Diệp Y Lam nằm trên chiếc giường, mi mắt nhíu chặt, lúc ở lãnh viện không ai đến thăm, hiện tại thì một đám phiền toái đưa tới cửa.
Mẹ nó, có im cho lão nương ngủ không.
Trách là thính giác của nàng quá nhạy bén, ai, ở chính sảnh tới phòng ngủ phải mất một đoạn dài mà nàng tuyệt không ngủ được.
Diệp Y Lam từ trên giường ngồi dậy, gương mặt âm u, nàng muốn quay về lãnh cung ngay bây giờ.
” Tiểu Thanh, giúp ta thay đồ.” tầm mắt Diệp Y Lam không có gì cả, nhưng trong lòng đang mắng tên hoàng đế nào đó, ngựa đực, thê thiếp cũng nhiều như vậy.
Giờ nàng thật sự hiểu nổi khổ tâm của nữ chính rồi.
Nhiều như vậy suốt ngày làm phiến, không giải quyết mấy người chỉ sợ nàng muốn ngủ thêm cũng không được.
” Chủ nhân, người dạo gần đây giấc ngủ không tốt, hay là ngủ thêm chút nữa đi.”
Lục Tiểu Thanh thấy sắc mặt của Diệp Y Lam thì bỗng chốc lại lo lắng, tiểu thư mấy ngày trước vì vụ thiếu nữ mất tích mà sắc mặt nhợt nhạt.
Đám nữ nhân kia sớm không đến muộn không đến lại nhân lúc chủ nhân không khỏe nhất đến làm phiền.
Nàng ta đột nhiên dâng lên một cảm xúc rất muốn giết chết đám người đó.
”Bỏ đi, ồn áo như vậy, muốn ngủ thêm một chút cũng không được.”
Diệp Y Lam buồn bực nói.
” Vâng.”
Lục Tiểu Thanh nhanh chóng thay y phục cho Diệp Y Lam. Nàng ta chọn một bộ đồ màu tím nhạt, lụa tơ mấy ngày trước Diệp Hoa Phường gửi đến, trang sức vẫn đơn giản như trước.
-----
Trong sảnh chính có tất cả 6 nữ nhân, đều oanh oanh yến yến, đều mĩ mạo hơn người, phục sức xa hoa.
Ngồi đấu là Lục Quý Tần, tiếp theo là An Chiêu Nghi, số còn lại hẳn là mỹ nhân được phong trong buổi tuyển chọn tú nữ.
Bọn họ thấy Diệp Y Lam đều có chung một thái độ khinh khỉnh, hầu như không coi nàng ra gì, trong đáy mắt của bọn họ còn có sự khinh thường, ghen tị, chán ghét....
Diệp Y Lam một thân y phục tím nhạt, phục sức đơn giản, không có những son phấn dung tục, nhưng gương mặt sinh đẹp khiến người ta nhìn mãi không nhàn.
Mỗi một cái dơ tay nhất chân đều có khí chất tao nhã đến đáng sợ.
Nàng thong thả ngồi xuống ghế, híp mắt nhìn một đám nữ nhân nhàm chán cả ngày chỉ biết tính kế kia.
” An chiêu nghi cùng Lục quý tần không biết hôm nay đến chỗ đơn sơ này của bổn cung là vì mục đích gì.”
Giọng nói của nàng nghe không ra một chút vui buồn, từng chữ từ tốn đều đều không nghe ra bất mãn.
Lục quý tần im lặng một lúc lâu sau đó khinh thường, châm chọc, hoàn toàn không thèm để ý đến câu hỏi của Diệp Y Lam:
” Thật không nghĩ đến, đạo đãi khách của Lam Yểm cung tệ như vậy, một chút trà cũng không có, thực một chút lễ nghi cũng không có.”
Chúng mĩ nữ xung quanh gật đầu đồng ý, sau đó đắc ý khi người gặp họa.
” À....” Diệp Y Lam ngân dài một âm. “ Lễ nghi?”
” Đinh Hương lấy cho bổn cung một tách trà. “ Diệp Y Lam nhấn mạnh chữ lấy một tách trà.
Chúng mĩ nữ xung quanh nhíu mày khó hiểu nhìn Diệp Y Lam.
Chỉ thấy nàng tao nhã nhận ly trà, từ tốn uống, hoàn toàn không thèm nhìn đến bọn họ chỉ một chút.
” Diệp Y Lam, ngươi đừng có mà quá đáng.” An Chiêu Nghi tức giận, cay nghiệt nói.
” Ai, xem đầu óc ta thật sự lú lẫn rồi. “ Diệp Y Lam đưa tay xoa huyệt thái dương bộ dáng lười biến đột nhiên biến thành lạnh lùng.
Nghe câu nói của Diệp Y Lam, An chiêu nghi vẫn chưa thấy gì khác thường, còn đang tự đắt thì một âm thanh lạnh lùng vang lên khiến mọi người mặt không lấy một giọt huyết sắc.
” Các ngươi đây cũng nói đến lễ nghi với bổn cung sao? Một an chiêu nghi, một Lục quý tần, một đám mỹ nhân do hoang thượng ban chức, gặp bổn cung đều không hành lễ, các ngươi còn ở đây nói đến đạo đãi khách với bổn cung...”
Tiếng của Diệp Y Lam không lớn nhưng đủ làm cho mọi người trong sảnh chính phải lạnh run.
” Còn có, các ngươi đây là dạy bổn cung cách làm người sao? bản cung chỉ là người kinh ta một thước ta kính người một trượng, một chút lễ nghi các ngươi còn không biết mà đòi dạy khôn bản cung sao?”
Chúng nữ nhân phía dưới đều tái ngắt mặt.
” Lục quý tần, An chiêu nghi, các vị mĩ nhân, lúc các người vào cung chưa học lễ nghi sao? “
Chúng nữ nhân phía dưới đều âm thầm cuối đầu, bàn tay trong ngấu áo đang ra sức vó khăn tay.
Thấy bọn họ không hé răng Diệp Y Lam đột nhiên thả ly trà trong tay xuống.
” Xoảng “ một tiếng vang trong khí khiên mọi người trong sảnh đều run rẩy.
Đinh Hương thì đắc ý, thấy chưa chủ nhân là tuyệt nhất, xem còn ai khi dễ chủ nhân của ta, ta liền bóp chết kẻ đó.
” Tất cả các ngươi về tự học lại lễ nghi đi, nếu không học được bổn cung sẽ trình lên thái hậu tìm người dạy lễ nghi cho các ngươi.”
Ngừng lại một chút nàng phun ra thêm một câu.
” Về đi. Bổn cung mệt mỏi không có thời gian cùng các ngươi chơi đùa.”
Nói rồi Diệp Y Lam đứng dậy, lạnh lùng bước ra khỏi sảnh.
Mẹ nó, đánh đòn phủ đầu với lão nương, đợi về tu luyện thêm mười kiếp nữa đi, chút thủ đoạn đó mà cũng đòi đấu với ta.