Kể từ sau khi mang Thảo Diệp trở về, Cung Bắc Thiếu ba ngày không có bươc ra khỏi cửa phòng của Thảo Diệp, cứ coi chừng như vậy, không ngủ không nghỉ.
Trong lúc nhất thời Bắc Cực Các cũng rơi vào không khí cùng thấp trước nay chưa có, mặc dù mỗi người vẫn bình thường, chỉ là khí thế quanh thân rõ ràng có biến hóa.
Ngày này, Đại Nhi cùng Lâm Tiểu Bảo, Triển hồ ly, song song ngồi ở bên hồ Bắc Cực Các nhàn nhã câu cá, sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt hồ, màu sắc diễm lệ, cá chép lớn màu đỏ ở trong hồ không chút kiêng kỵ bơi lên.
"Hồ ly, không phải ngươi nói đã tìm được sư phụ của ngươi sao?" Đại Nhi nhìn Lâm Tử từ từ đi đến gần, vẻ mặt không thèm để ý hỏi. Trước đó vẫn ở khách sạn Thần Binh Thành, mấy ngày trước Lâm Tiểu Bảo đi ra ngoài, Đại Nhi liền để cho hắn mang Lâm Tử tới Phủ Thành Chủ.
Lâm Tử, mười hai tuổi tiến vào Lâm gia, trở thành thư đồng chuyên nghiệp của Lâm Tiểu Bảo, bạn chơi cùng đến bây giờ là người đa mưu túc trí. Ở Lâm gia thuộc về tồn tại đặc biệt.
"Không có, ta đoán chừng phải đi kinh thành. Lần này ta bí mật lên đường, đối bên ngoài tuyên bố cáo bệnh ở nhà." Triển hồ ly cũng biết lão nhân gia nhà hắn thích tham gia náo nhiệt, nhất định không nghĩ tới lần này thần binh lần này tẻ ngắt như vậy, liền đi khỏi sớm một chút, còn nữa thái độ lão hồ ly kia sợ phiền toái, nhất định đã sớm ngửi được mùi vị không tầm thường liền trốn xa, làm sao còn tìm đến người chứ.
"Thế nào, có chuyện?" Triển hồ ly dĩ nhiên biết Đại Nhi sẽ không vô duyên vô cớ hỏi tới người không chút liên quan.
"Đúng vậy, sư phụ của ngươi không phải là sư phụ của sư phụ ta sao, là Thái Sư Phó đấy, thăm hỏi thôi." Đại Nhi nói xong cầm nắp lư hương trên khay trà đốt hương diệt côn trùng, tiện tay ném vào hai hoàn thuốc, sau đó ánh mắt chuyên chú ở mặt hồ.
". . . . . ." Hiện tại Triển hồ ly rối rắm nhất cũng là vấn đề này, bối phận tương đối hỗn loạn.
"Muội muội, tại sao mấy ngày nay cũng không thấy Mộc Vân Thiên? Hay là bị mất hồn mất vía, làm sao ngươi đả kích người ta?" Lâm Tiểu Bảo nhìn chằm chằm dây câu của mình ẩn vào trong nước.
"Không phải các ngươi vẫn kỳ quái tại sao Mộc Vân Thiên mê luyến ta như vậy sao? Muốn biết nguyên nhân dĩ nhiên là phải hỏi Lâm Tử rồi." Nói xong Đại Nhi dùng dư quang khóe mắt nhìn sang Lâm Tử cách đó không xa.
"Tiểu thư muốn hỏi ta cái gì?" Lâm Tử vừa lúc tiến vào có thể nghe được dư âm lời của Đại Nhi, sải bước đi tới đứng ở bên cạnh Lâm Tiểu Bảo.
Đại Nhi ngồi vị trí bên trái, rồi đến Lâm Tiểu Bảo, một vị trí bên phải trống rỗng, sau đó là Triển hồ ly. Bố trí như vậy dường như không có cái gì, kể từ khi Ôn Ngọc bị Đại Nhi phái đi, bên trái Triển hồ ly cũng sẽ trống đi một vị trí.
