Chử Chỉ Linh dừng bước đứng ở cửa, quay đầu lại, thần sắc nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Lam Tiệp dư.
Người sau lưng bị sự tàn nhẫn của nàng làm cho kinh sợ, đáy mắt hiện lên một vệt bối rối, nhưng vẫn chống đỡ thần thái kia nhìn Chử Chỉ Linh, dù sao nàng ta cũng không có nói sai gì cả.
Chử Chỉ Linh nhìn nàng ta một lát, không nói gì, quay người trực tiếp ra khỏi phòng rời Lãnh Cung, Lam Tiệp dư nhìn làn váy nàng biến mất bên cạnh khung cửa, tay nắm y phục cung nữ nhẹ buông, chân nhũn xuống.
Vừa mới một khắc kia, nàng có phải muốn giết mình để diệt khẩu không...
Về tới Phượng Dương Cung, từ tư thế ngồi của Chử Chỉ Linh thấy được rằng nàng đang hơi nóng vội, lời của Lam Tiệp dư ảnh hưởng tới nàng, nàng hoài nghi Thi gia, hoài nghi án tử của cha có liên quan tới Thi Thừa tướng, nhưng nghe được những lời như vậy từ miệng Lam Tiệp dư, vẫn làm cho Chử Chỉ Linh kinh ngạc vô cùng.
Lam Tiệp dư biết, như vậy Lam gia có phải cũng biết gì đó không.
Đang nghĩ, Ngọc Nhân tiến đến, “Nương nương, công công của Cung Nữ Tư dẫn người tới.”
Chử Chỉ Linh khoát tay, Ngọc Lộ đỡ nàng, đi ra bên ngoài, có ba công công và bốn chủ sự ma ma của Cung Nữ Tư, mang theo ba mươi mấy cung nữ đợi ở đó.
Hà công công tiến lên, cung kính nói, “Nương nương, Hoàng thượng lệnh cho tiểu nhân dẫn người đến cho ngài chọn.”
Chử Chỉ Linh nhìn qua một chút, những cung nữ này đều cúi đầu, nàng đi xuống bậc thang, Chử Chỉ Linh phát hiện một người quen thuộc tại hàng thứ ba bên trái, tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi đứng giữa đám người mười lăm mười sáu tuổi, hiện lên vẻ vô cùng thấp bé, chủ sự ma ma bên cạnh thấy nàng chú ý hồi lâu, đi tới dẫn Thụy Châu ra ngoài.
Hoàng thượng sớm đã phái người đưa một phần những cung nữ này tới, trải qua một lần thua thiệt, họ sẽ trở nên vô cùng cẩn thận, cung nữ mới vào so với người vốn ở trong cung tới sạch sẽ hơn, nhưng cũng có thể là người bên ngoài đưa vào.
Đi hết một vòng, ánh mắt Chử Chỉ Linh rơi trên người một cung nữ đứng giữa hàng sau, bộ dáng cung nữ đó đoan chính, vẻ mặt trầm ổn, so với một đám người kia thì thành thục hơn nhiều.
Chủ sự ma ma hiểu ý dẫn người đó ra, Chử Chỉ Linh đi một vòng nữa tuyển thêm bốn cung nữ, chờ đến khi tất cả đều lui xuống, Quế công công bên kia lại dẫn theo mấy cung nữ cùng ma ma tới, cung nhân trong Phượng Dương Cung hoàn toàn bị đổi lại một lần.
Người trong cung Hoàng hậu hoàn toàn thay đổi, trong Hoàng cung lớn như vậy chuyện này đương nhiên dẫn tới sự chú ý, những người bị đổi kia, một phần bị giáng chức, một phần trực tiếp bị đuổi ra khỏi cung.
Đến buổi trưa, Ngọc Nhân tới bẩm báo, Lam Tiệp dư trong Lãnh Cung đã thay y phục cung nữ lặng lẽ ra ngoài, Chử Chỉ Linh gật đầu, người ngoài cung tiếp ứng nàng ta là do Hoàng thượng an bài, nàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Nhân, “Bản cung nhớ là ngươi còn có một đệ đệ, vẫn còn là đồng sinh(*).”
