Đêm đã rất khuya, mọi thứ đều mờ mịt, nhưng lại có một đám
lửa lớn chiếu sáng một nửa bầu trời.
Những mũi tên bay đầy trời, bóng đao bóng kiếm ánh lên loá
mắt, tiếng kêu gào, rên rỉ vang lên khắp nơi, loáng thoáng còn có tiếng trẻ sơ
sinh khóc. Có tiếng vó ngựa vọng tới, một người một ngựa cầm kiếm xông thẳng
vào phủ Lương Vương ngợp trong bóng lửa. Khói lửa tựa như một con rắn lớn không
ngừng thè lưỡi, thoáng cái đã nuốt chửng người đó… Trong ký ức, khuôn mặt mà Ký
An Vương gia vô cùng quen thuộc ấy sau nháy mắt đã trở nên mơ hồ.
Trận lửa lớn kéo dài mãi, dường như muốn đốt sạch mọi thứ ở
Sùng Kinh trong vòng một đêm, đốt sạch mọi niềm hy vọng của Ký An Vương gia.
Chờ mong, sợ hãi… Ngày hôm sau, có thị vệ đến báo tin, đại công tử của Ký An
Vương phủ ra sức chiến đấu với phản quân, đã tử trận vào đêm qua…
Căn phòng tĩnh lặng đến rợn người, một làn hương trầm vương
vất bay lên, rồi lại tan đi trong không khí.
Ký An Vương gia cúi đầu, nói: “Thần già rồi, hồ đồ rồi!”
Hoàng đế Nam Việt hờ hững đưa mắt nhìn người trên mặt đất,
nét sắc bén trong đáy mắt khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Lão khẽ cất tiếng thở
dài, nói: “Quỳ đó làm gì, đứng dậy đi. Ngươi già rồi, trẫm cũng già rồi, cũng
hồ đồ rồi.”
Bên ngoài cửa sổ, ánh vàng chiếu xuống, trước cửa sổ, bóng
dáng hai ông lão toát lên một vẻ thanh nhàn, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng
trò chuyện xen lẫn những tiếng cười sảng khoái. Cuộc đời chinh chiến đã chẳng
còn, máu tanh và giết chóc cũng bị hai bóng lưng đó che đi, chỉ còn lại một
mảnh giang sơn Nam Việt yên bình.
Cửa lớn của chính điện mãi vẫn không mở, toà điện kế bên vẫn
tĩnh lặng như thường, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài câu hỏi của người thị nữ.
Lệnh Viên chợt đứng dậy, tà váy dài tha thướt lướt đi trên nền đất sạch như
gương. Nàng đẩy cửa điện ra, từ bên ngoài tràn vào một cơn gió mang theo hơi
lạnh nhưng lại vô cùng sảng khoái.
Tôn Liên An cất bước đi tới, nhỏ giọng nói: “Công chúa cảm
thấy ngột ngạt sao? Chi bằng để nô tài phái người theo Công chúa ra ngoài đi
dạo một lát? Tuy bây giờ không phải mùa hoa nở rộ nhưng ngự hoa viên vẫn có
cảnh sắc rất đặc biệt.”
Lão thái giám nói rất thành khẩn. Lệnh Viên chỉ khẽ mỉm
cười: “Không cần, chắc hẳn Hoàng thượng và Vương gia đã lâu không gặp nhau, e
là còn phải trò chuyện thêm một lúc nữa, bản cung nên để hôm khác tới thì hơn.
Phiền công công thay bản cung nói với Hoàng thượng một tiếng, rằng bản cung xin
phép cáo lui.”
Tôn Liên An vội vàng đồng ý.
Cùng Anh Tịch rời khỏi đó, từ xa nhìn thấy mấy vị phi tần,
Lệnh Viên cũng chẳng nhận ra bọn họ là ai. Có điều, bây giờ nàng chưa được coi
là vương phi chính thức của Nam Việt, không cần phải tới hành lễ, cũng coi như
được an nhàn.
