“Quân Nhi?” Tô Thái phó lộ rõ vẻ sửng sốt, vội vàng bước
xuống từ trên xe ngựa. Doãn Duật đẩy tay Anh Tịch ra đi tới. Từ phía sau chợt
nghe một tiếng “Quân ca ca”. Tô Anh vận một bộ đồ màu xanh nhạt, tà áo dài phất
phơ bay trong gió. Nàng ta chạy rất nhanh, lao thẳng tới ôm chặt lấy y: “Cha
nói huynh bị thương rất nặng, muội sợ đến chết mất! Huynh nói với muội đi, rốt
cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Doãn Duật đưa tay đẩy nàng ta ra. Khuôn mặt thanh tú của Anh
Tịch lúc này đã đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Tô Anh đầy vẻ thù địch.
Tô Thái phó đưa tay kéo Tô Anh qua một bên, thấp giọng mắng:
“Anh Anh, không được làm bừa!” Rồi ông lại đưa mắt nhìn qua Doãn Duật: “Sao con
lại tới đây? Cơ thể đã khỏe lại chưa?”
Có quá nhiều việc Doãn Duật nhất thời không kịp giải thích
rõ ràng, ánh mắt lướt qua cặp cha con trước mặt, nhìn về phía sau lưng bọn họ.
Gia quyến Tô phủ rất đông, phía sau chiếc xe ngựa của Tô
Thái phó là một đoàn xe cộ rất dài. Doãn Duật mau chóng nhìn thấy khuôn mặt Tô
Tố, Tô Tố cũng đã vén rèm xe bước xuống. Lại nhìn tiếp về phía sau, y liền bắt
gặp khuôn mặt của Tô phu nhân. Hồi y còn nhỏ, tuy đã từng ở Tô phủ nhưng cũng
chỉ có gặp một dịp Đoan ngọ theo Tô Thái phó về khu phủ cũ của nhà họ Tô ở Liêu
Châu là từng gặp Tô phu nhân. Bây giờ gặp mặt, trong lòng y chỉ còn lại một
chút ấn tượng.
Đột nhiên bước lên phía trước một bước, y nhìn thấy bên cạnh
Tô phu nhân có một bàn tay trắng nõn thò ra nắm lấy bức rèm, chậm rãi vén lên…
Khuôn mặt của nữ tử vô cùng tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn hết sức dịu dàng nhìn
đăm đăm về phía y, trong sự kinh ngạc toát lên một nỗi mừng vui vô hạn.
“Doãn Duật!” Lệnh Viên bất chấp tất cả nhảy xuống xe ngựa,
bóng dáng yêu kiều trong bộ đồ gấm sang trọng chẳng khác gì một cánh bướm thướt
tha.
Doãn Duật bước lên trước mấy bước, đưa tay ôm nàng vào lòng,
ghì thật chặt: “Ta đến rồi, Kiều Nhi, ta đến rồi!”
Các nữ quyến lúc này đều ngồi trên xe ngựa, đưa mắt nhìn hai
người bọn họ với vẻ hết sức ngạc nhiên. Tô Tố vẫn tỏ ra bình tĩnh, Tô Thái phó
cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc, chỉ có Tô Anh là căm phẫn tột cùng, định
lao thẳng đến. Anh Tịch nhanh tay lẹ mắt, lập tức chụp ống tay áo nàng ta: “Cô
làm gì đấy?”
Tô Anh không hề biết thị, hậm hực nghiến răng nói: “Buông ta
ra! Cô ta không có tư cách ở bên Quân ca ca!”
Anh Tịch đột ngột trợn trừng mắt, bàn tay đang giữ ống tay
áo nàng ta vẫn không buông lỏng, giận giữ nói: “Chẳng lẽ cô thì có tư cách?”
Thị không thích tất cả những ai tỏ ra kiêu căng, ngang ngược trước mặt Công
chúa như vậy.
Tô Anh ngẩng đầu vênh mặt, ngạo mạn nói: “Phải vậy thì sao
nào? Cô là cái thá gì chứ?”
Cái thá gì ư? Thị là cái thá gì sao?