"Lâm Tử, ngồi đi." Mặc dù Lâm Tiểu Bảo giật mình nhưng hắn đưa lưng về phía Lâm Tử, vừa vặn che giấu vẻ mặt của mình, thân là thương nhân, hỉ nộ không lộ đây là cơ bản nhất, cho nên Lâm Tiểu Bảo rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái.
"Cám ơn thiếu gia." Lâm Tử cũng không từ chối, giống như hắn đã quen được Lâm Tiểu Bảo đối xử như thế, rất không khách khí ngồi ở vị trí thuộc về Ôn Ngọc. Triển hồ ly chỉ liếc hắn một cái, nhưng không có lên tiếng.
Chỉ là cái nhìn này để cho lòng của Lâm Tử chùng xuống, mặc dù hắn chỉ tới hai ngày, biết rõ vị trí này không phải hắn có thể ngồi. Nếu như là bình thường hắn sẽ từ chối, nhưng mà lần này ngồi xuống vì thử dò xét. Hắn ngồi xuống, Triển hồ ly đối với hắn ra vẻ bất mãn, đủ nói rõ bọn họ cũng không biết chuyện gì, đối với hắn hoàn toàn không có phòng bị, nếu có cũng sẽ không có thái độ tự nhiên như vậy. Câu lúc nảy ‘hỏi Lâm Tử’ đối với hắn mà nói không có bất kỳ nguy hiểm.
Nhưng dường như hắn không biết Triển hồ ly là ai, có thể để cho Đại Nhi lấy hồ ly gọi người là không thể xem thường, sự sáng suốt và năng lực phản ứng của hắn so bất luận kẻ nào cũng bén nhạy hơn, hắn biết lúc nào thì nên làm cái gì, làm sao có thể hoàn toàn tiêu trừ phòng bị của kẻ địch, để cho hắn rơi vào trong bẫy đã sớm bố trí tốt, vĩnh viễn cũng không leo lên được.
Cái này có phải gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại hay không?
"Thiếu gia, tiểu thư đang nói chuyện gì?" Vì không biểu hiện chột dạ, tất nhiên Lâm Tử phải hỏi lời này. Nói hay không là một chuyện khác.
"Đang nói Mộc Vân Thiên, chẳng biết tại sao nam nhân đó mê luyến Đại Nhi." Lâm Tiểu Bảo nói rất thuận miệng, thông minh như hắn, tự nhiên biết lúc nảy Đại Nhi không kiêng dè Lâm Tử, nói này lời nói tất nhiên có đạo lý của nàng.
Kể từ khi Thảo Diệp xảy ra chuyện, Đại Nhi trừng trị Cố Hinh Tuyết, hắn nghe cũng cảm thấy không rét mà run, cảm giác hiện tại Đại Nhi rơi vào trạng thái bộc phát, nếu Lâm Tử thật có vấn đề, không làm tốt, muội muội của hắn nhất định sẽ có thủ đoạn khác, chỉ sợ càng tàn khốc hơn so với Cố Hinh Tuyết.
"Tiểu thư xinh đẹp động lòng người, có người theo đuổi không phải rất bình thường sao, trước đó ta còn nghe nói Cung Thiếu Thành Chủ nhất định đòi cưới tiểu thư làm phu nhân." Lâm Tử cầm cần câu bên chân chuẩn bị xong, động tác lanh lẹ vung ra, yên lặng câu cá. Trong lòng cũng không bình tĩnh như vậy.
Mới vừa đang nói Mộc Vân Thiên, nhưng tại sao muốn trút trên người hắn. Hắn kiêu ngạo lại đa nghi, từng bước cẩn thận cẩn thận, nếu không cũng sẽ không ẩn núp ở Lâm gia lâu như thế.
"Là có chuyện như vậy, chỉ là Mộc Vân Thiên mơ hồ để lộ ra cảm giác không tầm thường." Lâm Tiểu Bảo gật đầu một cái, giống như nói tùy ý. Hắn đối mặt với người ở cùng mình vài chục năm, trong lòng không biết là mùi vị gì, hắn phải nói rất tín nhiệm Lâm Tử, Lâm gia có chuyện gì, Lâm Tử cũng có tham dự, bày mưu tính kế. Thế nhưng người hôm nay biểu hiện kỳ quái như thế, hoàn toàn là trạng thái không bình thường.
