Viện quân Nam Việt còn đang ở trên đường, Khưu Tướng quân
thương lượng với các tướng, quyết định để Lệnh Viên và Doãn Duật đưa linh cữu
về kinh trước.
Áo quan được lấy từ trong thành, lúc này chẳng ai để ý nó
tôn quý hay không, đành dùng tạm trước đã.
Lệnh Viên từ trong lều đi ra, thần sắc vô cùng mỏi mệt. Tuy
nàng không thích Dận Vương nhưng lúc này hắn đã chết rồi, đối với nàng, chuyện
này thực giống một giấc mộng.
Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, Khưu Tướng quân phái một
đội thị vệ tinh nhuệ đi theo hộ tống Lệnh Viên. Nàng ngước mắt nhìn ngược hướng
gió, thấy cỗ quan tài màu nâu sậm ở đằng xa, bỗng có một hạt cát bay vào trong
mắt khiến đôi dòng lệ bất giác tuôn trào.
Ra quân chưa thắng mà người đã chết, nàng không khỏi cảm
thấy nuối tiếc cho Dận Vương.
Khưu Tướng quân sai người chuẩn bị hai cỗ xe ngựa. Lần này
về kinh, Công chúa và Thế tử tất nhiên không thể ngồi cùng một xe.
Tô Anh đỡ Doãn Duật lên xe. Từ khi được đưa về từ lều của
Dận Vương, đến tận bây giờ y vẫn chưa nói câu nào. Tô Anh nói chuyện với y, y
cũng không đáp lại. Doãn Duật ngoảnh đầu nhìn, tình cờ thấy Lệnh Viên đang đứng
cách đó không xa. Nàng vận một bộ đồ màu trắng, bóng dáng gầy guộc, cô đơn, hờ
hững nhìn về phía y. Nàng từng hỏi, Dận Vương đã nói gì với y, nhưng y lại
không chịu nói với nàng.
Dận Vương muốn y đưa Lệnh Viên rời đi, không trở về kinh
nữa, sao y lại không muốn như vậy chứ? Chỉ có điều, lần này, nàng vừa hay tin
Thiếu đế Bắc Hán xuất binh chi viện đã lo lắng đến thế, Doãn Duật liền biết
nàng vĩnh viễn không thể từ bỏ người thân duy nhất trên đời của mình. Tới Nam
Việt hòa thân là vì Bắc Đế, lựa chọn Dận Vương cũng là vì Bắc Đế, y làm sao có
thể nhẫn tâm ép nàng bỏ mặc tình thân, bất chấp tất cả để theo y rời đi?
Dận Vương còn nói, sau này, bất kể thế nào y cũng không được
nhòm ngó ngai vàng. Doãn Duật chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, nở một nụ
cười chua chát, Dận Vương cho rằng sau khi y ở cạnh Lệnh Viên, thế lực của Bắc
Hán sẽ giúp đỡ y sao? Cho dù là thế, y sao có thể vượt quá bổn phận của kẻ bề
tôi, đi nhòm ngó ngai vàng được?
Rèm xe buông xuống, che khuất bóng dáng bên ngoài.
Doãn Duật bất giác đưa tay nắm chặt rèm xe, chính thứ này
đang ngăn không cho y nhìn thấy nàng. Giờ đây, Dận Vương không còn nữa, sau này
nàng sẽ ra sao? Lần này trở về Sùng Kinh, bọn họ sẽ thế nào? Không phải y chưa
từng nghĩ tới những việc này, chỉ là không dám đối mặt mà thôi. Tận đáy lòng, y
hy vọng nàng sẽ quay về Bắc Hán, tiếp tục làm Công chúa Bắc Hán, như thế, đến
một ngày nào đó, y sẽ có cơ hội cưới nàng.
Chỉ sợ… chỉ sợ nàng không muốn…
“Công chúa, nên khởi hành thôi!”
