Sau khi tra được hung thủ, Diệp Y Lam đã sắp xếp cho hình bộ bắt gặp Hinh Mộ Dương.
Vì Hinh Mộ Dương là thế tử của quốc phủ, thân phận có hơi đặc biệt nên dù có bắt được cũng chỉ có thể lặng lẽ xử lý ổn thỏa.
Những thiếu nữ mất tích đều không có gì xảy ra, chỉ mất một chút máu, hoặc đã tự vẫn, những người còn lại thì ăn ngon mặc đẹp.
Về phần Hinh Mộ Dương bắt cóc những thiếu nữ ấy cũng không làm khó ai.
Nói ra thật chê cười, hắn vì sao bắt những thiếu nữ không được sủng ái chứ?
Thật ra, hắn biết những thiếu nữ ấy sau này chưa chắc đã có hạnh phúc, nhưng những thiếu nữ ấy người nào cũng có tài hoa chẳng thua kém đấng nam nhân.
Hinh Mộ Dương đây chỉ là mượn họ một chút để đào tạo họ thành những thiếu nữ có khả năng bảo vệ chính mình mà thôi.
Hinh Mộ Dương a Hinh Mộ Dương, cái lý do của ngươi làm ta xuýt chút nuốt không nổi.
Đinh Hương thấy mặt của chủ tử mình càng ngày càng đen khi nghe xong lý do thì không khỏi âm thầm cười trộm, Hinh Mộ Dương tiểu thế tử, người bắt đi vài thiếu nữ hại chủ tử nhà ta ngày đêm ăn không ngon mà chỉ có thể đưa ra cái lý do đơn giản như vậy.
Hinh Mộ Dương a~ tiểu thế tử chuẩn bị lăng trì đi.
” Chủ tử, mấy ngày nay người không bước ra khỏi cửa viện rồi, người có muốn đi dạo ở đâu đó không.” Đinh Hương cật lực nén cười lên tiếng hỏi Diệp Y Lam.
Diệp Y Lam ngẩn ra sau đó mặt máy u ám nhìn Đinh Hương:
” Em muốn cười liền cười đi, không cần nín cười kẻo nghẹn họng bây giờ.”
” Nào dám, em sao dám cười. “ Đinh Hương mím môi, mắt rũ xuống không dám tiếp tục nhìn Diệp Y Lam, nàng ta sợ nhìn nàng thêm chút nữa sẽ không phân biết trên dưới mà bật cười mất.
Diệp Y Lam phồng má tức giận đứng dậy đi ra khỏi lãnh viện.
Đều tại cái mụ tác giả chết tiệt nào đó, viết quá thần thành hại nàng bị chê cười, thật tức chết nàng mà.
Đinh Hương lập tức chạy theo.
Tổ tông của ta ơi, người đừng đáng yêu như vậy được không, nhìn người như thế này thật khiến cho người ta muốn chà đạp mà.
Diệp Y Lam chân chính là một kẻ mù đường cũng may có Đinh Hương.
Cả hai một trước một sau đi con đường ít người đi nhất trong cung.
Diệp Y Lam là ngại có người tìm mình gây phiền toái, nghĩ xem nàng là một người lười động não.
Chỉ là người tính không bằng trời tính.
Khi Diệp Y Lam đang thưởng thức cảnh đẹp của hoàng cung thì một dáng người quần áo sắc sỡ, khuôn mặt trang điểm chẳng khác nào các tú bà thanh lâu.
Nàng ta đang mũi hướng lên trời, bộ dạng điêu ngoa đi đến trước mặt nàng, giọng nói ba phần cay nghiệt, bốn phần khó nghe.
” Ai đây Tiểu Thúy.”
” Huệ phi Nương nương đây chính HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CỦA CHÚNG TA. “ nha đầu Tiểu Thúy mũi cũng sắp hướng thẳng lên trời.
Diệp Y Lam ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng mà trong lòng nàng đang khinh bỉ một phen, hoàng đế hóa ra lại thích nữ tử giống tú bà thanh lâu.
Huệ phi, Diệp Y Lam biết nàng ta, đó chẳng phải là vật hy sinh đầu tiên chết trong cung này - Tiêu Huân Nhi sao, nàng ta có phụ thân chức quan Công bộ - thượng thư.
Tính tình nàng ta trước nay hóng hách ngang tàn, thủ đoạn mặc dù không đủ che mắt người đời nhưng ra tay tàn ác, ngay cả một đứa nhỏ mấy tháng tuổi cũng có thể ra tay, thực không có nhân tính.
Huệ phi hứ lạnh nhìn Diệp Y Lam, đôi mắt nàng ta rõ ràng là một sự ghen tị, cay nghiệt nhìn về phía Diệp Y Lam.
” A, hóa ra là hoàng hậu, mới có 1 tháng mà hoàng hậu đã khiến ta nhận không ra rồi. “
” Vậy sao...” Khóe môi Diệp Y Lam hiện lên nụ cười kì dị: “ Ta đây còn tưởng Huệ Phi nương nương đã nhận ra ta mà vẫn không chịu hành lễ ấy chứ.”
” Hành lễ, Diệp Y Lam ngươi đừng tưởng ngươi là hoàng hậu thì ta phải cuối đầu, bất quá ngươi cũng chỉ là một nữ nhân vô tài vô đức mà thôi. “ Huệ phi cay nghiệt nói.
Đinh Hương phía sau nghe như vậy thì cười lạnh, muốn qua miệng lưỡi của chủ tử nhà nàng thì phải học thêm mười năm nữa đi.
Diệp Y lam cười khẻ, đôi mắt ánh lên ánh sáng lạ lùng: “ Phải không, ý ngươi là ta chỉ là một hoàng hậu không địa vị sao?”
” Phải ....”
” Vậy ý ngươi, phụ thân thừa tướng của ta cũng không bằng chức quan của phụ thân ngươi.”
” Hừ, phụ thân ta không bằng phụ thân ta, nhưng ít nhất thì ta là nữ nhi phụ thân ta yêu thương nhất không như ngươi.”
” Thế ngươi đây là nói chiếu chỉ ban hôn của thái hậu chỉ để làm cảnh sao?” Diệp Y Lam không nhanh không chậm nói.
Huê phi vẫn chưa thấy mình nói sai chỗ nào vẫn tiếp tục kiêu ngạo.
” Thái hậu thì sao, chức vị hoàng hậu của ngươi sẽ nhanh chóng thuộc về ta.”
Diệp Y Lam cười khanh khách nhìn Huệ phi.
” Huệ phi, ngươi đây là nói thái hậu trong cung này lời nói không có trọng lượng sao “
Thanh âm của nàng vốn không lớn nhưng lực sát thương của nó vô cùng lớn, hiện tại Huệ Phi vẫn còn chưa ý thức được mình nói sai thì một cười nhẹ nhàng như rót vào lòng người vang lên.
” Huệ phi là đang bất mãn với quyết định của ai gia sao?”