Ban đêm Hoàng thượng tới Phượng Dương Cung, Chử Chỉ Linh nhắc tới chuyện làm một trận pháp sự theo lời Thái hậu để yên ổn nhân tâm một chút, Thư Quý Thanh quan tâm thân thể Thái hậu, đồng ý làm như vậy, “Trong cung làm pháp sự đều tìm tăng nhân(*) trong Long Trạch Tự tới, trẫm phái quan viên Lễ bộ(**) đến mời người, nàng ở trong cung lập tức an bài.”
(*) Tăng nhân: Nhà sư
(**) Lễ bộ: Lo việc tổ chức yến tiệc, thi cử, lễ nghi trong triều đình, chuẩn bị áo mũ, ấn tín, tấu chương, v.v... Quản lý các lễ cống nạp của chư hầu, cũng như lo việc bói toán, đồng văn nhã nhạc
Chử Chỉ Linh thay áo khoác giúp hắn, đi theo hỏi chuyện án tử, “Có thể tra ra cái gì, qua hơn nửa tháng người bị ném ở trong giếng lại không ai biết chút gì.” Nàng vẫn luôn tìm cung nữ này, cũng từng nghĩ có lẽ ngoài ý muốn dữ nhiều lành ít, hoặc là cải trang ra khỏi cung, lại chưa từng nghĩ là bị người khác dùng phương thức như vậy mưu hại, còn ném ở một nơi như thế, nếu không phải nước trong giếng xảy ra vấn đề, không biết khi nào mới có thể biết.
Thư Quý Thanh nhìn nàng hơi tự trách, kéo nàng đến bên người mình, “Nàng cũng không biết tiên tri, làm sao mà biết được, sau pháp sự, chuyện này coi như là ngoài ý muốn thôi.” Chử Chỉ Linh thở dài một hơi, ngay sau đó gật đầu, “Như thế cũng tốt.”
Trong phòng yên tĩnh chốc lát, sau đại hôn hắn vẫn luôn ở lại giữa Phượng Dương Cung và Cảnh Điện Cung, người hầu hạ bên cạnh Chử Chỉ Linh cũng rất hiểu thói quen của Hoàng thượng, vài người rời khỏi phòng, chờ được truyền triệu ở ngoài phòng.
Thư Quý Thanh tuỳ ý đọc sách trên bàn mà ban ngày Chử Chỉ Linh xem qua, bên kia Ngọc Nhân đem cái sọt đựng kim chỉ tới, bên trong là hầu bao thêu được một nửa.
Nửa đường Thư Quý Thanh ngẩng đầu nhìn nàng vài lần, có chút tò mò đối với hầu bao trong tay nàng, ngẩng đầu muốn nhìn, tay Chử Chỉ Linh vừa thu lại, bất ngờ là không để hắn nhìn thấy trên hầu bao thêu cái gì.
Thư Quý Thanh thấy được nàng cúi đầu khoé miệng mỉm cười, mất bình tĩnh trước so với nàng, đứng dậy đến bên cạnh người nàng, lấy hầu bao trong tay nàng qua, không đợi nàng ngăn cản, lật lại, trên hầu bao thêu một chữ Thanh.
“Trẫm bây giờ lại cũng có phúc khí này.” Chử Chỉ Linh làm sao mà không nghe ra hắn đang chế nhạo, đoạt lấy hầu bao còn chưa làm xong, “Cẩn thận kim đâm vào tay.”
Thư Quý Thanh liền đứng một bên nhìn nàng, nhìn nàng nghiêm túc thêu từng đường kim mũi chỉ lên hầu bao, bỗng nhiên mở miệng, “Chỉ Linh, nàng còn oán trẫm.”
Tay run lên, Chử Chỉ Linh thấp giọng kêu lên một tiếng, kim xuyên qua hầu bao đâm trên ngón tay nàng, giọt máu chảy ra, Thư Quý Thanh kéo tay nàng đem ngón tay bị thương ngậm trong miệng.
Hương vị tanh mặn lan tràn trong miệng hắn, Chử Chỉ Linh rút tay về, hắn không cho, nắm lấy không buông ra.
