Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Chương 119: Chương 119: NGƯỜI NGUYỆN MẮC CÂU




Ngày hai mươi tháng mười hai, gần đến cuối năm, mặc kệ là nơi nào cũng một màu lửa đỏ vui mừng. Trong Phủ Thành Chủ cũng không ngoại lệ, bọn hạ nhân bận rộn đặt mua đồ tết, quét dọn từng góc, trên mặt mỗi người cũng tràn đầy vui sướng.

Dĩ nhiên, trừ những vị khách không mời mà đến. Nói dễ nghe chính là đang chờ người khác cho hắn một công đạo, rốt cuộc là tại sao cũng chỉ có trong lòng chính bọn họ rõ ràng.

8 ngày, Thảo Diệp được Cung Bắc Thiếu chăm sóc và y thuật xuất thần nhập hóa của Đại Nhi, vui vẻ xuất hiện ở trước mặt mọi người, khiến mọi người cảm khái là cũng không có một vết sẹo nào lưu lại trên người, nhìn trạng thái tinh thần còn tốt hơn so với trước.

Cung Bắc Thiếu cũng bởi vì lần này, trở nên không có tim không có phổi, trên khuôn mặt tinh xảo vẫn treo nụ cười lưu manh, chỉ là làm cho người ta cảm thấy trầm ổn không ít.

Sau giữa trưa, Thảo Diệp và Cung Bắc Thiếu hai người dạo chơi trở lại, thấy Đại Nhi, Triển hồ ly, Lâm Tiểu Bảo cùng Lâm Tử, năm ngày như một ngày, ngồi ở chỗ đó câu cá, trong lòng cũng bội phục tiểu sư muội của mình.

Vốn cho rằng nàng không chịu ngồi yên, không ngờ ngủ liên tục năm ngày đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau khi ngồi ở bên hồ Bắc Cực bám lấy cần câu lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt hồ, vẻ mặt an dật thật sự không nên xuất hiện ở trên mặt Đại Nhi. Rất nhiều lần khiến Cung Bắc Thiếu cho là ảo giác.

Tiểu sư muội có thể yên tĩnh ngồi đó, quả thật so mặt trời mọc từ hướng tây còn muốn lừa bịp.

"Tiểu sư muội, tại sao ba người người ta cũng câu cá đều thắng lợi trở về, chỉ một mình ngươi, năm ngày một con cũng không câu lên? Sẽ không hạ độc ở phía trên mồi câu chứ?" Cung Bắc Thiếu chính là kỳ quái chuyện này, tiểu sư muội của hắn không thể lười biếng hơn so với ba người bọn họ có được hay không, nhưng tại sao? Chẳng lẽ cá cũng thích nam sắc?

Đại Nhi không để ý tới hắn, vẫn bình tĩnh nhìn mặt hồ. Áo trắng bay bay, sắc mặt tĩnh lặng, lúc này giống như thế ngoại cao nhân ở nơi trần thế không hợp. Khí chất xuất trần, để cho Cung Bắc Thiếu cảm thấy không chân thật.

Vừa lúc đó, cần câu trong tay Đại Nhi chợt lắc lư mấy cái, đang nhìn cuối dây câu sóng nước lăn tăn, mơ hồ có thể nhìn thấy cá chép đỏ tươi cắn mồi câu không ngừng giãy giụa.

Trên tay Đại Nhi phát lực vung cần câu lên, chỉ thấy một con cá chép dưới ánh mặt trời đong đưa cái đuôi, lộ ra vảy cá màu hồng cực kỳ chói mắt.

"Thấy con cá kia không?" Ánh mắt Đại Nhi bình tĩnh nhìn con cá trong tay nhưng không có động tác, cứ chọn như vậy, mõm cá cắn lưỡi câu cứ treo ngược ở trên mặt nước như vậy.

". . . . . ." Rất rõ ràng, bọn họ lại không mù!

Đang lúc bọn hắn mờ mịt, Đại Nhi buông cần câu trong tay xuống, con cá đang treo cũng rơi vào trong nước lần nữa.

"Nhị Sư Huynh, là Huyền cầm của ta ra đời rồi sao?" Lúc này mới quay đầu nhìn về phía Cung Bắc Thiếu.