(*) Đồng sinh: Học trò nhỏ (Thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài là Đồng sinh)
Ngọc Nhân giật mình, nhanh chóng đáp lại, “Hồi nương nương, đệ đệ đầu xuân năm nay trở thành đồng sinh, hiện tại đang đọc sách ở thư viện trên trấn.”
“Là một hài tử có tiền đồ.” Chử Chỉ Linh dừng một chút nhìn Ngọc Nhân cười nói, “Sao không dẫn vào Hằng An Thành, thư viện nơi này tốt hơn nhiều so với trên trấn, từ khi ngươi tiến cung đến nay vẫn chưa gặp người nhà, dẫn đệ đệ vào Hằng An Thành, lúc ngươi xuất cung còn có thể gặp hắn.”
Nàng nói xong, Ngọc Nhân lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu với Chử Chỉ Linh, “Tạ nương nương ban ơn!”
Chử Chỉ Linh nhìn nàng ấy quỳ trên mặt đất dập đầu, dần dần thu lại ý cười trong đáy mắt, nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt như muốn nhìn đến một nơi xa xôi, “Vậy đi Phong Sơn thư viện đi.“...
Ngày thứ năm sau khi thay đổi cung nhân trong Phượng Dương Cung, phu nhân Hữu Thừa tướng tiến cung cầu kiến.
Chử Chỉ Linh nhìn Thi phu nhân, bây giờ là tháng mười một, thời gian này, cũng gần nửa năm không gặp.
“Nương nương thân thể có khỏe lên chút nào không.” Thi phu nhân thấy cằm nàng hơi gầy đi, bây giờ gương mặt này, chính là nữ nhi của bà, mà bất luận là bởi vì gương mặt này, hay là vì người sau lưng, Thi phu nhân vẫn có chút đau lòng, dù sao trong quá khư quan hệ của bà và Chử phu nhân rất tốt.
“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Chử Chỉ Linh gật đầu, “Muội muội bây giờ có khỏe không.”
“Nó cũng rất khỏe.” Ánh mắt Thi phu nhân lóe lên, muội muội trong miệng Hoàng hậu, không phải là Mạt Doanh sao.
Chử Chỉ Linh nhấc chén nhấp một ngụm trà, phất tay để người trong phòng đều lui ra ngoài, một lần nàng bị bệnh này, người trong Phượng Dương Cung đều bị thay thế, chưa qua mấy ngày bà ta đã tiến cung, vậy thì mấy người Hạ ma ma được đưa về Thi gia, chắc hẳn nói không ít chuyện.
Để chén xuống, Chử Chỉ Linh thản nhiên nhìn Thi phu nhân, “Lần này tiến cung, không chỉ là vì thăm bản cung đúng không.”
Càng nói càng khó chịu, lại không thật sự là con gái ruột, Thi phu nhân lấy ra thư từ ống tay áo đưa cho Chử Chỉ Linh, “Đây là Thừa tướng viết.”
Chử Chỉ Linh mở ra, đọc lướt qua, miện nhếch lên, đáy mắt châm chọc, nhẹ nhàng đặt thư xuống, “Thừa tướng sợ cái gì, bản cung chỉ tìm hiểu chuyện của Chử gia, chẳng tạo nổi một chút uy hiếp đối với Thừa tướng, bảo bản cung không tiếp tục tra, chẳng lẽ chuyện của Chử gia, có liên quan tới Thi Thừa tướng.”
“Hoàng hậu không cần đề phòng Thi gia như vậy, thứ ngài nên đề phòng chính là những người luôn tùy thời theo dõi Thi gia, theo dõi người của Hoàng hậu ngài, chuyện Hoàng hậu nương nương phái người xuất cung tìm hiểu việc Chử gia, khó tránh khỏi có tai mắt.” Hoàng hậu được sủng ái như thế, Hoàng thượng vì nàng mà không sủng hạnh một phi tử hậu cung nào khác, nhất cử nhất động của Hoàng hậu, làm sao không khiến cho người ta chú ý, loại chuyện phái người xuất cung này, tất nhiên sẽ có người nhìn chằm chằm.
“Bản cung đa tạ Thi Thừa tướng nhắc nhở.” Ý bà ta là nói cho nàng, địch nhân không phải Thi gia, mà là người khác.