Vừa mới bị đâm một cái, nàng đau đến nước mắt dâng lên trong khóe mắt, hắn lại không buông tay, nàng liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, không đến hai hiệp, Thư Quý Thanh bại trận trước, giọng nói thấp vài phần, “Còn đau phải không.”
Như hài tử phạm sai lầm, thật cẩn thận thử thăm dò cảm xúc của nàng, muốn xem nàng có phải đang vui vẻ không, nhưng lại không phải, còn ủy khuất hơn cả nàng.
Chử Chỉ Linh có chút bất đắc dĩ, “Lúc ấy bị thương, ngài còn đau phải không.”
Thư Quý Thanh lắc đầu.
Chử Chỉ Linh cúi đầu vuốt chữ trên hầu bao, “Hiện giờ thần thiếp cũng không đau như vậy.” Chỉ là khi nhớ tới trong lòng vẫn thật chua xót, nàng không muốn lừa dối hắn.
Thư Quý Thanh ôm lấy nàng, “Còn có trẫm ở đây.“...
Qua mấy ngày, Chử Chỉ Linh vội vàng chuẩn bị an bài pháp sự trong cung, sau thời gian tuyển định liền phải chuẩn bị chuyện cần chuẩn bị trong cung.
Lo lắng Chử Chỉ Linh mệt mỏi, Thư Quý Thanh tăng thêm một số người đến Phượng Dương Cung hỗ trợ.
Mùng ba tháng mười hôm nay, trên quảng trường bên ngoài Lãng Khôn Cung dựng lên một cái đài cao cao, Chử Chỉ Linh đi theo Hoàng thượng cùng tham dự, đài này từng tầng từng tầng dựng lên trên, mỗi một tầng đều để lại không gian rất lớn.
Khi nghi thức bắt đầu quan viên đã đến, chờ tiếng chuông đầu tiên vang lên, ba mặt đại môn(*) của quảng trường tăng nhân nối đuôi nhau mà vào, đồng thời tiếng tụng kinh từ ba mặt truyền đến, lập tức khiến cho trên quảng trường này dâng lên một cảm giác thiêng liêng thần thánh.
(*) Đại môn: Cửa lớn
Tế thiên cầu phúc, Hoàng thượng cũng phải quỳ xuống.
Chờ những tăng nhân đó ngồi lên từng tầng từng tầng trên đài được dựng lên, cuối cùng một tăng nhân mặc tăng phục phức tạp tay cầm quyền trượng ngồi trên chỗ cao nhất, tất cả quan viên quỳ xuống, bên này Thư Quý Thanh cũng dẫn Chử Chỉ Linh quỳ xuống.
Tăng nhân ngồi trên chỗ cao nhất của đài hình tháp hướng lên trời cầu phúc, cuối cùng làm tư thế mời với Hoàng thượng bên này, lúc này cung nhân phía sau mới nâng Chử Chỉ Linh dậy, bọn họ đứng lên, quan viên trên quảng trường còn quỳ.
Chử Chỉ Linh lần đầu tiên tham gia Tế thiên đại điển như vậy, những phi tử hậu cung khác cũng chưa có tư cách đến tham gia, nhìn xa xa, trên đài cao kia, tăng nhân ngồi giống nhau, cầm Phật châu, trong miệng tụng kinh, bên tai đều là tiếng bọn họ liên tục không ngừng niệm Phật.
Quá trình tế thiên mất đến một canh giờ, cuối cùng Hoàng thượng còn phải lên đài, tay nâng thiên bài tế bái thượng thiên(*), khẩn cầu quốc thái dân an(**), mưa thuận gió hoà.
(*) Thượng thiên: Trời cao
(**) Quốc thái dân an: Đại khái là yên nước yên dân
Quan viên cùng Chử Chỉ Linh lại một lần nữa quỳ xuống, âm thanh tụng kinh dần dần lớn lên, như là muốn truyền đạt niệm lực thần thánh đến các nơi trong cung, đuổi đi sự tối tăm.