Anh Tịch vẫn nhớ đến một người, đưa mắt ngó nghiêng nhưng
không thấy đâu, thị liền hỏi Lệnh Viên: “Công chúa còn nhớ thị nữ Cầm Anh của
Công chúa Hân Huy không? Lần trước còn gặp ở trong cung mà sau đó lại không
thấy nữa.”
Lệnh Viên cầm chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau giọt nước dính ở
đầu ngón tay, thản nhiên cất tiếng: “Hân phi đã chết, thị tì trong cung của Hân
phi tất nhiên sẽ được đưa đến các cung khác làm việc, em không nhìn thấy cũng
là lẽ thường tình. Sao tự nhiên lại nhớ đến người đó thế? Chẳng lẽ em thật sự
muốn làm bạn với thị sao?”
Anh Tịch mím môi cười, nói: “Công chúa lại trêu nô tì rồi.”
Từ hoàng cung đi ra, hai người leo lên chiếc xe ngựa vẫn chờ
sẵn bên ngoài. Anh Tịch buông rèm xe xuống, hỏi nàng: “Về biệt uyển sao?”
Lệnh Viên mỉm cười gật đầu, bây giờ không về biệt uyển, nàng
còn có thể đi đâu được chứ!
Phía xa xa, một tràng tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, ngay
sau đó, xe ngựa dừng gấp lại. Anh Tịch kinh hãi, vội đưa tay đỡ Lệnh Viên rồi
hỏi với ra bên ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Gã phu xe dường như rất sợ hãi, cất giọng run rẩy, đáp: “Là…
là Khánh Vương điện hạ!”
Khánh Vương?
Lệnh Viên thoáng ngạc nhiên, Anh Tịch thì sầm mặt, cho rằng
gã Vương gia rắc rối đó lại đến gây phiền phức cho Công chúa. Lệnh Viên đưa tay
vén rèm xe, gã nam tử ấy vẫn đang ngồi trên lưng ngựa, hai má ửng đỏ, ánh mắt
cũng đang nhìn về phía nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng chỉ trong
khoảnh khắc, Lệnh Viên đã thấy hắn giật mạnh cương ngựa, thúc ngựa đi sát qua
chiếc xe ngựa của nàng.
Từ đầu chí cuối, không nói một lời nào.
Nhưng trong làn gió thoảng qua, Lệnh Viên lại ngửi thấy hơi
rượu rất nồng.
Hắn đã đi uống rượu một mình sao?
Nàng bất giác ngoảnh đầu về phía sau, bóng dáng đó đã đi
khuất.
Anh Tịch bảo gã phu xe đi tiếp, sau khi buông rèm xe xuống
bèn hậm hực nói: “Tên Khánh Vương này cũng thật là, đi lại trên đường lớn cẩu
thả như thế, không sợ làm người khác bị thương sao? Nô tỳ thấy rõ hắn cố ý doạ
Công chúa!”
Lệnh Viên đã tỉnh táo trở lại, đôi mắt hơi cụp xuống, vừa
rồi, khi nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng rõ ràng đã thấy trong đáy mắt hắn tràn
ngập sự phẫn nộ và bi thương. Nàng bắt đầu có chút khó hiểu, con người này thực
sự khác quá xa kẻ mà nàng biết trước kia. Lệnh Viên đưa mắt nhìn những chiếc
móng tay sặc sỡ vừa được tô màu sáng nay, khoé miệng bất giác nở nụ cười.
Có khác biệt hay không, nàng làm sao biết được? Có lẽ chỉ vì
nàng chưa từng tìm hiểu về con người đó mà thôi.
