Gần cuối tháng chín, ở Cẩm Châu lá Phong cũng hơi đỏ lên, bình thường phải vào trung tuần tháng mười lá Phong mới đỏ như lửa. Trong lá xanh xen lẫn lá đỏ cũng có một phong vị khác.
Đại Nhi toàn thân áo trắng như tuyết, Mộc Vân Thiên cũng toàn thân áo trắng đạp nhẹ trên lá rơi đầy con đường mòn trong rừng, nhìn rất xứng đôi.
"Ngươi biết ta?" Đại Nhi mở miệng, chỉ có thể hỏi như thế.
"Không biết." Giọng nói dễ nghe của Mộc Vân Thiên vang lên, ba chữ này không giống như không có linh hồn.
"Vậy tại sao?" Không phải nói lời không đầu không đuôi, mà là vấn đề nàng vẫn muốn hỏi. Tại sao muốn cứu nàng, tại sao dọc theo đường đi tiêu diệt chướng ngại cho nàng, tại sao đối với nàng tốt như vậy. . . . . ..
"Không biết, nhưng khi nhìn thấy nàng nơi này sẽ đau." Ngón trỏ thon dài trắng nõn của Mộc Vân Thiên chỉ vào vị trí trái tim mình, nói cũng vô cùng chân thật.
". . . . . ." Vì sao nàng không có loại cảm giác này, cũng không biết tại sao hắn có loại cảm giác này đối với mình ? Kiếp trước sao ? Lừa gạt quỷ đó, kiếp trước Tiểu Nương ở một thế giới khác song song, nhất định không liên quan đến kiếp trước. Nhưng tại sao?
May là thông minh như Đại Nhi cũng nghĩ không thông.
"Không phải chưa từng nhìn thấy nữ nhân chứ?" Đại Nhi thận trọng hỏi, chẳng lẽ là khác phái hấp dẫn nhau?
". . . . . ." Mộc Vân Thiên xấu hổ, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì?
"Aiz, ta cảm thấy, ngươi không trúng độc thì trúng cổ rồi, nếu không thì đầu óc bị lừa đá rồi." Đại Nhi phân tích tất cả nguyên nhân có thể.
"Ta không có trúng độc cũng không trúng cổ. Về phần đầu óc, rất bình thường." Mộc Vân Thiên cảm giác tính khí của mình rất tốt, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình phải tĩnh dưỡng để nâng cao. Trong nháy mắt vừa rồi hắn có bị đau sốc hông, có bị lời nói của một nữ tử làm cho tức giận hay không.
"Vậy thì kỳ quái, ta không tin cái gì vừa thấy đã yêu, hơn nữa cho dù vừa thấy đã yêu cũng không thể sâu như vậy, trước hôm nay ngay cả một câu chúng ta cũng chưa từng nói." Đại Nhi lại cảm thấy bên trong có mờ ám.
"Ta đến gần nàng không có mục đích." Mộc Vân Thiên cũng nghe ra được điều gì, nàng đang nghi ngờ hắn. Nhưng nàng nói rất có lý, chính bản thân hắn cũng không biết tại sao, nhưng thật sự vô cùng quan tâm nàng.
"Đã nhìn ra, nếu ngươi diễn xuất thần nhập hóa, ngay cả ta cũng không nhìn ra, vậy thì cho dù bị lừa gạt ta cũng tự nhận xui xẻo." Đại Nhi cười khẽ, tỏ rõ lập trường của mình. Sự thật là như thế, nàng nhìn không ra.
"Cám ơn." Đáy mắt Mộc Vân Thiên lộ ra nụ cười, thì ra được nàng tin tưởng hắn rất vui vẻ.
"Không cần cảm ơn, thật ra ngươi mê luyến ta không có chút lý do nào, đến lúc đó bị thương, ta không phụ trách." Đại Nhi trêu chọc, nụ cười rực rỡ khác thường.
"Ừm." Mộc Vân Thiên không thể không gật đầu, nhưng trong lòng trầm xuống. Hắn có suy nghĩ qua chuyện này nhưng cũng không có căn cứ. Không có loại độc nào làm cho người vừa gặp đã yêu chết đi sống lại. Không có loại cổ nào có thể thao túng thật lòng đau triệt để như thế, cho nên hắn đoán không được, hỗn loạn khó hiểu, suy nghĩ mơ hồ.
"Ngươi muốn đi nơi nào? Thần Binh Thành?" Đại Nhi cảm thấy rất có thể.
