Biết rõ Mộc Vân Thiên đem cảm tình đối với mình chuyển tới trên người Đại Nhi, hắn vẫn không thoải mái! Dời đi thì dời đi, nhưng đối tượng cuối cùng là người khác, trong lòng hắn không vô cùng khó chịu.
Mộc Vân Thiên không thèm để ý chút nào ảnh hưởng của hắn, từ trong lòng móc ra một cái bình, không chút nghĩ ngợi liền mở nút bình. Tha thứ cho đứa trẻ đáng thương này đi, từ lúc hắn đi vào chẳng hề nói một câu, căn bản không biết tự mình suy yếu là bởi vì cái gì, hơn nữa mấy ngày gần đây đầu óc vô cùng hỗn loạn cũng không kịp suy tính nhiều như vậy, thậm chí quên mất cái bình này đã sự thực trống không.
Thiên Ảnh vừa nhìn thấy cái đó bình cũng biết bên trong đựng cái gì, sắc mặt chợt biến đổi trực tiếp xông tới, tay phải Mộc Vân Thiên vung lên, kiếm trực tiếp đâm tới, tay trái làm nhanh chóng, chỉ cần Thiên Ảnh né tránh một chút, như vậy thuốc này hắn sẽ đút vào trong miệng. . . . . .
Nhưng sự thật còn lâu mới có được tưởng tượng tốt đẹp như vậy, Thiên Ảnh không tránh không né, trực tiếp nghênh đón, nhìn động tác Mộc Vân Thiên, thậm chí sự thật quên trong tay phải cầm chủy thủ, thế nhưng trực tiếp dùng tay trái nắm thân kiếm, một đường thông suốt đến trước mắt Mộc Vân Thiên, tay phải mất chủy thủ, trực tiếp đoạt lấy cái bình trong tay Mộc Vân Thiên ném ra ngoài cửa, lúc này tay phải mới nắm được y phục trước ngực Mộc Vân Thiên, bộ dáng muốn ăn thịt người, đối với Mộc Vân Thiên quát: "Ai cho ngươi ăn phục hoàn đan, muốn ăn đòn có phải không! Ngươi đã quên đau khổ ban đầu có phải không! Đã đồng ý với lão tử không bao giờ ăn đồ chơi này nữa, vẫn dám mang theo, ta. . . . . ."
Nhớ tới bộ dáng Mộc Vân Thiên lúc ban đầu vì cứu hắn nuốt phục hoàn đan, hắn liền cảm thấy tim đập nhanh, loại đau khổ này hắn cảm động lây, thậm chí tim so với khổ sở trên thân thể Mộc Vân Thiên còn khổ sở hơn, đối với phục hoàn đan hắn sợ hãi còn sâu hơn so với Mộc Vân Thiên người trong cuộc. Tay phải một phát ôm cổ của Mộc Vân Thiên, chôn đầu vào cổ của hắn, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn yếu ớt, đáy lòng cũng đang khổ sở gào thét.
Mộc Vân Thiên giống như cảm nhận được hắn khổ sở, tay trái trôi lơ lửng ở giữa không trung, không nhịn được ôm sau lưng của Thiên Ảnh, bày tỏ an ủi. Tại sao chính hắn cũng cảm thấy khổ sở, một nổi đau sâu tận xương tủy nói không rõ, thậm chí linh hồn cũng đau khổ gào khóc, tại sao?
Giờ khắc này, tất cả mọi người thành bức tranh không khí, nhìn một màn này ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cảm thụ hơi thở quen thuộc người trong ngực, Mộc Vân Thiên an lòng đồng thời lại khổ sở cực độ, một chút đoạn ngắn lẻ tẻ lại xẹt qua trong đầu hắn, lại không chịu dừng lại để cho hắn nhìn kỹ.
"Mạch. . . . . ." Một câu nỉ non cực độ yếu đuối vang lên bên tai Thiên Ảnh, thân thể Thiên Ảnh chấn động còn chưa kịp vui mừng, Mộc Vân Thiên liền trực tiếp ngất đi.