Không biết Khưu Tướng quân đã đứng sau lưng Lệnh Viên từ lúc
nào, ánh mắt nhìn cỗ quan tài trước mặt, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Lệnh Viên thu ánh mắt lại, ngoảnh đầu nhìn ông, khẽ nói:
“Việc ở đây, xin phiền tướng quân!”
Khưu Tướng quân nghiêm túc nói: “Xin Công chúa yên tâm. Lần
này phải cảm ơn sự giúp đỡ của quý quốc.”
Lệnh Viên nghe vậy bèn cười khẽ nhưng nụ cười lại khiến lòng
người run sợ. Nếu nàng vẫn ở Bắc Hán, nhất định sẽ không để Thế Huyền làm bừa
thế này! Giờ đây, nàng chỉ mong chiến tranh kết thúc nhanh chóng, đến lúc ấy,
trái tim đang lơ lửng của nàng mới hạ xuống được. Hít sâu một hơi, nàng xoay
người trèo lên xe ngựa, không biết tình hình ở Sùng Kinh bây giờ thế nào rồi?
Lệnh Viên khép đôi mắt mỏi mệt, ngồi tựa vào thành xe. Chẳng
ai ngờ trong quân lại có gian tế, hôm nàng và Dận Vương tới đây đã không nhìn
thấy kẻ đó, thì ra hắn đã bị Điền Tướng quân sai người bắt giữ. Rốt cuộc hắn
trốn thoát từ lúc nào, chắc hẳn chẳng ai có thể nói rõ.
Ở Nam Việt, rốt cuộc có người nào không thể tha cho Dận
Vương đây?
Lệnh Viên suy nghĩ cẩn thận, trước mắt như lóe lên khuôn mặt
xinh đẹp mà dữ dằn của Tiêu Hậu. Những ngón tay thon bất giác nắm chặt lại,
cuộc tranh đoạt ngai vàng xưa nay luôn tàn khốc, may mà hoàng huynh của nàng
chỉ có một mình Thế Huyền là con trai, còn Thế Huyền vì bệnh tật nên đến nay
cũng chỉ có một mình Chiêu Nhi… Còn Hoàng đế Nam Việt thì lại sinh được rất
nhiều hoàng tử, khó tránh khỏi một cuộc cốt nhục tương tàn.
“Quân ca ca, uống ngụm nước đi!” Tô Anh vừa nói vừa đưa bình
nước đến bên môi Doãn Duật.
Y không cần nàng ta giúp, đưa tay đón lấy bình nước, uống
vài ngụm. Cảm giác mát lạnh từ đầu lưỡi chảy thẳng xuống cổ họng khiến y bất
giác nhớ lại cảnh Dận Vương toàn thân đẫm máu, nắm chặt vạt áo y không buông.
Trái tim y khẽ run lên, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt.
Tô Anh khẽ lay cánh tay y mấy cái, nhỏ giọng nói: “Quân ca
ca, huynh nói gì đi chứ! Rốt cuộc huynh bị làm sao vậy?” Ca ca của y đã tử trận
ngay khi y mới chào đời, quan hệ giữa y và Dận Vương, Tô Anh cũng biết, chỉ là
nhìn thấy bộ dạng của y lúc này, trong lòng nàng ta không khỏi lo lắng.
Doãn Duật hờ hững ngoảnh đầu, nhìn nàng ta chăm chú, chậm
rãi nói: “Trên đường về kinh sẽ đi qua Khâm Châu. Ta sẽ để muội lại ở Khâm
Châu.”
Đợi suốt bao ngày như vậy, chẳng ngờ lại nhận được một câu
nói thế này, Tô Anh tất nhiên không chịu, bèn giữ chặt lấy cánh tay y, nói:
“Muội không chịu, muội không về đâu! Muội muốn theo huynh tới Sùng Kinh!”
“Anh Anh, nghe lời đi!” Y khẽ cất tiếng thở dài, bao nhiêu
mối tâm sự đang đè nặng trong lòng như vậy, y chẳng còn sức đâu mà dây dưa với
nàng ta.