Anh Tịch cảm thấy vô cùng căm ghét nữ tử trước mặt, người
này ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, thị nhất định phải dạy cho cô ta
một bài học. Anh Tịch hơi nhướng mày, giọng nói khinh miệt: “Ta là ai á, nói ra
chỉ sợ sẽ dọa chết cô đấy!” Thị hơi dừng lại một chút, thấy Tô Anh có vẻ không
tin, bèn khẽ cất tiếng cười, nói tiếp: “Ta là Thế tử phu nhân được Hoàng thượng
chính thức ban hôn. Thế nào, cô còn muốn nói là chỉ có cô mới xứng với chàng ở
ngay trước mặt ta không?”
Một câu nói nhẹ nhàng hết sức nhưng lọt vào tai Tô Anh lại
chẳng khác gì một nhát búa nặng nề giáng xuống. Nàng nhìn nữ tử trước mặt vẻ
không thể tin nổi, mấy chữ “Thế tử phu nhân” cứ hiển hiện trong đầu. Sắc mặt
trở nên trắng bệch, Tô Anh gắng gượng nói: “Cô nói dối!”
Anh Tịch đi vòng qua trước mặt nàng ta, buông tay ra, khẽ
cười nói: “Chuyện này người ở Sùng Kinh đều biết cả, nếu cô không tin cứ đi hỏi
mà xem.”
Tô Anh tin chắc người trước mặt đang nói dối nhưng sắc mặt
ung dung dung và giọng nói điềm tĩnh kia dường như đều nói với nàng rằng, lời
của đối phương là thật.
Lệnh Viên vô cùng kích động. Nàng đẩy Doãn Duật ra, nhìn y
một lượt từ trên xuống dưới, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, muội không biết Dương
đại nhân sẽ ra tay với huynh.”
Doãn Duật đưa tay lau nước mắt giúp nàng, thấp giọng nói:
“Ta chưa bao giờ trách nàng, huống chi, ta cũng lỡ tay làm y bị thương.” Nhìn
thấy nét sửng sốt trong mắt Lệnh Viên, y lại khẽ cười, nói: “Yên tâm, vết
thương không nặng. Y là tâm phúc của Bắc Đế, ta tự biết nương tay.”
Đoàn xe cộ tạm thời dừng lại nghỉ ngơi. Ngay đến Tô Thái phó
cũng hết sức nghi hoặc, chỉ có mình Tô phu nhân là cảm thấy vui vẻ. Bà kéo tay
Lệnh Viên, nhất quyết muốn hỏi chuyện giữa nàng và Doãn Duật là từ bao giờ.
Tô Anh đưa mắt liếc nhìn Doãn Duật, thấy y mặt mày tươi tắn,
kể lại câu chuyện từ hơn mười hai năm trước, khi bọn họ gặp nhau, biết nhau rồi
yêu nhau… Càng quá đáng hơn, câu chuyện còn có địa điểm cụ thể, cái gì mà thả
diều, bắt thỏ rừng, bắt cá… Trong lòng Tô Anh dám chắc hai người này mới chỉ
quen biết không lâu, mà nàng ta cũng hết sức kinh ngạc khi Lệnh Viên lại có bản
lĩnh lớn đến vậy, có thể khiến một người cương trực như Doãn Duật nói dối bừa
bãi! Lúc này y còn kể chuyện một cách rõ ràng, mạch lạc, như thể đã từng trải
qua!
“Yêu nữ!” Ánh mắt Tô Anh nhìn về phía Lệnh Viên, từ kẽ răng
khẽ bật ra hai chữ.
Tô Tố ở gần nàng nhất, khẽ thở dài một tiếng, đẩy nhẹ tay Tô
Anh. Tô Anh ương bướng dẩu môi lên, xoay người qua hướng khác.
Anh Tịch có rất nhiều lời muốn nói với Lệnh Viên, hiềm nỗi
trước mắt đang có quá nhiều người nên không tiện nói gì. Thị khẽ gọi một tiếng
“tiểu thư” nhưng lại bị Lệnh Viên cắt ngang, nàng nắm lấy tay Anh Tịch nói:
“Gọi là tỷ tỷ.”
Trong mắt Anh Tịch thoáng qua một nét ngạc nhiên nhưng nghĩ
đến tình hình bây giờ, thị đành đồng ý.