Mạch, cái tên này, trừ cha của hắn ra và Mộc Vân Thiên, không có ai biết, mà sau khi Thiên Ảnh tám tuổi, chưa từng nghe qua phụ thân hắn gọi hắn như vậy, cho đến khi Mộc Vân Thiên xuất hiện. Thật ra Thiên Ảnh là một người rất lụa là (nữ tính), ít nhất mặt ngoài là như thế, mà Mộc Vân Thiên lại là người rất lãnh khốc thiếu khả năng ngôn ngữ..., hắn và Thiên Ảnh gặp nhau thật sự là rất không bình thường, khiến hai người không khỏi nhung nhớ lẫn nhau. Sở dĩ Thiên Ảnh biến thành như vậy, hoàn toàn do Mộc Vân Thiên ban tặng cũng không quá đáng, mất đi người thích nhất, tính tình đại biến có cái gì không thể, hơn nữa còn là loại mất đi này, khiến Thiên Ảnh buồn bực không thôi. Chỉ đành phải từ tính tình của mình tìm bóng dáng Mộc Vân Thiên, vì vậy cứ như vậy.
Không thể không nói, Thiên Ảnh đích xác là người vô tội nhất.
"Độc tình cũng không phải chi cổ vô giải, chỉ cần người hạ độc đã chết, độc tình tự nhiên cũng biến mất." Đại Nhi thờ ơ lạnh nhạt với một màn kịch tình cảm kéo dài, sau đó tâm tình cũng khá hơn, yên lặng thu hồi cái bình màu xanh, trong lòng Đại Nhi hung hăng đau một phen, mẹ nó, Tiểu Nương tìm được một bụi Ngũ Tinh Diệp dễ dàng sao! Cũng thiếu chút nữa đi đời nhà ma rồi, thế nhưng dùng ở loại địa phương này, mẹ nó, quá hành hạ tỷ phải không.
Vẫn đứng ở sau lưng Lâm Tiểu Bảo không nói gì, sắc mặt Lâm Tử bình tĩnh như trước, giống như Đại Nhi nói hoàn toàn không quan đến hắn, hắn biết nếu Đại Nhi muốn hắn chết, đã sớm ra tay, căn bản không đợi đến hiện tại. Hắn chỉ bình tĩnh chờ đợi Đại Nhi nói tiếp.
"Chỉ là đối với cách giải cổ đơn giản như vậy, ngươi nhất định sẽ lựa chọn loại thứ hai. Một người chấp niệm luôn không phải một người có thể thao túng cổ độc, giống như biểu hiện của Tiểu Thiên mới vừa rồi, cho nên ta muốn nói gì ngươi hiểu." Đại Nhi đứng dậy, tay trái nửa thân ôm cầm, ngón tay tay phải ở phía trên khẽ vuốt. Một chuỗi tiếng đàn dễ nghe hợp thời tuôn ra, tất cả mọi người nghe được cảm thấy si mê, cả tinh thần cũng bị tiếng đàn hấp dẫn, từ từ rời khỏi. . . . . .
Ngón tay trắng nõn ở trên dây đàn đỏ chói mắt nhảy lên, đầu ngón tay thuần thục dịu dàng điều khiển, ánh mắt của Đại Nhi trong suốt không có tiêu cự.
Có thể nghe hiểu, chỉ sợ chỉ có Cung Bắc Thiếu. Sưu hồn khúc, xâm nhập tâm hồn người, khúc vô ưu vô lo. Nếu làm sát khúc, có thể không tiếng động lấy mạng nhân vật quan trọng, nếu làm dược khúc, phát ra dược tính tẩy rửa cả người. Mặc dù nói hắn không biết trong bình đó là cái gì, chỉ là Đại Nhi tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô dụng, ít nhất hắn biết, thủ khúc này là dùng để cứu người mà không phải giết người.
Tiếng đàn bao trùm tất cả cảnh tượng này, mọi người si mê giống như hưởng thụ Thế Giới Cực Lạc, sự thật hoàn toàn quên mất mình bị trúng độc.
"Chỉ là kế hoạch của vị kia sợ rằng phải thất bại rồi." Đại Nhi cười khẽ, giọng nói giống như từ phía chân trời bay đến. Lập tức thức tỉnh mọi người rơi trạng thái mê man.
Đáng chết! Hắn mới vừa làm gì? Thiên Ảnh nhìn về phía Đại Nhi, ánh mắt không tốt, giống như đang suy nghĩ để Mộc Vân Thiên xuống đi giết Đại Nhi, hay là như thế nào.
