Đế Hoàng Phi

Chương 4: Chương 4




Thứ mùi lạnh lẽo của thiên lao đã lan tỏa khắp không gian.

Ngọc Trí lặng lẽ kéo ống tay áo của Anh Tịch, thấp giọng

hỏi: “Là Bùi thiếu gia sao?”

Anh Tịch khẽ gật đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của

Ngọc Trí đầy vẻ kinh ngạc. Anh Tịch cũng cảm thấy kinh ngạc không kém, Bùi lục

thiếu gia đó là con trai nối dõi của nhà họ Bùi, lại là con bà cả, cũng là nam

đinh duy nhất. Do đó, nhà họ Bùi hết sức yêu thương, chiều chuộng y, khi Bùi

lão thái gia còn tại thế đã đích thân đặt tên cho y là: Vô Song.

Độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song.

Bùi phu nhân khi sinh y, vì khó sinh mà chết, đúng lúc việc

làm ăn của nhà họ Bùi lâm vào cảnh khó khăn. Thầy tướng nói, trời định nhà họ

Bùi vốn không có con kế nghiệp, bây giờ có con như vậy là do trời cao thương

xót, nhưng nhất định phải gửi đứa con này vào chùa để tu hành, chỉ như vậy mới

có thể hóa giải nguy nan cho Bùi gia.

Hơn nữa, trước năm hai mươi tuổi, y không được ra khỏi chùa,

cũng không được gặp ai.

Anh Tịch và Ngọc Trí từ lâu đã muốn được nhìn thấy khuôn mặt

thật của vị Vô Song thiếu gia này, bây giờ nghe nói y đã tới Thịnh Kinh, bất

giác cả hai đều cảm thấy vô cùng tò mò.

Lúc này, trong Vân Lai khách điếm, người ra kẻ vào nườm nượp,

vô cùng náo nhiệt.

Đám tiểu nhị không ngừng hò hét, chạy tới chạy lui hầu hạ

từng bàn, rất bận rộn. Ông chủ có vẻ buồn bực, tính toán bằng chiếc bàn tính

trước mặt. Ngoài cửa có một bóng dáng yểu điệu bước vào, thoang thoảng mùi

hương khinh la thanh nhã. Chẳng rõ ai đã “ồ” lên một tiếng, khi ông chủ ngước

mắt nhìn lên, liền ngây người.

Vân Lai khách điếm là quán trọ hàng đầu ở Thịnh Kinh, ông

chủ tự thấy mình gặp các bậc quan viên hiển hách cũng nhiều, nhưng chưa từng

thấy nữ tử nào xinh đẹp đến vậy. Vẻ đẹp của nàng không phải sự nhu mì như các

nữ tử bình thường, mà ẩn sau nét điềm đạm còn có vẻ sắc bén khiến người ta

không dám nhìn thẳng. Ông chủ vội vàng cười một tiếng, đi vòng tới nghênh đón:

“Tiểu thư, muốn ở trọ sao?”

Ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua những người trong đại sảnh một

lượt, rồi Lệnh Viên hơi cau mày, thấp giọng nói: “Tìm người. Bùi Vô Song.”

Giọng nói trong trẻo của nàng vừa mới dứt đã nghe thấy một

giọng nói rắn rỏi, mạnh mẽ vang lên từ phía trước: “Kiều cô nương!”

Kiều Nhi là tên mụ của nàng, trên đời này, ngoài mẫu hậu thì

chỉ có duy nhất một người từng gọi nàng như thế.

Anh Tịch nhìn thấy nam tử đang đứng bên cửa, lập tức nở nụ

cười với y, rồi quay sang nói khẽ: “Tiểu thư, là Bùi Nghị.”

Nam

tử đó mặc bộ đồ màu xanh sẫm, một tay vén bức rèm nặng nề lên, lúc này đang

đứng bên cạnh cửa nhìn bọn họ.