Tô Tố cười bước đến hỏi: “Vị cô nương này chắc chính là Anh
Tịch mà Huyên Nhi từng nhắc đến với ta rồi? Cô là người chị em tốt mà Huyên Nhi
nhà ta quen biết ở bên ngoài đúng không?”
Tô phu nhân vừa nghe vậy, vội vàng kéo Anh Tịch lại cất
tiếng cảm ơn.
Doãn Duật và Tô Thái phó đã đi sang một bên nói chuyện, các
nữ quyến ai nấy đều trở về xe của mình, Lệnh Viên và Anh Tịch thì theo Tô phu
nhân lên xe. Tô Anh nhìn Tô Tố với vẻ tức giận, giọng nói càng trở nên khó nghe
hơn: “Muội thực không cách nào hiểu nổi, tại sao đến lúc này rồi mà đại tỷ vẫn
muốn nói dối giúp cô ta? Cái cô ả Anh Tịch đó, thật sự là chị em tốt của cô ta
sao?”
Tô Tố vẫn tươi cười điềm đạm như thường, lại ngoảnh đầu nhìn
khuôn mặt vui vẻ của Tô phu nhân gần đó, thấp giọng nói: “Anh Anh, muội từ nhỏ
đã có mẹ bên cạnh nên sẽ không hiểu được đâu. Ta chỉ muốn mẹ ta được vui vẻ, bà
đã đi qua một nửa đời người rồi, đây là một chút lòng hiếu thảo của người làm con
gái như ta.”
“Ta phải về kinh, con có đi cùng với ta không?” Chuyện của y
và Lệnh Viên, Tô Thái phó không hề có ý muốn truy cứu.
Doãn Duật khẽ cười đáp: “Lần này rời kinh, con đã dâng tấu
với Hoàng thượng xin từ chức. Có lẽ… sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Đáy mắt vốn bình lặng của Tô Thái phó thoáng hiện lên một
nét ngạc nhiên, ông buột miệng hỏi: “Xin từ chức? Phụ thân con cũng không quản
sao?”
Doãn Duật gật đầu đáp: “Phụ thân nói, lần này con có thể
nhặt được tính mạng về đã là điều may mắn lớn nhất rồi, sau này ông sẽ không
cưỡng ép con điều gì nữa.”
Tô Thái phó trầm lặng một lát, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai
Doãn Duật.
Ban đầu, khi nghe nói Lệnh Viên sẽ không đi theo mình tới
Sùng Kinh, sắc mặt Tô phu nhân biến đổi hẳn, về sau được Tô Tố khuyên nhủ hồi
lâu, sắc mặt bà mới dần dịu xuống. Lệnh Viên nhìn Tô Tố bằng ánh mắt cảm kích,
chỉ thấy nàng ta khẽ nở nụ cười. Tô Tố là người thông minh, biết rằng Lệnh Viên
không tiện về kinh. Bây giờ Doãn Duật đã tới, nàng ta sẽ lại càng không bao giờ
quay về nơi đó.
Lệnh Viên nắm chặt bàn tay Tô phu nhân, nghẹn ngào nói: “Mẹ,
bọn con sẽ ở lại khu phủ cũ của Tô gia, khi nào có thời gian rảnh sẽ lập tức đi
thăm mẹ.”
“Đúng thế, phu nhân, người thỉnh thoảng cũng có thể đến đó ở
mà. Người đừng trách tỷ tỷ, tỷ ấy từ nhỏ đã không sống trong phủ, thiếu sót sự
quản thúc, cho nên vẫn thích cuộc sống tự do tự tại bên ngoài hơn.” Anh Tịch
đứng một bên ra sức nói giúp cho Lệnh Viên.
Sau một hồi khuyên nhủ, Tô phu nhân dường như đã hiểu ra.
Hồi con gái còn nhỏ, bà không thể làm tròn chức trách của một người mẹ, bây giờ
con gái đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi, bà tất nhiên không nên can
thiệp. Huống chi vì lời của Lệnh Viên, Tô phu nhân cũng bất giác cảm thấy con
gái ở cách mình không hề xa, chỉ cần vài bước chân là có thể tới thăm được.
