"Sợ rằng phải đến ngày mai mới nhìn thấy được." Bách Phi Thần cười cười đầy thâm ý, trong giọng nói không thiếu ý vị hả hê.
"Dịch Phong bị ngươi bỏ thuốc?" Đại Nhi chợt nhớ tới Yêu Nhiễm nói Bách Phi Thần có hứng thú tệ hại, trong lòng chợt có một loại cảm giác xấu. Đây là bóng ma nàng để lại cho hắn sao? Làm hại người đắc tội với hắn bị xui xẻo.
"Không có." Bách Phi Thần nói không chút đỏ mặt.
"Ta chỉ phân phó người khác mà thôi."
". . . . . ." Điều này có khác nhau sao?
"Dao Kỳ ngươi cũng cam lòng tống ra bên ngoài, hiện tại nàng là người của ta." Đại Nhi cảm thấy buồn cười, chuyện như vậy cũng có thể ép buộc sao?
"Cũng bởi vì là ‘người của phu nhân’ vi phu mới cố ý. Vì từ trước đến giờ nàng làm việc tận trung, vi phu chỉ phái nàng ở ngoài cửa nhìn mà thôi, phu nhân không nên nghĩ sai." Bách Phi Thần nghiễm nhiên đã đến trình độ đối địch với cả nam lẫn nữ.
". . . . . ." Hình như ngươi vẫn một mực dụ dỗ ta. Nhưng đây là nữ nhân, Bách Phi Thần cũng không bỏ qua, rốt cuộc hắn ghen đến mức nào.
"Ngươi không cảm thấy giờ này nên trở về phòng ngủ sao?" Đại Nhi có ý tứ là: ngươi buông ra, chúng ta trở về phòng ngủ của mình.
"Phu nhân nói không sai, xem canh giờ một chút đã đến lúc nên nghỉ ngơi." Bách Phi Thần phối hợp ngẩng đầu nhìn thời tiết, tay trái buông ra đứng ở bên trái Đại Nhi, tay phải vẫn vòng bên hông Đại Nhi.
"Phu nhân, chúng ta trở về phòng thôi."
Nghe giọng nói hả hê này, khóe miệng Đại Nhi cũng cong lên, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Tốt." khiến cho Bách Phi Thần không bình tĩnh.
Vì vậy, nam thần nào đó nở nụ cười cực kỳ kích động, chỉ có thể giẫm cửa sổ tiến thẳng vào khuê phòng tạm thời của Đại Nhi.
Lúc nhìn thấy Đại Nhi dính vào giường liền ngủ mất, nam thần nào đó rất ân cần đắp kín chăn cho Đại Nhi, sau đó từ trong ngăn tủ lôi ra một cái chăn nệm, thức thời trải chăn nệm trên mặt sàn, thổi đèn đắc ý đi vào giấc ngủ.
Cảm giác trải chăn đệm nằm dưới đất ngủ so với trên long sàng còn thoải mái hơn, lời này nói ra chắc không có người tin, nhưng tuyệt đối là sự thật.
Bên kia, bị Đại Nhi lạnh nhạt, Mộc Vân Thiên đau lòng rút lui, một mình đau khổ.
Bên kia, bị Đại Nhi lừa gạt, ánh mắt của Cung Bắc Thiếu nhìn Thảo Diệp đầy thú tính.
Bên kia, bị Bách Phi Thần uy hiếp rời khỏi, Triển hồ ly và Ôn Ngọc hai người chậm rãi bước dưới ánh trăng.
Bên kia, bị Bách Phi Thần đuổi đi, Lâm Tiểu Bảo một mình suy tư.
Bên kia, bị Bách Phi Thần thiết kế, Dịch Phong bị trói tay chân núp ở trong một góc tường cùng Dao Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ.
Bên kia, Cung Thành chủ đang trong bữa tiệc vui vẻ hòa thuận.
Bên kia, một người xui xẻo bị nhìn trúng, bước tập tễnh đi trên con đường nhỏ đột nhiên ngã xuống. . . . . .
Cùng một đêm không bình thường, vài người trôi qua cực kỳ an ổn. Không chút nào bị quấy rầy bởi người ở bên ngoài tranh cãi ngất trời.
