Màn đêm tĩnh lặng tràn ngập nét tiêu điều.
Mãi một canh giờ sau, gã quân y mới từ trong lều đi ra. Hắn
vừa liếc nhìn đã thấy hai vị tướng quân Khưu, Điền đang đứng bên cạnh đống lửa
gần đó nói chuyện câu được câu chăng.
Điền Tướng quân nhìn thấy gã quân y, vội vàng xoay người lại
hỏi: “Sao rồi?”
Gã quân y mặt mày nhem nhuốc, trên vạt áo dính đầy máu, sắc
mặt vô cùng mỏi mệt. Hắn lại gần, khẽ hít một hơi rồi nói: “Đầu mũi tên đã được
rút ra, ban đầu còn chảy khá nhiều máu nhưng bây giờ đã cầm được rồi.”
Hai vị tướng quân đều thở phào một hơi.
Khưu Tướng quân lại hỏi: “Vậy Thế tử đã tỉnh chưa?”
Gã quân y khẽ thở dài, lắc đầu đáp: “Vẫn chưa. Điều kiện
trong doanh trại không so được với Sùng Kinh, thuốc bổ huyết dưỡng khí không
đủ, còn chưa biết nên làm thế nào mới tốt.”
Điền Tướng quân vừa yên tâm một chút lại trở nên căng thẳng,
vội vàng hỏi: “Vậy nếu bây giờ đưa Thế tử vào thành thì sao?”
Gã quân y lại thở dài, nói là đi đường gồ ghề, e Doãn Duật
không chịu nổi. Thế này không được, thế kia cũng chẳng xong, Điền Tướng quân lo
lắng đến nỗi toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng, Khưu Tướng quân trầm
ngâm một lát rồi cất tiếng: “Việc này dễ giải quyết thôi, chỗ này cách Khâm Châu
không xa, ta nhớ Tô Thái phó sau khi cáo lão về quê vẫn luôn ngụ tại Khâm
Châu.”
Gã quân y khẽ “úi” một tiếng, dường như Điền Tướng quân cũng
chợt nhớ ra người mà Khưu Tướng quân nhắc đến là ai. Hai hàng lông mày cau lại,
Điền Tướng quân nghiêm túc nói: “Tướng quân muốn nói tới Tô Thái phó Tô Cẩm
Hoàn sao?”
“Không sai! Nhà họ Tô vốn là một thế gia về y dược, sau khi
Tô Thái phó cáo lão liền trở lại Khâm Châu, trong nhà họ Tô nhất định có loại
thuốc thượng thừa! Xin Điền Tướng quân mau phái người đến Khâm Châu lấy thuốc!”
Điền Tướng quân y lời rời đi. Khưu Tướng quân lại dặn dò gã quân y vài câu rồi
mới xoay người đi về hướng lều chủ soái, hiện giờ việc quân cũng không thể chậm
trễ.
Nhưng chẳng ngờ, Dận Vương không có ở trong lều. Khưu Tướng
quân tới đứng một mình trước tấm bản đồ địa hình, trước mặt dường như lại xuất
hiện cảnh tượng chém giết đẫm máu lúc ban ngày… Ông là lão tướng của Nam Việt,
không phải mới ra chiến trường lần đầu nhưng lần nào trong lòng cũng đầy cảm
khái. Những vị lão thần trong triều năm xưa, người thì chết, người thì cáo lão
hoàn hương, hiện giờ chỉ có ông và Ký An Vương gia vẫn còn ở lại Sùng Kinh,
nhưng nhiều năm rồi người đó đã không còn ngó ngàng tới chuyện triều chính, cái
chức vương gia chỉ còn mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi.
Hôm nay, nếu không vì Thế tử xảy ra chuyện, chắc ông chẳng
còn nhớ tới Tô Thái phó. Ông láng máng nhớ lại rằng Tô Thái phó cáo lão về quê
sau vụ Lương Vương nổi loạn có mấy năm, từ đó ông chưa từng gặp lại Tô lão.
Binh sĩ dọn dẹp căn lều, sau đó mang bớt vài chiếc đèn đi.