"Thiên lâu chủ thông minh như vậy nên sớm nhìn rõ tâm tư của bà ta, còn muốn liều mạng như vậy cũng chỉ là ngươi cố chấp mà thôi, bản tiểu thư rất tốt bụng thành toàn cho ngươi, lò đúc kiếm ngươi ra tay đi, nơi này ngươi khống chế đi, hộ vệ Phủ Thành Chủ ngươi xuống tay đi, bản tiểu thư không nhúng tay làm gì? Ngươi không thể lấy oán trả ơn như vậy. Tiểu Nương là người bị hại." Đại Nhi nói lời này tương đối nghiêm túc, nét mặt kia giống như đang nói, nếu các ngươi không tin tưởng liền có lỗi với Phật tổ.
Thiên Ảnh im lặng. Đúng vậy, những thứ này hắn đều làm, ngươi không có ngăn, nhưng là ai làm tê liệt lò đúc kiếm của người ta? Người nào khống chế người bên ngoài? Nếu không làm sao không có người đi vào thông báo cho mình. Mẹ nó, đây là lừa bịp! Thiên Ảnh đột nhiên cảm thấy, hết thảy động tác của mình Đại Nhi đều nắm trong lòng bàn tay, nàng liền sửng sốt không để ý tới, để cho ngươi tùy tiện làm, lúc ngươi sắp thành công trong nháy mắt, một một kích tự tay hủy diệt kế hoạch của ngươi, trực tiếp đả kích lòng tự tin, một là Phật thăng thiên, hai là Phật xuất thế, đả kích cho ngươi thương tích đầy mình.
Đang lúc Đại Nhi và Thiên Ảnh trừng nhau, Cố trang chủ, Cố Thông Hành vẫn trầm mặc, đột nhiên tung người một cái, tay phải thành chưởng trực tiếp vỗ về phía hậu tâm Đại Nhi, võ công của Cố Thông Hành, người ở chỗ này chỉ sợ trừ thế hệ trước cùng Cung Tuyệt Thành có tuyệt kỹ riêng, đám người Cung Tuyệt Thành ít có địch thủ, mà Đại Nhi duy chỉ có không rành khinh công, mặc dù nội lực hùng hậu, mặc dù độc thuật tinh xảo, nhưng đối mặt cao thủ đánh lén nàng như thế, vẫn có lòng không đủ lực, cho dù tránh cũng không thể tránh thoát được.
Đang lúc đám người Cung Bắc Thiếu hoảng hốt, dùng nội lực nhanh chóng hấp thu dược lực Ngũ Tinh Diệp do tiếng đàn mới vừa phát ra, mắt nhìn thấy Cố Thông Hành sắp đắc thủ, lại bị một cỗ lực lượng khác ; đánh văng ra.
Mới vừa đến, giao thủ với Cố Thông Hành, Bách Phi Thần không khỏi nổi lên sát tâm, nếu hắn chậm một chút, một chưởng mới vừa rồi cho dù có thể trị hết, cũng không phải mất hơn phân nửa cái mạng.
Mọi người bị động tĩnh quá lớn làm cho phục hồi lại tinh thần, ánh mắt không khỏi dừng lại ở trên người Cố Thông Hành. Hắn mới vừa đánh lén hậu bối? Tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy? ! Không thể không nói, những kẻ ngu muội trong giang hồ, tư tưởng lại thẳng thắn đến mức não tàn.
"Xuống tay đối với vãn bối, Cố trang chủ cũng không cảm thấy đỏ mặt sao?" Bách Phi Thần toàn thân áo đen, ngạo nghễ đứng đó, trên gương mặt lạnh lùng toát ra sát ý để tất cả mọi người ở ngồi đó cảm thấy không rét mà run, không dám nhìn thẳng. Giống như liếc mắt nhìn sẽ rước họa vào thân, bị đối phương nhẫn tâm cắn giết.
"Hinh Tuyết có lỗi hay không nàng cũng là của nữ nhi của ta, chẳng lẽ có thể cười một tiếng cho qua chuyện sao? ! Ta tự nhận không có độ lượng như vậy. Nhiều lời vô ích." Cố Thông Hành không suy nghĩ nhiều nói, ngay cả hắn biết việc làm của Cố Hinh Tuyết cũng không thể dễ dàng tha thứ, mình thật vất vả tìm nữ nhi trở về, kết quả như vậy, hắn phái người ngăn chặn, lại không một người còn sống trở về.