Phò mã và Doãn Duật thuộc cùng một loại người, có cặp mắt
trong veo, là một hay là hai, nàng chỉ nhìn thoáng qua là biết rõ. Còn Khánh
Vương thì lại giống như Thế Huyền, Thế Huyền cũng luôn giấu tâm tư mình vào nơi
sâu kín, đằng sau nụ cười hiền hoà, chẳng ai biết còn ẩn chứa một cơn sóng ngầm
dữ dội đến nhường nào.
Một buổi chiều đẹp, ánh mặt trời ấm áp lặng lẽ chiếu vào qua
ô cửa sổ, kéo dài cái bóng của ngọn đèn lưu ly trên bàn.
Tiêu Hậu rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nhắc đến chuyện hôn
nhân của Tĩnh Công chúa với Hoàng đế Nam Việt. Hoàng đế Nam Việt lại phái người
tới hỏi ý kiến của Lệnh Viên.
Hai vị chính thất phu nhân, Tiêu Hậu quả nhiên suy nghĩ chu
đáo, vừa không hạ thấp danh phận của Anh Tịch, cũng không đến mức khiến Tĩnh
Công chúa mất thể diện.
Tôn Liên An cẩn thận hỏi Lệnh Viên cảm thấy thế nào.
Lệnh Viên thầm cười nhạt, nàng thì có tư cách gì để cự
tuyệt? Trong Ký An Vương phủ không hề có lời dị nghị truyền ra, Doãn Duật cũng
không nói gì, nàng rõ ràng là người không có tư cách nhất.
Thế là Hoàng đế Nam Việt bèn đồng ý chuyện này, còn thời
gian thì được quyết định là mùa xuân năm sau, đợi sau khi Dận Vương và Lệnh
Viên thành thân rồi tính tiếp.
Vốn dĩ việc gả Anh Tịch cho Doãn Duật chỉ là cái cớ nhất
thời, còn phải nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng bây giờ Tiêu Hậu lại muốn gả
con gái cho y, thực khiến Anh Tịch không muốn thành thân với y cũng không được
nữa. May mà vẫn còn mấy tháng, Anh Tịch cả ngày vò đầu bứt tai suy nghĩ biện
pháp để mình không phải thành thân.
Nghĩ không ra, thị trở nên phiền muộn, hậm hực nói: “Khánh
Vương nói với Tĩnh Công chúa sẽ nghĩ biện pháp gì gì đó, theo nô tì thấy, sự
thực đúng như Công chúa đã nói, hắn thì nghĩ biện pháp gì cơ chứ! Nô tì thấy
hắn thật sự chỉ mong gả luôn Tĩnh Công chúa vào Ký An Vương phủ thôi!”
Lệnh Viên im lặng, thầm nghĩ, cho dù như thế, người đáng
thương nhất vẫn là Tĩnh Công chúa. Nhìn bề ngoài thì có vẻ được sủng ái hết
mực, nhưng nghĩ kĩ lại thì chẳng có gì là thật. Nàng ta có phụ hoàng, có dưỡng
mẫu, còn có anh trai ruột, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh được vận mệnh bi thảm
bị người ta an bài. Lệnh Viên nở nụ cười hờ hững, có biết bao nhiêu người mong
muốn được sinh ra trong gia đình đế vương, nhưng đâu biết rằng những người ở
bên trong lại muốn trốn tránh mà không được.
Sau đó, thỉnh thoảng khi vào cung, nàng vẫn nhìn thấy Tĩnh
Công chúa bên cạnh Tiêu Hậu, chỉ có điều trong mắt nàng ta đã không còn vẻ
trong veo, linh lợi như xưa mà trở nên đục ngầu như đã chết. Nghe nói, Tĩnh
Công chúa từng làm ầm lên trong tẩm cung mấy lần, nhưng rốt cuộc vẫn không thể
thay đổi được gì.