Tiểu muội chỉ cố ý để lộ ra một tin tức thử dò xét một chút thôi, hắn liền luống cuống trật tự, hết sức che giấu. Nếu như bình thường quan sát hắn, Lâm Tiểu Bảo để cho hắn ngồi vị trí này, hắn nhất định sẽ không ngồi, bởi vì vị trí bên trái Triển Phong Hoa trống vắng thật lâu, tỉ mỉ như hắn nhất định phát hiện, hắn ngồi xuống cũng chỉ vì quan sát phản ứng của Triển Phong Hoa và bọn họ xem có phát hiện ra cái gì hay không mà thôi.
Còn hỏi ra ‘đang nói chuyện gì’ lời như thế, nếu bình thường hắn nhất định sẽ báo cáo trước tin tức mình buôn bán ở bên ngoài Phủ Thành Chủ, tuyệt đối không phải nóng lòng muốn thông qua chuyện này, chứng minh trong lòng của mình không có vấn đề. Lâm Tiểu Bảo chung sống với hắn vài chục năm, chỉ cần một động tác thoáng qua là có thể nhìn ra không đúng, hôm nay nếu không phải Cố Hinh Tuyết xảy ra chuyện và Đại Nhi cố ý tiết lộ, hắn cũng sẽ không tự loạn trận cước, dù sao Đại Nhi trừng phạt Cố Hinh Tuyết đối với hắn mà nói cũng có cảm giác cực độ lo lắng. Vào thời điểm này, người ta thường sẽ bị sai lầm.
"Cũng có khả năng này, chuyện vừa thấy đã yêu mặc dù có nhưng cũng là trăm năm khó gặp. Tiểu thư vẫn nên cách xa Mộc Vân Thiên thì tốt hơn." Lâm Tử suy nghĩ một chút rất nghiêm túc nói. Đang khi nói đã khôi phục thần thái và thói quen ngày xưa. Xem ra Lâm Tiểu Bảo nói ra không giữ lại cách nhìn đối với Mộc Vân Thiên, để cho hắn thật yên tâm, cảm thấy đối phương cũng không có nghi ngờ mình.
"Mộc Vân Thiên không có ác ý gì, tại sao ta phải cách xa hắn." Đại Nhi cười chúm chím, mắt lướt qua Lâm Tiểu Bảo nhìn về phía Lâm Tử, trong con ngươi hoa đào mê người, lạnh lẽo khá sâu.
"Nói cũng không chừng hắn đến gần tiểu thư có mục đích gì, tiểu thư nên chú ý một chút thì tốt hơn." Lâm Tử ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng đang mừng thầm Đại Nhi cũng không có nghi ngờ Mộc Vân Thiên cái gì, nếu không kế hoạch của hắn không phải trôi theo dòng nước sao.
Người đang trải qua cực độ cảnh giác, tâm phòng bị cao nhất, sau đó là giải trừ nguy hại trong chỉ mành treo chuông, lúc buông lỏng dễ dàng coi thường một số chuyện nhất, hắn sẽ cho rằng cửa ải này hắn đã qua hoàn toàn, thoáng buông lỏng một chút không có gì quan hệ, lại không biết cửa ải này điểm chân chính trí mạng cũng ở phía sau, hoàn toàn vào lúc hắn buông lỏng.
"Mộc Vân Thiên có chuyện gì hay không, Lâm Tử không phải rõ ràng nhất sao." Đại Nhi thoáng chuyển mắt nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng, đang khi nói chuyện giống như nói việc nhà.
Lâm Tử vốn buông lỏng, vẻ mặt đột nhiên có chút căng thẳng, nhìn về phía mặt hồ, con ngươi khẽ co rúc một chút, ngay sau đó vội vàng điều chỉnh giọng điệu của mình, không hiểu nói: "Tiểu thư đang nói gì vậy, ta làm sao biết chuyện của Mộc Vân Thiên."
Nếu như nói, mới vừa rồi Lâm Tiểu Bảo chỉ nghi ngờ, như vậy hiện tại đã xác định. Vẻ mặt hoàn toàn không phải bị kinh ngạc, mà là kinh ngạc và sợ hãi bị đâm trúng một chút chân tướng không muốn người biết.