Hắn là người, có tình cảm, sẽ kích động. Trong lúc nhất thời phá hủy nữ nhi của hắn, con hắn bị phế, hắn không muốn cùng Thần Binh Thành trở mặt, cùng Cung Tuyệt Thành chém giết lẫn nhau, hắn chỉ có thể bắt thủ phạm gây ra chuyện. Dĩ nhiên, trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn tự nhiên sẽ không biết sự tích của Cố Hinh Tuyết ở kinh thành, cũng không rõ vì sao phải giết Thảo Diệp, nhưng hiện tại hắn nhìn Thảo Diệp không có việc gì ngồi ở chỗ này, mà mình hao tổn hai đứa con cũng là sự thật.
Hắn không biết Thiên Ảnh cho hắn ăn cái gì, mình lại thật không có bị ảnh hưởng Thiên Túy, hắn biết Thiên Ảnh đang lợi dụng hắn, thế nhưng hắn lại không quan tâm, trong đầu hắn đều là bộ dáng nữ nhi của mình, hắn nhất định phải báo thù. Giờ khắc này tình cảm vượt trên lý trí.
Hậu quả lúc nhìn thấy vẻ mặt mấy người Đại Nhi, Thảo Diệp, Cung Bắc Thiếu không hề để ý, liền hoàn toàn bị ném ra sau đầu. Vì vậy, hắn ra tay.
Bách Phi Thần cũng không nói nhảm, Xích Thủ Không Quyền liền nghênh đón, mái tóc đen theo quán tính nổi bồng bềnh, bản lĩnh to lớn, trong lúc phất tay cũng tản ra một loại bén nhọn không người nào có thể so, trong mắt tàn nhẫn lại làm cho người ta không cách nào khinh thường.
So với Bách Phi Thần, Cố Thông Hành giao thủ không chút lưu tình, có ngươi không có ta, Đại Nhi và Thiên Ảnh bên này đứng lên, ngược lại hòa hài hơn nhiều.
"Ta rất ngạc nhiên, tại sao đối với bố trí của ta, ngươi biết rõ ràng như vậy, nói chỉ là suy đoán, ta không tin, ngươi có thể suy đoán ra ta dùng kế điệu hổ ly sơn, giả vờ như không biết giữ lại nguy hại để cho Bách Phi Thần đi khỏi, nhưng tuyệt đối không có khả năng biết chính xác bố trí của ta, hơn nữa đánh trả một kích hoàn mỹ như vậy; Tử Tà Môn bị người của ta nhìn chòng chọc, không có động tĩnh chút nào, Bách Phi Thần làm thế nào khống chế được nhân thủ ta phái ra thu thập hộ vệ. Nếu một mình hắn có bản lãnh như thế, vậy Vô Ảnh Lâu ta thật không cần thiết tồn tại." Từ lúc Đại Nhi nói tới lò đúc kiếm thì Thiên Ảnh có nghi vấn này, thậm chí hắn nghi ngờ nhân thủ nằm vùng của hắn ở bên cạnh Đại Nhi, ngay sau đó lại hủy bỏ khả năng này, người của hắn mang ra ngoài, mỗi một người đều được Vô Ảnh Lâu thu nuôi từ nhỏ, đối phương có tâm cơ sâu cũng không thể gian lận trong Vô Ảnh Lâu của hắn như vậy. Hắn nghĩ không thông.
"Ngươi cũng đã biết phái Ám Dạ, phải nói ẩn nấp ám sát không có ai sánh được với Tam Sư Huynh của ta." Đại Nhi nói xong quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc toàn thân áo xanh đang ở sau lưng Triển hồ ly, im hơi lặng tiếng đã sớm xuất hiện ở bên trong, thậm chí bên cạnh một chút không khí lưu động cũng không có biến hóa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không cảm thấy nơi này còn có một người.
Thiên Ảnh nhìn theo, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, nghe Đại Nhi nói Ám Dạ, hắn còn không tin, đồng nhất nhìn rồi lại không thể không tin. Phái Ám Dạ, đây chính là ông tổ sát thủ ẩn nấp, nhưng biến mất gần ngàn năm, tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Hơn nữa tốt đẹp vẫn là Tam Sư Huynh của nàng? ! Mẹ nó, vận khí này cũng quá tốt đi.
