Ngày hôm sau, bệnh tình của Hoàng đế Nam Việt trở nặng,
tuyên bố nghỉ lên triều ba ngày.
Buổi chiều, Khánh Vương bất ngờ vào cung, ở trong Đế cung
liền một mạch suốt hai canh giờ.
Ngày hôm sau, thánh chỉ ban xuống, trưởng nữ Tô Tố của nhà
họ Tô trung hậu hiền thục, cho phép được gả vào Khánh Vương phủ.
Mùng Chín tháng Mười hai, Khánh Vương đại hôn, bày yến tiệc
suốt ba ngày ba đêm mới nghỉ.
Cánh cửa sổ làm bằng gỗ đàn hơi hé ra, một làn gió lạnh thổi
vào.
Lệnh Viên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cán quạt làm bằng ngà voi
trong tay, lại cẩn thận gắn phần mặt quạt đã gãy rời lên trên đó.
Anh Tịch cúi đầu đứng ở một bên, chiếc quạt vốn đã bị thị
làm hỏng từ lâu rồi nhưng trước đó thị không dám nói. Bao nhiêu ngày đã trôi
qua, thấy tâm trạng Công chúa đang rất tốt, thị mới dám nói với nàng chuyện
này.
Lệnh Viên lặng lẽ buông tay ra, phần mặt quạt như đang đứng
trên chiếc cán quạt ngà voi. Đáy mắt Lệnh Viên lộ ra một nét cười vui vẻ nhưng chợt
nghe Anh Tịch nói: “Nô tì… đã làm mất chiếc khăn của Thế tử gia rồi.”
“Cạch” một tiếng, mặt quạt đột nhiên rơi xuống. Lệnh Viên
bất giác nhíu chặt lông mày, ngước mắt nhìn về phía thị, trong ánh mắt ngẩn ngơ
mang theo một tia sắc bén… Những ngón tay thon không kìm được run lên lẩy bẩy,
sự uy hiếp và bất an to lớn đến cùng cực lan tỏa tận đáy lòng…
Dưới hành lang thấp thoáng bóng người vội vã, những tiếng
bước chân dồn dập vang lên. Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh, Lệnh Viên đưa mắt
nhìn về hướng đó, thấy Doãn Duật mặt trắng bệch, một tay vẫn còn đang bám vào
cửa phòng, ngẩn ngơ nhìn vào mắt nàng một lúc
Lệnh Viên đột nhiên đứng dậy nắm chặt chiếc cán quạt ngà voi
trong lòng bàn tay.
Muôn vàn lời nói lởn vởn nơi đầu môi Doãn Duật, đến cuối
cùng chỉ còn lại duy nhất một câu: “Y chết rồi.”
Anh Tịch nghe mà chẳng hiểu ra sao, vừa xoay người định hỏi
ai chết, bỗng cảm thấy bóng người bên cạnh nặng nề ngã xuống. Người ở cửa vội
vã lao thẳng về phía Lệnh Viên…
Trung tuần tháng Mười hai, Bắc Hán truyền tới tin tức…
Hoàng đế Bắc Hán Lưu Trinh qua đời vì bệnh nặng, Hoàng thái
tử Lưu Chiêu kế vị, tôn thân mẫu Đoan phi làm Hoàng thái hậu.
Thượng tuần tháng Một, Chiêu đế hạ lệnh điều tra lại vụ án
Thụy Vương tư thông với phi tần của tiên đế, cuối cùng giải oan cho Thụy Vương,
tôn phong Thụy Vương làm Nhiếp Chính Vương.
Trung tuần tháng Một, Bắc Hán xây dựng mối bang giao hữu hảo
với Dạ Lang, đồng thời cắt cho Dạ Lang ba trăm dặm đất phì nhiêu vùng Ân Xuyên
ở phía tây nam Bắc Hán, sau đó Dạ Lang liền lui binh năm mươi dặm.
Đến lúc này, thiên hạ Bắc Hán đã thật sự đổi chủ.
Lệnh Viên đứng ngẩn ngơ trong làn gió lạnh căm, hai bàn tay
nắm chặt lại thành quyền, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, một dòng máu đỏ
tươi chậm rãi chảy xuống dọc theo ống tay áo rộng.
Doãn Duật đã đi tìm Lệnh Viên từ lâu, bỗng nhìn thấy nàng
đang đứng một mình bên bờ sông Thanh Mịch ở phía đằng xa. Sắc mặt Doãn Duật
biến đổi hẳn, vội vàng chạy thẳng tới. Sau ngày hôm đó, nàng đã bị ốm suốt một
tháng trời, khi tỉnh lại cứ ngẩn ngơ không nói năng gì cả, cũng không khóc lóc.
Anh Tịch ngủ quên có một chút, Lệnh Viên đã biến mất không thấy đâu nữa khiến
Doãn Duật nôn nóng phái người chia ra đi tìm kiếm khắp nơi.