Nghe giọng điệu không khách khí của nàng, Thi phu nhân thở dài một hơi, “Chỉ Linh, Mạt Doanh làm như vậy, Thi gia đưa ngươi vào cung, là đã tạo nên rất nhiều nguy hiểm, Mạt Doanh không đành lòng ngươi cứ chết đi như vậy, nên đã phái ít nhiều nhân tài xuống đáy vực tìm ngươi, hai người từ nhỏ đến lớn có quan hệ tốt như vậy, ngươi cũng phải hiểu.”
Ban một ân tình, thì phải báo đáp, đạo lý đó Chử Chỉ Linh hiểu.
Nhưng cuối cùng, cứu được nàng, lại đổi một khuôn mặt khác cho nàng, để nàng gả vào cung thay, như vậy làm thế nào để nàng trả ơn.
“Thay gả vào cung, đủ trả lại ơn cứu mạng của Mạt Doanh.” Chử Chỉ Linh nhìn chằm chằm Thi phu nhân, “Bá mẫu ngài nói xem có đúng không.”
Thi phu nhân dường như đã dự liệu được nàng sẽ nói câu này, bà ta cầm chén trà một bên lên nhấp một ngụm, vẻ mặt thong dong hơn rất nhiều, “Còn có tin này quên nói cho Hoàng hậu, Thừa tướng phái người đi Liêu Bắc nghe ngóng tin tức của Tư Viễn, Tư Viễn mất tích.”
Đây mới bắt lấy điểm yếu của Chử Chỉ Linh.
Ánh mắt Chử Chỉ Linh co rụt lại, nghiêm nghị nhìn Thi phu nhân, “Thừa tướng đã quên mất ước định lúc trước sao.”
Đáy chén tiếp xúc với mặt bàn tạo nên âm thanh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, Thi phu nhân vừa vặn thay đổi vẻ mặt mang theo cẩn thận cùng lung túng, “Tất nhiên chưa quên, Thi gia không cho người động thủ với Tư Viễn, Thừa tướng chỉ phái người đi tìm hiểu tình huống ở Liêu Bắc một chút, phải biết rằng, triều đình bên này phần lớn thời gian đều không quản lý sát sao bên kia, sau khi Thừa tướng phái người đi Liêu Bắc cũng không tìm thấy Tư Viễn, không có tin tức của nó, tìm hiểu một chút mới biết được, nửa tháng trước, Tư Viễn mất tích.”
“Liêu Bắc trông coi nghiêm ngặt, ra ngoài khai hoang đều đeo xích chân, làm sao lại nói không thấy đã không thấy.” Chử Chỉ Linh trầm giọng, nơi đáy lòng không thể nhìn thấy, trái tim nàng đang treo lơ lửng.
“Thừa tướng sẽ cố gắng hết sức thay Hoàng hậu tìm kiếm tung tích của Tư Viễn, Hoàng hậu không cần phải lo lắng, đất Liêu Bắc, mất tích còn có thể là do chính Tư Viễn trốn thoát.” Cũng có thể là chết tại đất hoang, hoặc bị người khác bắt đi...
Chạng vạng tối Hoàng thượng tới, Chử Chỉ Linh còn chưa mở miệng hỏi hắn, Thư Quý Thanh đã nói cho nàng chuyện liên quan đến việc Tư Viễn mất tích, Chử Chỉ Linh kinh ngạc ngồi đó, lời của Thi phu nhân nàng có thể lựa chọn không tin, lúc ấy Thi Thừa tướng có thể vì uy hiếp nàng mà bịa chuyện, nhưng nghe được việc này từ Hoàng thượng, Chử Chỉ Linh làm sao còn có thể không tin.
“Những người bị đày đi Liêu Bắc khai hoang, đều thủ vệ sâm nghiêm, không có khả năng trốn thoát, làm sao lại mất tích.” Chử Chỉ Linh lẩm bẩm nói, nàng không dám nghĩ theo hướng tiêu cực.
“Người trẫm phái đã báo lại, không phát sinh sự việc ẩu đả dẫn đến tử vong, Tư Viễn hẳn là đã chạy trốn.” Thư Quý Thanh ôm vai nàng an ủi, “Bên kia mặc dù hỗn loạn, nhưng quan viên gia quyến thực hiện việc áp giải lưu đày, đều sẽ nghiêm ngặt ghi chép, nếu có tử vong, sẽ không dấu diếm.”