Chánh đường Thần Binh Thành đầy ấp người, mấy vị võ lâm nhíu chặt mày, hốc mắt thật sâu, có thể nhìn thấy được đêm qua đã xảy ra chuyện làm cho bọn họ khó có thể yên giấc. Cố Hinh Tuyết cũng ở đây, sau khi đại hội thần binh chấm dứt, Cố trang chủ đã vội vã đi khỏi, để Cố Hinh Tuyết ở lại Thần Binh Thành cùng Cung Bắc Thiếu bồi dưỡng tình cảm.
"Các vị, bữa tiệc tối hôm qua vốn đưa tiễn các vị, nhưng không ngờ có tặc nhân dám ở trong Thần Binh Thành của ta gây án, Thần Binh Thành ta phòng thủ không nghiêm tự có trách nhiệm, nhưng Cung mỗ tự tin không ai có thể tránh thoát hộ vệ của Phủ Thành Chủ ta, không tiếng động tiến vào Phủ Thành Chủ giết người hành hung." Cung Tuyệt Thành nói rất rõ ràng, hung thủ đang ở trong đám người.
"Ý của Cung Thành chủ là hung thủ là người trong chúng ta? Trọng Tông chủ là Tông chủ Kiếm Tông, võ công sâu không lường được, người bình thường không thể nào là địch thủ của hắn, hơn nữa đêm qua thăm dò cũng không có phát hiện trên người Trọng Tông chủ có bất kỳ vết thương nào. Cho dù người tới võ công trên Trọng Tông chủ, chỉ sợ muốn không tiếng động tiến vào Phủ Thành Chủ là cũng không thể nào. Trở lại, nói hung thủ ở trong chúng ta, nhưng bây giờ ngay cả nguyên nhân Trọng Tông chủ chết cũng không biết làm thế nào tìm ra hung thủ, bọn ta cũng không thể ở lại chỗ này quá lâu, mỗi người đều phải trở về làm chủ việc lớn việc nhỏ của mình chứ." Một người mặc y phục đen, áo choàng sau lưng thêu ngọn hỏa diễm đỏ rực mở miệng, ở trên giang hồ hắn cũng có tiếng nói.
"Diêm Môn chủ nói không sai, chẳng lẽ chúng ta phải ở lại chỗ này chờ tra rõ nguyên nhân Trọng Tông chủ chết sau đó mới có thể đi sao? !" Một người cũng bắt đầu phụ họa, đây không phải là biến tướng giam lỏng sao.
"Các vị hiểu lầm, Bản Thành Chủ chỉ cảm thấy, Trọng Tông chủ bị xảy ra chuyện ở Thần Binh Thành, bản Thành Chủ có nghĩa vụ phải tra rõ chân tướng trả lại cho Trọng Tông chủ một công đạo, cho Kiếm Tông một công đạo, bản Thành Chủ không có ý làm khó các vị, đêm qua người tiến vào Thần Binh Thành đều có ghi chép cặn kẽ, người trong bữa tiệc không hề đi khỏi nửa bước, Bản Thành Chủ nhớ rõ ràng, tự nhiên sẽ tha các ngươi đi khỏi trước.
Những người trên đường rời khỏi cùng thời gian Trọng Tông chủ xảy ra chuyện, tự nhiên bản Thành Chủ cũng sẽ làm chủ tha các ngươi đi, người không có ở trong bữa tiệc lúc Trọng Tông chủ xảy ra chuyện hơn nữa cũng không đủ chứng cớ chứng minh mình không có mặt, chỉ có thể làm phiền các ngươi ở lại Phủ Thành Chủ trong một thời gian ngắn rồi, sau khi tra rõ sự tình tự nhiên sẽ tha các ngươi đi khỏi, các vị nghĩ như thế nào."
Cung Tuyệt Thành quyết tâm muốn tra ra hung thủ. Cũng phải, đây không chỉ là chuyện Trọng Tông chủ chết đi đơn giản như vậy, dám ở Thần Binh Thành ra tay nghiễm nhiên là không có xem Thần Binh Thành ra gì, đây là khiêu khích trắng trợn. Về tình về lý, về công về tư, hắn cũng nhất định phải tra cho rõ.
"Cung Thành chủ, ta cho rằng những người xưa nay cùng Tông chủ bất hòa cũng cần phải lưu lại, không biết có phải là bọn hắn ở sau lưng hạ độc thủ là hại Tông chủ hay không." Một đệ tử mặc áo xanh Kiếm Tông đề nghị, nhìn dáng dấp ở Kiếm Tông vẫn có tiếng nói nhất định. Không chỉ là hắn, trước mắt tình huống như thế tự nhiên tất cả mọi người sẽ nghi ngờ đến người Đao tông và Kiếm Tông không hợp nhau.
