Hắn từ từ đi vào liền phát hiện hơi thở yếu ớt kéo dài nhưng hết sức hùng hậu, trăm phần trăm là nam nhân.
Đúng vậy, hắn rất tức giận, tức đến đòi mạng. Nha đầu chết tiệt kia ở sau lưng hắn giấu nam nhân? !
Mặc kệ là nguyên nhân gì, chuyện này đã bị hắn nhận định đáp án tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nhưng hắn không thể bộc phát, nếu như để cho mọi người đều biết thì danh tiếng của Đại Nhi có thể bị hủy sạch. Mấy ngày nay thật vất vả ngăn chặn lời bàn tán trên triều đình, nếu lại gây ra loại sự tình này hắn không nghi ngờ chút nào người có chút tâm tồn bất lương sẽ lại quạt gió thổi lửa. Muốn dập tắt ngọn lửa cũng không đơn giản như vậy. Nếu muốn bảo vệ cho Đại Nhi khó càng thêm khó.
Lúc này Bách Phi Thần nghĩ không phải là mình sẽ bị truyền ra bị vợ ngoại tình, không phải là mặt mũi của mình, không phải trừng trị Đại Nhi như thế nào mà là vì danh tiếng của Đại Nhi, địa vị của Đại Nhi, cứng rắn đem khó chịu đè ép vào tận đáy lòng. Một lòng một dạ nghĩ đều cho Đại Nhi. Thậm chí nghĩ nếu như không che giấu được thì trực tiếp sử dụng ám vệ đem toàn bộ người biết chuyện giết sạch, như vậy cho dù có chút lời đồn đại cũng không có những người đó chứng minh thực tế sẽ không nhấc lên sóng gió gì.
Toàn bộ quá trình hắn cũng không có ý nghi ngờ tới Đại Nhi, nhưng hơi đố kỵ, ngay cả hắn cũng còn chưa trải qua nội thất của nàng đấy. Đây đối với một nam nhân bình thường mà nói dường như không quá bình thường. Nhưng hắn không có tâm tư để suy nghĩ những thứ này.
Trong chớp mắt Bách Phi Thần trong lòng đã nghĩ ra bốn, năm đối sách, sắc mặt cũng thoáng khôi phục một chút.
Một bên Hinh Tuyết thu hết sắc mặt của Bách Phi Thần, có thể là quá mức tự tin. Nàng tự nhiên cho rằng mình hạ thuốc cho Bách Phi Thần đã có tác dụng, võ công của Bách Phi Thần đang cấp tốc giảm bớt mới không phát hiện trong nội thất có người. Hôm nay do tức giận biến thành sắc mặt bình tĩnh lại cho rằng là Bách Phi Thần không muốn chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của hắn sẽ bị tổn hại, thứ hai đoán chừng là mặt mũi của Thái hậu và Lâm gia. Lúc này mới cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Nàng nghĩ không sai, Bách Phi Thần đúng là bị trúng độc, hơn nữa quả thật có tác dụng, chẳng qua còn không đến tình trạng kia. Chỉ cần mệt nhọc quá độ đầu sẽ đau, hy vọng loại tình huống như thế không dễ bị phát hiện, dùng não quá độ đau đầu là khẳng định. Loại thuốc này cần tích tụ lâu dài mới có thể có hiệu quả, lièu lượng ít không dễ bị phát giác, sau khi thuốc có tác dụng trong vòng một năm sẽ đột tử, hơn nữa tra không ra nguyên nhân bệnh. Mà dựa theo kế hoạch Bách Phi Thần chỉ có thể sống được nửa năm. Dường như kế hoạch của bọn họ tiến hành cũng rất thuận lợi.
Dĩ nhiên, Đại Nhi là một ngoài ý muốn, bất quá cái ngoài ý muốn này hôm nay cũng sẽ tạm biệt ngoài ý muốn.
Trong kế hoạch này, vị trí Hinh Tuyết rất quan trọng, mọi thứ đáng lẽ không có kẽ hở, theo kế hoạch, trong vòng một năm Bách Phi Thần hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù chết cũng không biết chết như thế nào.
Nhưng trên đời này người tính không bằng trời tính, Đại Nhi xuất hiện nếu như là một ngoài ý muốn thì Bách Luyến U xuất hiện chính là tất yếu. Lấy tâm tính hiện tại của Bách Luyến U làm sao không nhìn ra uy hiếp mờ ám ở Hương Hinh uyển lần đó, vì vậy Bách Phi Thần nghi ngờ hay không, nghiệm chứng rất khó sao?
Trên đời nguy hiểm nhất không phải kẻ địch tiềm ẩn mà là bản thân mình tự cho rằng người bị ngươi khống chế trong lòng bàn tay lại có suy nghĩ mà ngươi không biết.
Đây là một loại đả kích trí mệnh.
Lúc không phòng bị chút nào ở sau lưng hung hăng đâm ngươi một đao, loại hạ độc thủ cảnh giới tối cao này Bách Phi Thần nhất định sẽ thể hiện vô cùng tinh tế.
"Kẻ xấu? Bổn cung mới vừa từ chỗ Thái hậu trở lại kẻ xấu đã đến, nói như vậy kẻ xấu này đối hành tung bản cung thật đúng là rõ như lòng bàn tay, làm cho người khó lòng phòng bị."