"Về vấn đề thứ hai, thật sự là thật xin lỗi, quên nói cho ngươi biết. Tử Tà Môn là do Bách Phi Dương cũng chính là Hoàng đế đương nhiệm một tay tạo ra, sau khi hắn lên ngôi, Bách Phi Thần liền lượm được đại tiện nghi; Quỷ Môn Thiên là đại bản doanh của Bách Phi Thần." Ừm, chính xác là như thế.
. . . . . .
Thiên Ảnh lại im lặng, đây không phải là kẻ bịp bợm sao? Ai sẽ liên tưởng hai thế lực không liên qua nhau cùng một chỗ, hơn nữa, nếu do Bách Phi Thần thành lập, như vậy đối với Hoàng thất phải là chuyện cơ mật rồi, dù là mật thám Nam Việt cũng khó mà chạm đến. Không thể không nói, đứa trẻ Thiên Ảnh thật lòng gặp bi kịch.
Hắn thật lòng cảm thấy đây chính là một cuộc nháo kịch, nhìn người trong ngực hắn nhất thời cảm thấy áp lực như núi, nếu Mộc Vân Thiên không có khôi phục vẫn một lòng muốn đi theo Đại Nhi, như vậy hắn cũng phải đi theo hay không. . . . . . Hắn thật lòng cảm thấy bị đả kích muốn chết.
Lúc nhìn bên kia, Bách Phi Thần đánh nhau với Cố Thông Hành đã qua một đoạn thời gian. Sự thật chứng minh Thiên Ảnh vẫn có nhãn lực, Bách Phi Thần tuyệt đối che giấu thực lực, Cố Thông Hành rất ngưu bức nhưng trong tay hắn cũng chỉ hơn trăm chiêu, sau đó trực tiếp bại trận. Thật lòng không thể không bi thương.
Nhìn Cố Thông Hành khạc máu nằm dưới đất, Đại Nhi cảm thấy buồn bực, người ta thật tốt, đều là bị Cố Hinh Tuyết làm hại. Trong mắt Cố Thông Hành chỉ yên tĩnh như chết, bởi vì hắn hiểu rõ, theo tác phong Tử Tà Môn chắc sẽ không bỏ qua cho Linh Lung Sơn Trang, đuổi tận giết tuyệt luôn là tác phong của hắn. Hắn thật đúng kích động đấy.
"Nhị Sư Huynh, đang giả chết ta đi ngay, cục diện rối rắm này chính ngươi dọn dẹp." Đại Nhi cảm thấy chuyện nàng muốn làm đã xong xuôi, vì vậy quyết định cùng ca ca mình về nhà ăn tết.
"Đừng mà." Cung Bắc Thiếu lập tức sống lại, hoạt động gân cốt cười hì hì đi tới trước mặt Đại Nhi, bộ dáng chờ chỉ huy. Nói đùa, lò đúc kiếm còn trông cậy vào tiểu sư muội ra tay, nếu không, thật sự não đều ngây dại. Đại Nhi không ra sức, bi thương không chịu nổi à.
"Phu nhân, vi phu tới không tính là muộn chứ." Bách Phi Thần thấy có người tới thu dọn liền trực tiếp chạy đến bên cạnh Đại Nhi, một tay ôm hông của Đại Nhi, lấy lòng nói. Hoàn toàn không có khí thế bén nhọn mới vừa rồi, khuôn mặt tươi cười giống như đứa bé làm chuyện tốt chờ đợi khích lệ.
"Thật ra ngươi chậm một chút thử xem." Đại Nhi không khỏi liếc hắn một cái, nhưng không có đánh rụng bàn tay đang quấy rối.
. . . . . .
Trong lòng Bách Phi Thần chua xót. Trong vòng vài, hắn ngày kết hợp Quỷ Môn Thiên, sau đó phái ra nhân thủ, sau đó bố trí, sau đó hành động, không nói cái khác, cũng chỉ là từ Quỷ Môn Thiên, mấy ngày đã chạy tới nơi này cũng đã là kỳ tích có được hay không! Phu nhân, nàng không thể khích lệ một câu sao. . . . . .
Thiên Ảnh ôm Mộc Vân Thiên trực tiếp lách người, ngay cả ánh mắt cũng không có bố thí cho bọn hắn. Mọi người nhìn cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ mới vừa rồi đều là nằm mơ đúng không? Nếu như không phải vậy, tại sao người trong cuộc đều giống như không có xảy ra chuyện gì, hơn nữa tại sao mình có thể cử động như có kỳ tích? Có phải Thiên Túy thật sự là ảo giác hay không. . . .