"Người trẻ tuổi chớ có nói xằng nói bậy, mặc dù xưa nay bản Tông chủ cùng Trọng lão nhi không hòa thuận, thế nhưng đều là chuyện phơi bày ở ngoài sáng, bản tông chủ càng thêm khinh thường thủ đoạn trơ trẽn đánh lén sau lưng. Nếu là bản tông chủ làm, tự nhiên sẽ quang minh chánh đại khiêu chiến, mặc kệ sống chết há có thể làm ra chuyện của bọn đạo tặc như vậy!" Tông chủ Đao tông Khấu Bán Hùng cũng nổi giận, hắn luôn luôn làm việc Quang Minh Trác Nhiên bị người nói là hung thủ ám hại Trọng Tông chủ, tự nhiên trong lòng không thoải mái. Trên thế giới này, ai cũng có thể giết Trọng Lâm Viêm, duy chỉ có hắn là không thể. Hiểu hắn một chút là hiểu đạo được lý này.
Lúc còn trẻ, hai Tông chủ của Kiếm Tông và Đao Tông thấy ngứa mắt lẫn nhau, mỗi lần gặp mặt đều đối chọi gay gắt, nhưng lúc đối phương cần gấp trợ giúp không để ý hậu quả vươn tay ra. Đã mấy chục năm mỗi ngày đều như vậy, va va chạm chạm nhưng tình cảm càng đánh càng sâu. Loại tình nghĩa huynh đệ này thật rất khó lý giải.
Khấu Bán Hùng khó chịu trong lòng, mấy ngày trước vẫn cùng hắn đánh một trận, về sau muốn tìm một huynh đệ như vậy hồ đồ tùy tiện đánh nhau với mình sao mà khó khăn! Nếu thê tử và nhi tử của Trọng lão nhi biết được tin tức này nhất định sẽ không chịu nổi.
"Nếu Khấu Tông chủ không thẹn với lương tâm cần gì phải nóng lòng phủi sạch quan hệ." Ánh mắt của đệ tử kia cười lạnh, nhìn về phía Khấu Bán Hùng tràn đầy hận ý.
"Tình nghĩa của lão tử và Trọng lão nhi, loại người như ngươi há có thể nhìn ra hay sao? !
Ta cùng với hắn xông vào Âm Dương sơn, thân thể hắn trúng kịch độc, ta một mình xông xuống xà đầm lấy mật rắn độc trăm năm giải độc cho hắn, quanh người trên dưới tất cả hơn trăm vết thương lớn nhỏ cũng không kêu đau một tiếng;
Cũng như trên Bách Bộ Kiều trong làn mưa tên, hắn vì ta ngăn cản mũi tên kia suýt nữa phế bỏ một cánh tay lại cười nói với ta không có việc gì;
Phụ mẫu ta gặp nạn, bản thân ta bị người ngàn dặm đuổi giết, hắn bỏ qua thê tử mới cưới, giúp ta, cái mạng thiếu chút nữa ném vào sông Hoài Dương!
Ta cùng với hắn vài chục năm nay chạm mặt liền đấu lẫn nhau, ngươi cho rằng ai có thể dễ dàng tha thứ cho tính khí của lão tử như vậy, hôm nay hắn bị người gian làm hại, không cần ngươi nói lão tử cũng muốn lưu lại đem người róc xương lóc thịt.
Năm đó Hùng đao, Lâm kiếm đã thề, tuyệt không sống một mình ở hậu thế tránh cho lão hữu dưới lòng đất tịch mịch, lão tử nghiền nát tên súc sinh kia tự nhiên sẽ đi xuống cùng hắn. Ngươi làm sao xứng đáng trở thành đệ tử của hắn!"
Khấu Bán Hùng vừa nói như thế, tất cả mọi người trầm mặc, uy danh của Hùng đao, Lâm kiếm tự nhiên bọn họ nghe qua, một số lão nhân có lẽ còn nhớ rõ phong thái thời niên thiếu của bọn họ, hơi nhỏ hơn bọn hắn 5, 6 tuổi nhưng không có nhìn thấy diện mạo thật. Bởi vì khi đó bọn họ cũng đã không đi lại trên giang hồ. Ai ngờ hiện nay hai người cũng là người thừa kế Đao tông và Kiếm Tông.