Bùi Nghị họ Bùi, nhưng lại không phải người nhà họ Bùi. Nghe

nói vào một mùa đông giá rét, Bùi lão gia phát hiện thấy một đứa bé sắp chết

đói trước cửa nhà, liền tốt bụng thu nhận, đồng thời sinh lòng thán phục vì

nghị lực của y, nên đã đặt tên là Bùi Nghị. Về sau, y một mực đi theo hầu hạ

Bùi Vô Song.

Ngọc Trí hơi ngẩn người, liền thấy bóng người trước mặt bỗng

di chuyển, nàng ta cũng vội vàng cất bước cùng Anh Tịch đi sát theo sau Lệnh

Viên.

Bức rèm nặng nề hạ xuống, ngăn cản những làn khí lạnh phía

sau lưng.

Không khí bên trong khác hẳn so với ở đại sảnh bên ngoài, ấm

áp như mùa xuân. Điểm đặc biệt ở Vân Lai khách điếm chính là chỗ này, nơi hậu

uyển có một dòng suối nước nóng thiên nhiên chảy qua. Trúc dẫn đường, đá phủ

lối, những phiến lá trúc xanh biếc dập dờn giữa dòng suối nước nóng từ từ chảy

đi, tỏa ra mùi trúc thoang thoảng, khiến người ta say đắm.

Nghe nói đây là nơi được các văn nhân mặc khách vô cùng yêu

thích, nhưng Lệnh Viên lại chưa đến bao giờ. Có điều, mới đi được mấy bước,

trên người nàng đã túa một lớp mồ hôi. Ngọc Trí lập tức giúp nàng cởi chiếc áo

choàng trên người rồi ôm vào lòng, Lệnh Viên ngoảnh sang nói với Bùi Nghị: “Sư

thúc cũng thực biết hưởng thụ.”

Bùi Nghị cúi gằm mặt, trả lời một câu chẳng ăn nhập chút

nào: “Thiếu gia đến kinh thành đã được mấy ngày rồi.”

Chỉ một câu nói đã khiến đôi hàng lông mày của Lệnh Viên hơi

dãn ra, nếu không phải đã đến mấy ngày, làm sao Bùi Vô Song có thể tìm được một

nơi thanh nhã như vậy? Nàng khẽ “ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Phía trước là một gian nhà tao nhã, cánh cửa trổ hoa màu nâu

sậm đang khép chặt, nhưng từ bên trong lại có tiếng đàn du dương vọng ra, kèm

theo tiếng suối chảy róc rách, thấm vào lòng người.

Lệnh Viên dừng chân ngoài cửa, khẽ gọi hai tiếng. Trong nháy

mắt, tiếng đàn đột nhiên dừng lại.

Nàng gọi y – sư thúc.

Ngay từ khi mới sinh ra, Lệnh Viên đã được đưa vào chùa Ngọc

Tuyền, nàng luôn được phương trượng trong chùa là Minh Viễn đại sư chiếu cố, và

nàng cũng không tiếc gọi ông một tiếng sư phụ. Tuy Minh Viễn đại sư dùng đủ mọi

cách ngăn cản nhưng vẫn không sao thay đổi được tiếng “sư phụ” của Lệnh Viên.

Phụ hoàng, mẫu hậu của nàng có thể đưa nàng tới vùng đất xa

xôi, hẻo lánh này, chẳng lẽ còn để tâm tới sự tôn nghiêm của một công chúa như

nàng hay sao?

Vậy thì, gọi một tiếng “sư phụ” có gì không được?

Tuy nhiều năm đã trôi qua, nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện cũ,

Lệnh Viên vẫn không khỏi thầm cảm thán, nếu không có sự dạy dỗ tận tâm của sư

phụ năm xưa, làm sao nàng có thể đối diện với biết bao ngày đêm dài đằng đẵng

như bây giờ bằng một trái tim bình thản?