Đoàn xe cộ lại một lần nữa rầm rộ lên đường. Lệnh Viên đứng
nhìn theo, vành mắt trở nên ẩm ướt từ lúc nào chẳng hay.
“Sao lại khóc thế?” Doãn Duật dịu dàng hỏi.
Lệnh Viên khẽ mỉm cười, ngoảnh đầu lại nhìn y chăm chú: “Là
vì vui mừng đó thôi. Doãn Duật, huynh biết không? Muội lớn đến từng này tuổi
nhưng mẫu hậu chưa từng gần gũi với muội như vậy, ngay cả số lần mẫu hậu nói
chuyện với muội cũng có thể đếm được rõ ràng. Nhưng Tô phu nhân thì khác, thì
ra làm con gái của một nhà bình thường lại hạnh phúc đến thế.”
Anh Tịch cũng cất tiếng cười theo: “Bây giờ chẳng phải đã là
con gái của một nhà bình thường rồi sao?”
Anh Tịch kêu phu xe đánh xe đến nhưng nhất quyết không chịu
lui vào trong xe, cứ ngồi bên ngoài cũng với phu xe. Lệnh Viên đưa tay kéo thị,
lại thấy thị cười hì hì nói: “Tiểu thư nên vào trong đi.”
“Đã nói rồi, gọi ta là tỷ tỷ.” Lệnh viên cau mày nói.
Anh Tịch thè lưỡi nói: “Muội biết rồi, tỷ tỷ mau vào trong
đi.” Vừa nói thị vừa đưa mắt nhìn vào bên trong: “Cậu ấy vừa có thể xuống
giường liền vội vàng tới đây tìm tỷ giống như phát điên lên, muội biết là hai
người có rất nhiều lời muốn nói mà”
Rèm xe vừa buông xuống, bên ngoài liền vang lên tiếng cười
trong trẻo như tiếng chuông bạc của Anh Tịch.
Doãn Duật mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên nói ra một câu không
đầu không cuối: “Chiến sự kết thúc rồi, Bắc Hán cũng đã lui binh.”
“Muội biết.”
Y kéo nàng tới, nhẹ nhàng đặt đôi môi lên trán nàng: “Sau
này, nàng không còn phải lo lắng điều gì nữa.”
Lệnh Viên ngước mắt lên, ngẩn ngơ nhìn y một hồi, rồi ghé bờ
môi giá lạnh lên hôn vào đôi môi nóng bỏng của y. “Muội rất lo cho sự an nguy
của huynh!” Những ngày đêm chờ đợi y ở đó, trong lòng nàng ngập tràn nỗi lo âu,
hoảng loạn nhưng lại chẳng có bất kỳ tin tức nào.
Y nhẹ nhàng ôm lấy tấm thân gầy guộc của nàng, khẽ cười nói:
“Sau này chúng ta sẽ ở cách những chuyện đó rất xa, rất xa.”
Mây đen mờ mịt che kín trên đỉnh đầu, chợt có một tia sét
đánh xuống, gió dữ nổi lên cuồn cuộn.
“Đại nhân, nên đi tránh mưa trước đã!” Gã thị vệ đưa tay che
những giọt mưa rơi xuống mặt, ngoảnh đầu sang nói với Dương Ngự thừa.
Dương Ngự thừa giục ngựa đi tới một gốc cây. Hiện giờ trước
mắt đã là một vùng u ám, khó có thể nhìn rõ cảnh tượng ngoài ba trượng, bốn
phía xung quanh đều hết sức mịt mờ.
Một ngày, chỉ cần một ngày nữa là có thể về tới Thịnh Kinh!
Nhảy xuống từ trên lưng ngựa, cặp mắt bỗng chợt hoa đi,
Dương Ngự thừa vội đưa tay bám lấy sợi dây cương ngựa. Sau một thời gian đi gấp
cả ngày lẫn đêm, lúc này thể lực của y đã có dấu hiệu cạn kiệt.
Ở dưới gốc cây tuy có thể che được một phần mưa gió nhưng
vẫn có một số hạt mưa rơi xuống qua kẽ lá. Dương Ngự thừa ngồi tựa vào gốc cây
lạnh lẽo, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, chợt nghe không xa có tiếng vó
ngựa vọng lại. Y giật mình mở mắt, thấy một gã thị vệ cất bước đi về phía
trước.