“Kiều Nhi!” Máu nhuộm đỏ cả ống tay áo, vậy mà nàng vẫn
không biết đau đớn. Doãn Duật vội vàng kéo tay nàng lên, muốn băng bó vết
thương cho nàng, chẳng ngờ bàn tay nàng nắm rất chặt, chẳng muốn xòe ra. Doãn
Duật nhìn mà đau xót, chỉ biết thấp giọng nói: “Nàng muốn khóc thì hãy khóc đi,
Kiều Nhi, muốn khóc thì hãy khóc đi!”
Lệnh Viên dường như thoáng ngây người, ngẩn ngơ ngoảnh đầu
lại nhìn Doãn Duật, rồi đột nhiên đẩy y ra, lạnh lùng nói: “Muội phải trở về!”
Doãn Duật thấy nàng muốn đi, vội ôm chặt lấy tấm thân yếu ớt
của nàng, cau mày hỏi: “Nàng muốn đi đâu?”
“Bắc Hán! Muội phải trở về Bắc Hán!”
Nàng lớn tiếng kêu gào đòi đi. Doãn Duật mặc cho nàng giãy
giụa, gào thét, cắn xé, nhất quyết không buông tay. Nàng vẫn không chịu bỏ
cuộc, nhất định đòi y phải buông tay mới thôi. Doãn Duật đau đớn nhìn nữ tử
trong lòng, từ trong đôi mắt trong veo kia đã không còn nhìn thấy chút niềm vui
nào nữa, trên khuôn mặt trắng bệch chỉ có sự phẫn nộ và thù hận.
Doãn Duật lòng đau như cắt, đột ngột buông tay.
Lệnh Viên chạy về phía trước vài bước, chợt nghe người sau
lưng trầm giọng nói: “Nàng định quay về thế nào? Bắc Hán bây giờ đã không còn
là Bắc Hán lúc nàng rời đi nữa rồi!”
Bước chân dừng lại, toàn thân Lệnh Viên run rẩy không ngừng.
Bắc Hán bây giờ đã không còn là Bắc Hán lúc nàng rời đi nữa…
Thế Huyền đã không còn là Hoàng đế, nàng cũng không còn là Công chúa giám quốc,
Đoan phi thì trở thành Hoàng thái hậu, còn Thụy Vương trở thành Nhiếp Chính
Vương.
Đoan phi! Thụy Vương!
“Bộp” một tiếng, nàng quỳ xuống đất. Là nàng! Là lỗi của
nàng! Tất cả đều là lỗi của nàng!
Mẫu hậu muốn nàng phải nhẫn tâm hơn một chút, nàng lại không
cho là đúng, đến cuối cùng… đến cuối cùng đã hại chết Thế Huyền!
Thế Huyền… Nghĩ đến thiếu niên ôn hòa tuấn tú ấy, Lệnh Viên
không sao kìm nổi nước mắt, quỳ trên mặt đất ôm mặt khóc rống lên.
Có ai ngờ, lần gặp mặt ấy lại là vĩnh viễn!
Phái Tần Tướng quân làm chủ tướng đi chi viện cho Nam Việt,
phái Dương Ngự thừa đến Nam Việt đưa nàng rời đi, tất cả những việc này đều là
vì nàng, đều là suy nghĩ cho nàng. Y đưa hết thân tín tới chỗ nàng, giao tấm
lưng yếu ớt của bản thân cho kẻ địch đang rình rập… Qua đời bị bệnh nặng… Lệnh
Viên không tin!
Doãn Duật khoác chiếc áo choàng lên tấm thân yếu ớt của Lệnh
Viên, khom người xuống đỡ nàng dậy. Lệnh Viên đột ngột ngoảnh đầu lại chăm chú
nhìn y, khan giọng nói: “Y gạt muội! Chuyện của Thụy Vương rõ ràng còn chưa
giải quyết xong, ở trong tình huống như thế mà y quyết định xuất binh, thậm chí
còn điều Dương Ngự thừa rời kinh nữa…”
Một giọt nước mắt đọng lại trên hàng mi dài của Lệnh Viên,
khẽ chớp một cái, nó liền rơi xuống, tựa như một mũi tên cắm thẳng vào trái tim
Doãn Duật. Trong khoảnh khắc đó, y dường như đột nhiên hiểu ra điều gì.
Lệnh Viên đưa tay đẩy y ra, nuốt hết mọi nước mắt và nỗi đớn
đau vào trong bụng, giọng nói trở nên lạnh tựa băng sương: “Xin lỗi huynh, Doãn
Duật!”
Y để mặc cho nàng đẩy mình ra. Lần này, y thực sự đã chẳng
còn chút sức lực nào để đưa tay ngăn cản.
Nàng là Công chúa Bắc Hán, và người đó là người thân duy
nhất của nàng. Nếu y yêu nàng sâu sắc thì sẽ không nhẫn tâm ngăn cản.
Tháng Hai, chính là thời điểm đầu xuân se se lạnh.
Từ khi Tiêu Hậu bị đày vào lãnh cung, Phượng cung trở nên
lạnh lẽo dị thường, chẳng khác gì một chốn lãnh cung khác trong hoàng cung Nam
Việt.