Về sau, có lần Lệnh Viên nhìn thấy cặp huynh muội Khánh
Vương và Tĩnh Công chúa ở trong cung. Nàng chỉ đứng từ xa, không nghe rõ nội
dung cuộc trò chuyện của họ, nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm giữa hai huynh
muội họ đã không còn như trước, rốt cuộc đã có hiềm khích. Lệnh Viên bất giác
nhớ đến huynh muội nhà họ Dương ở Bắc Hán, nàng chưa từng thấy bọn họ thân mật
mà chỉ thấy sự mâu thuẫn và xa cách, trong lòng bỗng dấy lên nỗi xót xa. May mà
nàng và Thế Huyền đã hoá giải hiềm khích, làm lành với nhau.
Giữa làn khói thơm vấn vít, Khánh Vương vừa vào thỉnh an
Tiêu Hậu, đang chuẩn bị bước ra ngoài, chợt nghe Tiêu Hậu gọi lại từ phía sau:
“Mẫu hậu thấy gần đây khí sắc con không được tốt. Đại sự tuy quan trọng nhưng
con cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
Khánh Vương đi chậm lại, sau đó ngoảnh đầu cười, nói: “Nhi
thần biết rồi ạ!”
Ra ngoài, hắn hỏi một ả cung nữ về tình hình của Tĩnh Công
chúa. Ả cung nữ nói Công chúa đang nghỉ ngơi trong tẩm cung, lại hỏi Khánh
Vương có muốn đi thăm hay không. Khánh Vương mím môi suy nghĩ một lát, cuối
cùng khẽ lắc đầu. Ả cung nữ còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt ảm đạm của
hắn, thị mấp máy môi mấy lần, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.
Rời khỏi Phượng cung, hắn chuẩn bị quay về phủ.
Đi đến tận cuối hành lang, hắn nhìn thấy Lệnh Viên dắt tay
thị nữ chậm rãi đi tới. Hai người nhìn thấy nhau, không khỏi hơi ngẩn người,
cùng dừng bước. Hôm nay nàng vận một chiếc váy dài màu tím nhạt, khoác thêm áo
choàng màu xanh nước biển có thêu hoa văn trắng bạc bên ngoài, toát lên dáng vẻ
thuần khiết, thoát tục.
Lệnh Viên và hắn đứng nhìn nhau từ xa. Hắn vẫn mặc chiếc
mãng bào màu tím như lúc lên triều, đầu đội mũ vàng có mấy dải tua ngọc đung
đưa, toát lên phong thái hoàng gia. Có điều, cặp mắt kia không còn sáng rực như
thường ngày mà trở nên xám xịt, tựa như bị thứ gì đó che mất ánh hào quang.
Anh Tịch cảm thấy rất đỗi kinh ngạc. Trước kia, mỗi lần
Khánh Vương nhìn thấy Công chúa, kiểu gì hắn chẳng bước tới, bỡn cợt một phen,
làm gì có chuyện lặng lẽ như lúc này? Mới có mấy hôm không gặp, chẳng lẽ tính
cách của hắn thay đổi nhanh đến thế sao?
Trong hoàng cung Nam Việt, người Lệnh Viên không muốn gặp
nhất có lẽ chính là Khánh Vương. Chỉ là lúc này đã đụng mặt nhau như thế, quay
đầu bỏ đi thực không phù hợp với tính cách của nàng, may mà bây giờ Khánh Vương
trông như đã mất hết “ý chí chiến đấu”. Lệnh Viên thở phào một hơi, hành lễ với
hắn từ xa, sau đó chậm rãi cất bước đi tới.
Khánh Vương đứng lặng im, không động đậy cũng chẳng tươi
cười, chỉ chăm chú nhìn nữ tử đang càng lúc càng tiến lại gần.
Chiếc váy dài tha thướt như kéo theo những làn hơi thở lạnh
băng, quanh quẩn, vương vít xung quanh nữ tử. Mùi hương khinh la độc nhất vô
nhị trên người nàng giống như một sợi dây mỏng manh, không ngừng đung đưa qua
lại.