Tô Anh vẫn không chịu, hai mắt đỏ hoe, nói: “Huynh đừng bị ả
yêu nữ đó mê hoặc, cô ta sẽ không lấy huynh đâu!” Khi Dận Vương còn tại thế thì
không sao, cô Công chúa Bắc Hán đó rốt cuộc cũng sẽ lấy Dận Vương. Bây giờ thì
hay rồi, Vương phi vừa mất chồng, Thế tử lại chưa lấy vợ, bọn họ thật sự muốn ở
bên nhau hay sao? Như thế thì còn ra thể thống gì nữa! Trong kinh còn có Hoàng
thượng, Hoàng hậu, đây chính là một mối nhục lớn của Nam Việt!
Doãn Duật trừng mắt, lạnh lùng nói: “Câm miệng, ta không cho
phép muội sỉ nhục nàng ấy!”
Tô Anh ngẩn người, ngay sau đó ấm ức bật khóc: “Cô ta đã
dùng cái gì để mê hoặc huynh như thế! Huynh chưa từng dùng giọng điệu này để
nói chuyện với muội! Muội và huynh quen nhau từ nhỏ, cô ta thì là cái gì, chẳng
qua chỉ mới quen huynh mấy tháng mà thôi, không ngờ huynh lại bênh vực cô ta
như vậy! Chẳng phải chỉ có bề ngoài xinh đẹp thôi sao? Huynh xem Dận Vương điện
hạ đó, kiêu ngạo biết mấy, chẳng thèm để ý đến cô ta… Này, Quân ca ca, huynh đi
đâu vậy?” Thấy y đứng dậy, vén rèm xe đi ra ngoài, Tô Anh vội xoay người lại,
hỏi.
Doãn Duật chỉ vẫy tay ra hiệu cho một gã thị vệ dắt ngựa
tới.
Tô Anh nước mắt giàn giụa, thốt lên: “Vết thương của huynh
còn chưa lành, sao có thể cưỡi ngựa được?”
Doãn Duật không buồn nhìn về phía nàng ta nữa, nhảy từ trên
xe ngựa lên lưng ngựa, đoạn khẽ quát một tiếng, thúc ngựa chạy về phía trước.
“Quân ca ca! Quân ca ca!” Tô Anh không ngừng gọi, rồi lại giận
dữ giật mạnh chiếc túi thơm đeo bên hông, vứt xuống sàn xe ngựa.
Tiếng gọi của Tô Anh ở phía sau tựa như một dải lụa mềm vấn
vít bay tới. Lệnh Viên cố không ngoảnh đầu nhìn, thực chẳng rõ nha đầu đó rốt
cuộc lại gây ra chuyện gì nữa? Dận Vương đã qua đời, sau này nàng có nên ở lại
Sùng Kinh không? Nàng vốn sắp được gả cho Dận Vương, bây giờ lại xảy ra chuyện
này, nàng hoàn toàn có thể quay về cố quốc. Đến khi đó, nàng sẽ được tự do,
không bị ràng buộc bởi điều gì, sau này có thể ở bên Doãn Duật. Nhưng Thế Huyền
thì sao? Nếu là vì Thế Huyền, nàng nhất định không thể đi được. Khi tới đây,
nàng đã hiểu rõ, được gả cho ai cũng chẳng khác gì nhau, phu quân của nàng
chẳng qua chỉ là một tờ hiệp ước. Bây giờ người đang đắc thế nhất ở Sùng Kinh
chắc hẳn là Tiêu Hậu và Khánh Vương.
Bóng dáng của nam tử cả ngày cười đùa cợt nhả đó dường như
lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện trong đầu, nàng thật sự phải tìm một đồng minh
khác ư?
Trong chiếc xe ngựa tĩnh lặng, Lệnh Viên thậm chí có thể
nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập. Nàng đưa tay lên ôm ngực, trong lòng
cảm thấy thấp thỏm, bất an.
Chỉ mất nửa ngày, đoàn người đã tới Khâm Châu.