Trong chùa có rất nhiều sư huynh, nhưng đối với Lệnh Viên,

chỉ có duy nhất một người là đặc biệt.

Y chính là sư đệ để tóc tu hành của Minh Viễn đại sư, Bùi Vô

Song.

Vì lời nói của thầy tướng, Bùi Vô Song khi đó bị cấm túc

trong một chái nhà ở phía sau chùa. Tuy đã cách biệt nhiều năm, nhưng Lệnh Viên

vẫn còn nhớ từng chi tiết trên ô cửa sổ làm bằng gỗ đào chưa từng được mở, cùng

với cánh cửa quanh năm đóng chặt của gian phòng.

Tình cảnh tương đồng tuổi ấu thơ khiến nàng không kìm được

mà lại gần cánh cửa đó.

Nàng không thể đi vào, cũng không thể nhìn thấy vị công tử

xấp xỉ tuổi mình kia. Chỉ có Bùi Nghị lạnh lùng nói với nàng, đó là tiểu sư

thúc của nàng, pháp hiệu “Minh Thanh”.

Trước mắt nàng dần bị phủ một tầng sương mỏng, không khí trở

nên ẩm ướt. Cánh tay đưa ra đẩy cửa khẽ dừng lại, cặp mắt trong veo khép hờ,

trái tim nàng bỗng đập thình thịch. Nàng đã gọi y là sư thúc không biết bao

lần, giữa hai người cũng có quá nhiều câu chuyện, nhưng ở cách nhau một khoảng

gần như thế này, thì đây là lần đầu tiên.

Tiếng đàn lại vang lên dìu dặt, trong lòng Lệnh Viên chợt

xao động, rồi nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng.

Thấy chiếc váy trước mặt đã biến mất sau bức màn, hai thị nữ

cũng định bước vào theo nhưng lại bị Bùi Nghị ngăn lại: “Xin hai cô nương hãy

chờ bên ngoài một lát.”

Anh Tịch vội vã đưa tay định đẩy cánh tay y ra, nôn nóng

nói: “Sao thế được? Ta phải vào đó hầu hạ tiểu thư.” Đôi mắt thị lấm lét nhìn

vào trong, thầm nghĩ, suốt dọc đường mình muốn được nhìn thấy khuôn mặt thật

của vị công tử kia, bây giờ làm sao cam tâm bị ngăn lại ở bên ngoài như thế?

Cánh tay đang ngăn bọn họ rắn rỏi mà mạnh mẽ, không dễ dàng

bị lay động.

Bên trong, từng lớp màn che lần lượt bị gạt ra.

Gian phòng nằm ngay giữa dòng suối nước nóng, thiết kế này

có thể nói là hợp lý vô cùng, những lớp màn che cản lại hơi nước, bước vào

trong, hoàn toàn không còn cảm giác ẩm ướt và khó chịu nữa.

Tấm màn che mờ ảo, ánh sáng ôn hòa, tiếng đàn êm dịu, tất cả

hòa vào nhau trong căn phòng khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Bước tới trước bức màn mỏng cuối cùng, bóng dáng của nam tử

kia đã thoáng ẩn thoáng hiện.

Lệnh Viên đưa tay vén màn.

Tiếng đàn vẫn không dừng lại.

Cuối cùng nàng đã nhìn thấy y, nam tử mà Bùi lão thái gia

cho là thiên hạ vô song.

Tấm áo bào rộng màu ngà khoác trên một thân hình cao lớn,

khúc nhạc còn chưa hết, y vẫn đang chăm chú gảy đàn. Ống tay áo rộng không

ngừng đưa lên hạ xuống, đôi bàn tay khéo léo nhảy múa trên những sợi dây đàn

tạo ra những âm thanh tuyệt diệu.

Ánh mắt Lệnh Viên vô cùng sắc bén nhưng cũng không thể nhìn

rõ khuôn mặt ẩn sau lớp vải sa bên dưới chiếc nón kia.

“Ngồi!”