Lệnh Viên đi sát qua người hắn, đúng lúc ấy, bàn tay hắn đột
nhiên giơ ra, chộp trúng cổ tay nhỏ bé, mềm mại của nàng, tựa như rắn quấn, dữ
dằn như sói vồ. Lệnh Viên khẽ kêu lên một tiếng, một bên má va vào người Khánh
Vương. Ở khoảng cách gần như thế, nàng mới nhìn rõ sắc mặt mỏi mệt của hắn.
Lệnh Viên đã hiểu rõ tính cách hắn, cố đè nén sự kinh ngạc, không giãy giụa
nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Ngài điên rồi chăng?”
Giữa chốn thâm cung, có biết bao cặp mắt rình mò, hắn không
sợ bị người khác nhìn thấy hay sao?
Anh Tịch cũng kinh hãi không kém, sau khi đưa mắt nhìn Lệnh
Viên, thị không dám tuỳ tiện nói gì.
Cặp mắt sâu thẳm nhìn đăm đăm vào Lệnh Viên, Khánh Vương
trầm giọng hỏi: “Y muốn nàng đến Nam Việt hoà thân, nàng có từng hận y không?”
Y? Thế Huyền sao?
Lệnh Viên đột nhiên hiểu ra hắn tức giận như thế là vì cái
gì, bèn khẽ cười, nói: “Ngài làm sao mà so với y được? Y tất nhiên khác hẳn
ngài, đi Nam Việt hoà thân là ta cam tâm tình nguyện.” Nàng ngẩng lên, tấm dung
nhan tuyệt mỹ ấy cứ thản nhiên nhìn hắn, tựa như chê cười, tựa như khinh miệt:
nhưng Tĩnh Công chúa thì không cam tâm tình nguyện.
Trái tim Khánh Vương như bị ai đó cấu mạnh một cái, bàn tay
đang nắm tay nữ tử trước mặt không nỡ buông ra, cánh tay còn đột nhiên vận sức.
Lệnh Viên chỉ cảm thấy trời đất bỗng quay cuồng, cả người bị hắn kéo đi, trong
nháy mắt, lưng nàng đã áp sát vào một cây cột, đôi môi hắn phủ lên đôi môi nàng
một cách ngạo ngược, dữ dằn.
Nụ hôn của hắn chẳng chút dịu dàng, tựa như cắn xé, tựa như
cướp đoạt, trong nháy mắt đã nuốt trọn mọi nỗi sợ hãi, do dự và vùng vẫy của
Lệnh Viên.
Anh Tịch kinh hãi đến ngây người, muốn bước tới kéo hắn
nhưng hắn đã rời môi ra, đang nhìn Lệnh Viên từ khoảng cách gần trong gang tấc.
Lệnh Viên căm phẫn tột cùng, giơ tay lên định đánh, nhưng lại bị bàn tay còn
lại của Khánh Vương túm chặt, nàng chỉ còn biết tức giận, nghiến răng mắng: “Đồ
điên!”
Hắn không né tránh, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Trong mắt
nàng, ta vốn chẳng phải kẻ điên hay sao?”
Lệnh Viên giãy giụa không thoát, cũng khó đẩy được hắn ra,
Anh Tịch lại không dám gọi người tới. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, tiếng bước
chân nặng nề đột nhiên vang lên, rồi một bàn tay chộp lấy bờ vai của Khánh
Vương, kéo mạnh hắn ra, kế đó là một nắm đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt hắn.
Mọi người đều kinh hãi, là Dận Vương!
“Công chúa!” Anh Tịch vội vàng chạy tới đỡ Lệnh Viên.
Khánh Vương giơ tay chạm nhẹ vào khoé môi vừa bị đấm rách,
liếc mắt nhìn người vừa tới, chẳng hề tỏ ra sợ hãi, cười nói: “Thế nào? Muốn tỉ
thí võ công với ta sao? Được thôi, ra ngoài cung đi, chúng ta đánh nhau một
trận!” Hắn đang không có chỗ phát tiết, vừa hay lại có cơ hội.