Lần này là đưa linh cữu về kinh, áo quan của Dận Vương tất
nhiên không tiện vào thành, do đó đoàn người đành dừng chân nghỉ tạm ở nơi cách
thành chừng nửa dặm. Đã có người tới thông báo chuyện này cho Tô phủ từ trước,
người của Tô phủ sẽ đón Tô Anh từ cửa thành, như vậy cũng không lãng phí quá
nhiều thời gian, cùng lắm cũng chỉ mất chừng nửa canh giờ.
Nhưng Tô Anh nhất quyết không chịu quay về, ai khuyên cũng
không nghe. Doãn Duật hết cách, đành sai người thông báo tới Tô phủ, bảo họ cho
người ra ngoài thành.
Lệnh Viên cũng xuống xe ngựa, thấy Tô Anh nắm chặt ống tay
áo Doãn Duật không chịu buông: “Ai tới muội cũng sẽ không quay về đâu! Muội muốn
theo huynh đi Sùng Kinh!”
“Lúc rời thành, cha đã nói với muội thế nào?”
Một giọng nói thoáng nhuốm vẻ tức giận vọng tới từ phía sau,
Lệnh Viên bất giác ngoảnh lại. Người đó vén rèm xe ngựa lên, một đôi mắt dịu
dàng nhưng ẩn chứa nét giận dữ nhìn đăm đăm vào Tô Anh. Xe ngựa dừng lại trước
mặt họ, nàng ta bước xuống xe, tà váy màu trắng bay lất phất, càng tôn lên khí
chất cao quý của nữ tử vừa xuất hiện.
Sắc mặt lập tức biến đổi, Tô Anh hậm hực ngoảnh đầu sang
hướng khác: “Đại tỷ muốn bắt muội về sao?”
Tô Tố cung kính hành lễ với Lệnh Viên và Doãn Duật.
Doãn Duật thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Muội đến thì
tốt rồi, ta xin giao Anh Anh cho muội, bọn ta còn phải đưa Điện hạ về kinh.”
Tô Tố kéo Tô Anh tới bên cạnh mình. Nghe Doãn Duật nhắc tới
Dận Vương, nàng dường như cũng cảm thấy có chút bi ai, liền khẽ gật đầu, nói:
“Huynh yên tâm! Là do Anh Anh không hiểu chuyện nên đã làm lỡ hành trình của
mọi người.” Nàng ta đưa mắt về phía Lệnh Viên, nghiêm túc khom người, nói: “Đã
khiến Công chúa phải chê cười rồi!”
Vị đại tiểu thư của Tô phủ này quả nhiên tri thư đạt lễ[1],
nền nã đúng mực, tính cách thực khác xa so với tam tiểu thư tùy tiện, ương
bướng, Lệnh Viên vừa nhìn thấy đã nảy sinh lòng ngưỡng mộ với nữ tử này.
[1] Nghĩa là hiểu biết về sách vở và lễ nghĩa.
Nơi này không tiện ở lâu, Tô Tố nói với Doãn Duật mấy câu,
Doãn Duật đều gật đầu đồng ý, cuối cùng chỉ nói: “Nhờ muội thay ta gửi lời hỏi
thăm tới sư phụ, cáo từ!”
Đoàn người lại tiếp tục lên đường, Tô Anh giãy giụa muốn đi
theo, Tô Tố liền bảo mấy gã gia đinh ngăn lại. Tô Anh hậm hực nhìn về phía hai
chiếc xe ngựa đang đi xa dần, nghiến răng nói: “Tại sao đại tỷ không cho muội
đi theo Quân ca ca? Tỷ có biết huynh ấy sắp xảy ra chuyện lớn không?”
Sắc mặt Tô Tố trầm hẳn xuống: “Có chuyện gì?”
Tô Anh vừa thở dốc vừa đưa mắt ngó nghiêng mấy gã gia đinh
bên cạnh, rồi vội ghé sát tai Tô Tố, thấp giọng kể: “Huynh ấy và vị Công chúa
Bắc Hán đó… Bây giờ thì tỷ hiểu rồi chứ?”
