.....
Lục Minh Minh duy trì trạng thái đứng hình trong căn bếp nhà mình cỡ khoảng ba mươi phút rồi
Nguyên nhân là , có một nam thần đẹp trai ngời ngời đang thành thục sử dụng dao thớt mà nấu ăn !
Đồng Tiểu Nghị thân ảnh cao lớn , bên trong mặc áo phông tùy tiện , trông có vẻ bất cần một chút , bên ngoài thế nhưng lại quấn một chiếc tạp dề màu hồng phấn , dây áo buộc hờ hững nơi vòng eo thon nhỏ...
Nhìn thế nào cũng vẫn ra dáng là một người đàn ông hoàn hảo của gia đình.
Theo từng động tác của anh, những âm thanh lạch cạch vang lên tựa như bản nhạc thôi miên Lục Minh Minh.
Cô đứng bên cạnh Đồng Tiểu Nghị , hơi ngẩng mặt lên, đôi môi nhỏ hé ra mặc kệ theo bản năng, hàng lông mày nhướng cao , lông mi đen dày khẽ chớp, đôi mắt mơ màng soi từng chi tiết trên khuôn mặt không góc chết của anh.
Ngay đến cả da mặt cô trước đây rất là dày, vậy mà chẳng hiểu sao từ khi chuyển đến đây lại như mỏng đi vài phần , ví dụ ngay lúc này nó đã hồng lên hai mảng lớn . Lục Minh Minh hiện tại cái gì cũng không để ý, chỉ có bối rối cùng ngại ngùng, ngưỡng mộ người con trai trước mặt.
Mà cái biểu tình này, Đồng Tiểu Nghị đã thu hết vào đáy mắt, vô cùng thỏa mãn lòng tự tôn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, chăm chú nấu ăn.
Đến khi mọi khâu chuẩn bị đã hoàn tất, anh mới nhếch khóe miệng, đôi mắt một mí nheo lại quen thuộc, cất giọng nhàn nhạt mà giễu cợt :
“ Thế nào ? Học nấu ăn mà thức ăn không nhìn, đi ngắm thầy giáo đã đủ chưa ? Tôi sẽ tính phí hao mòn khuôn mặt đẹp đẽ của tôi đấy! “
Lục Minh Minh giật mình “ a “ khẽ một tiếng, tâm hồn đang trên mây mới trở về mặt đất. Đồng Tiểu Nghị khẽ mỉm cười, chỉ vào miếng thịt heo đã được tẩm ướp tỏa mùi thơm phức nói :
“ Bỏ đi , các bước trước coi như tạm qua, sau này sẽ bổ sung. Bây giờ cô mau đem nó đi chiên đi. “
Lục Minh Minh hết nhìn miếng thịt, lại nhìn qua chảo dầu đang sôi sục trên bếp ga, hơi sợ mà hít sâu một hơi.
Cô chưa bao giờ làm cái này cả, trước nay đều chỉ đổ nước, đậy vung rồi đợi thịt chín là xong mà, rất là an toàn gọn nhẹ.
Vì lo lắng nên sắc mặt cô hơi tái đi , mồ hôi lấm tấm trên trán, tay chân cứ xoắn xuýt hết cả lên. Đồng Tiểu Nghị nhận ra điều này, trực tiếp nắm lấy bả vai cô lại gần cái chảo.
“ Nó sẽ bắn vào tôi mất, nóng lắm, tôi sợ.... “ Lục Minh Minh run run quay lại nhìn anh.
“ Không sao , tôi sẽ dạy cô. “
Nói rồi, Đồng Tiểu Nghị đứng phía sau cầm tay Lục Minh Minh gắp miếng thịt nhẹ nhàng bỏ vào chảo.
“ Cô phải làm như thế này mới không bị bắn lên người “
“ Ừm.” Dù đang sợ mím môi thành một đường thẳng, Lục Minh Minh lại bất giác đỏ bừng mặt , tim đập loạn xạ không đếm được nhịp nữa rồi. Tư thế này quả thực vô cùng là mờ ám. Nếu có phóng viên ở đây, cô cam đoan hình ảnh hai người bọn họ sẽ được làm trang bìa của tạp chí “ Gia đình hạnh phúc “ mất !