Sắc mặt Dận Vương tái xanh, không nói một lời, lập tức định
đi theo hắn. Lệnh Viên vội lén kéo ống tay áo Dận Vương, khẽ nói: “Điện hạ!”
Chuyện này nếu làm lớn lên, thực không tốt cho thể diện của
bất cứ ai.
Khánh Vương đã đi xa, Dận Vương rốt cuộc cũng không đi theo,
có điều sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, cho Lệnh Viên thấy cơn giận của hắn còn
chưa tan hết. Hắn đưa Lệnh Viên về biệt uyển, trên đường đi, nàng không dám nói
gì, hành động của Khánh Vương hôm nay quả thực khiến nàng vô cùng kinh hãi.
Xe ngựa đã đi đến bên ngoài Cẩm Tú biệt uyển, Lệnh Viên
xuống xe và cất tiếng cảm ơn, đột nhiên lại nghe Dận Vương lạnh lùng cười, nói:
“Chẳng lẽ Bắc Đế đã muốn đổi đồng minh? Bản vương còn chưa biết đấy!”
Lệnh Viên hơi ngẩn người, biết hắn vẫn còn tức giận vì chuyện
vừa rồi. Có điều hôm nay nàng cũng rất bị động, nàng bèn cau mày, nói: “Chẳng
lẽ Điện hạ lại nghĩ về Lệnh Viên như vậy sao?”
Chỉ một câu nói đã khiến Dận Vương cứng họng, hắn đột nhiên
xoay người, căm phẫn rời đi.
Suốt hai ngày liền, Hoàng đế Nam Việt không cho người đến
đón Lệnh Viên vào cung đánh cờ. Đến ngày thứ ba nàng mới vào cung, tình cờ nghe
thấy đám cung nữ tán gẫu, nói là đã hai ngày Khánh Vương không lên triều, nghe
nói bị người ta đánh trọng thương. Anh Tịch không kìm được, lén nói: “Liệu có
phải bị Dận Vương điện hạ đánh không nhỉ?”
Lệnh Viên nháy mắt ngăn thị lại: “Đừng nói linh tinh!”
Nghe ý tứ của đám cung nữ, xem ra người ra tay không phải
Dận Vương. Có điều, cho dù thật sự là như thế thì hắn cũng không thể để người
ngoài biết được, chắc chắn sẽ giấu nhẹm. Còn Lệnh Viên tất nhiên cũng sẽ không
nhắc lại, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện ngày hôm đó.
Đầu tháng Mười một, từ biên cương truyền về tin tức, quân
man di đột nhiên tập kích biên giới vùng Tây Bắc của Nam Việt.
Hai mươi năm trước, khắp vùng Tây Bắc là những bộ lạc man di
nhỏ bé, mãi đến mười năm trước mới thống nhất, về sau tự xưng là Dạ Lang. Vì
khí hậu vùng Tây Bắc khắc nghiệt, tài nguyên thiếu thốn nên hơn mười năm nay,
quân đội của bọn chúng thường xuyên quấy nhiễu biên giới hai nước Hán, Việt,
không việc ác gì là không làm.
Năm ngày sau, mười vạn đại quân man di áp sát biên giới,
lòng người Nam Việt vô cùng hoang mang. Hoàng đế Nam Việt cả giận, hạ lệnh cho
Trấn Quốc tướng quân dẫn hai mươi vạn đại quân đến biên cương tham chiến.
Dận Vương chủ động xin làm thống soái.
“Em nói cái gì?” Lệnh Viên kinh hãi đứng bật dậy từ chiếc
ghế rộng, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt cũng đang ngây ngốc của Anh Tịch, chỉ thấy
người thị nữ gật đầu, khẽ nói: “Là thật đấy, nô tì vừa nghe vị công công từ trong
cung đi ra nói vậy!”