Pháp sự cũng không an bài ở trên quảng trường, mà là thiết lập trong cái viện kia, còn phải đi một vòng trong cung, đặc biệt là Ngự Thiện Phòng và Triêu Hà Cung, tế thiên xong, tăng nhân này mang theo hai mươi mấy tên tăng nhân đi một đường từ Lãng Khôn Cung qua tiểu viện đầu tiên.
Chử Chỉ Linh làm chủ hậu cung sớm một bước chờ các tăng nhân ở trong tiểu viện, thời gian diễn ra pháp sự cũng không dài, canh giờ một nén nhang, tăng nhân tên Không Minh Đại sư đến trước mặt Chử Chỉ Linh nói, “Hoàng hậu nương nương, giếng này cần lấp, đem vật này chôn ở dưới, xua tan oán khí ngầm tích lũy, sau trăm ngày lại trồng hoa cỏ cây cối ở phía trên, muốn lấy hơi thở sinh linh(*) dưỡng đất, không thể hoang phế.”
(*) Sinh linh: Linh hồn sống
Một bên ma ma cất kỹ bùa chú nhận được từ trong tay tăng nhân, một đường đi ngang qua, tăng nhân tới trước Ngự Thiện Phòng, sau đó đi Triêu Hà Cung.
Viên Tiệp dư trong Triêu Hà Cung còn bệnh, biết được có tăng nhân tới làm pháp sự, bản thân không thể ra gặp, cầu Chử Chỉ Linh nhờ tăng nhân ban một cái bùa chú để nàng ta mang bên người.
Viên Tiệp dư thật sự bị ác mộng doạ sợ, biết tăng nhân đi một vòng qua trên dưới Triêu Hà Cung, sau khi làm pháp sự ở trong phòng cung nữ Tiểu Sương, cả người như có điểm chống đỡ, bệnh trong nháy mắt tốt hơn phân nửa.
Đi một vòng bên trong cung cần hai canh giờ, lại trở lại trên quảng trường bên ngoài Lãng Khôn Cung, đã là canh giờ chiều, Chử Chỉ Linh hành lễ với Hoàng thượng, gật đầu, về chuyện pháp sự siêu độ(*) cũng là ngầm thương lượng, vẻ bề ngoài, sau khi tế thiên lại đi vòng qua hậu cung, đó là cầu phúc vì Thái hậu vì Hoàng thượng, vi hậu cung phi tử.
(*) Siêu độ: Một phương pháp tưởng niệm người đã khuất
Không Minh Đại sư mời Chử Chỉ Linh tiến lên, ở tầng thứ hai trên đài, Chử Chỉ Linh được người đỡ lên, Không Minh Đại sư làm tư thế mời, “Còn xin nương nương đặt lòng bàn tay lên trên đây.” Tăng nhân bên người Không Minh Đại sư bưng tới một cái mâm, trên mâm đặt đệm êm, ông muốn tay Chử Chỉ Linh đặt trên đệm êm lòng bàn tay ngửa lên trên.
Đối với Đại sư Long Trạch Tự, Hoàng thượng cũng rất tôn trọng, mỗi năm tế thiên hiến tế đều phải mời bọn họ tới, cho nên Chử Chỉ Linh làm theo, hỏi ngược lại, “Đại sư, tại sao lại phải làm vậy.”
Không Minh Đại sư nhìn lòng bàn tay nàng, nửa ngày, biểu tình đạm nhiên(*) hướng về phía Chử Chỉ Linh nâng tay hành lễ, “Bần tăng dâng tặng nương nương một câu, đạt thành mong muốn chưa chắc ngọt, trân trọng hạnh phúc trước mắt(**) chưa chắc khổ.”
(*) Đạm nhiên: Lãnh đạm và thản nhiên
(**) Nguyên văn là “Tích phúc” (惜福): Trân quý hạnh phúc trước mắt, một loại tâm thái biết thoả mãn thì mới thấy hạnh phúc (Nguồn: Baidu)
Chử Chỉ Linh sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trong ánh mắt nhìn Không Minh Đại sư nhiều thêm một tia tìm tòi nghiên cứu, nhưng người này vẫn luôn duy trì vẻ mặt đạm nhiên, ánh mắt chân thành, dường như vừa mới dâng cho nàng một lời khuyên, tất cả đều là những lời chân thành.