"Ừm, mẫu thân để cho ta đi học thêm kiến thức." Mộc Vân Thiên gật đầu, làm cho tâm tình vui vẻ hài hòa. Đột nhiên có một loại ý tưởng ‘nếu như cả đời như vậy thì tốt biết bao nhiêu’ dọa hắn giật mình.
"Mẫu thân của ngươi là người rất dịu dàng sao." Lúc Đại Nhi nhắc tới nhắc đến hai chữ mẫu thân hắn, ánh mắt ôn hòa, trong lòng không nhịn được cảm thấy ấm áp.
"Ừm, bà đối với người nào cũng rất dịu dàng." Mộc Vân Thiên giống như nghĩ tới chuyện gì, nụ cười càng dịu dàng. Đại Nhi thấy được nụ cười trong mắt hắn, giống như lúc nói đến chuyện mê luyến mình không có chút giả tạo, điều này làm cho trong lòng Đại Nhi càng thêm lo lắng.
Trình độ thôi miên có thể sâu như vậy sao? Đem mình hoàn toàn biến thành một người khác, sau đó đến gần nàng hoàn thành mục đích nào đó. . . . . .
"Ha ha, thật muốn gặp mẫu thân ngươi một lần." Đại Nhi cười đầy thâm ý, ngẩng đầu nhìn bầu trời hơi mờ tối: "Trở về thôi, nghỉ ngơi thật tốt ngày mai lên đường, còn một tháng nữa đại hội thần binh bắt đầu, chúng ta vừa đi vừa nghỉ như vậy sẽ bỏ lỡ."
"Tốt." Nói xong xoay người nhắm hướng trở về.
"Hôm nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ đi!" Mới vừa bước ra khỏi rừng phong, âm thanh lạnh lùng cuồng ngạo rơi xuống, sau đó bốn bóng dáng cao lớn xuất hiện bao vây hai người.
Mộc Vân Thiên cau mày."Huyết sát ngũ quái?"
"Mộc Vân Thiên, Thiên cung ngươi hại mạng Ngũ đệ ta, hôm nay lão tử muốn dùng máu của ngươi tế linh hồn của Ngũ đệ ta!" ngăn cản ở trước mặt là một lão đầu mặc hồng y, mắt sáng, hung ác nhìn hai người trong vòng vây.
"Tam đệ đừng tìm hắn nói nhảm, lên!" Một người cầm bánh răng kỳ quái tung người lên, ba người kia cũng phát động công kích.
Mộc Vân Thiên mang theo Đại Nhi lui nhanh về phía sau, xoay người một cái đặt Đại Nhi ở trên một nhánh cây Phong, bỏ lại một câu: "Chờ ta trở lại." Liền xuất kiếm ngăn chặn bốn người đuổi theo.
Cũng không trách bốn người kia không có ngăn lại, thứ nhất, khinh công của Mộc Vân Thiên cực cao; thứ hai, bọn họ không ngờ hắn sẽ lui về sau, phải biết công pháp Thiên cung ở trên đất bằng phẳng không có chướng ngại mới thi triển hết sức, hôm nay vào rừng phong, uy lực sẽ giảm bớt rất nhiều; thứ ba, bọn họ cũng có ý.
Nếu như Mộc Vân Thiên mang theo Đại Nhi, cố ý muốn đi bọn họ sẽ không ngăn được, nhưng Mộc Vân Thiên không đi, nếu lần này chạy đi như vậy lần sau bọn họ đều là hạng giang hồ đạo chích, vẫn không biết làm ra thủ đoạn hèn hạ nào đối phó với Đại Nhi, hắn không dám mạo hiểm, biện pháp an toàn nhất chính là nhổ cỏ tận gốc. Bọn họ tạo nghiệt nhiều năm, đến lúc trả lại rồi.
Đại Nhi ngồi ở trên cây nhìn Mộc Vân Thiên kinh hoạt đối phó mấy người kia thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian cũng yên tâm. Thông minh như nàng làm sao không biết suy nghĩ của hắn, Đại Nhi thật rất muốn tin hắn đối với nàng không có mục khác, nhưng mọi việc quá không hợp lẽ thường, nàng nhất định phải tra xét rõ ngọn nguồn.
Trong lúc nhất thời, rừng phong vốn là tĩnh mật Đao Quang Kiếm Ảnh làm lá phong bay tán loạn, nhưng cũng là một cảnh trí khác.
"Lão Tứ, kiếm thuật Mộc Vân Thiên rất lợi hại, tiếp tục như vậy mấy người chúng ta đừng nói báo thù, mệnh cũng sẽ bỏ ở nơi này. Đi bắt lấy nữ nhân kia, ba người chúng ta giữ chặt hắn, mau!" Bọn họ nói tiếng cực nhỏ, nhưng Đại Nhi có nội lực thâm hậu lại nghe được rõ ràng, không ngờ thật đúng là quá ác liệt. Quả nhiên đây mới là giang hồ.