Khuôn mặt đoan trang của Tô Tố thoáng biến đổi, rồi nàng đưa
tay nắm chặt bàn tay của Tô Anh, đứng im một lúc, sau đó lại đưa mắt chăm chú
nhìn theo hướng đoàn người đã đi xa, thấp giọng quát: “Chớ có nói bừa! Con
người Thế tử thế nào, muội và tỷ không phải không biết, còn người kia đường
đường là công chúa một nước, há có thể tồi tệ như muội nói! Muội đừng cho rằng
tỷ không hiểu tâm tư của muội, còn không mau theo tỷ về nhà! Cẩn thận kẻo cha
lại phạt muội đấy! Người đâu, mời tam tiểu thư về phủ cho ta!”
Xe ngựa đã đi rất xa nhưng bên tai Lệnh Viên dường như vẫn
còn văng vẳng tiếng kêu gào đầy vẻ không cam tâm của Tô Anh. Đầu ngón tay khẽ
vén rèm xe lên, phía bên ngoài, bầu trời xanh biếc, rực rỡ ánh mặt trời, nhưng
trong lòng Lệnh Viên lại bị bao phủ bởi một mảng mây đen.
Con tuấn mã đi theo bên cạnh xe ngựa, Doãn Duật ngoảnh mặt
sang, hờ hững liếc nhìn chiếc xe ngựa của nàng.
Phía bên cạnh lại có thị vệ tới khuyên nhủ: “Thế tử nên trở
lại xe ngựa thì hơn.” Trước đó, vị Tô tam tiểu thư kia không ngừng gây rối
khiến Thế tử buồn bực đến mức muốn cưỡi ngựa, nhưng bây giờ Tô tam tiểu thư đã
đi rồi, vậy mà Thế tử vẫn ở trên lưng ngựa, thực khiến đám thị vệ cảm thấy khó
hiểu.
Doãn Duật khoát tay ra hiệu cho hắn lui đi. Nếu ngồi trong
xe ngựa, một khi bức rèm buông xuống là chẳng nhìn được gì nữa.Y thà rằng cứ
tiếp tục như bây giờ, cho dù không thể đường đường chính chính ở cùng một chỗ
với nàng nhưng vẫn có thể ngắm nhìn từ xa, từng giờ, từng khắc bảo vệ nàng.
Lĩnh Phòng cách Sùng Kinh cả ngàn dặm, cũng may bây giờ là
mùa đông, nếu không, chỉ e còn chưa về đến kinh sư thì thi thể Dận Vương đã
không giữ được nữa. Đoàn người không dám chậm trễ, suốt ba ngày liền chỉ dành
một chút thời gian để nghỉ ngơi, còn lại thì di chuyển không ngừng.
Trên đường, nếu ghé vào dịch trạm nghỉ ngơi, vì có linh cữu
của Dận Vương nên quan viên dịch trạm ắt sẽ phải mở cờ gióng trống nghênh đón,
thu xếp. Lệnh Viên và Doãn Duật cảm thấy như vậy quá lãng phí thời gian cho nên
quyết định không vào dịch trạm mà cắm trại trên đường.
Cắm trại ngoài trời giữa mùa đông giá rét thực ra cũng không
quá vất vả. Các thị vệ thay phiên nhau đi tuần đến tận khi trời sáng, không hề
ngưng nghỉ.
Bên tai bỗng nghe thấy những tiếng rền vang, đó là âm thanh
phát ra từ một đoàn kỵ binh. Trong những ngày ở biên cương, mỗi lần như thế
Lệnh Viên đều không sao ngủ được. Bây giờ, dường như âm thanh ấy càng lúc càng
tới gần, hết sức rõ ràng và chân thực. Lệnh Viên giật mình bừng tỉnh, bên ngoài
lều, bóng người qua lại không ngừng. Nàng vén rèm, đi nhanh ra ngoài, thấy Doãn
Duật đang đứng lặng lẽ ngoài đó, một tay đặt lên chuôi thanh bội kiếm bên hông.
