Đế Hậu Tuyệt Mĩ

Chương 14: Chương 14: Bữa cơm khó nuốt




Quân Phong Minh nhìn chằm chằm Diệp Y Lam, nếu ánh mắt có thể làm thủng lỗ trên người thì lúc này trên người Diệp Y Lam hẳn đã có vài lỗ rồi.

Diệp Y Lam bị nhìn có chút không thoải mái, nhìn cái gì chứ, cái tên ngựa đực này, còn nhìn nữa lão nương sẽ nhịn không khoét mắt ngươi quăng cho chó ăn ngay bây giờ tin không.

Thái hậu tinh quái nhìn Quân Phong Minh lại nhìn ánh mắt cực kì lạnh nhạt của Diệp Y Lam thì ánh mắt trở nên lấp lánh đầy sao.

Thái hậu nhìn qua tần ma ma bên góc, ánh mắt liếc về bàn cờ trên bàn.

Tần ma ma đi theo thái hậu nhiều năm như vậy, lập tức hiểu ý của chủ tử.

Tần ma ma kéo léo nhìn qua bàn cờ, kinh hô nói:

” Đây chẳng phải bàn cờ hôm trước thái hậu cùng hoàng thượng đánh sao, đây vốn là thế cờ không thể đi tiếp, không nghĩ tới hoàng hậu nương nương lại có thể khiến nó là cờ hoà.”

Quân Phong Minh đôi mắt loé lên thâm ý nhìn bàn cờ, nước cờ không xảo quyệt nhưng quyết tuyệt, mỗi một lần hạ cờ đều có ý nghĩa riêng.

Không nghĩ đến hoàng hậu nổi tiếng cái gì cũng không biết, về thiên phú chơi cờ lại giỏi như vậy.

Có chút ý tứ.

Quân Phong Minh thì thong thả rồi nhưng Diệp Y Lam tay chân lạnh ngắt, hiện tại nàng không hiểu ý của thái hậu nữa thì nàng chính là ngu xuẩn không chỗ nào chê được, nàng thầm hận không thể độn thổ ngay bây giờ.

Thái hậu thấy ánh mắt Quân Phong Minh vẫn giống như một khối băng tuý ý liếc nhìn bàn cờ xong nhanh chóng không thèm để ý tới lập tức bà cảm thấy thất vọng.

” Được rồi, Phong Nhi và Lam Nhi hai con liền ở lại dùng cơm trưa với ai gia đi.”

Diệp Y Lam không thể từ trối chỉ mong ngựa đực hoàng đế nhanh chóng từ chối đi.

( Tiểu Nhã: Em nói này, chị đừng có 1 chữ ngựa đực, hai chữ ngựa đực được không, chị là Trạch nữ thì anh ấy cũng là Trạch nam đó./ DYL: Thật ra thì người như khối băng như hắn đúng là không trông mong gì/ Tiểu Nhã : Nghẹn...)

Đáng tiếc, dường như Quân Phong Minh căn ban không hề nghe lời cầu nguyện của nàng, hắn rất bình tĩnh nhận lời thái hậu.

” Nhi thần cũng đã lâu không dùng bữa cùng mẫu hậu, hiện tại công vụ cũng không vội, liền cùng mẫu hậu dùng bữa đi.”

Diệp Y Lam quẫn, ta quẫn, ngươi thật không biết tốt xấu, vì cái gì không nhận lời chứ.

Quân Phong Minh, ngươi nhớ kỹ cho lão nương.

Nụ cười bên khoé môi của Diệp Y Lam cực kì ' ôn nhu' khiến cho Quân Phong Minh lạnh có sống lưng.

Có chút ý tứ.

Quân Phong Minh đáy mắt loé lên chút ý vị thâm trường liếc nhìn Diệp Y Lam một chút.

Thái hậu lại một chút cũng không cảm thấy nụ cười của Diệp Y Lam rất quái dị, bà thân mật kéo tay nàng ngồi xuống bàn ăn.

” Ai gia thấy con càng ngày càng gầy, vì thế cho ngự thiện phòng chuẩn bị vài món ăn con thích.” Thái hậu sót xa nhìn Diệp Y Lam, nàng đã 16 tuổi rồi lại gầy như vậy, một cơn gió cũng có thể thổi bay nàng.

Không được bà nhất định sẽ bồi bổ tốt nha đầu này.

Quân Phong Minh cũng nhịn không được đánh giá Diệp Y Lam, mày kiếm hơi nhíu lại.

Quả thật rất gầy, nữ nhân của hắn sao lại gầy như vậy.

Diệp Y Lam cong môi, ra vẽ giận dỗi nói :

” Mẫu hậu đây là chê Lam Nhi không đẹp sao.”

” Đúng vậy, nên con phải ăn nhiều một chút, gầy thành cái dạng gì rồi.”

Thức ăn đúng dịp đưa lên, thái hậu lập tức quăng con trai bảo bối một xó vô cùng vui vẻ gắp thức ăn cho Diệp Y Lam.

Diệp Y Lam hốc mắt có chút đỏ, trong lòng một cổ ấm áp chạy qua.

Trong cung này chỉ sợ có mình thái hậu đối với nàng thật tốt thôi.

Bậc đế vương không thể tin.

Nữ nhân hậu cung cũng rất đáng sợ.

Vậy hiện tại đối với nàng thật tâm với nàng chỉ có thái hậu.

Lúc trước trong kịch tình chỉ biết hoàng đế với thái hậu vốn tình mẫu tử rất tốt.

Khi nữ chính xuất hiện, thái hậu không đồng ý nàng ta lên ngôi hậu mà bị nữ chính hạ sát.

Ai, thái hậu vì mẫu hậu tốt với Lam Nhi nên Lam Nhi hứa dù có chết, Lam Nhi cũng sẽ bảo vệ mẫu hậu.

Lại nghĩ đến tên hoàng đế bên cạnh, một cổ tức giận từ đâu xông đến.

Ngựa đực khốn kiếp, nhìn ngươi như vậy lão nương cực kì chán ghét ngươi.

Nàng hung hăng cắn miếng thịt do thái hậu gắp, cứ nghĩ đến đó là Quân Phong Minh mà hả giận.

Lão nương cắn chết ngươi, lão nương cắn này, cắn chết ngươi này.

Sau một hồi đại chiến Diệp Y Lam rốt cuộc cũng hả giận mỉm cười.

Chỉ là nàng thấy không khí xung quanh có chút không ổn.

Nàng nhìn thái hậu đũa dừng trên không trung tập trung nhìn nàng, như muốn biết bao lâu rồi nàng không ăn cơm.

Càng nghĩ lòng thái hậu vàng xót xa hơn.

Trái lại Quân Phong Minh là bị ngẩn người, mắt hắn dáng chặt lên đôi môi nhỏ của Diệp Y Lam đang hung hăng cắn thức ăn của nàng.

Hắn nổi cảm xúc lạ thường.

” A, xin lỗi, tướng ăn của con có hơi không tốt.” Diệp Y Lam xoa đầu cười hề hề vô tư nói.

” Không sao, rất đẹp ...” Quân Phong Minh lời vừa nói ra, liền hối hận.

Thái hậu khó tin nhìn hắn, Diệp Y Lam trực tiếp ngốc lăng.

Tản băng vừa rồi khen nàng.

Nàng tuyệt đối điên rồi, hay hắn lại lên cơn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.