin, công ty điện ảnh Ảnh Đế tiết lộ, diễn viên nổi tiếng Mike của công ty sắp từ nước ngoài trở về, và chuẩn bị tham gia một bộ phim mới. Những người hâm mộ cả nước, các bạn có mong chờ không ? '
Quách Bá Danh đọc xong, nhếch môi ' hừ ' một tiếng. Máu ganh đua trong người lập tức sôi sục lên. Cuối cùng ngày này cũng đến, Mike đã xuất đầu lộ diện.
Hắn là kẻ luôn muốn thắng người khác, chứ không chịu thua.
Hắn là kẻ có thù tất báo.
Mike giành được giải thưởng diễn viên xuất sắc, hắn cũng giành được vị trí cao trên thương trường.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.
“ Báo cáo chủ tịch, toàn bộ hệ thống intranet đã được bảo mật tuyệt đối. “ Trợ lý thân cận gọi điện báo cáo Quách Bá Danh.
Hắn nhàn nhã dựa lưng vào ghế xoay, nhắm mắt lại. “ Tốt lắm, kế hoạch chuẩn bị tiến hành. “
Cùng chơi nào, kỳ phùng địch thủ.
_________________