“Có chuyện gì vậy?” Lệnh Viên thầm run rẩy, bước tới hỏi.
Doãn Duật không ngoảnh lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về
phía trước, thấp giọng nói: “Có một đội kỵ binh đang tới gần.”
“Là người nào?”
“Không rõ.”
Lệnh Viên cũng nhìn về phía trước. Bọn họ đã rời xa chiến
trường ba ngày, nơi này nằm sâu trong địa giới Nam Việt, sao còn có đội kỵ binh
nào chứ? Chẳng lẽ là…
Nàng thực không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nếu Lĩnh
Phòng không thủ được, Bắc Hán nhất định cũng đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Doãn Duật đưa tay kéo Lệnh Viên ra sau lưng, chậm rãi dặn dò
thủ hạ, nhất định phải đảm bảo linh cữu của Dận Vương được nguyên vẹn, ngoài ra
còn phải giữ an toàn tuyệt đối cho Lệnh Viên. Tiếng vó ngựa vọng tới khiến lòng
người hoảng hốt, Lệnh Viên đưa tay nắm chặt ống tay áo Doãn Duật, thấp giọng
nhắc nhở: “Vết thương của huynh chưa lành, đừng làm gì quá sức!”
Doãn Duật ngoảnh mặt nhìn, thấy vẻ lo lắng trong đáy mắt
nàng, đột nhiên mỉm cười. Y khéo léo kéo tay áo mình khỏi tay nàng, nhẹ nhàng
nói: “Nếu có chuyện gì, nàng hãy lui về phía sau. Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào
làm nàng tổn thương.”
Lệnh Viên bất giác ngẩn người, cảm thấy từ cổ họng dâng lên
nỗi đắng chát, chẳng thể thốt ra câu nào. Dận Vương ngậm hờn bỏ mạng, người
trước mặt cũng từng hai lần giãy giụa giữa lằn ranh sống chết. Y nói không để
bất cứ kẻ nào làm nàng tổn thương, nhưng nếu người nàng để tâm không còn nữa,
cho dù nàng có bình yên thì cũng ích gì?
Trái tim như tắc nghẹn, nàng nhất quyết giữ chặt ống tay áo
y. Doãn Duật chấn động, kinh hãi ngoảnh nhìn về phía sau, thấy trong đáy mắt
nàng ánh lên nét cười. Nàng hơi hé đôi môi mỏng, cất giọng kiên định: “Nếu
huynh chết, hãy đưa muội theo!” Khi còn sống, không thể vứt bỏ tất cả để ở bên
người mình yêu nhưng khi chết rồi, hai mắt nhắm lại thì sẽ chẳng còn biết tới điều
gì nữa!
Doãn Duật nhìn nàng chăm chú, ngẩn ngơ hồi lâu, rồi hai
người nhìn nhau cười khẽ.
Tiếng vó ngựa đã đến rất gần. Chỉ trong thoáng chốc đã có
thể nhìn thấy một con ngựa ở phía xa cùng với đám bụi đất mù mịt cuộn lên.
Cuối cùng, đội kỵ sĩ dừng lại trước mặt họ. Người dẫn đầu
dường như có chút kinh hãi, hoang mang nhảy xuống từ trên lưng ngựa, vội vã
chạy về hướng Lệnh Viên.
Lệnh Viên mở to mắt, nhìn gã nam tử đang chạy về phía mình
với vẻ kinh ngạc. Sao y lại tới đây? Chẳng phải y vẫn đang ở Thịnh Kinh của Bắc
Hán sao?
Ở nơi này, Doãn Duật là người duy nhất ngoài Lệnh Viên nhận
ra Dương Ngự thừa. Y không khỏi cả kinh nhưng vẫn còn nhớ bảo thủ hạ thu binh
khí, rồi hạ thấp giọng hỏi: “Sao lại là Dương đại nhân?”