Đại Nhi nhìn người được gọi là ‘Lão Tứ’ buông tha công kích đi vòng qua sau lưng Mộc Vân Thiên xoay người phóng đến, trong đôi mắt lấp lánh ánh lạnh. Đại Nhi rất tán thành câu nói của Mộc Vân Thiên ở Thiên Nhai Túc Quán: Tại hạ chưa bao giờ thích tìm phiền toái, thế nhưng khi phiền toái tìm tới cửa, tại hạ quen giải quyết một lần, tránh phiền toái về sau.
Đại Nhi cũng là người như vậy.
Trong tay cầm năm cây ngân châm thấm kịch độc, chỉ cần ra tay mục tiêu chính là Bách Hội, Chương Môn, Thái Dương, ba tử huyệt trí mạng. Rồi sau đó là cổ họng, trái tim, trúng chiêu tuyệt đối sẽ chết không thể nghi ngờ.
Nhưng giống như có người không cho nàng cơ hội ra tay.
Ứng phó ba người kia, Mộc Vân Thiên cảm thấy khí thế mạnh mẽ của người nọ ở phía sau chuyển sang phương hướng khác, trong lòng cả kinh, huơ ra một kiếm không chút do dự xoay người, sau đó một kiếm tàn nhẫn lăng lệ ác liệt mang theo khí thế phá không đâm về sau lưng ‘Lão Tứ’.
‘Lão Tứ’ không hề lo lắng bị phân thây. Mộc Vân Thiên cứu Đại Nhi đồng nghĩa với sau lưng trống không cũng để cho ba người nhìn chằm chằm. Các loại công kích mạnh mẽ đánh tới, Mộc Vân Thiên không kịp nhìn Đại Nhi liền vội vã xoay người dùng kiếm trong tay ngăn trở ba đạo công kích không kém.
Cho dù có kiếm ngăn trở ở trước ngực, vội vàng không kịp ngưng tụ nội lực chống cự, Mộc Vân Thiên vẫn bị ba đạo công kích này chấn thương, bước chân vội vàng lui về phía sau, lưng hung hăng ngã vào cây chỗ Đại Nhi ở phía trên. Bởi vì kình khí gây thương tích, trên người không có vết thương, nhưng khóe miệng tràn ra máu tươi, trong nháy mắt gương mặt không còn huyết sắc, hơi thở hổn hển cũng đủ để chứng minh hắn bị nội thương không nhẹ.
Mộc Vân Thiên chưa từng bị chật vật như vậy. Từ trước đến giờ hắn ra tay sẽ không cho kẻ địch bất kỳ cơ hội phản công, chỉ chết không bị thương. Hôm nay cho dù là ngoài ý muốn đi, nhưng hắn lại không có chút nào hối hận, ngược lại cảm thấy nếu như mình không làm như vậy, nhất định sẽ hối hận cả đời. Cái này chẳng lẽ cũng là dược lực cổ Thuật có thể khống chế sao?
Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu, nhưng hắn thật sự cảm thấy chết vì Đại Nhi không có gì lớn. . . . . .
Mộc Vân Thiên tay trái che ngực, tay phải cầm kiếm chậm rãi đứng lên, khóe miệng tràn ra tia máu nhỏ xuống y phục trắng như tuyết của hắn, như huyết hoa sáng lấp lánh.
"Ha ha ha, không ngờ, không ngờ, không ngờ Thiếu Cung Chủ Thiên cung luôn tàn nhẫn cũng có ngày hôm nay, ha ha ha. . . . . ." lão đầu vận hồng y cười cực kỳ chói tai, chọc cho Đại Nhi cảm thấy phiền giận. Nàng nhớ không lầm, đó là ‘Lão Tam’. Mới vừa chỉ thị ‘Lão Tứ’ tới đánh lén nàng.
Loại thời điểm này, không phải tức giận xông lên báo thù cho Ngũ đệ, Tứ đệ của mình sao, hắn đang hài lòng cái gì? Đây chính là đạo nghĩa giang hồ, hắn lại nói vớ vẩn!
Mộc Vân Thiên không nói gì, hắn biết lúc này nói gì đều vô ích, còn không bằng thừa cơ hội này điều tức cho tốt.
"Lão Tam đừng nói nhảm với hắn, võ công của Thiên cung vô cùng tà ác, mau giải quyết nàng ta, chúng ta sẽ hưởng thụ sung sướng. Ha ha ha."