Quả thật không ngờ Đồng Tiểu Nghị lại biết nấu ăn giỏi như vậy, bởi vì anh từ nhỏ đã phải tự lập rồi. Hôm đó Vũ Bằng nói anh không biết làm gì hoàn toàn là trêu chọc , chả trách bị đá đau một cú, đáng đời mà !
“ Này, Tiểu Nghị...A xin lỗi, tôi không được gọi anh như vậy. “
Lục Minh Minh ngửa khuôn mặt vừa nóng vừa đỏ lên nhìn Đồng Tiểu Nghị ở ngay sát phía sau. Anh cúi mặt xuống, khoảng cách với mặt cô rất gần khiến anh cuối cùng cũng nhận ra tư thế thân mật của hai người.
Ngực trái bỗng nhiên cũng nhói một cái, anh ho khan một tiếng, thấp giọng :
“ Ừm , khi có hai người thì gọi vậy cũng được . Có vấn đề gì vậy? “
“ A ...không , không có gì .” Lục Mjnh Minh cúi mặt lắc lắc đầu.
Đồng Tiểu Nghị vừa lật thịt vừa nhìn cô, lại phát hiện tuy cô cơ bắp nhưng khi gọi tên anh lại vô cùng dễ nghe. Cũng là lần đầu tiên anh cho phép một người con gái lạ gọi tên thật của mình.
Mà Lục Minh Minh tâm tình đã sớm trôi theo tiếng xèo xèo của thịt rồi. Cô nhớ lại lí do tại sao bây giờ hai người bọn họ lại thành ra ở trong bếp như thế này.
Tất cả là vì....vòng một của cô!
*****
Đó là mấy ngày sau khi Đồng Tiểu Nghị sang ăn cơm nhà cô, tất nhiên cô đã bày ra khuôn mặt khả ố mà thu tiền với cái giá trên trời.
“ Lục Minh Minh, bộ cô không biết chán sao ? Đã cho tôi ăn đồ luộc mấy ngày nay rồi .”
Anh nghiến răng nheo mắt, gõ gõ xuống mặt bàn bày toàn đĩa luộc, toàn thân tỏa ra mùi nguy hiểm. Lục Minh Minh trong lòng cũng cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng lại giữ thể diện không dám nói tài nghệ có hạn của mình. Đảo mắt một vòng, cô cuối cùng lại thản nhiên nghĩ ra cái cớ :
“ Ồ , tôi nghe nói ăn nhiều dầu mỡ sẽ tổn thọ, vậy nên tốt bụng muốn kéo dài tuổi thọ cho anh đó. “
Đồng Tiểu Nghị ngồi vắt chân, tay vẫn gõ trên bàn ăn, liếm môi theo thói quen. Nghe lí do của cô thì không khỏi nhếch một bên mép “ hứ “ một cái mà hỏi :
“ Chứ không phải cô chỉ biết nấu như này mà không dám nói sao ? “
Lục Minh Minh chột dạ, nhưng vẫn mở to mắt mà cãi :
“ Tất nhiên là không phải rồi! Tôi là tốt bụng, tốt bụng thôi, haha .”
Anh đưa mặt lại gần : “ Thật chứ? “
Cô gắp một miếng rau luộc, không ngẩng lên quả quyết gật đầu : “ Thật ! “
Toàn bộ các cơ mặt Đồng Tiểu Nghị ngập tràn chế giễu :
“ Ồ, chế độ ăn tuyệt vời như vậy bảo sao cô cơ bắp khỏe mạnh thế này. “
Lục Minh Minh nở mũi chăm chú đưa miếng trứng luộc vào miệng : “ Chuyện, cám ơn !”
