Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Chương 107: Chương 107: Ngưng đi (canh một)1




"Các vị, Cung mỗ biết các vị có thể cũng có chút thành kiến đối với Tử Tà Môn, nhưng sự kiện lần này không phải chuyện đùa, nếu tùy tiện nghe ngóng, sợ rằng hậu quả khó lường được, trước tiên mời chư vị ở lại Phủ Thành Chủ mấy ngày, Cung mỗ đã phái người bắt tay vào truy xét chuyện này, có thể hung thủ sẽ lưu lại gì đó. Mấy ngày trước cũng đã chờ đợi, chờ thêm mấy ngày nữa cũng không sao, các vị cảm thấy thế nào?"

Trước đó bị Mộc Vân Thiên ép không nói được lời nào, lần này Lưu Nhiên cũng ngậm chặt miệng, hắn biết mình thế lực đơn bạc, vả lại nhìn tình trạng mấy nhân vật nặng kí cũng đứng về phía Tử Tà Môn, mình vừa mở miệng khác gì tự tìm chết, giống như Hoa Đông mới vừa rồi không biết sống chết. Cho nên hắn thông minh lựa chọn ngắm nhìn, mặc dù hắn nóng lòng báo thù nhưng chỉ có thể lượng sức mà làm, hôm nay nếu tất cả mọi người cô lập Tử Tà Môn thì cũng thôi đi, tình huống trước mắt như thế vẫn là chờ đợi thì tốt hơn.

Dưới sự đề nghị của Cung Tuyệt Thành chuyện này không thể không gác lại lần nữa, hôm nay đã là mùng 7 tháng 12, cuối năm đang đến gần, mọi người không tránh khỏi phiền não trong lòng. Mặc kệ kết quả như thế nào, qua 20 tất nhiên đều muốn trở về nhà của mình. Không khỏi thầm nghĩ chuyện này đơn giản một chút là tốt rồi, đừng qua năm lại xuất hiện chuyện gì.

"Nghe nói Thiên Nhai Túc Quán đã xảy ra chuyện, ngươi cũng không đi nhìn một chút?" Đại Nhi và Bách Phi Thần, hai người sóng vai đi ở trên đường trở về, nhìn thế nào rất thích hợp.

"Chút chuyện nhỏ này cũng xử lý không tốt còn không bằng chết đi cho xong." Bách Phi Thần cũng không muốn để ý, cũng không biết tại sao lại thật sự tin tưởng đám người Liễu Phàm hay là như thế nào.

"Tiểu sư muội!" Lúc này vẫn ẩn núp không gặp người, Cung Bắc Thiếu bước nhanh đi tới, trên gương mặt tinh xảo càng có mấy phần vội vàng, đi theo phía sau là Thảo Diệp đi ra ngoài đã trở về.

"Nhị Sư Huynh thế nào? Không sợ bị tiểu cô cô của ngươi bắt gặp?" Đại Nhi cười đùa ngừng bước chân, nhìn Cung Bắc Thiếu bị mình nói một câu có chút buồn bực, cảm thấy buồn cười.

"Phủ Dương đã xảy ra chuyện." Phủ Dương, khu vực trung gian Bách vương triều, vùng đất hoa lệ giàu có. Người của Lâm gia chính là ở Phủ Dương.

"Nói rõ ràng, là Phủ Dương-Lâm gia hay là Vạn Phật Sơn." Lúc này Bách Phi Thần mới nghiêm túc, Phủ Dương không chỉ có dòng tộc Lâm gia, cũng là cơ sở Tử Tà Môn người ngoài vẫn không biết. Mỗi một tấc đất Vạn Phật Sơn đều bị mây mù lượn quanh cả năm.

"Vạn Phật Sơn." Sau khi Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp chiếm được tin tức này liền vội vàng chạy tới. Phải biết Vạn Phật Sơn địa thế hiểm yếu không nói, còn có trận pháp bảo vệ quanh năm mây mù lượn quanh, căn bản là một tấm bình phong thiên nhiên. Có thể nhiễu loạn Vạn Phật sơn khiến người của Phủ Dương phát ra tin tức, chuyện có thể đơn giản như vậy sao? ! Hiện tại hắn hiểu ra, hoàn hảo tiểu sư muội bảo Thảo Diệp bố trí chim Phù Vân truyền tin tức ở các nơi, nếu không, loại chuyện này truyền tới nơi chính là trinh nữ đã thành đàn bà rồi.

