"Không có ý gì, chỉ là đột nhiên không muốn thành hôn." Ngự Không vẫn cười vô cùng tao nhã, giống như đang nói ‘không muốn uống trà’.
Trác Diệc Vân cũng không nói nhảm với Ngự Không, quay người nói với Ngự lão gia: "Ngự lão gia, chuyện này ta sẽ bẩm báo cụ thể cùng gia phụ, cáo từ." Nói xong dìu Trác Diệc rời đi.
Làm việc sảng khoái như vậy thật đúng là không giống tác phong của Trác Diệc Vân.
"Trác tiểu thư không nói gì sao?" Văn Nhân vẫn nhất quyết không tha.
"Văn Nhân Hưu Ngữ, ngươi đừng khinh người quá đáng, muội muội ta một nữ nhi, nhà gặp phải loại chuyện như vậy ngươi muốn nàng nói gì? Khóc lóc xin Ngự Không cưới nàng sao? Xin lỗi, Trác gia ta còn chưa có hèn mọn đến mức đó!" Vẻ mặt Trác Diệc Vân đầy sát khí, không khí vô cùng quyết liệt.
"Ta chưa bao giờ khi dễ người." Mí mắt Văn Nhân cũng không giơ một cái, miễn cưỡng nói.
Vậy ngươi đang làm cái gì?
"Tiểu Ngữ, đừng làm rộn." Triển Phong Hoa tiến lên ngăn cản, lời nói làm cho Trác Diệc Vân thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua sau đó, sắc mặt đen hơn.
"Ngươi làm như vậy, để cho người ta tưởng rằng vị Trác tiểu thư này là giả, như vậy không chỉ Tả Tướng mất mặt, mà Tiểu Không cũng khó nhìn. Không biết còn tưởng rằng đám cưới này bị hớ là bởi vì Trác tiểu thư đào hôn đấy. Người Kinh thành thích nhất là nói huyên thuyên, không phải ngươi không biết chứ." Lời nói Hồ ly luôn có tác dụng như vậy.
Trác Diệc là thật hay giả lại thành mấu chốt trận nháo kịch này, sở dĩ Triển Phong Hoa nói như vậy cũng đã nghĩ sâu tính kỹ. Bởi vì chuyện này hắn biết Trác tiểu thư có tám phần là giả. Nói là tám phần cũng đã xác định đáp án. Triển Phong Hoa là người cẩn thận, trong mắt của hắn không có mười phần, mặc dù tám phần không tính là cực hạn, nhưng cũng sẽ không có chênh lệch quá lớn. Nhưng mặc kệ chuyện này kết thúc như thế nào, Ngự phủ, hắn, Văn Nhân và Tả Tướng có xung đột khá lớn. Có lẽ còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn.
"Hừ!" Trác Diệc Vân hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, đỡ Trác Diệc rời đi. Hắn biết mượn chuyện này đả kích Ngự phủ là không thể nào, nếu không có người phát hiện còn chưa tính, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể chấm dứt, nếu muốn truy cứu cũng là lỗi nhà mình. Không phải hắn nên may mắn rằng bọn họ và mình là loại người không giống nhau?
"Ngày mai ta hướng Hoàng thượng cầu hôn, gả cho ta được không?" Ngự Không cố gắng để cho mình giữ vững ung dung mỉm cười, đôi con ngươi thâm tình nhìn về phía Lãm Nguyệt.
"Tốt." Hắn cười chói mắt như vậy. Lãm Nguyệt mong đợi giờ khắc này đã bao lâu mình cũng không nhớ rõ, ba năm? Năm năm? Nhưng hiện tại đã như ý nguyện tại sao phải đau lòng vì hắn?
Rốt cuộc đầu óc của Ngụy Trung Hiền tỉnh táo, Triển đại nhân nói. . . Nói công chúa có. . . Hỉ? Ôi trời ơi!!, chuyện này. . . lúc này làm thế nào giao phó với Hoàng thượng a.
"Tiểu Hoa. . . Ngươi nói là thật?" Ngự lão gia kinh ngạc đến ngây người, rốt cuộc nét mặt hòa hoãn trở lại, kích động không thể tin được, hỏi.