Trong lều chỉ còn một vị quân y ở lại trông chừng, những người khác đều đã lặng
lẽ lui hết.
Căn lều náo động suốt buổi tối lúc này mới yên tĩnh trở lại,
ngọn đèn cô tịch tỏa ra những tia sáng dìu dịu, kéo cái bóng của vị quân y ra
rất dài, bên ngoài thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân chỉnh tề của những
binh sĩ đi tuần. Người nằm trên giường vẫn hôn mê, không hề có dấu hiệu tỉnh
lại. Vị quân y đã mỏi mệt suốt buổi tối, lúc này được buông lơi, cơn buồn ngủ
lập tức kéo đến. Hắn đưa tay day day trán, ngồi tựa vào mép giường, cặp mắt nửa
khép nửa mở, dần chìm vào giấc ngủ.
Chẳng rõ đã qua bao lâu, dường như có làn gió đêm thổi vào
lều khiến gã quân y rùng mình vì lạnh, lập tức bừng tỉnh. Một cái bóng thướt
tha, uốn lượn chiếu thẳng xuống giường. Hắn hoang mang ngoảnh đầu lại, còn chưa
kịp thốt ra một tiếng “ai” thì đã nhìn rõ tướng mạo của người đó, vội nuốt
những lời sắp nói vào bụng.
Người tới là Công chúa Bắc Hán.
Ánh đèn u ám trong lều không giấu được vẻ nhợt nhạt trên
khuôn mặt của nàng, mái tóc đen nhánh dài đến tận eo được vấn lên một cách đoan
trang, không điểm thêm bất kỳ món trang sức nào nhưng vẫn đẹp khôn tả. Trước
giờ nàng không mặc nhiều đồ, giữa màn đêm lại càng có vẻ gầy guộc và yếu đuối.
Nữ tử trước mặt hắn bước thêm một bước nữa, gã quân y mới giật mình tỉnh táo
trở lại, vội hành lễ với nàng: “Công chúa, Điện hạ đã về lâu rồi, không ở chỗ
này.” Dứt lời, hắn liền nhớ ra chẳng phải lúc nãy nàng đã rời đi cùng Dận Vương
sao? Nữ tử trước mặt hắn chợt nở nụ cười thản nhiên và điềm đạm, tựa như một
cánh bèo cô đơn đang dập dềnh theo gợn sóng giữa mặt hồ: “Bản cung không tới
đây tìm Điện hạ.”
“Vậy…”
“Điện hạ nhờ bản cung tới đây chăm sóc Thế tử.” Lý do này
được nàng nói ra một cách đường hoàng. Bây giờ nàng sẽ ở lại đây, để xem Dận
Vương định giết Doãn Duật bằng cách nào! Nàng muốn y khỏe lại, nàng không cho
phép y chết.
Gã quân y sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, việc này… Tuy Công
chúa chưa thành thân với Dận Vương nhưng nếu đến chăm sóc Thế tử, về tình về lý
đều không thích hợp. Hắn khẽ run rẩy, nói: “Sao dám phiền Công chúa trông nom,
chúng thần sẽ dốc toàn lực chữa trị.”
Lệnh Viên không những không rời đi mà còn bước tiếp về phía
trước một bước, trong đáy mắt ẩn chứa một tia ngạo nghễ: “Thế nào, ngươi không
tin lời ta sao? Nếu như không tin, cứ việc đi hỏi Điện hạ!”
Một nữ tử xinh đẹp và yếu đuối như thế, vậy mà trong mắt lại
thoáng ẩn một tia sát khí. Hắn thầm kinh hãi, thấy nàng bước tiếp lên trước một
bước nữa, giọng nói vang lên lạnh tựa băng sương: “Còn không đi hỏi mau!”
“Vâng, vâng…”
Hắn ta run rẩy lùi nhanh ra ngoài.
Lệnh Viên thở phào một hơi. Trước đó, vì sĩ diện nên Dận
Vương mới muốn cưỡng bức nàng, bây giờ, nếu gã quân y kia đi hỏi, dù thế nào
hắn cũng sẽ không dám nói gì, nếu không hắn chẳng khác nào vác đá tự đập vào
chân mình, bởi nếu sự thật bị phanh phui, mọi người sẽ kháo nhau rằng Dận Vương
phi không biết xấu hổ, lén đi tư thông với người khác.