“Chỗ kia hoang vu vô cùng, nó trốn đi thì làm sao sống.” Chử Chỉ Linh nắm tay hắn, vô cùng luống cuống, Liêu Bắc không có bóng người, nhưng lại rất nhiều căn cứ của bọn thổ phỉ, sau khi triều đình cố gắng tiêu diệt toàn bộ chúng thì rất nhiều người đã tháo chạy sang đó lập sơn trại, trước kia nàng từng nghe cha nói, đạo tặc hung tàn bắt người sẽ trực tiếp biến người bị bắt thành thức ăn, mạng người ở đó thật sự không có chút giá trị gì.
Kỳ thật trong lòng Thư Quý Thanh cũng không chắc chắn, Liêu Bắc kia, ở xa, lại tụ hội đủ thứ hỗn loạn, rất khó khống chế, thật ra người đi khai hoang đều là người trong quân đội, vận khí tốt trốn ra khỏi Liêu Bắc may ra có thể sống sót, ở lại chỗ đó lâu dài, không phải chết đói, thì là bị người khác bắt đi.
“Sẽ không, nó thông minh như vậy, đã có thể trốn khỏi thủ vệ sâm nghiêm, nhất định có thể sống sót.” Thư Quý Thanh ôm chặt lấy nàng, Chử Chỉ Linh bồn chồn nằm trên người hắn, bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, vội vàng nói, “Hoàng thượng, nếu như Tư Viễn thật sự trốn thoát, nó nhất định sẽ không về Hằng An Thành, phải tìm ở Liêu Bắc, hoặc là ra Cảnh Địa tìm.”
Chử Chỉ Linh càng nói càng khẳng định, “Tin thần thiếp nhảy vực chắc chắn có thể nghe ngóng được ở xung quanh Liêu Bắc, nó biết thần thiếp bỏ mình, thì sẽ không trở về Hằng An Thành.” Nàng hiểu rất rõ tính tình của đệ đệ mình, biết được người nhà đều đã chết, hắn sẽ không trở lại Hằng An Thành, mà sẽ chỉ ở lại Liêu Bắc bên kia.
“Trẫm phái người tìm ở Liêu Bắc, nếu ra tận Cảnh Địa, sợ là khó tìm người.” Thư Quý Thanh nói như vậy, vẫn là cẩn thận phỏng đoán, đừng nói là Cảnh Địa, chỉ tìm người ở Liêu Bắc thôi, cũng đã khó như lên trời.
Chử Chỉ Linh làm sao lại không hiểu điều đó, Thư Quý Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Kế hoạch trước mắt, là phải tra rõ án tử của Chử Thừa tướng.”
Lật lại bản án, mới có thể quang minh chính đại(1) chiêu cáo(2) thiên hạ, mới có thể thuận lý thành chương(3) để nàng trở lại thân phận Chử gia Đại tiểu thư, không cần tiếp tục che dấu.
(1) Quang minh chính đại: ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám
(2) Chiêu cáo: công bố
(3) Thuận lý thành chương: thuận theo lý thuyết mà suôn sẻ
Trong lòng buồn buồn, Chử Chỉ Linh nói cho hắn chuyện hôm nay Thi phu nhân tiến cung, “Thần thiếp điều tra Cát gia mua lại Chử gia, lại vẫn có thể làm cho nhiều người chú ý như vậy.”
Thư Quý Thanh đối mặt với nàng, cười một tiếng, “Xem ra quăng một con chuột này xuống, dẫn đến không ít rắn.”
Đang nói, Quế công công bên ngoài phòng bỗng lên tiếng bẩm báo, “Hoàng thượng, Hình bộ Thượng thư đến báo, Cung Tịnh Vương du lịch Nam Sơn trên đường trở về gặp phải giặc cướp, đến nay chưa về!“...
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Nam phụ sắp lên sàn, coong coong coong coong ~
Tấn Giang mới thay đổi diện mạo, sân khấu bình luận đều biến mất, hậu trường cũng không cho xét duyệt, %