Chỉ một chữ gọn gàng, ngắn ngủi, chẳng thể nghe ra bên trong

có ý gì.

Lệnh Viên bước lên phía trước, nhìn thẳng vào y, cười khẽ:

“Chẳng lẽ sư thúc định nói với ta rằng, bây giờ người vẫn chưa đủ hai mươi tuổi

ư?”

Y vẫn tỏ ra rất ung dung: “Cớ sao lại hỏi vậy?”

Nàng khẽ cười, nói: “Chưa đủ hai mươi tuổi, không được ra

khỏi chùa, không được gặp mặt người khác.”

Y cũng mỉm cười chữa lại: “Chưa đủ hai mươi tuổi, không được

ra khỏi chùa. Kiếp này, không được gặp mặt người khác.” Tiếng đàn dịu nhẹ,

chẳng thể nghe thấy chút dối trá nào ẩn chứa bên trong.

Lệnh Viên bất giác ngây ra, điều nàng biết vốn chỉ là nghe

đồn từ miệng người khác. Đôi mày hơi cau lại, ánh mắt nàng vẫn chẳng di chuyển.

Nàng hơi khom người, đặt miếng ngọc bội trong tay lên chiếc bàn trước mặt y,

rồi hỏi: “Sư thúc có việc gấp gì vậy?”

Năm xưa, ở chùa Ngọc Tuyền, thân phận của Lệnh Viên luôn

được bảo mật, chỉ có Minh Viễn đại sư biết rõ nội tình. Trong lần gặp cuối cùng

trước khi rời khỏi chùa, nàng đã nói thật về thân phận của mình cho Bùi Vô Song

biết, còn tặng y miếng ngọc này và hứa rằng, nếu y có việc gì cần, nàng nhất định

sẽ cố hết sức để giúp đỡ.

Sau đó, nàng bị gả đến tận Hàm Lăng xa xôi, rồi tới khi trở

về kinh nắm quyền trị quốc, Bùi Vô Song dường như đã hoàn toàn biết mất khỏi

cuộc đời nàng, không lưu lại một chút dấu vết dù là nhỏ nhất.

Mười ngón tay thon dài đột nhiên dừng lại trên những sợi dây

đàn, tiếng đàn cũng biến mất.

Y hơi ngước mắt lên, chậm rãi nói từng chữ một: “Ngươi không

được lấy Dương Thượng Ngọc!”

Tiếng đàn như vẫn còn vương vất đâu đây, những bức rèm lất

phất khiến hương thầm xao động.

Giọng nói trong trẻo ấy vang lên như một tiếng sấm giữa trời

quang, vang vọng khắp khoảng không gian tĩnh mịch, có thể len sâu vào xương tủy

người ta hơn cả tiếng đàn uyển chuyển kia.

Lệnh Viên thu lại tâm tư, ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua

lớp vải sa bên dưới chiếc nón kia. Nàng hơi ngẩn ra, hỏi bằng giọng lạnh lùng:

“Sao sư thúc biết chuyện này?”

Thế Huyền chờ đợi cơ hội này đã lâu, việc Dương Thượng Ngọc

kháng chỉ y đã tuyên bố cho bàn dân thiên hạ biết, qua đó cắt đứt đường lui của

Dương Thượng Ngọc. Nhưng việc Lệnh Viên nàng định lấy Dương Ngự thừa, Thế Huyền

quyết sẽ không nói, vậy mà Bùi Vô Song vẫn biết.

Nàng nhìn đăm đăm về phía cặp mắt mông lung như ẩn chứa nét

cười kia, trong lòng đầy nghi hoặc. Y cũng không hề tức giận, cất giọng bình

tĩnh: “Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn như thế, cũng chỉ có Minh Viễn sư huynh

mới lo lắng cho ngươi thôi.” Y đưa tay cầm miếng ngọc Hòa Điền trước mặt, bàn

tay còn lại khẽ vuốt rồi nói tiếp: “Ngự thừa đại nhân không chịu cưới Tứ Công

chúa đương triều, theo lý mà nói thì đáng chém đầu. Cho dù trong lòng ngươi

không có hắn, nhưng cũng niệm tình hắn trung thành với mình bao năm nay mà ra

tay cứu giúp. Tội kháng chỉ đâu phải tầm thường, ngươi có thể dùng cách gì để

cứu hắn đây?”