Anh càng ngày càng rõ ý cười trong giọng nói :
“ Nghe nói mô thịt phát triển thì mô mỡ sẽ không phát triển nữa. “
“ Ồ vậy à , nhưng cái đó có liên quan gì đâu? “ - Lần này cô và một miếng cơm to vào miệng, cái này cũng tính là đồ luộc, chuẩn gạo luộc.
Khóe miệng nhếch một bên của Đồng Tiểu Nghị đã lên hết cỡ rồi, phun ra một câu cuối cùng :
“ Mà ngực của phụ nữ lại chủ yếu được cấu tạo từ mô mỡ.....”
“ Phụt... ttttttttttt...”
Hay rồi, toàn bộ số cơm Lục Minh Minh vừa cho vào giờ bị phun hết ra đằng trước, mà phía trước không là gì khác ngoài khuôn mặt đang cười nhạo của anh bạn Đồng Tiểu Nghị.
Anh cắn chặt răng, nhắm chặt mắt , muốn rủa cũng không được, vì miệng và mắt đã bị bao vây bởi cơm dính nước miếng của cô rồi!
Lục Minh Minh ho sặc sụa một trận, tên biến thái này nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng chính là chê cô không có ngực !
Đáng ghét ! Vòng một chính là điểm nhạy cảm của con gái, cũng giống như lão nhị của con trai, vậy mà anh dám ?!
Nhưng khi ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt đau khổ biến dạng của Đồng Tiểu Nghị do mình gây ra, cô lại bật cười, vào nhà tắm lấy ra một cái khăn ướt mà bước đến lau mặt cho anh, vừa lau vừa lầm bầm :
“ Đáng đời nhà anh , ai bảo nói với con gái như vậy ! “
Nói xong, cô mới phát hiện hành động và lời nói của mình lúc này y như vợ nhỏ đang mắng yêu chồng vậy!
Mà Đồng Tiểu Nghị cũng không ngờ Lục Minh Minh lại lau nhẹ nhàng như vậy, người cứng đờ ra. Cuối cùng, vẫn là anh nói trước , nhưng có thể nhận ra sự bối rối trong đó :
“ Tôi về tắm. “
******
Tối hôm đó , Lục Minh Minh vùi đầu trong gối mà nhớ lại, chợt bật dậy nhìn xuống vòng một. Đúng là có hơi nhỏ thật.. .
Ngày hôm sau, cô chật vật mấy tiếng đồng hồ trong bếp, cuối cùng cũng dọn được một bàn ăn. Sau bữa ăn , Đồng Tiểu Nghị vừa cắn đu đủ vừa hỏi :
“ Đã có tiến bộ, nhưng sao hôm nay toàn đu đủ vậy? Đu đủ xào ,nộm đu đủ, giờ cũng tráng miệng đu đủ luôn? “
“ À , nghe nói ăn đu đủ ngực sẽ to hơn “ Cô thản nhiên trả lời
“ Phụt...ttttt...” Lần này người phun ra là Đồng Tiểu Nghị, người hứng chịu là Lục Minh Minh.
Vậy là hòa, tôi không nợ anh, anh không nợ tôi !
Đồng Tiểu Nghị đứng dậy lau mặt cho cô, vì đu đủ vào hết mắt nên cô không thấy nụ cười tươi như hoa của anh khi buông một câu : “ Ngốc !”
Cô dùng tay véo anh, không ngờ lại véo vào bụng . Anh bắt lấy tay cô nói : “ Ngày mai tôi dạy cô nấu ăn. “
Lục Minh Minh bị đắm chìm trong câu nói ấy, vô hồn gật gật đầu.
*****
“ Thịt đã chín tới, gắp ra cho ráo dầu nào ! “
Đồng Tiểu Nghị thấy cô đang miên man suy nghĩ, vươn mặt lên chút nữa, một tay cầm đĩa, một tay gắp thịt .
Mà Lục Minh Minh bị câu nói này làm cho giật mình, quay mặt lại , vừa xinh đôi môi anh đào chạm vào má Đồng Tiểu Nghị... ..
_______________