"Ừm, Lục Trưởng Lão phái người thông báo, thần binh ra đời, bình thường ngoại trừ người chế tạo sẽ không có tiếp xúc người thứ hai, cũng là vì người nắm giữ và thần binh có thể kết hợp tốt hơn. Cùng đi lấy đi, bảo đảm sẽ không để cho ngươi thất vọng." Cung Bắc Thiếu cũng đã nhớ tới mục đích, liếc mắt nhìn con cá rơi vào trong nước chợt biến mất, mới hoàn hồn nói.

"Ừm, đi thôi, đi nhìn một chút Thần Binh đạt tiêu chuẩn theo yêu cầu của ta hay không." Đại Nhi gật đầu cũng không nói nhiều, đứng dậy liền cùng Cung Bắc Thiếu, Thảo Diệp, ba người đi khỏi.

Sau khi ba người đi khỏi, Lâm Tiểu Bảo tò mò cầm cần câu của Đại Nhi từ trong nước rút trở lại. Cá câu lên dù là bị ném vào nước như vậy cũng tuyệt đối không chạy thoát trói buộc lưỡi câu, con cá này thoát được có chút kỳ hoặc đấy.

"Quả nhiên, người nguyện mắc câu sao?" Ba người nhìn ‘lưỡi câu’ trống không đong đưa, trong lòng không khỏi bất ngờ.

"Đi thôi, lò đúc kiếm của Thần Binh Thành phải đi xem cho biết, bỏ lỡ lần này không còn có cơ hội." Triển hồ ly liếc mắt nhìn mặt hồ tĩnh lặng không sóng, đứng dậy, vẻ mặt vẫn nở nụ cười kiểu hồ ly. Làm cho người ta nhìn ít nhiều cảm giác có chút túng quẫn. Luôn có cảm giác bị tính kế.

Lâm Tử cũng liếc mắt nhìn cần câu bị Lâm Tiểu Bảo tiện tay ném vào trong hồ, bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười có chút tự giễu. Lần này sợ là phải thua thiệt lớn đấy.

"Tiểu sư muội, thật không cần cho cha của ta biết sao?" Trong lòng Cung Bắc Thiếu nặng nề không có yên lòng, là mấy người hắn có thể làm sao? Dù sao lần này người ta bày ra hành động đã lâu như vậy, không chừng có sát chiêu đấy.

"Nếu đối phương thật có chuẩn bị chu đáo, nhiều người hơn nữa cũng sẽ không dùng, lại nói ngươi thật sự cho rằng cha ngươi là bùn nặn sao, hắn có thể thông minh hơn ngươi nhiều. Chỉ là phương diện Cố Gia này hắn suy tính không tới, Thiên Ảnh sẽ phải khiến cho Cố Gia kiềm chế cha của ngươi, bọn họ đề phòng ngộ nhỡ thôi." Đại Nhi thật cũng không để ý, nữ nhi Cố Gia bị nàng làm cho nửa chết nửa sống, một thiếu gia duy nhất bị Cung Bắc Thiếu phế, thù hận thật đúng là rất lớn đấy. Sau khi Cung Bắc Thiếu uy hiếp như vậy, vẫn còn ở Thần Binh Thành đợi không đi, nói không có mục đích nàng cũng không tin. Không có người nào có thể chịu đựng chuyện như vậy, chính là Cố Gia hắn cũng không được.

"Tiểu sư muội biết bọn họ cậu vào cái gì sao?" Cung Bắc Thiếu thấy Đại Nhi không thèm để ý như vậy, cảm thấy như ở Hoàng Cung lần trước, hoàn toàn nắm giữ hành động của đối phương, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của tiểu sư muội đấy.

"Không biết, dù cho Tam Sư Huynh, lần này cũng không nhìn ra được gì, chỉ sợ đối phương đề phòng đấy." Đại Nhi lắc đầu một cái, sự thật là như thế, mặc dù biết đối phương bố trí đề phòng các bước hành động nhưng đòn sát thủ gì đó thật đúng là không biết gì cả, không tới bước cuối cùng, ai thua ai thắng thật đúng là không biết.