Y khẽ cười một tiếng, đôi môi mím chặt của nữ tử bị y nhìn

thấy rõ ràng. Đôi môi mỏng khẽ hé ra, y chậm rãi nói từng chữ: “Chỉ có một cách

duy nhất là lấy y thôi.”

Lệnh Viên thoáng nhíu hai hàng lông mày. Nam tử trước

mặt đã đứng dậy, thân thể y cao lớn như phát sáng lấp lánh theo ánh đèn lưu ly

trong phòng.

Quả nhiên y rất hiểu nàng.

Sự nghi hoặc trong lòng dần dần biến mất. Sau khi mẫu hậu

qua đời, nàng thậm chí còn không biết nên tin tưởng ai, nhìn thấy ai cũng phải

dựng một tuyến phòng thủ quanh người.

Sự ấm áp và thoải mái của nơi này rốt cuộc cũng khiến trái

tim Lệnh Viên bình tĩnh trở lại. Ánh mắt nàng dừng trên miếng ngọc trong tay

Bùi Vô Song, hờ hững hỏi: “Sư thúc đến Thịnh Kinh chỉ vì chuyện này thôi sao?”

Y trả lời bằng giọng kiên định: “Chỉ vì chuyện này.”

Đôi mắt ẩn dưới chiếc nón dường như đang phát sáng lấp lánh

khiến trái tim Lệnh Viên hơi run rẩy, ánh mắt nàng nhìn về phía bức rèm màu

nhạt buông thẳng theo làn khói lãng đãng tỏa ra từ chiếc lò hương trên chiếc

bàn bên cạnh. Mấy ngón tay thon nắm chặt ống tay áo, nàng nín thở, nói: “Nếu

không như vậy, Hoàng thượng sẽ không chịu buông tha cho Dương Ngự thừa, ta

không muốn y chết.”

Bùi Vô Song nói tiếp: “Không muốn hắn chết thì nhất định

phải lấy hắn ư? Ta cứ nghĩ ngươi không phải kẻ hồ đồ!”

Trong lòng Lệnh Viên thầm kinh hãi, nam tử trước mặt lại nói

tiếp: “Y ban hôn chẳng qua vì biết trước Ngự thừa đại nhân sẽ kháng chỉ, người

trong lòng Ngự thừa đại nhân là ai, ngươi biết rõ hơn bất cứ người nào. Dương

phi… chẳng qua chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi.”

Trước mặt Lệnh Viên, Bùi Vô Song chỉ dùng một chữ “y” để nói

về Thiếu đế. Mà những lời vừa rồi, từng câu từng chữ đều như đâm thẳng vào trái

tim Lệnh Viên.

“Y đã nắm chắc phần thắng trong tay, vậy mà ngươi còn định

ném cả cuộc đời mình vào đó!”

“Không…”

Nơi đáy mắt nàng thấp thoáng nét hoảng hốt, những móng tay

đã cắm ngập vào lòng bàn tay, đau đớn. Lệnh Viên không thể nhớ rõ lần cuối cùng

mình thất thố thế này là từ bao giờ, tất cả vì tính mạng của Dương Thượng Ngọc,

cũng vì ân oán giữa nàng và Thế Huyền.

Bùi Vô Song vẫn đứng lặng lẽ trước mặt nàng, giọng nói bình

thản, nhưng khi lọt vào tai Lệnh Viên lại trở nên nặng nề vô hạn.