"Lão gia, loại chuyện như vậy có thể nói đùa sao?" Triển Phong Hoa nhíu mày, ý bảo Ngự Dung đuổi người. Ngự Dung làm quản gia ở Ngự phủ vài chục năm cũng không hàm hồ.
"Tiểu tử thúi đã như vậy còn dám cưới người khác, tối hôm nay không cho ngươi ăn cơm."
Ngự Không bất đắc dĩ cười cười, "Đi về trước đi, nghỉ ngơi thật tốt." Ánh mắt ý bảo Ngụy Trung Hiền coi chừng chăm sóc.
Mới đi ra khỏi Ngự phủ, Lãm Nguyệt liền thả lỏng thân thể cho lùn xuống, bộ dáng lười biếng. Mẹ ruột của ta a, đoan trang xinh đẹp thật đúng là không phải là người, cứ như vậy một hồi choáng nha, eo của ta cũng muốn gãy. Nhưng dường như bộ dạng vừa vặn rất có khí thế, ngay cả Trác Diệc Vân cũng bị hù sợ. Phốc ha ha ha, trở về hảo hảo cám ơn hoàng tẩu. Truyện được edit tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Về phần Triển Phong Hoa, sẽ để cho hắn thay ta cõng nổi oan đi, để cho hắn cùng đường, tâm tình thật là siêu cấp thoải mái. Cũng không biết hoàng tẩu lấy được thuốc này ở đâu, ngay cả Triển hồ ly cũng lừa được. Nhưng. . . . . . Hoàng tẩu a, tẩu ngàn vạn đừng nhớ thương Triển hồ ly, nếu ta đem hắn đưa trên giường tẩu, đoán chừng cũng sẽ không có ngày sau, tiểu muội muốn trải qua cuộc sống hạnh phúc a.
"Tiểu Ngự, tự giải quyết cho tốt đi." Triển Phong Hoa giảo hoạt nhướng mày, ý bảo Văn Nhân cùng đi với hắn. Đối với chuyện này, hắn đã đoán được bảy tám phần, cho nên mới phải nói như vậy. Mặc dù có nguy hiểm, nhưng ít nhất chuyện này ván đã đóng thuyền rồi. Như vậy không phải là vừa vặn cho Lãm Nguyệt đắc ý. Về phần Ngự Không, hãy để cho hắn buồn bực một ít ngày thôi. Phản ứng của hai người hắn đều nhìn ở trong mắt, để cho bọn họ may mắn hạnh phúc như vậy, hắn thật sự không cam lòng, bất luận hôm nay vì lấy lại danh dự hay vì dạy dỗ một chút Ngự Không tự cho rằng mình thông minh, hắn cũng quyết định giữ bí mật một thời gian.
Hoàng hậu nương nương thật đúng là không phải đèn cạn dầu. Bệnh ban xanh biến chứng thuận miệng giải quyết, muốn lấy được phương thuốc giả loạn mạch tượng thì cũng là dễ như trở bàn tay thôi. Thành tựu y thuật này sợ rằng không phân cao thấp với Y Tiên, thậm chí cao hơn. Tâm tư cẩn thận, phòng ngừa chu đáo, thiên kim Tả Tướng cũng có thể bị nàng đổi thành giả, nhìn nháo kịch lần này, có phải nên kính trọng nàng vài phần hay không.
Quả nhiên là người của Lâm gia.
Hai người rất ăn ý ra cửa quẹo trái, đi về hướng hoàng cung. Giữa người thông minh với nhau không cần nói quá nhiều lời.
Ngự Thư Phòng
"Hoàng, Hoàng thượng." Ngụy Trung Hiền run rẩy, trái tim nhỏ đánh trống. Kể từ sau khi nghe hắn thuật lại chuyện Ngự phủ, sắc mặt vẫn khó nhìn như vậy, khó nhìn còn chưa tính, hay là ngài nói một câu a, phát giận cũng tốt a. Có thể đừng bày ra tư thế áp bức mạnh mẽ hay không, cái này so với phát giận mắng chửi người làm cho người ta không chịu nổi.
"Lãm Nguyệt đâu."