Long Trạch Tự có rất nhiều Đại sư tài ba, có thể được mời vào trong cung để tế thiên làm pháp sự, nói vậy cũng không phải hạng người hời hợt, xem tướng tay có thể nói ra được một câu kim ngôn như vậy, chẳng lẽ là ông nhìn ra thứ gì, hoặc là biết một chút gì đó.
Đang đứng phía sau cách đó không xa chính là Hoàng thượng, Chử Chỉ Linh thành tâm cầu giải, “Xin hỏi Đại sư, đã đạt thành mong muốn, với bổn cung mà nói đó chính là ngọt, lại vì sao lại chưa chắc ngọt, việc trân trọng hạnh phúc trước mắt nên là ngọt, tại sao lại là khổ.”
Không Minh Đại sư lắc đầu, “Nương nương quá mức chấp niệm, bần tăng chỉ nói đến thế thôi.” Dứt lời, Không Minh Đại sư xoay người đi xuống từ một bên khác...
Chử Chỉ Linh đứng ở đó rất lâu, sau khi kết thúc tất cả việc hiến tế quay về trong Phượng Dương Cung thì nàng còn đang suy nghĩ lời nói vừa rồi của Không Minh Đại sư, chấp niệm của nàng, chấp niệm của nàng chính là án tử của cha, tìm nơi của đệ đệ, đây xem như là quá mức chấp niệm sao.
“Đạt thành mong muốn chưa chắc ngọt, trân trọng hạnh phúc trước mắt chưa chắc khổ.” Chử Chỉ Linh lặp lại một câu này, bỗng nhiên cười, lật lại bản án của Chử gia, đệ đệ có thể bình yên trở về, việc này làm sao lại chưa chắc ngọt, Chử Chỉ Linh nàng hiện giờ muốn trân trọng hạnh phúc gì, trân trọng việc Thi gia ban ân cho nàng sao, trân trọng việc nàng còn tồn tại, trân trọng việc nàng được như ý nguyện gả cho Hoàng thượng, ở bên người hắn sao.
Nói là cẩn ngôn chân lý, không bằng nói là khuyên bảo nàng, ngoan ngoãn trân trọng niềm hạnh phúc hiện tại được làm Hoàng hậu, không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, sẽ toàn là khổ đau.
Nhưng còn có cái gì khổ đau hơn so với những chuyện nàng phải trải qua.
Sau nửa ngày, Chử Chỉ Linh mở miệng, Ngọc Nhân đi đến, Chử Chỉ Linh nhìn nàng ấy, phân phó, “Cho Vinh Hỉ xuất cung đi, đi thăm dò một chút xem Không Minh Đại sư này có phải quen biết Thi gia không.” Đại sư có thể nói đến thế này, cuối cùng là nhìn ra cái gì hay vẫn là được người nhờ vả.
Ngọc Nhân giương mắt nhìn nương nương một chút, lui bước đi ra khỏi phòng, rất nhanh đi tìm Vinh Hỉ, đến cửa bên này, suýt nữa va phải Hạ ma ma vừa mới vào cửa, trong một cung cũng có tranh sủng, Hạ ma ma là người của Thi gia tới, ở bên người Hoàng hậu nương nương hầu hạ đã lâu, luôn cảm thấy mình cao hơn Nhất đẳng cung nữ các nàng, Ngọc Nhân suýt nữa va phải, Hạ ma ma lập tức trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, “Vội vội vàng vàng như vậy, một chút quy củ cũng không có!”
“Hạ ma ma nói đúng, nương nương ở trong phòng, Hạ ma ma ngài đi vào đi.” Ngọc Nhân hành lễ với Hạ ma ma, đi vòng qua ra khỏi phòng tìm Vinh Hỉ.
Bên này Hạ ma ma giống như đấm vào bị bông, hư vô lực đạo, ngược lại chọc cho bản thân không thoải mái.