“Phò mã mắc bệnh qua đời đã nhiều năm, không ngờ trái tim

ngươi cũng chết theo…”

Ngay cả việc lấy ai cũng chẳng để tâm.

Lời của y vừa dứt, chẳng rõ tại sao, ánh đèn trong phòng bỗng

trở nên tối mịt, rồi sau đó ngọn lửa lại chợt bùng lên, khiến người ta hoảng

hốt.

Câu chuyện năm xưa, người biết nội tình quả thực không

nhiều. Ngoài mấy kẻ tâm phúc của Thái hoàng thái hậu ra, chỉ duy nhất Lệnh Viên

biết rõ. Chẳng lẽ Phò mã chỉ đơn giản là mắc bệnh qua đời? Nhưng lúc này, Lệnh

Viên không tiện nói ra.

Ban cái chết cho Phò mã, ép Thôi Hậu phát điên, khống chế

Thiếu đế, trong hoàng cung có bao nhiêu chân tình? Có bao nhiêu lương tâm? Rõ

ràng chỉ là một tòa địa ngục được phủ lên lớp vỏ xa hoa, hào nhoáng.

Lồng ngực Lệnh Viên phập phồng bất định, trong lòng nàng

chứa chan muôn vàn suy nghĩ.

Tấm áo bào bên cạnh hơi lay động, bóng dáng cao lớn lặng lẽ

xoay người về phía sau. Bùi Vô Song bỗng nắm chặt miếng ngọc trong tay, lạnh

lùng nói: “Nếu Phò mã biết bây giờ ngươi đang tự đày đọa mình như thế, ắt sẽ

chết không nhắm mắt. Ngươi muốn cứu Ngự thừa đại nhân, được thôi, nhưng không

được dùng cách này. Nếu ngươi lo sau này trong triều không có ai để dùng, sợ

Hoàng thượng chuyên quyền, vậy cuộc thi Đình năm tới, ta sẽ tham gia.”

Những lời này, y nói khi quay lưng về phía nàng, hai bàn tay

chắp sau lưng nắm chặt, giữa làn ánh sáng ôn hòa, ấm áp, chúng trở nên trắng

bệch như có thể thấy cả xương.

Giọng nói hờ hững của nữ tử vang lên: “Sư thúc tham gia?

Tham gia thế nào? Đội chiếc nón che mặt này mà tham gia ư?”

Trong lời của Lệnh Viên còn xen lẫn ý chế giễu, nhưng Bùi Vô

Song biết nàng không nhằm vào mình, đó chẳng qua chỉ là sự căm phẫn của nàng

đối với hiện thực tàn khốc mà thôi. Y cũng nhất thời nghẹn họng, mùi hương

khinh la thanh nhã bỗng ùa tới, Bùi Vô Song xoay người, dùng ánh mắt sắc lẹm

nhìn về phía sau, vừa khéo nhìn thấy bóng dáng thon thả đó khẽ lao tới. Y nhích

chân sang một bên, nhanh chóng tránh được.

Bốn mắt nhìn nhau. Ngay trước mặt là mấy ngón tay thon dài

của Lệnh Viên.

Mấy bức màn sa mỏng khẽ lay động, không khí ấm áp tràn ngập

căn phòng.

Ý đồ không thành, nhưng Lệnh Viên không tức giận, nàng chỉ

mỉm cười, nói: “Ta nghĩ sư thúc cũng không phải người hủ lậu, lời của thầy

tướng có thể tin được sao?”

Bùi Vô Song lùi về phía sau nửa bước, hé miệng định nói gì

nữa, chợt nghe từ bên ngoài có những tiếng bước chân vọng lại.

Lệnh Viên cũng đưa mắt nhìn, liền nghe thấy giọng của Ngọc

Trí: “Tiểu thư, có tin gấp.”

Lệnh Viên thu ống tay áo, xoay người bước ra ngoài.

Người đưa tin là một thị vệ, hắn vừa mới tới thiên lao thì

được biết Lệnh Viên ở đây, liền vội vàng đến ngay.