Doãn Duật vẫn chưa tỉnh, khuôn mặt trắng bệch chẳng chút sức
sống. Cho dù ở rất gần y nhưng phải tập trung lắm mới nghe được tiếng thở yếu
ớt của y. Lệnh Viên chậm rãi ngồi xuống trước giường, nắm lấy bàn tay giá lạnh
của y, bóp thật chặt, lòng bàn tay dội lên cảm giác đau rát.
Đó là do cú tát lên mặt Dận Vương lúc nãy.
Lệnh Viên khẽ cười chua chát, tất cả những việc vừa xảy ra
thực giống như một cơn ác mộng, hắn suýt chút nữa đã cưỡng bức nàng rồi.
Nàng thay quần áo rồi mới tới đây, còn vấn lại tóc, cố giấu
hết mọi dấu vết của sự nhục nhã. Trong mắt người ngoài, nàng vẫn là Đại trưởng công
chúa Bắc Hán đoan trang, cao quý.
“Doãn Duật.”
Giọng nói mềm mại ấy khẽ run rẩy, bàn tay đang nắm tay y
càng lúc càng siết chặt. Trái tim nàng đang lơ lửng suốt một ngày trời, hoàn
toàn không dám nghĩ đến việc người trước mặt suýt nữa đã vĩnh viễn rời bỏ nàng…
Khi đó, nàng sẽ không còn được thấy nụ cười của y nữa, không còn được nhận sự
quan tâm thầm lặng y dành cho nàng nữa.
Quả nhiên gã quân y đã đi hỏi Dận Vương. Dận Vương hạ lệnh
để Công chúa chăm sóc Thế tử, còn lấy lý do Thế tử cần tĩnh dưỡng, không cho
phép bất cứ người nào vô cớ đi vào trong lều.
Các binh sĩ trong doanh trại lén kháo nhau rằng Thế tử và
Dận Vương quả nhiên tình như thủ túc[1], một người nguyện lòng đỡ
tên cho người kia, một người sẵn sàng để Công chúa tôn quý đích thân đi chăm sóc
huynh đệ của mình. Ai nấy đều nảy sinh sự khâm phục đối với Dận Vương.
[1] Tình cảm gắn bó như chân với tay.
Lệnh Viên chỉ cười nhạt, hắn hạ lệnh không cho bất cứ ai vào
lều, chẳng qua là sợ người khác nhìn thấy cảnh nàng và Doãn Duật ở chung một
chỗ với nhau, khi đó lời đồn bên ngoài sẽ khác, những lời tán tụng “tình như
thủ túc” cũng sẽ biến thành những lời sỉ nhục. Dận Vương là người thông minh,
không lý gì lại không nghĩ đến chuyện này.
Hằng ngày, chỉ khi bắt mạch, đưa thuốc, quân y mới đi vào,
các vị tướng quân tất nhiên sẽ không vào trong, bản thân Dận Vương lại càng
không tới.
Hôm trước, quân Nam Việt ra ngoài thành nghênh chiến, tuy bị
quân man di tập kích nhưng chắc hẳn Dạ Lang cũng bị tổn thất, cho nên ngày thứ
hai liền trở nên yên tĩnh. Dận Vương và các vị tướng quân cùng ở trong lều
chính bàn bạc kế hoạch tác chiến suốt hai ngày trời.
Trong hai ngày này, Lệnh Viên yên tâm ở lại bên cạnh Doãn
Duật. Bây giờ, nàng đã không còn sợ những lời đàm tiếu, nếu sợ, nàng đã không
tới đây. Chiều tối, khi Lệnh Viên trở về lều của mình để thay quần áo, nàng
tình cờ chạm trán Dận Vương. Hắn vẫn vận bộ giáp vàng, trong vẻ khí khái còn ẩn
chứa một tia dữ dằn, tàn bạo. Từ hôm hắn cưỡng bức nàng không thành, nàng và
hắn vẫn chưa gặp riêng nhau lần nào, sự sợ hãi cũng đã tan đi từ lâu trước niềm
vui Doãn Duật vượt qua cơn nguy hiểm. Nàng hơi khom người hành lễ với hắn từ
xa, sắc mặt hắn cứng đờ, khẽ “hừ” một tiếng rồi cất giọng thâm độc, nói: “Cô sợ
y chết đến vậy sao?”