Sắc mặt Bách Phi Thần trở nên âm trầm, Vạn Phật Sơn hiểm yếu hắn hiểu rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào, nếu nói có thể đủ người ẩn núp đi vào thật đúng là không thể nào, dĩ nhiên, trừ khi có nội ứng. Vả lại, cửa ra vào bình thường không có mệnh lệnh đều đóng cửa núi không mở,. . . . . .

"Nếu người khác đã thịnh tình như vậy, nếu như ngươi không trở về chẳng phải là quá không nể tình rồi." Đại Nhi nhìn mặt mũi Bách Phi Thần trở nên âm trầm cũng biết chuyện này không phải đơn giản, suy tư một chút mới nói như vậy, trong lòng thất kinh thực lực đối phương dũng mãnh, suy nghĩ nhưng trên mặt cũng không biến sắc.

"Từ nơi này đến Phủ Dương ra roi thúc ngựa cả ngày cả đêm cũng phải mười lăm ngày, qua lại phải một tháng, lại không nói đến còn phải có thời gian xử lý sự việc, ta vừa đi bên này, không nhất thiết chặn lại được cái gì còn làm con bướm thiêu thân." Bách Phi Thần nói không sai, hôm nay mọi người mới vừa chỉ ra chỗ nghi ngờ Tử Tà Môn làm chuyện kia, hôm nay sẽ phải lập tức đi khỏi tất nhiên không ổn.

Đại Nhi lưu lại có thể ổn định thế cục, Bách Phi Thần cũng không nghĩ như vậy. Chính mình tự đi, nửa khắc cũng không thể trì hoãn, hắn không nở rời khỏi Đại Nhi ngày đêm lên đường, còn nữa, nơi đó gây ra động rất tĩnh quá lớn, chưa chắc có nguy hiểm, hắn không thể để cho nàng mạo hiểm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là phải ở lại chỗ này thì tốt hơn. Dù sao bọn Triển Phong Hoa đều ở đây.

"Ngươi không tin bản tiểu thư hay vô cùng coi trọng thông minh của đám người kia?" Đại Nhi nhíu mày, ý bảo lần này không đi cũng phải đi.

"Phu nhân, vi phu không nở xa nàng." Bách Phi Thần nghe giọng của Đại Nhi thì biết rõ không còn đường phản bác, lúc này muốn thi triển Mỹ Nam Kế.

"Không nghe lời như vậy, ngưng đi." Đại Nhi phất tay một cái, để lại cho ba người bọn hắn một bóng lưng.

"Phu nhân, vi phu đi ngay." Bách Phi Thần ủy khuất nhìn Đại Nhi nói, ngay sau đó đá một cước vào trên mông đít Cung Bắc Thiếu, hung hăng nói: "Còn không đuổi theo, không biết phu nhân không biết đường sao? !" Sau đó trực tiếp lắc mình đi khỏi, nhìn tốc độ quả nhiên cực kì nhanh chóng.

"Mẹ nó! Bách Phi Thần tên khốn kiếp này, tiểu gia nhất định phải phá hủy hôn sự của hắn và tiểu sư muội!" Cung Bắc Thiếu bị Bách Phi Thần đá một cước như vậy muốn phát tác, người cũng đã biến mất, lúc này mới giả bộ tức giận mắng lên.

". . . . . ." Thảo Diệp nhìn Cung Bắc Thiếu không có chút hình tượng, im lặng lắc lắc đầu, không để ý tới hắn, trực tiếp đuổi theo Đại Nhi, cô nương này nếu bị lạc đường, phải tìm thôi.

Cung Bắc Thiếu thấy Thảo Diệp cũng có chút ghét bỏ bộ dáng của hắn, tự nhiên hóa đá một hồi, sau đó khôi phục bình thường, vội vã trở về Bắc Cực Các của mình.

Vẫn âm thầm chú ý bên này, người nọ nhếch miệng nở nụ cười tà, xoay người đi khỏi, ánh mắt tà mị trong lúc lơ đãng toát ra sát ý mang theo vài phần khát máu: quả nhiên đi khỏi.

"Ta cảm thấy gần đây chất lượng giấc ngủ thật không tốt, cũng chưa tới sáu canh giờ. Bốn." Kể từ buổi sáng sau khi Đại Nhi trở về, tinh thần liền có chút không tốt, ngay cả giấc trưa cũng không ngủ, đành lôi kéo Cung Bắc Thiếu và Ôn Ngọc giết thời gian đấy.