Vào phòng đặt hộp đồ ăn xuống, từ bên trong lấy ra canh đã hầm tốt tự mình bưng vào nội phòng, Chử Chỉ Linh đang ở đó xem sổ sách, Hạ ma ma ra vẻ dịu dàng tri kỷ nói, “Nương nương, bận rộn một ngày, ngài nên nghỉ tạm một lát.”
“Làm phiền Hạ ma ma.” Chử Chỉ Linh buông sổ sách, nhìn thoáng qua canh hầm, toả ra một hương dược vị nhàn nhạt, giống như cho thêm vài vị thuốc vào bên trong, “Đây là canh gì.”
“Là canh mà Thái hậu nương nương chỗ đó phái người hầm cho ngài rồi đưa tới đây, nói là cho ngài bồi bổ thân thể.” Hạ ma ma đi đến sau lưng nàng giúp nàng day day bả vai, “Để cho nương nương có thể sớm ngày hoài thai Tiểu Hoàng tử.”
Tay cầm thìa dừng lại, Chử Chỉ Linh múc một muỗng đặt bên miệng nhấp một chút, khẽ mở miệng, “Nóng, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Trước khi bắt đầu ăn vào cũng phải thử độ ấm, cũng không bỏng, Hạ ma ma quay trở lại trước mặt Chử Chỉ Linh, khẩn cầu nói, “Nương nương, lão nô có chuyện này muốn cầu nương nương ngài đáp ứng.”
“Chuyện gì.”
“Nhà lão nô có một chất nữ(*), năm nay mới vừa tròn mười tuổi, mấy tháng trước vào cung, hiện giờ làm việc trong Chế Y Cục, lão nô muốn cầu nương nương cho một ân điển.”
(*) Chất nữ: Cháu gái
Chử Chỉ Linh nhìn bà một cái, “Vậy để nàng ta tới Phượng Dương Cung đi theo bên cạnh ngươi.”
Hạ ma ma trên mặt vui vẻ, quỳ xuống đáp tạ, “Lão nô tạ ân điển của nương nương.“...
Muốn hỏi thăm một Đại sư Long Trạch Tự cũng không khó, huống chi là người trong cung phái xuống, Vinh Hỉ đi ra ngoài hai ngày rất nhanh có tin tức trở lại, từ trong miệng các tăng nhân khác của Long Trạch Tự có thể nghe được một ít việc, Không Minh Đại sư này cùng Lễ bộ Thượng Thư gia qua lại rất gần, Thi gia vài lần đi Long Trạch Tự cũng mời hắn giảng kinh.
Trong cung hiến tế như vậy đều do Lễ bộ Thượng Thư phụ trách, mà Lễ bộ Thượng Thư và Thi gia, lại mang quan hệ thân thích xa, Thi phu nhân cùng thê tử Lễ bộ Thượng Thư Lý đại nhân là biểu tỷ muội(*).
(*) Biểu tỷ muội: Chị em họ (ngoại)
Chử Chỉ Linh trước kia chưa từng nghe Thi Mạt Doanh nói gì liên quan tới đi Long Trạch Tự gặp Đại sư bói toán linh tinh, như vậy bói tướng tay rồi nói những lời kia, hẳn là lần đầu tiên bói cho nàng, lần đầu tiên đã có thể nhìn ra nhiều như vậy, thay vì tin tưởng thần thông này, Chử Chỉ Linh càng nguyện ý tin tưởng đó là có người cố tình, cảnh cáo nàng.
Vinh Hỉ mang về hai tin tức, một tin tức khác là về Cát gia mua đại trạch Chử gia.
Cát gian thần bí này thật khó để hỏi thăm, lai lịch rất không minh bạch, chỉ biết là thương nhân giàu có, lại là thương nhân rất giàu có, Vinh Hỉ ra vào cung nhiều lần mới thăm dò được một chút tin tức, bây giờ Cát gia này đã dọn vào ở.