Giọng hắn đầy phẫn nộ nhưng Lệnh Viên không sợ hãi. Hắn phẫn
nộ, chứng tỏ hắn cũng đang sợ.
Ánh tà dương lặng lẽ chiếu xuống hai người, vô cùng lạnh
lẽo. Lệnh Viên khẽ mỉm cười, điềm đạm và hờ hững tựa như một bông hàn mai xinh
đẹp giữa mùa đông giá lạnh. “Bây giờ ta không sợ nữa rồi, ngài cũng không mong
y chết.” Nàng mỉm cười bước lên phía trước, khi đi ngang qua hắn còn thản nhiên
nói: “Thực ra, ngài không yêu ta, ta yêu ngài hay không thì cũng đâu có gì quan
trọng. Hôn sự giữa ngài và ta chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”
Mùi hương khinh la vương vất trong làn không khí giá lạnh,
nữ tử bên cạnh đã đi xa.
Dận Vương đột nhiên ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng ấy,
“soạt” một tiếng, một ngôi sao đồng trên chiếc chiến bào đã bị giật xuống! Nàng
nói đúng, hắn không yêu nàng nhưng lại muốn cưới nàng, cuộc hôn nhân giữa họ
chỉ là một cuộc giao dịch. Có điều, hắn không cam tâm!
Màn đêm dần buông, Lệnh Viên nhìn khuôn mặt trắng bệch trước
mắt, lại nhớ đến lời của Dận Vương lúc nãy, không kìm được thầm thở dài một
tiếng. Thế Huyền từng nói, Dận Vương không yêu nàng, nàng còn nghĩ ngày xưa
mình không hiểu sự an bài của mẫu hậu, bây giờ đến lượt Thế Huyền, nhưng hóa
ra, đâu chỉ có mình Thế Huyền không hiểu, Dận Vương cũng nào thật sự hiểu được.
Một gã quân y bưng thuốc đi vào, mang theo hơi lạnh, cẩn
thận bắt mạch cho Doãn Duật.
“Sao rồi?” Lệnh Viên cau mày khẽ nói.
Gã quân y trầm ngâm một lát rồi nói: “Khí huyết vẫn rất yếu,
mạch tượng đã có dấu hiệu ổn định.”
“Vậy sao mãi chưa tỉnh lại?” Đã ở bên y suốt hai ngày, tất
nhiên trong lòng Lệnh Viên vô cùng lo lắng.
Gã quân y cũng hết sức âu sầu, thở dài, nói: “Trong doanh
trại không có thuốc tốt, Thế tử lại mất máu quá nhiều, vết thương rất nặng, có
thể giữ được tính mạng đã may mắn lắm rồi… À, có điều, Khưu Tướng quân đã phái
người đi Khâm Châu tìm Tô Thái phó. Nhà họ Tô là thế gia về y dược, nhất định
sẽ có thuốc tốt. Muộn nhất là sáng mai về đến nơi thôi.”
Khưu Tướng quân?
Lệnh Viên nghe nói, đêm đó Khưu Tướng quân đã tặng Doãn Duật
viên hộ tâm đan quý giá mà Hoàng đế Nam Việt ngự ban cho ông, bây giờ ông còn phái
người đi Khâm Châu. Trong doanh trại, quả nhiên vẫn còn có người thật lòng đối
tốt với Doãn Duật.
Gã quân y nói muộn nhất là sáng mai, không ngờ ngay trong
đêm đó, người nhà họ Tô đã tới.
Vừa qua giờ Tỵ, ngoài cửa doanh trại bỗng vang lên tiếng vó
ngựa. Khưu Tướng quân đang ở trong lều, nghe thị vệ bẩm báo là người nhà họ Tô
đã tới liền vội vàng đứng dậy, ra ngoài nghênh đón. Các binh sĩ giơ đuốc tới
kiểm tra xe, từ xa Khưu Tướng quân đã nhìn thấy một người nhảy từ trên lưng
ngựa xuống, thân thể nhẹ nhàng tựa chim én khiến bầu không khí nặng nề nơi
chiến trường cũng bị xua tan phần nào.
