“ Tại hạ họ Diệp tên một chữ Khuynh.” Diệp Y Lam nâng ly trà từ từ uống, kì lạ là động tác tao nhã nhưng thật ra chẳng ai biết, nàng hiện tại hận không thể một hơi uống hết ly trà.
” Quỷ Y, nghe danh không bằng gặp mặt, hạnh ngộ.”
Diệp Y Lam nhìn gương mặt tầm thường của nam nhân trước mặt thì không khỏi ca thán, thuật dịch dung thật đáng sợ, nàng nhìn mãi cũng không thấy gì khác thường.
Quỷ Y cười nhạt:
” Tại hạ Vô tên một chữ Ngân, với danh quỷ y chỉ là gian hồ đồng đạo tặng tên mà thôi.”
Y nhìn Diệp Y Lam một lúc lâu mới lên tiếng:
” Chẳng hay Diệp Khuynh huynh tìm ta có việc gì?”
” Cứu người...” Diệp Y Lam tuỳ tiện nói, thật ra quỷ y không cứu nàng cũng có cách cứu người, chỉ là cái cần người giữ bí mật thì phải giữ bí mật.
Trước lúc lão già kia chết, nàng không cần lộ ra quá nhiều tài năng.
Vô Ngân nhìn bộ dáng của Diệp Y Lam thì nhíu mày, suy tư cái gì đó sau đó gật gật đầu:
” Vạn lượng hoàng kim, ta sẽ cứu.”
” Được...”
Diệp Y Lam sản khoái đồng ý, vạn lượng hoàng kim đối với hoàng cung thì nhằm nhò gì, bọn họ nhiều tiền như vậy cơ mà.
Vô Ngân đột nhiên nở nụ cười nhìn bộ dáng tuỳ ý của Diệp Y Lam có chút động tâm, không phải yêu thích mà là cảm giác có một người bạn hữu rất không tệ, y đang tính nói gì đó thì Đinh Hương cắt ngang lời y.
” Chủ tử....”
Diệp Y Lam nhìn qua Đinh Hương lại nhìn dưới đài, bên dưới một tiếng ồn áo quen thuộc vang lên.
” Ha ha, nghe nói hôm nay Du Tiên cô nương đến, bổn công tử đến góp vui cùng Phượng Hoa Lầu.”
Bên dưới một nam nhân không tính là mỹ, nhưng bộ dáng đáng khinh, miệng cười lớn cả người toát ra vẽ ta là đại gia, hắn ta chắc chắn chính là Diệp Lâm Lang, đại công tử, trưởng tử của Diệp Vân Phong.
Đuôi mày Diệp Y Lam nhướng lên, không sai, hắn hôm nay quả nhiên đến.
Diệp Lâm Lang một bộ dáng cợt nhã, đáy mắt bất động thanh sắc lướt xung quanh một vòng sau đó nghĩ nghĩ cái gì đó:
” Hôm nay ta ngồi tại đại sảnh đi....”
Xuân nương phúc thân hạ mình:
” Như Diệp đại công tử mong muốn...”
Sau đó phất tay ra lệnh người chuẩn bị bàn.
Đinh Hương khinh thường liếc nhìn Diệp Lâm Lang sau đó lại hướng trên đài nhìn nhìn một chút.
Chỉ thấy xuân nương bước lên trên đài phúc thân chào mọi người.
” Các vị công tử, các vị đại hiệp, đa tạ các vị hôm nay đến góp vui. Hôm nay Du Tiên cô nương vừa đi du ngoạn về, trùng hợp muốn gửi tặng các vị vài khúc nhạc...”
Lời Xuân nương vừa dứt, trên đài cao liền thấy một bạch y từ trên trời bay xuống, kèm theo những cánh hoa huyền bí.
Chỉ thấy nữ chủ Du Mộng Nhi thanh thoát như tiên nữ hạ phàm, gương mặt xinh đẹp dưới lớp khăn che mặt tạo nên sự tò mò đối với người nhìn.
Diệp Y Lam cảm khán, quả nhiên là mĩ nữ a~
Nữ chủ hoàn mĩ như vậy nam nhân nào không động tâm được đây?
Nàng liếc nhìn Vô Ngân đang thưởng thức trà, dường như đối với y, nữ tử dưới lầu có xinh đẹp thế nào cũng không khích thích sự tò mò của y.
Diệp Y Lam câu môi, hảo cảm đối với y cũng tăng thêm hai phần.
Du Mộng Nhi vừa xuất hiện dẫn đến mọi người vốn náo loạn lại im thin thít.
Nàng ta nhẹ nhàng cười: “ Cảm ơn các vị đã ưu ái Du Tiên mà đến đây...hôm nay Du Tiên sẽ vì các vị đàn vài khúc xem như tạ lễ vậy.”
Thanh âm trong vắt vang lên, mang theo một sức quyến rũ kinh người.
Vốn mọi người chuẩn bị hồi thần nghe thấy tiếng nói của Du Mộng Nhi lại tiếp tục thất thần.
Du Mộng Nhi nhẹ nhàng đến bên cây đàn tranh nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt cầm, tạo nên những âm thanh mê hoặc lòng người.
Diệp Y Lam gật gật đầu:
” Tiếng đàn quả nhiên đạt đến cảnh giới rất cao... Chỉ tiếc tâm quá nhiều lệ khí... “
Diệp Y Lam nói một nữa liền ngậm miệng, cảnh giới này vẫn không thể so sánh với mẹ nàng nhưng tiếng đàn rất hay nếu không có lệ khí....
” Chưa đạt, lúc đàn mà để tâm trạng hận thù xen lẫn vào trong chứng tỏ người này chưa hiểu hết về đàn, mà chỉ lấy đàn làm công cụ thực hiện mục đích của riêng mình...” Vô Ngân cười nhạt không để tiếng đàn vào tai.
Đinh Hương lập tức hướng hai mắt lấp lánh nhìn Vô Ngân, nãy giờ nàng mới thấy câu này hay nhất, thuận tiện thấy quỷ y thuận mắt hơn một chút.
Tiếng đàn không bằng một nữa của Ngân Hồ nhà nàng.
Hừ chủ nhân, người nhìn người không sai, lần này mắt nhìn lại có vấn đề rồi.
Diệp Y Lam mà biết ý nghĩ của nha đầu nhà mình thì chắc tức chết mất thôi.
Không phải nàng nhìn người sai mà là ân...
Biện hộ cho mình chính là tác giả viết nữ chính quá thuyết phụ, cộng thêm hào quang nữ chủ cùng bàn tay vàng của tác giả hẳn là người không sai.
Ai lại biết người so với tưởng tượng của nàng khác xa như vậy.
Cái gì mà tiếng đàn đẹp như tranh, tất cả đều lừa người.