"Lâm Tiểu Bảo, thu dọn đồ đạc về nhà tìm ấm áp." Đại Nhi bỏ lại một câu nói này, liền cùng Bách Phi Thần đi ra ngoài.
Cung Bắc Thiếu vội vàng phân phó người bắt đầu khắc phục hậu quả, hắn còn phải suy nghĩ một chút, trước năm mới làm thế nào nói chuyện Thảo Diệp với phụ mẫu đấy. . . . . . Thật sự là quá buồn bực.
Triển hồ ly không thú vị bĩu môi, đứng dậy kéo Ôn Ngọc đi ra bên ngoài, mong lâu như vậy cuối cùng kết thúc, nhưng hắn phải về Kinh Thành tìm sư phụ tới quyết định chuyện cả đời. Mặc dù, khụ khụ, hắn là người phía dưới. . . . . .
Chỉ là, Ôn gia thế nào làm? Mặc kệ, về Kinh Thành trước rồi nói, sư phụ lão nhân gia ngài là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Ôn gia lúc nào cũng có thể.
Lâm Tiểu Bảo cũng đứng dậy đi khỏi, mang theo Lâm Tử muốn trở về đi thu thập đồ, Lâm Tử nói, để cho hắn đi trước. Lâm Tiểu Bảo nghĩ như vậy. Hoa Thủy Nguyệt lặng lẽ đi theo sau lưng Lâm Tiểu Bảo, đôi mắt to nhìn chằm chằm cái ót người ta, Lâm Tử rất thức thời trực tiếp lách người, miễn cho bị người khác tàn phá.
"Phu nhân, vi phu không ngại nàng mang vi phu trở về." Bách Phi Thần nói lời này tương đối mặt không đỏ tim không đập, rất hùng hồn khẳng khái. Khiến cho Đại Nhi không khỏi cảm thấy da mặt của hàng này lại dầy không ít.
"Cho ngươi." Đại Nhi từ trong tay áo móc ra tờ giấy viết đầy chữ, không hứng thú lắm đưa cho Bách Phi Thần.
"Không cần." Bách Phi Thần trước tiên cảm thấy đó chính là “Hưu thư’ hắn căm thù đến tận xương tuỷ, kiên quyết không chịu thu.
"Thật không cần?" Đại Nhi nhíu mày, khóe miệng cong lên có chút xấu xa.
"Phu nhân, vi phu biết sai có thể sửa, nàng cấp cho chút thể diện được không, dù sao vi phu bị nàng nhìn thấy hết trơn phải không, nàng phải phụ trách." Chuyện nhìn thấy hết trơn, rõ ràng chỉ một lần kia ở trong cung. . . . . .
"Nhìn ngươi là đã cho ngươi mặt mũi." Đại Nhi đen mặt, lại nói, hắn thật không biết xấu hổ sao."Hả? Ngươi khôi phục nhớ?"
"Phu nhân, nàng là ta cưới hỏi đàng hoàng, không thể thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở vứt bỏ ta không để ý." Không phủ nhận cũng không dám chắc, chỉ là tay phải ôm Đại Nhi thật chặt.
"Ghi nhớ thông suốt tất cả đều dễ nói chuyện." Đại Nhi cười giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.
"Đây là cái gì?" Bách Phi Thần thở phào nhẹ nhõm, không khỏi bật thốt lên.
"Phu cương." Thong thả khạc ra hai chữ như vậy.
Đầu óc Bách Phi Thần cứ như chết máy hai giây. Ngay sau đó nụ cười lại đọng ở trên mặt.
"Phu nhân, mẫu hậu thúc giục muốn hài nhi."
"Chờ Bách Phi Dương ngồi trên ngôi vị hoàng đế thư thái rồi muốn." Rất dễ nhận thấy Đại Nhi vẫn còn ở ghi hận chuyện Bách Phi Dương để cho người hạ độc nàng.
Phu nhân, chúng ta có thể đừng mang thù được không? Dù sao sư phụ của nàng không. . . . .
Vì vậy, Bách Phi Dương gặp bi kịch. . . . . .
Vì vậy, kết cục. . . . . .
--- ------oOo---- -----