Từ khi Doãn Duật bị thương, đêm nào Lệnh Viên cũng ngủ không
ngon giấc, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện, nàng bèn
ngồi dậy, thấy bức rèm của căn lều đã được vén lên. Lệnh Viên còn chưa nhìn rõ
dung mạo người đó, đã nghe giọng nói của đối phương vọng vào: “Quân ca ca!”
Nàng ta tùy tiện xông vào, có lẽ không ngờ còn có người ở
bên trong, nhất thời không khỏi ngây người.
Phía bên ngoài, Khưu Tướng quân đang dặn dò binh sĩ mang
dược liệu đến lều của quân y, mới xao nhãng một chút, thiếu nữ đó đã xông vào
rồi. Khưu Tướng quân thầm kêu khổ, đành thất lễ theo vào trong.
“Công chúa thứ lỗi, vị này là tam tiểu thư nhà họ Tô, chính
cô ấy đã mang thuốc đến cho Thế tử.” Rồi ông quay sang nói với thiếu nữ kia:
“Vị này là Công chúa Ninh An của Bắc Hán.”
Thiếu nữ đó lúc này mới tỉnh táo trở lại, vội vàng hành lễ
với Lệnh Viên: “Dân nữ Tô Anh bái kiến Công chúa Ninh An!”
Lệnh Viên nghe nói nàng ta là người mang thuốc tới cho Doãn
Duật, tất nhiên cũng không chấp nhặt, đích thân tới đỡ nàng ta dậy. Khưu Tướng
quân đã cáo từ lui ra, lúc này Lệnh Viên mới nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ. Bụi
bặm suốt dọc đường vẫn không che dấu được dung nhan thanh tú của nàng ta. Nàng ta
chỉ mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, có lẽ vì đi cạnh xe chở thuốc suốt cả
ngày nên trên người mới tỏa ra mùi thuốc rất nồng.
Tô Anh liếc nhìn người đang nằm trên giường, nôn nóng hỏi:
“Huynh ấy làm sao vậy?”
Lệnh Viên chậm rãi kể lại mọi việc với nàng ta, thấy nàng ta
ngồi lặng lẽ, khuôn mặt đầy vẻ âu lo, liền đoán được vài phần nội tình. Nàng ta
đã quen Doãn Duật từ lâu, còn trước cả nàng sao? Trái tim Lệnh Viên như bị thứ
gì đó khẽ đâm vào, sau đó lập tức cảm thấy tức cười, lúc này rồi mà nàng còn nảy
sinh lòng ghen tuông được ư?
Thấy trời đã khuya, Tô Anh liền khuyên Lệnh Viên về nghỉ.
Lệnh Viên quả thực đã rất mệt mỏi nên cũng không khước từ.
Trời vừa tờ mờ sáng, quân y đã sắc thuốc xong và mang tới.
Tô Anh nhân cơ hội này bèn hỏi tại sao Công chúa Bác Hán lại ở trong lều của
Thế tử. Quân y trả lời theo những gì mình biết, thấy vị Tô tam tiểu thư này vẫn
hơi cau mày, dường như không tin. Hắn chỉ khẽ mỉm cười, xoay người rời khỏi đó.
Đây là thuốc tốt do Tô Thái phó đích thân bào chế, cứ cách
hai canh giờ lại phải uống một lần.
Uống đến lần thứ ba, Doãn Duật bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.
Tô Anh mừng rỡ, nằm bò bên giường khẽ gọi y mấy tiếng, quả
nhiên thấy lông mày y hơi cau lại.
“Quân ca ca!”