“Chử phủ đổi tên thành Cát phủ, gần đây trong phủ có động tĩnh lớn, người đã dọn vào ở, nhưng lại là sau khi khởi công, hoa viên và vài toà lầu các đều được tu sửa, nghe các nhà gần đó nói, đình đài lầu các đều bị phá đi, tiểu nhân trong thành tháp nhìn vào trong phủ, vài toà lầu các đều không thấy đâu, hoa viên cũng tu sửa, hỏi thăm ra là Cát gia muốn đổi phong thuỷ vận thế của toà nhà này, cho nên muốn người Cát gia dọn vào ở để vận khí người Cát gia đổi phong thuỷ vận thế của toà nhà trong lúc nhà đang sửa.”
“Đổi khí vận.” Chử Chỉ Linh nhớ rõ ràng, lúc ấy Chử gia được đưa tới tòa nhà này, chính là mỗi đình đài lầu các đều ấn phong thuỷ thành hàng, thật sự lúc đó Chử gia ở trong triều rất thịnh vượng.
Cha đã từng nói, Chử gia khí vận không dứt, không phải dựa vào Chử gia bây giờ trong Hằng An Thành, mà là dựa vào Chử gia tổ trạch(*), nhưng trong Hằng An Thành rất nhiều người cho rằng sau khi Chử gia dọn tới phủ Thừa tướng mới từng bước một thăng chức.
(*) Tổ trạch: ở đây hiểu nôm na là nhà tổ tiên Chử gia
“Cắt đứt đường sống của một dòng họ, đầu tiên là cắt đứt khí vận này.” Chử gia một dòng họ này, có thể đuổi giết đều đã tranh thủ đuổi giết, cho tới bây giờ lại vẫn có người muốn đổi khí vận phủ Thừa tướng, muốn cho Chử gia hoàn toàn không có con đường sống.
Trong ấn tượng của Chử Chỉ Linh, đại thần trong triều, giống như có một vị, cực kỳ thờ phụng phong thuỷ như vậy, vị này ngày trước lúc giao hảo với cha còn từng cùng nhau nghiên cứu phong thuỷ trong phủ Thừa tướng, hiện giờ đã thăng quan thành Đại thần Hoắc đại nhân.
Sổ sách trong lòng Chử Chỉ Linh, lại thêm vào tên một người, cho Vinh Hỉ lui ra, Chử Chỉ Linh có chút mệt mỏi dựa vào nệm trên giường, híp mắt, không bao lâu đã ngủ.
Lúc này là giờ Ngọ(*), chờ nàng tỉnh lại, ngoài cửa sổ tiếng nước mưa lách tách, mở mắt ra nhìn qua, ngoài cửa sổ nửa mở là bầu trời âm u.
(*) Giờ Ngọ: từ 11 giờ đến 13 giờ
Chử Chỉ Linh ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy đầu nặng khó chịu, Ngọc Lộ phụng dưỡng nghe được động tĩnh chạy tới nhanh chóng đỡ nàng lên, một tay sờ trán nàng, “Nương nương, nô tỳ đỡ ngài lên giường nằm.”
Sau đó Ngọc Lộ tới cửa nhẹ giọng phân phó vài câu, Chử Chỉ Linh không biết như thế nào, chỉ cảm thấy đầu càng thêm choáng váng, khó chịu muốn nôn, rồi lại nôn không ra, toàn thân không chỗ nào thoải mái, lại cả người vô lực.
Cảm giác này tới quá nhanh, một canh giờ trước nàng còn ổn, ngủ một giấc lại biến thành như vậy.
Chử Chỉ Linh mơ mơ màng màng ngất đi, mơ hồ nghe thấy tiếng ai nói chuyện, có chút quen thuộc, nỗ lực muốn mở mắt ra lại không mở ra được, muốn duỗi tay cũng duỗi không nổi.
Chử Chỉ Linh vô lực như quay về ngày trước lúc tỉnh lại sau khi rớt xuống vách núi, không thể nói chuyện, không thể động đậy, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, toàn thân như không phải của chính mình...
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Đế hậu đại tu hoàn tất, ngày mai bắt đầu khôi phục đổi mới, xin lỗi để thân môn đợi lâu, chủ tuyến có cải biến lớn, cho nên đề nghị thân môn đã đọc quay đầu lại một lần nữa đọc lại một lần