Giữa cơn mưa như trút nước, thân hình những kẻ đang đến gần
còn chưa hiện rõ đã nghe “chíu” một tiếng, Dương Ngự thừa trơ mắt nhìn gã thị
vệ vừa đi ra ngoài thăm dò gục ngã. Trên ngực hắn rõ ràng còn có một mũi tên
sắc bén cắm thẳng vào!
“Bảo vệ đại nhân!”
Những thanh trường kiếm đồng loạt được rút khỏi vỏ, một trận
mưa tên bay đến. Bầu không khí xung quanh tràn ngập sự nặng nề, sát khí bùng
lên chẳng kém nơi chiến trường đẫm máu…
Từ khi Dận Vương tử trận, Hoàng hậu mưu phản, Công chúa mất
tích, sức khỏe của Hoàng đế Nam Việt kém hẳn trước kia. Cho dù biên cương
truyền về tin tức chiến sự kết thúc cũng không thể khiến lão cảm thấy vui vẻ.
Tĩnh Công chúa ngồi bên long sàng cẩn thận hầu hạ Hoàng đế
uống thuốc, sắc mặt nàng cũng trắng bệch chẳng kém gì lão.
Hoàng đế Nam Việt ngồi tựa vào tấm đệm gấm mềm mại sau lưng,
lặng lẽ nhìn Tĩnh Công chúa. Tuổi già nằm bệnh, rốt cuộc còn có một người thật
lòng thật dạ quan tâm đến lão, trên khuôn mặt yếu ớt của lão bất giác xuất hiện
một nụ cười vui vẻ.
Quãng thời gian này, Tĩnh Công chúa rất ít khi thấy lão
cười. Bây giờ nhìn thấy lão nở một nụ cười như vậy, tảng đá lớn đè nặng trong
lòng nàng đột nhiên có vẻ nhẹ đi rất nhiều.
Nàng đặt chén thuốc trong tay xuống, chỉnh lại chiếc khăn
cho lão một chút, thấp giọng nói: “Nhi thần cả gan, xin phụ hoàng hãy tha cho
mẫu hậu và nhị ca!” Thực ra nàng muốn cầu xin việc này lâu rồi, chỉ là đến tận
bây giờ mới có cơ hội.
Nụ cười trên khuôn mặt Hoàng đế trở nên gượng gạo, giọng nói
cũng lạnh lẽo hẳn đi: “Chuyện này con đừng nhúng tay vào!”
“Phụ hoàng…” Tĩnh Công chúa đứng dậy, tới quỳ xuống trước
giường, hai mắt nhòe lệ nhìn người trước mặt: “Nhị ca dù có phạm trăm ngàn lỗi
sai nhưng huynh ấy vẫn là anh ruột của Dao Dao. Mẫu phi qua đời từ sớm, Dao Dao
chỉ có một người anh trai này thôi, chẳng lẽ phụ hoàng lại nhẫn tâm cướp đi nốt
ư? Cả mẫu hậu nữa, những năm qua bà luôn coi Dao Dao như con ruột mình, Dao Dao
thực không nhẫn tâm nhìn bà gặp nạn.”
Gặp nạn? Bên khóe miệng Hoàng đế Nam Việt thoáng hiện một nụ
cười giễu cợt. Lão không phải chưa từng cho Tiêu Hậu cơ hội, chỉ là bà ta không
biết trân trọng mà thôi!
Tĩnh Công chúa đưa tay níu lấy ống tay áo màu vàng tươi của
Hoàng đế Nam Việt, lão khẽ rút ra, đồng thời ngoảnh mặt sang hướng khác, không
muốn nhìn nàng: “Trẫm mệt rồi. Tôn Liên An, đưa Công chúa về đi!”
Lạnh lùng đuổi Tĩnh Công chúa ra ngoài, Hoàng đế Nam Việt
khẽ thở dài một tiếng. Đứa con gái này của lão tâm tư quá mức đơn thuần, hoàn
toàn không hiểu gì về việc triều chính.
