Diệp Y Lam nằm trên nhuyễn tháp nhìn bầu trời buồn bực nữa ngày sau đó nghĩ đến cái gì đó.
Đôi mắt nàng loé lên sự tinh ranh, chạy lại bàn lấy cây bút viết lên tờ giấy sau đó đưa cho Đinh Hương.
” Đinh Hương, lập tức chuẩn bị mấy thứ này, ta cần mở tiệc để chờ Ngân Hồ thắng trận trở về.”
Đinh Hương cầm tờ giấy cẩn thận gấp lại bỏ trong ngực sau đó lui ra.
------
Ngự thư phòng.
Quân Phong Minh một thân cẩm bào màu vàng ngồi trong điện phê duyệt tấu chương.
Một ám vệ từ đâu xuất hiện, toàn thân hắc bào cung kính nói: “ Chủ tử, hoàng hậu nương nương đưa một tờ giấy bảo ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn.”
Quân Phong Minh cả mắt cũng không nhìn, chỉ chăm chú nhìn vào tấu chương, môi mỏng phun ra một câu: “ Còn mấy người.”
” Chủ tử còn 3 người....” Hắc y nghĩ mãi mới hiểu câu hỏi có nghĩa gì.
Quân Phong Minh lần này dừng hoạt động nhíu mày nhìn hắc y nhân: “ Dạ, còn 3 người sao? Người kia võ công rất cao.”
Dạ xấu hổ cuối đầu: “ Chủ tử, người kia không biết khinh công, trèo tường còn không xong. Là một tiểu nữ nhi tay chói gà không chặt.”
” .... “ Quân Phong Minh mắt lạnh nhìn chằm chằm Dạ cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Dạ nếu y không đưa ra câu giải thích hợp lý hắn.
” Thủ đoạn giết người một chiêu đoạt mạng, không quá một khắc ngay cả sương cốt cũng không còn. Thuộc hạ đã thử điều tra, không phải nội lực không phải độc dược, chết rất không minh bạch.” Dạ như nhớ đến tình cảnh lúc đó mà lạnh sống lưng.
Không có nội lực, không có độc dược nhưng sương cốt cũng không còn.
Quân Phong Minh im lặng mía môi, sau đó phất tay bảo Dạ lui ra.
Dạ theo hắn 13 năm, hắn biết y mắt rất tinh, chỉ cần nhìn qua liền đoán được thủ đoạn, nay cả Dạ cũng không nhìn ra, nha đầu Diệp Y Lam kia chỉ sợ võ công đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng thủ đoạn như vậy.
Nàng, đang hấp dẫn sự chú ý của hắn, khoé môi Quân Phong Minh nhết lên nụ cười khó có mà ngay cả hắn cũng không thể đoán được.
” Thường Đức. “
Đức công công nghe tiếng gọi mình lập tức tiền vào:
” Hoàng thượng có việc gì sai khiến.”
Quân Phong Minh nhìn thoáng qua Đức công công sau đó hạ giọng nói : “ Tối nay bảo ngự thiện phòng không cần chuẩn bị bửa tối, tối nay trẫm đến Lam Yểm cung dùng bữa.”
” Là, nô tài cáo lui.” Đức công công có chút sửng sốt sau đó nở nụ cười vui vẻ.
Hoàng thượng ngài là đang thay đổi.
-----
Lam Yểm Cung.
Diệp Y Lam nằm trên nhuyễn tháp đã được kiêng từ trong phòng ra ngoài trời, nàng vô cùng lười biến nhìn mặt trời mọc.
” Đinh Hương, đã giờ nào rồi.”
Đinh Hương nhìn về phía chân trời lại nhìn phía thực phẩm tươi sống đã qua sử lý sạch sẽ nằm trên khay mới hài lòng bẩm báo.
” Chủ tử, là giờ thân rồi.”
Diệp Y Lam khoé miệng nâng lên ý cười, bắt đầu đừng dậy chỉnh lại trang phục sau đó nhìn một nha đầu một thân hồng y đã xong việc đang nhàn nhạ bước tới.
” Nhanh như vậy đã giải quyết êm đẹp, quả không hổ là thiên hạ đệ nhất sát - Ngân Tuý Linh.” Đinh Hương không cam lòng nói, nàng ta thật sự không hiểu nha đầu này một chút võ công học cũng không xong nhưng mà giết người cả nháy mắt đều không có, thủ pháp ác độc nhanh gọn đặc biệt là chưa từng không xử lý gọn gàng, châm chọc thì châm chọc nhưng bọn nàng sẽ không đối nghịch nhau phá hỏng chính sự của chủ nhân.
Ngân Hồ nghe vậy thì dựng đứng lông mày:“ Mấy tiểu chuột đó được tính là gì.”
Ghê tởm mới gặp nhau đã châm chọc nàng, hừ, cái gì mà đệ nhất lừa gạt sao không đổi thành đệ nhất thù dai đi, không đúng đệ nhất thù dai phải để cho Lục Tiểu Thanh, còn Đinh Hương chính là đệ nhất xoi mói.
Diệp Y Lam dở khóc dở người cải nhau liền day day chán, triệu Ngân Hồ về đúng là sai lầm, nha đầu này với Đinh Hương căn bản là oan gia, không phải Ngân Hồ cùng Hồng Ngạn mặt lạnh như quan tài mới hợp nhau còn lại với cả bốn người đều là chọc phá.
” Được rồi, được rồi đừng ồn nữa, chúng ta mở tiệc ăn mừng nào.”
Diệp Y Lam nhìn trời sau đó nhanh chóng giải vây, cầm một xuyên que sâu một chuỗi thịt lại, quyét chút gia vị bỏ lên bếp bắt đầu nướng.
Ngân Hồ cùng Đinh Hương vui mừng xâu thịt lại, học bộ dáng của nàng, ra vẽ lão luyện nướng thịt, nhưng kết quả là cháy đen một vùng.
” Uy, xem hai muội kìa, nướng thịt không phải như vậy. Nhìn kĩ tay ta nè.”
Diệp Y Lam còn ra vẽ bậc thầy hơn, một lần đặt tên vĩ nướng năm sâu thịt, nhanh gọn dùng nội lực chỉnh độ lửa.
Đinh Hương cùng Ngân Hồ mắt lấp lành nhìn sâu thịt của Diệp Y Lam lại bất mãn nhìn sâu thịt của mình.
Cả hai cùng hùng hỗ trừng nhau sau đó chăm chỉ tỉ mĩ nướng thịt.
” Mùi gì thơm vậy.” Một tiếng khàn khàn vang lên tiếp theo Quân Phong Minh xuất hiện với cẩm bào màu dạ.
Ngân Hồ và Đinh Hương lập tức tái mặt.
--- ----
Tác giả : Ca có thể lựa đúng giờ để xuất hiện không? Cứ đợi người ta chuẩn bị ăn liền xuất hiện là thế nào.
Quân Gia: hử, ta tưởng muội chủ mưu, ta chỉ diễn theo kịch bản.
Ngân Hồ * lườm*
Tác giả * ngượn ngùng cuối đầu* người ta không cố ý mà.