Đoan phi báo tin, Dương Ngự thừa đã đồng ý chuyện hôn nhân

với Công chúa Vĩnh Huy.

Chiếc xe ngựa lao đi vun vút trên con đường vắng vẻ, Lệnh

Viên ngồi ngay ngắn trong xe, hai mắt khép hờ, suy nghĩ về mọi chuyện. Dương

Thượng Ngọc đồng ý, vì nàng nói nàng không muốn y chết, chẳng còn cách nào, y

đành đồng ý.

Trong lòng Lệnh Viên thầm đau đớn, lại là một cuộc hôn nhân

chính trị khiến người ta phải xót xa.

Cửa căn phòng từ từ bị đẩy ra, Bùi Nghị cung kính lùi sang

một bên, thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, Kiều cô nương đi rồi, chuyện của người…”

Bùi Vô Song hơi cụp mắt xuống, miếng ngọc Hòa Điền vô giá bị

đẩy qua đẩy lại giữa những đầu ngón tay, y trầm giọng, nói: “Chuyện kết thúc

rồi.”

“Thiếu gia… Sao thiếu gia biết?” Bùi Nghị thấy Bùi Vô Song

cất bước ra ngoài, vừa định bước theo thì lại nghe y nói: “Bùi Nghị, mang đàn

của ta theo.”

Khi Bùi Nghị ôm đàn ra ngoài, Bùi Vô Song đã bước đến ngoài

hậu viện. Bùi Nghị đưa mắt liếc nhìn khung cảnh ồn ào xung quanh, rồi khoác cho

Bùi Vô Song một tấm áo choàng dày, hỏi: “Thiếu gia còn muốn đi đâu?”

“Về phủ.” Y đến đây là để ngăn cản Công chúa Lệnh Viên lấy

Dương Thượng Ngọc, y tuyệt đối không cho phép nàng làm như thế, chỉ là không

ngờ chuyện này lại được giải quyết nhanh đến vậy.

Gió buổi hoàng hôn rất lạnh, dần dần còn xen lẫn những hạt

băng, rơi xuống mái nhà phát ra những tiếng “lộp bộp”. Trong sân có bóng người

đi lại rất nhanh, nhưng không ai nói năng gì cả.

Ngọc Trí đưa tay ra đón mấy hạt băng, thấy chúng vừa chạm

vào tay liền tan chảy, giọng nói của Anh Tịch vang lên bên tai: “Tỷ cũng nghe

rồi đấy, Bùi thiếu gia đến đây vì việc của Công chúa, trong lòng Bùi thiếu gia

ắt là có Công chúa rồi. Phò mã gia ra đi cũng đã nhiều năm, bên cạnh Công chúa

nên có một người tri kỷ thì hơn.”

Bao nhiêu năm nay, tuy Công chúa luôn ngồi trên cao nhưng

trong cung điện này, thứ mà nàng có, ngoài quyền lực trong tay thì còn gì khác

nữa đây?

Ngọc Trí nắm chặt bàn tay, quầng mắt đột nhiên ửng đỏ.

Anh Tịch không khỏi giật mình, vội vàng nói: “Tỷ đừng cả

nghĩ, ý muội là Phò mã gia dù sao cũng đã ra đi khá lâu rồi, không thể bắt Công

chúa ở vậy cả đời được. Công chúa còn trẻ như thế…”

Ngọc Trí hơi ngẩng lên, cố ép những giọt nước bên khóe mắt

không trào ra. Nàng ta khẽ cười, nói: “Ta không sao, ta cũng hy vọng Công chúa

được hạnh phúc. Ca ca ta… mệnh bạc.”

Bên ngoài chợt có một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện

trong tầm mắt, cả hai cung nữ đều ngẩn ra, rồi vội vàng đứng dậy, sợ hãi hành

lễ: “Nô tì thỉnh an Thái hậu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.