Khi Tôn Liên An quay về, trên mặt dường như có nét cười. Lão
vén bức rèm trước mặt đi vào phòng, khom người trước long sàng cung kính bẩm
báo: “Hoàng thượng, Tô Thái phó về đến kinh thành rồi!”
“Thật sao?” Hoàng đế Nam Việt đột ngột mở bừng đôi mắt, thần
sắc thoáng dịu đi phần nào: “Mau đi gọi ông ta đến gặp trẫm!”
Đang lúc giữa trưa, một bóng người màu xanh sẫm bước qua cửa
chính của hoàng cung, đi thẳng về phía Đế cung. Một canh giờ sau, Tô Thái phó
từ trong Đế cung đi ra, đứng trò chuyện một hồi với Tôn Liên An bên dưới bậc
thềm đá. Cùng lúc ấy, có cung nhân nhìn thấy một đội thị vệ đi ra từ trong Đế
cung, sau đó lại chia ra làm hai đường, một đi về phía Phượng cung, một đi ra
ngoài cung đi tới Khánh Vương phủ.
“Điện hạ, không hay rồi, Điện hạ!” Gã quản gia chạy vội trên
hành lang, lao thẳng vào phòng, sắc mặt trắng bệch.
Khánh Vương vận một bộ đồ màu trắng có ống tay áo rộng, bên
hông đeo thắt lưng ngọc, đang thảnh thơi đứng cạnh lồng chim chơi đùa với con
chim. Nghe thấy giọng nói hoảng loạn đó, hắn hơi cau mày nhưng không hề ngoảnh
lại: “Vội vội vàng vàng, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Gã quản gia vừa thở dốc vừa nói: “Trong cung cho người tới
nói là muốn mang Điện hạ vào cung!”
Cây que trúc trong tay hơi dừng lại, đáy mắt Khánh Vương
thoáng qua một tia dữ dằn, rồi hắn khẽ cười nói: “Tô Thái phó đi cũng nhanh
thật.”
Phụ hoàng triệu Tô Thái phó về kinh thẩm tra chuyện này, xem
ra thật sự dằn lòng muốn xuống tay rồi đây. Lão sợ bản thân đã già sẽ mềm lòng,
cho nên mới giao chuyện này cho một người ngoài giải quyết. Vị Tô Thái phó này
Khánh Vương không hoàn toàn hiểu rõ, cho nên cũng không biết ông ta rốt cuộc có
lập trường thế nào.
“Điện hạ, Điện hạ…” Gã quản gia vội vàng đi theo hắn ra
ngoài cửa, nói với theo từ phía sau lưng: “Hay là để nô tài tới phủ của của các
vị vương gia đi cầu xin giúp cho Điện hạ, nói là Điện hạ bị oan!”
Khánh Vương lạnh lùng nói: “Không cần.”
Ngoài cửa có một chiếc kiệu nóc xanh mạ vàng. Gã thị vệ dẫn
đầu nhìn thấy Khánh Vương đi ra, vội vàng bước tới nói: “Mời Điện hạ!”
Khánh Vương vén vạt áo bước vào trong kiệu. Bao nhiêu năm
nay mẫu hậu đã đắc tội với quá nhiều người, việc mưu phản xảy ra đã làm liên
lụy đến cả nhà họ Tiêu nhưng trong triều không có một ai chịu đứng ra cầu xin
giúp, toàn là những kẻ gió chiều nào xuôi chiều ấy. Đặc biệt là đám huynh đệ
của hắn, có ai mà không muốn nhân cơ hội này ném đá xuống giếng đâu? Còn có thể
mong bọn họ ra tay giúp đỡ hắn hay sao chứ?
Khánh Vương ngồi tựa vào thành kiệu, khóe miệng thoáng hiện
lên một nụ cười lạnh lùng, đầu ngón tay trỏ khẽ cọ vào chiếc nhẫn ngọc bóng
loáng trên ngón tay cái. Tứ đệ của hắn vọng tưởng dựa vào việc mạo hiểm xuất
chinh để giành lấy sự tán thưởng của phụ hoàng, còn hắn thì lại biết có một
chiêu cờ mạo hiểm cao thâm khác, đó là… đặt mình vào chỗ chết để tìm đường
sống.