"Ở . . . Ở Phượng Tê cung, nói là, nói là muốn đi tìm Hoàng hậu nương nương nói chuyện chúc mừng." Sau này vẫn nên cách xa hai vị kia mới phải a.
"Chấm dứt chuyện của nàng. . ." Lông mày Bách Phi Thần nhíu mấy cái không hề báo động trước. Lúc này mới nhớ tới hai ngày trước Đại Nhi nói câu nói kia. Quả nhiên là không có ý tốt. Nhưng bỏ đi, nếu không có nàng, sợ rằng Lãm Nguyệt cũng sẽ không ngừng nghỉ. Chẳng qua. . . . . . loại chuyện có thai như vậy cũng có thể trắng trợn tuyên bố sao? Coi như không phải là thật, cũng không nên làm lỡ danh dự. Đến bao giờ Lãm Nguyệt mới có thể để cho hắn bớt lo đây.
"Truyền đòi Triển Phong Hoa và Văn Nhân Hưu Ngữ." Triển Phong Hoa chỉ là đồng lõa thôi.
"Hồi Hoàng thượng, Triển đại nhân và Văn Nhân công tử ở ngoài điện, nô tài đi truyền ngay." Bỏ chạy như một làn khói, chân nhanh nhẹn không thể tả.
Bên này muốn nổi bão, bên kia núi thái sơn sắp sụp đổ mà sắc không thay đổi.
"Vậy Trác Diệc thật bị ngươi đem đi nơi nào?" Đại Nhi đang cầm trà ở trên giường nệm lười biếng nói.
Đại Nhi là người rất biết hưởng thụ, trong sân Phượng Tê cung có rừng hoa Đào, bàn đu dây, giường nệm, ghế xích đu, dụng cụ pha trà; cũng là người hết sức văn vẽ, bàn cờ, cổ cầm, tỳ bà, tiêu, giấy và bút mực, đầy đủ mọi thứ. Mặc dù không yêu thích.
"Hoàng tẩu, ngươi nói bắt cóc nhi nữ đại thần là tội danh gì?" Kể từ sau khi Lãm Nguyệt và Đại Nhi đánh nhau một trận, Đào Hoa Lâm này có thêm một bộ dụng cụ mới và một bóng dáng màu đỏ đuổi cũng không đi.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi không thể thông minh một chút sao?" Đại Nhi khinh bỉ nhìn Lãm Nguyệt một cái, thầm nghĩ tiểu cô nương này không thể thêm chút để tâm. Chuyện bắt cóc sơ sót bị phát hiện như vậy, nàng làm sao nghĩ kế để cho nàng ta tráo đổi tân nương? Trực tiếp cướp người coi như xong.
"Hắc hắc, hoàng tẩu thông minh như vậy, ta làm sao lại ngu ngốc chứ. Ta không làm gì Trác Diệc, chỉ phái Thanh Phong bỏ cho nàng một chút thuốc tiêu chảy mà thôi, kéo dài năm, ba ngày không thành vấn đề, chính bọn họ tìm người thay thế cũng không liên quan đến ta nha." Lãm Nguyệt cười giảo hoạt. Hoàng tẩu thật là quá thông minh, chuyện gì cũng liệu đến nơi đến chốn, nếu như mình không chuẩn bị chém giết người thì đưa ra lý do chính thức cho Tả Tướng và hoàng gia quyết định, đồng thời chuyện giả tân nương này cũng không phải là quá tuyệt vời sao. Tả Tướng cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng. Chỉ cần vừa nghĩ tới vẻ mặt cả nhà bọn họ như bị táo bón, nàng nhất định ngủ cũng sẽ cười tỉnh. Phốc ha ha ha.
"Coi như thông minh, xem ra cuộc sống hạnh phúc của ngươi đã không xa a, chúc mừng, chúc mừng."
"Nhờ phúc của hoàng tẩu, hì hì."
"Đừng vui vẻ lại quên mất chuyện lột trần Triển Phong Hoa, con người của hoàng tẩu ngươi, mặc dù trí nhớ không tốt, chẳng qua có một vài chuyện quan trọng tuyệt đối không thể quên được, nhất là có liên quan đến mĩ nam."
"Hoàng tẩu, ta sai rồi. . . . . ."