"Chuyện của Mộc Vân Thiên, Lâm Tử làm thật xinh đẹp, ta cũng không thể không bội phục." Giọng điệu của Đại Nhi vẫn lười biếng không đổi, lời nói lại có một loại khí thế bức người.
"Tại hạ không hiểu ý tiểu thư nói gì, nếu tiểu thư muốn lấy mạng tại hạ, cần gì đưa ra một lý do, tại hạ biết, những năm này tại hạ ở tại Lâm gia có chút uy hiếp địa vị của thiếu gia, uy hiếp đến lợi ích của gia tộc Lâm gia, mạng của tại hạ vốn do Lâm gia cho, tiểu thư muốn thu trở về, tại hạ sẽ không có nửa câu oán hận, kính xin tiểu thư không cần đổ tội danh nằm vùng khắp nơi lên người tại hạ khi không có chứng cớ, tại hạ không chịu nổi."
Cho dù Lâm Tử thông minh, không, là tự phụ. Hắn đoán chừng tự mình nói, Lâm Tiểu Bảo nhất định sẽ đứng ở cạnh mình, mặc dù Đại Nhi và Lâm Tiểu Bảo là huynh muội, nhưng lúc Đại Nhi ở Lâm gia, cơ hồ không có trao đổi gì với Lâm Tiểu Bảo. Mà Lâm Tử và Lâm Tiểu Bảo cơ hồ có thể nói là vừa là chủ tớ, vừa là huynh đệ, tình cảm vài chục năm không thể nào bại bởi một muội muội đầu óc ngây ngốc vài chục năm. Cho nên hắn không phải đánh cuộc, mà nghĩ rằng mình tuyệt đối thắng. Còn thiếu mấy ngày kế hoạch sẽ hoàn thành, hắn cũng không muốn vào lúc này sắp thành lại bại.
"Được rồi, nếu Lâm Tử nói như vậy, ta cũng liền nói thẳng. Bản tiểu thư chính là nhìn ngươi không vừa mắt, muốn ngươi chết, nếu có khí cốt, ngươi chết cho ta xem." Đại Nhi quay đầu, tà ác nhìn Lâm Tử, nghe đến mấy chuyện buồn bực này, sắc mặt Lâm Tử lúc đỏ lúc trắng, trên mặt vẫn treo nụ cười nhưng không có nửa điểm ý tứ đùa giỡn.
Lâm Tử đang trầm mặc, theo ý hắn, Lâm Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ mở miệng nói chuyện Đại Nhi không cần hồ đồ, ai ngờ một hồi lâu cũng không thấy Lâm Tiểu Bảo mở miệng, lúc này ánh mắt mới định vị ở trên người Lâm Tiểu Bảo. Ánh mắt kia giống như rất đau lòng, người mà mình một mực tin tưởng, lại vào lúc này vứt bỏ mình. Nhìn Lâm Tiểu Bảo hơi lộ vẻ xúc động.
"Thế nào? Không dám à? Mới vừa là ai nói rất hùng hồn khẳng khái? Thì ra ngươi cũng sợ chết sao. Ha ha, sợ chết là tốt rồi." Đại Nhi thích nhất chính là sợ chết, hành hạ càng hả giận.
Triển hồ ly vẫn ở trạng thái yên lặng, hình như lực chú ý đều đặt trên cần câu.
"Thiếu gia, ngươi cũng cho là như vậy sao?" Lâm Tử đang làm giãy giụa cuối cùng, đồng thời cũng đang tìm thời cơ chạy trốn, ngay cả biết muốn từ Phủ Thành Chủ chạy trốn so với lên trời còn khó hơn, hắn không thể không mạo hiểm. Hiện tại hắn mới ý thức được, Đại Nhi cho hắn đi vào hoàn toàn là đào hố chờ hắn tới nhảy, hắn còn ngây thơ tưởng rằng có thể theo dõi bọn họ ở khoảng cách gần để bảo đảm áp dụng kế hoạch hoàn mỹ, không ngờ lại là kết quả như vậy.