"Tiểu sư muội, là vua ngủ đệ nhất thế giới này, ngươi có thể đừng châm chọc hay không. Sáu." Cung Bắc Thiếu rất muốn chạy trốn, nói, nhưng một mỗ nữ nào đó bởi vì nam Thần đi, tâm tình buồn bực nhất định lôi kéo hắn đánh bài, hoặc cũng có thể nói, một mỗ nữ nào đó đang trả thù hắn tự tiện thông báo Mộc Vân Thiên tới thọc gậy bánh xe. Trốn không thoát, hắn chỉ phải tùy hoàn cảnh.

Cung Bắc Thiếu hắn, trước kia tất cả chuyện xui xẻo chung vào một chỗ cũng không bằng hiện tại càng thêm bi thống, dĩ nhiên cũng bao gồm lừa bịp xuyên qua mà đến. Bị hai nữ nhân chèn ép có nhà nhưng không thể trở về. Trở về còn phải nơm nớp lo sợ không yên tâm như vậy thì thật là con mẹ nó, buồn bực muốn chết.

". . . . . ." Ôn Ngọc hơi híp mắt nhìn bài từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc. Bỏ xuống con tám, tiếp tục im lặng.

"Ta có thể nói, ta ngủ rất không ngon. Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện gần đây dạ miêu quá nhiều rất ảnh hưởng giấc ngủ à." Đại Nhi cũng không ngước mắt nhìn con bài trong tay, chần chừ một hồi. Cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục chơi tiếp, rút ra con mười theo vào.

"Cũng may, ta ngủ như chết, không có nghe được động tĩnh gì. Cho dù nghe được cũng sẽ không quan tâm, bởi vì không có thói quen ngủ nướng, bình thường rất quý trọng thời gian ngủ buổi tối." Cung Bắc Thiếu trả lời rất nghiêm trang. Tiện tay rút ra lá mười một.

". . . . . ."

"Tối hôm nay sau khi mưa xong, xem ra có gió mát rồi, nếu không thật đúng là ngủ không yên ổn đấy." Đại Nhi cảm thấy có chút nóng bức, cũng cảm giác trận mưa này sẽ không nhỏ, đoán chừng phải kéo dài rất nhiều ngày đấy. "Hai."

"Tiểu sư muội, không cần. Thần Binh Thành không mưa thì thôi, mưa một lần ngắn nhất là ba ngày, vậy phải lãng phí bao nhiêu chứ. Qua." Mọi người nhìn chằm chằm, chẳng lẽ còn có sự thông đồng khác hay sao ?

". . . . . ." Lặng lẽ rút ra con vương, sau đó bình tĩnh quăng xuống.

"Cũng đúng, vậy thì đổi một loại thời tiết khô ráo đi, dùng mưa giải quyết vừa đúng." Đại Nhi như có điều suy nghĩ gật đầu. "Tiểu Thiên, ngươi xem hiểu không?"

"Xem không hiểu." Căn bản không có giải thích cho hắn, dù là thiên tài cũng không thể xem mấy lần liền hiểu. Huống chi mấy ngày trước, lúc hắn và Triển hồ ly cùng Bách Phi Thần đánh cờ, hai người kia căn bản đánh lung tung, mình cũng chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

"Vậy Tiểu Thiên giúp đỡ ta thôi."

"Ừm."

"Đi đánh cho Thiên Ảnh một trận." Lúc Đại Nhi nói lời này, đối diện bên cạnh Mộc Vân Thiên lộ ra nụ cười mặt ôn hòa.

Mộc Vân Thiên vẫn giữ nụ cười hấp dẫn, chậm rãi đứng lên nói một tiếng tốt, liền xoay người đi khỏi.

"Tiểu sư muội, ta có thể hỏi một chút tại sao không?" Cung Bắc Thiếu không bình tĩnh mở miệng, tại sao nàng có thể cười như vậy, người như vô hại tùy tiện nói ra lời như vậy? Không có nguyên nhân lại nói chuyện không đâu. Đây được coi là một loại đặc trưng sao?

Lại nói, Cung tiểu gia ta không thể nói tùy tiện, đó là vì kìm nén có được không.

"Không có gì, chính là nhìn hắn không thuận mắt mà thôi. Hai." Đại Nhi xem thường, nàng bảo Mộc Vân Thiên đi tự nhiên có đạo lý của nàng. Phải biết giác quan thứ sáu của nữ nhân tuyệt đối không thể xem thường, vì muốn chứng minh một chút chuyện, làm như vậy vẫn cần thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.