"Bọn họ không có tiếp xúc với bất kỳ người bên ngoài, có thể loại bỏ khả năng chi viện bên ngoài, cho dù những người kia đều là người am hiểu ám sát, cũng không có gì đặc biệt xuất sắc đáng chú ý. Ta thật đúng là nghĩ không ra hắn muốn lấy cái gì đối phó bọn ta đấy." Muốn khống chế Thần Binh Thành đầu tiên phải đoạt được Phủ Thành Chủ, chỉ là Phủ Thành Chủ cao thủ rất nhiều, vững như thành đồng, bình thường là không làm được, cho dù những sát thủ kia, những nhân sĩ võ lâm có lòng dạ xấu xa cũng tiến vào rồi, nhưng muốn giết sạch bọn họ đối với Phủ Thành Chủ mà nói, dễ như trở bàn tay, như vậy rốt cuộc là bọn họ có phần thắng gì ở trong tay?

Đối với thời khắc này, Cung chủ Thiên cung lại đang ở Thiên cung vẫn không nhúc nhích, cứ yên tâm Thiên Ảnh có thể khống chế tất cả sao? Hay là không muốn nhìn nhi tử của mình chấp niệm đối với một nam nhân như thế, sẽ phá giải trói buộc độc tình?

Thật đúng là người kì quái.

"Tiểu sư muội, Mộc Vân Thiên đâu?" Chuyện Đại Nhi không nghĩ tới, Cung Bắc Thiếu nghĩ cũng uổng phí đầu óc, chỉ đành phải mở miệng hỏi một vấn đề khác mà nàng có vẻ quan tâm. Nói thế nào Mộc Vân Thiên cũng là một nhân vật mấu chốt.

"Ở một chỗ nào đó ngẩn người, gần đây tinh thần luôn hoảng hốt, ta cũng nghi ngờ hắn sẽ biến thành ngốc tử hay không." Đại Nhi nghĩ đến bộ dáng Mộc Vân Thiên cười gượng, trong lòng không khỏi muốn thăm hỏi cả nhà Lâm Tử một lần. Mẹ nó, thật là giày vò, tiểu tình nhân người ta thật tốt, nhất định chia rẽ người ta.

Chia rẽ còn chưa tính, rõ ràng thủ phạm còn nhất định thiết kế cho người tình cũ của nhi tử mình và nhi tử mình gặp nhau, đây rốt cuộc là cái dạng gì ở trong lòng của Đại Nhi đại khái có thể rõ ràng, nhưng là, nhưng là, ngươi không thể bởi vì lão công của mình không có tiền đồ, khảo nghiệm người tình của nhi tử mình như vậy. Mẹ nó, quá lừa bịp rồi.

"Ta cuối cùng cảm thấy, đầu óc của Cung chủ Thiên cung có thể không bình thường, đều nói người thông minh đầu óc kết cấu phức tạp, rất dễ dàng đưa đến thần kinh rối loạn." Cung Bắc Thiếu không khỏi lắc đầu một cái, cũng bắt đầu bất bình cho đôi tình lữ số khổ. Chỉ là nói lời này, ở phía sau Thảo Diệp cũng vì Cung Bắc Thiếu toát mồ hôi dầm dề.

Hắn rõ ràng chỉ cây dâu, mắng cây hòe thôi.

"Đúng vậy, đúng vậy, may mà ta không thông minh." Đại Nhi giống như tán thành gật đầu một cái, ý bảo mình thật không có ở trong hàng ngũ thông minh.

. . . . . .

Cung Bắc Thiếu im lặng, quả nhiên cường đại nhất vẫn là tiểu sư muội. Mặt không đỏ, tim không đập như thế, nói dối giống như cơm bữa, thật lòng bọn họ cảm giác mình kém xa.

"Đến rồi." Nói xong ba người dừng ở bên ngoài một đình viện đặc biệt được gọi là lò đúc kiếm, bốn phía vách tường rõ ràng muốn cao hơn nhiều so với nơi khác, độ dầy chất liệu cũng không phải vách tường bình thường có thể so sánh. Bên trên cửa đồng lớn xưa cũ có khắc họa đồ án kỳ quái, thật giống như là một con Thần Thú được vạn dân lễ bái, như thần bảo vệ ngôi nhà này. Áp lực vô hình khiến ba người nhất thời cảm thấy như bị ngọn núi lớn đè trúng.