Y đang nằm mơ sao? Y luôn cảm thấy có Kiều Nhi ở bên cạnh, mỗi
tiếng thở, mỗi câu nói của nàng y đều nghe thấy. Tối nào cũng ngửi thấy mùi
hương khinh la thoang thoảng rồi mới chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ này của y quả
thực rất say, rất dài…
Lòng bàn tay mềm mại của nữ tử áp lên bờ má y, lại nhẹ nhàng
nắm lấy bàn tay y. Trong lòng Doãn Duật chợt xao động, cố gắng đưa tay nắm lấy
bàn tay của người đó: “Kiều… Kiều Nhi…”
Tô Anh mở to mắt, sau đó cúi sát người xuống: “Quân ca ca,
huynh nói gì thế? Quân ca ca!”
“Kiều Nhi”
Câu nói này, Tô Anh đã nghe rõ ràng, hết sức rõ ràng, thì ra
là tên của một người.
Cố gắng mở mắt ra, y nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nữ tử
trước mặt. “Kiều Nhi, là nàng sao?”
Doãn Duật cố gắng tập trung ánh mắt lên khuôn mặt nữ tử, rồi
dần dần nhìn rõ, hóa ra là… là… Doãn Duật hơi cau mày, y đang nằm mơ sao?
Thấy y tỉnh lại, tất nhiên Tô Anh rất mừng rỡ nhưng vì
chuyện vừa rồi mà không tránh khỏi buồn bực. Nàng ta liền giả bộ giận dỗi, nói:
“Thế nào, nhiều năm không gặp, huynh đã quên muội rồi sao?”
“Anh… Anh Anh…”
Hôn mê suốt ba ngày liền, y quả thực không còn bao nhiêu khí
lực, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Tô Anh nhướng mày, nói: “Rốt cuộc cũng nhận ra muội! Vậy
muội hỏi huynh, Kiều Nhi là ai?”
Câu hỏi này khiến Doãn Duật thầm cười khổ. Đúng là y đã nằm
mơ, với thân phận của Kiều Nhi bây giờ, làm sao nàng có thể ở bên giường y suốt
được? Thì ra những ngày qua, người mà y cảm nhận được không phải Kiều Nhi mà là
Tô Anh sao? Y muốn cười nhưng lại cười không thành tiếng, chỉ có thể gắng gượng
hỏi: “Sao muội lại ở đây?”
Tô Anh thấy y cố ý né tránh, không khỏi ngây người, sau đó
liền nói: “Khưu Tướng quân phái người đến tìm cha muội, nói huynh trúng tên sắp
chết, muội bèn tới đây ngay! Muội muốn biết Kiều Nhi là ai, huynh mau nói với
muội đi!”
Nha đầu này vẫn giống như hồi nhỏ, việc gì cũng truy hỏi đến
tận cùng để làm rõ căn nguyên. Doãn Duật thở dài, vẻ bất lực: “Muội biết để làm
gì?”
Sắc mặt Tô Anh hơi biến đổi, hậm hực nói: “Huynh cứ nói đi,
muội muốn cạnh tranh công bằng với người đó! Có phải huynh đã quên mất lời muội
từng nói rồi không?”
“Lời nào?”
Cặp mắt trong veo của Tô Anh mở to, quả nhiên y đã không còn
nhớ nữa rồi!
“Hồi nhỏ muội đã nói lớn lên sẽ lấy huynh, huynh thật sự
quên rồi sao?” Tô Anh kinh ngạc chất vấn y.
Thế ư? Nha đâu này từng nói như vậy à? Doãn Duật cũng thoáng
ngây người, quả thực y không còn nhớ nữa. Nói chuyện được mấy câu, vết thương ở
ngực lại bắt đầu đau, y mệt mỏi khép mắt lại. Tô Anh thấy vậy, căng thẳng kêu
lên: “Này, huynh đừng như vậy… Được rồi, muội tạm thời không hỏi huynh nữa
nhưng muội nói cho huynh biết, muội từ ngàn dặm xa xôi đến đây cứu huynh, huynh
phải cố gắng vì muội đấy!”
“Ta khát nước.”
Một lúc lâu sau, y mới nói một câu như vậy.
Tô Anh xoay người, phát hiện trong lều không còn nước, gọi
liền mấy tiếng mà bên ngoài không có ai, nàng ta đành tự mình đi ra.