Đại Nhi nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn thẳng về phía Hinh Tuyết, vốn là cặp mắt đào hoa mê người nhìn người ta không rét mà run, cảm giác ở chỗ sâu trong đáy mắt là Địa Ngục sâu vô tận, bị đôi mắt này để mắt tới cho dù là một cái chân đã đạp vào, giật làm thế nào cũng không thoát khỏi được, ngược lại sẽ càng lún càng sâu.
"Hoàng thượng. . . . . ."
Hiển nhiên Hinh Tuyết không chịu nổi ánh mắt của Đại Nhi nhìn như bình tĩnh không gợn sóng lại kinh khủng như thế, thoáng lui về sau một chút, núp ở sau lưng Bách Phi Thần, bàn tay trắng nõn nắm lấy tay áo màu đen dùng Kim Tuyến thêu Ngũ Trảo Kim Long của Bách Phi Thần, rèm mắt rũ xuống giọng nói hơi hoảng sợ ủy khuất: "Hinh Tuyết rõ ràng nghe bên trong có tiếng nói, Hoàng thượng võ công cao như vậy nhất định cũng nghe thấy rồi chứ, Hinh Tuyết không có ý tứ gì khác, lúc trước ở Hương Hinh uyển bị người uy hiếp, Hinh Tuyết biết sự sợ hãi ấy, thật sự là lo lắng cho Hoàng hậu nương nương bị giật mình mới. . . . . ."
Nàng đạo diễn trò hay này làm sao còn chưa bắt đầu tấm màn đã rơi xuống được.
Lời nói này cũng rất chu đáo, khiến cho Bách Phi Thần không thể không truy cứu lại phủi sạch mình, còn có chút vu hãm Đại Nhi không biết lòng tốt của người lại còn hiềm nghi.
"Có người hay không vào xem một chút chẳng phải sẽ biết sao." Trong lòng Bách Phi Thần biết hôm nay không tránh thoát cũng không thể để cho Hinh Tuyết nghi ngờ liền dứt khoát đưa ra quyết định. Từ trước đến giờ hắn không phải người dong dài, nếu người ta đã hạ màn, không vào làm sao biết.
Hắn cũng đã thay Đại Nhi nghĩ xong đối sách.
Hơn nữa, hắn thấy Đại Nhi vào cung để làm mỗi một chuyện, nhìn như càn quấy nhưng đem Hinh Tuyết ẩn núp khá sâu cho tới nay kéo ra ngoài, thậm chí bắt được nhược điểm của đối phương còn chiếm lấy thượng phong. Tại sao không không có phòng bị bị Hinh Tuyết ám toán như vậy.
Nghĩ đến chỗ này hắn có chút chán nản, mỗi lần chọn phi tử hậu cung, Hinh Tuyết nhân lúc hắn vui vẻ ra tay, là muốn làm suy yếu thế lực tiền triều của hắn đồng thời giá họa cho những người khác, hay là. . . . . . Bởi vì có tình ý đối với hắn?
"Hoàng hậu cảm thấy thế nào?"
“Nếu Hoàng thượng nói như vậy Bổn cung không đồng ý chẳng phải để cho người gièm pha, mời." Trong nháy mắt, ánh mắt đã thu lại than thở, Bách Phi Thần không hỗ còn nhỏ tuổi đã có thể làm kinh sợ triều cương, một mình đảm đương một phía. Quả đoán như thế, lấy hay bỏ không chút nào dài dòng dây dưa, quả thật có phong phạm Đế Vương. Nhẹ giơ lên tay trái làm một tư thế xin mời, ý bảo có thể đi vào. Hai người cũng không có khách khí, nhấc chân đi tới trong bình phong.
"A. . . . . . chuyện này. . . . . ." Dĩ nhiên là giọng nói của Hinh Tuyết kinh ngạc và xấu hổ không dám tin. Đại Nhi nghe được cũng không khỏi bĩu môi, thật đúng là con hát có thiên phú, nhếch miệng nở nụ cười lạnh, không nhanh không chậm lướt qua bình phong. Phía sau Mãnh Liễu cũng nhấc chân đi vào theo.
Khi Đại Nhi nhìn thấy tình hình trên giường nhỏ của mình cũng không bình tĩnh.
Ôi mẹ nó, đây là muốn quyến rũ người phạm tội a? !
Chỉ thấy Triển Phong Hoa áo khoác cởi hết, lười biếng ngồi ở trên giường, một nửa áo lót chảy xuống vai phải, lộ ra xương đòn khêu gợi, hai chân ở trong chăn vẫn khẽ cong lên, tay phải chống giường, làm như muốn giữ vững thăng bằng. Trong đôi mắt giảo hoạt như hồ ly thường ngày bị mê mang và lửa dục thay thế, gò má ửng hồng phối hợp với đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch để lộ ra trần trụi quyến rũ, ngực nhấp nhô bất định, hầu kết lên xuống. Tay trái thon dài ghé vào trên trán, sợi tóc xốc xếch kẹp giữa ngón tay, bộ dáng cau mày xem ra đang cố gắng khắc chế.
Dùng lời nói của Đại Nhi, đẹp đến phát điên!