Mặc dù Cung Bắc Thiếu chạy tới nơi này nhiều lần, nhưng đối với Thần Thú trên cửa đồng, mỗi lần nhìn thấy sẽ có một loại kích động muốn quỳ lạy, nhưng hiện tại hắn thờ phượng chỉ có Đổ Thần mà thôi. Mặc dù do áp lực, vẫn không đến nỗi bái lạy như trong lòng.

Đại Nhi không hề nói gì, nàng không có tín ngưỡng một thuyết vô thần. Mặc dù đối với Ngọc Thạch hoa đào trong lòng bàn tay cảm giác kỳ quái, lại chỉ là gia tộc truyền thừa, vật phẩm đất trời sinh ra, ngược lại nàng chỉ nhìn một cái, thần linh cái gì, nàng vẫn cảm thấy cho nàng mấy soái ca dưỡng nhãn tương đối đáng tin hơn.

Còn đối với Thảo Diệp mà nói, tính tình cô tịch trong đôi mắt ngoại trừ Cung Bắc Thiếu, những người khác không đếm xỉa đến, ngay cả phụ thân mình cũng dám không vâng lời, ngươi còn trông cậy vào hắn tôn kính thần linh?

Qua hồi lâu, hình như người ở bên trong cảm thấy đám người Đại Nhi đến, cửa đồng đã mở. Ba người không có chút do dự trực tiếp đi vào.

Sau khi Đại Nhi đi vào, hơi nhìn đánh giá một chút, cảm thấy nơi này tuyệt đối chính là chỗ an toàn nhất Thần Binh Thành. Ừm, điều kiện tiên quyết là nội bộ chế tạo binh khí không nên xuất hiện vấn đề. Bên trong ngoại trừ phòng ốc kiên cố kinh người, không có đồ gì dư thừa, chỉ là trên mái hiên mỗi gian phòng cũng treo chuông đồng lục giác, nhìn như đơn giản lại bố cục nghiêm cẩn, liên lạc giữa những chuông đồng, nhìn bằng mắt thường không thấy, biến hóa bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.

Đây chính là chuông đồng lục giác trận trong truyền thuyết. Là trận pháp phòng ngự bọn đạo chích có một không hai, không có người có thể không tiếng động xuyên qua trận pháp này. Trừ phi có tông sư cực kỳ hiểu rõ trận pháp chỉ đạo. Đối với bố cục này, Đại Nhi như có điều suy nghĩ, sau đó suy nghĩ một chút cũng bình thường trở lại, nếu dám ra tay đối với Thần Binh Thành, tất nhiên có quen thuộc trận pháp, nếu không thường dân cho dù gặp được cơ quan đại trận hộ thành Thần Binh Thành cũng không nhận ra được, như vậy sẽ không thua thiệt lớn sao?

Chỉ là người của Thiên Ảnh có thể tự do ra vào nơi này không có bị phát hiện, nghĩ đến vị tông sư Trận pháp này cũng không phải là hạng người vô năng.

"Đi thôi, bọn Lục Trưởng Lão ở Đúc Khí Các số 6." Cung Bắc Thiếu thấy không ai ra nghênh tiếp, đột nhiên cảm thấy một Thiếu Thành Chủ như hắn thật sự có chút mất mặt, chỉ đành phải không biến sắc mang theo hai người đi về phía trước, hoàn hảo lần trước hắn có tới biết chỗ, nếu không mặt mũi này đã có thể vứt sạch.

Người của Trưởng Lão Viện từng người một tính tình cổ quái đều không để hắn vào trong mắt, dĩ nhiên hắn cũng chưa bao giờ xem những người đó trong mắt. . . . . .

Chỉ là đám người Thiên Ảnh ở chỗ này lắc lư cái gì? Hơn nữa người của Trưởng Lão Viện không có phát hiện, bí pháp Vô Ảnh Lâu khó có thể phát hiện như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.