Doãn Duật nằm lặng lẽ trên giường nghĩ lại giấc mơ hoang
đường trong mấy ngày qua, y cảm thấy buồn cười. Ánh nắng buổi sớm chiếu xuống
căn lều, mang lại từng tia ấm áp. Bức rèm bất chợt được vén lên, tiếng bước
chân khe khẽ vọng vào. Mùi hương khinh la lãng đãng trong không khí tuy rất
nhạt nhưng vô cùng rõ rệt.
Rõ ràng y không hề ngủ, tại sao vẫn nằm mơ thế này?
Y nôn nóng mở mắt ra, nữ tử trước mặt vẫn vận bộ đồ màu
trắng gọn ghẽ mà y nhìn thấy hôm đó nhưng nụ cười trên khuôn mặt đã không còn
vẻ bướng bỉnh, trong sự lo âu xen lẫn nét vui mừng.
Hay tin y tỉnh lại, Lệnh Viên vội tới đây ngay, song lúc
này, nàng chỉ đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt tựa như trăm ngàn năm rồi mới
được nhìn thấy lại kia. Thấy y rướn người định ngồi dậy, Lệnh Viên không khỏi
cả kinh, vội đặt thứ trong tay qua một bên rồi bước tới ấn y xuống nói: “Huynh
làm gì thế?”
Doãn Duật ngẩn người, không phải là mơ! Thật sự không phải
là mơ!
“Kiều… Công chúa sao lại tới đây?” Y nhìn nàng chăm chú,
trên khuôn mặt trắng bệch xuất hiện một nụ cười tươi.
“Đừng động đậy!” Nàng lại dặn dò tiếng nữa rồi mới buông
tay, xoay người bưng bát nước vừa đặt xuống bên cạnh tới: “Uống nước đi!”
“Ta… ta tự uống.”
Y đưa tay định đón lấy nhưng nàng khéo léo né tránh, cặp mắt
chăm chú nhìn y, vừa mang vẻ hờn dỗi vừa dịu dàng tựa làn nước mùa xuân.
Doãn Duật thầm chấn động, bất giác cúi đầu.
Chiếc thìa như chứa đầy ngọc lộ được đưa tới bên môi y. Y hé
miệng uống rồi đột nhiên cất tiếng hỏi nàng: “Điện hạ sao rồi? Điện hạ không
việc gì chứ?”
Bàn tay đang cầm thìa của Lệnh Viên bỗng run lẩy bẩy, làm
chiếc thìa va vào miệng bát phát ra tiếng leng keng khe khẽ. Những giọt nước
mắt đang cố kìm nén chực trào ra, Dận Vương một lòng muốn y chết, vậy mà y còn
nghĩ đến hắn như vậy! Lệnh Viên thầm giận dữ, trầm giọng quát: “Huynh nghĩ mình
là thần tiên sao? Cho rằng thế này là không chết được ư?”
Y vẫn cúi đầu, giọng nói cất lên tuy yếu ớt nhưng dịu dàng
vô cùng: “Ta có thể chết nhưng y thì không. Nếu y chết rồi, hiệp ước với Bắc
Hán phải làm sao đây? Bệ hạ phải làm sao đây? Lần này nàng tới Nam Việt cũng
coi như là đã uổng công rồi…”
Nước mắt không kìm được bắt đầu tuôn rơi lã chã, đôi bờ vai
thon của Lệnh Viên không ngừng run rẩy, đôi tay không sao cầm bát nước được
nữa. “Choang” một tiếng, nó rơi xuống đất vỡ tan tành. Doãn Duật kinh hãi, bất
giác ngẩng lên nhìn nàng. Nước mắt nàng đầm đìa trên mặt. Lệnh Viên ngẩn ngơ
nhìn y một lát, rồi đột nhiên cúi sát người xuống, đôi bờ môi giá lạnh không hề
do dự hôn lên môi y… Mặc kệ sự kinh ngạc và giãy giụa của Doãn Duật, nàng đưa
tay giữ chặt lấy hai bờ vai y, không cho tấm thân yếu ớt của y động đậy. Dường
như mọi nỗi nén nhịn và lo lắng, gian khổ và đớn đau trên đường tới đây đều tan
biến hết trong nụ hôn bất chấp tất cả này…