Chốn chân trời mây gió cuồn cuộn, một làn gió thổi tới,
Khánh Vương chắp tay sau lưng, đứng dưới hành lang hồi lâu, ánh mắt toát lên vẻ
sâu xa. Chợt nghe “bộp” một tiếng, Khánh Vương xoay người lại, nhìn thấy ả cung
nữ hầu hạ Tĩnh Công chúa sơ ý đánh rơi thứ gì đó. Khánh Vương cất bước đi tới,
khom người nhặt giúp thị, nhét vào lòng thị, khẽ cười, nói: “Là túi thơm mà
Công chúa thích đúng không?”
Ả cung nữ đỏ mặt đáp: “Dạ, Công chúa thích nhất thứ mùi này,
sai nô tì đi làm mấy cái túi thơm. Điện hạ không tới Dục Tú các một chuyến
sao?”
Khánh Vương khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Bản vương còn có
chuyện.”
Ả cung nữ không khỏi cảm thấy thất vọng, đang định nói tiếp
thì đã thấy nam tử trước mặt bước chân xuống dưới bậc thềm đá, chậm rãi đi ra
ngoài cung.
Trên đường đi liễu rủ biếc xanh, trăm hoa thi nhau nở rộ.
Giữa bầu không khí lạnh lẽo, thấp thoáng mùi phấn son xen lẫn trong gió lững lờ
bay lại. Mục Đán từ xa nhìn thấy Khánh Vương, vội vàng cất bước đi tới, cuối
cùng dứt khoát co chân lên chạy. Thị đi theo Tiêu Hậu tới lãnh cung nhưng may
mà không giống như Tiêu Hậu, không bị cấm túc.
“Điện hạ!” Mục Đán hai mắt đỏ hoe, vừa chạy tới trước mặt
hắn liền quỳ ngay xuống.
Khánh Vương chắp tay sau lưng đứng đó, hờ hững nói: “Còn
không mau đứng dậy?”
Mục Đán cắn răng đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Khi nào Điện hạ
tới lãnh cung thăm Nương nương?”
Một bầu không khí khó hiểu bao trùm xung quanh, Khánh Vương
mặt không đổi sắc, trầm giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Ngươi chỉ cần
cẩn thận hầu hạ là được.”
“Vâng.” Mục Đán vâng lời lùi qua một bên, ánh mắt nhìn y
chăm chú, thấy bóng dáng đó càng lúc càng đi xa.
Mấy vị ngự y và cung nhân vội vã lùi ra từ trong Đế cung. Đi
về hướng Thái y viện.
Tôn Liên An dặn dò cung nữ bưng thuốc mang vào, chuẩn bị đi
theo sau, chợt nghe giọng nói của Khánh Vương từ phía sau lưng vọng lại: “Bệnh
tình của phụ hoàng thế nào rồi?”
Tôn Liên An ngẩn người, vội vàng hành lễ với hắn, sau đó mới
trả lời: “Vẫn cứ tái phát thường xuyên, nô tài đang chuẩn bị đưa thuốc vào cho
Hoàng thượng.”
“Hôm nay Tĩnh Công chúa không tới sao?”
Tôn Liên An thở dài nói: “Công chúa phải bận rộn suốt mấy
ngày liền, bây giờ cũng đã mệt mỏi, Hoàng thượng bảo Công chúa không cần tời
hầu hạ ngài uống thuốc nữa.”
Khánh Vương đứng chờ bên ngoài một lát, lại thấy Tôn Liên An
đẩy cửa đi ra, cung kính nói: “Hoàng thượng cho gọi Điện hạ vào trong.”
Lần lượt từng bức màn được vén lên, mùi thuốc càng lúc càng
nồng. Phía sau bức màn thêu hình rồng bay trên chín tầng trời, thấp thoáng có
tiếng ho vọng lại. Khánh Vương lặng lẽ đi tới, cung kính hành lễ với Hoàng đế ở
trên giường.
Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà
như đã già đi rất nhiều.
Tả hữu đều lui hết.
Hoàng đế Nam Việt yếu ớt ngồi tựa vào tấm đệm mềm sau lưng,
hờ hững nhìn đứa con trai trước mặt, mỉm cười nói: “Trẫm bị ốm mấy ngày rồi,
đáng lẽ nên sớm bảo con đưa tân Vương phi vào cung gặp mặt nhưng lại cứ trì
hoãn mãi.”
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Khánh Vương cười điềm đạm
nói: “Long thể của phụ hoàng mới là quan trọng, những việc đó đều không đáng
nhắc tới.”
Hoàng đế Nam Việt gật đầu nói: “Tân Vương phi vừa vào vương
phủ, ở có quen không?”
Khánh Vương cung kính cúi đầu đáp: “Đa tạ phụ hoàng quan
tâm, nhi thần nhất định sẽ đối tốt với nàng, không bạc đãi nàng.”
Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng đế Nam Việt chăm chú nhìn đứa con
trai trước mặt. Ngày trước Dận Vương cầu hôn đại trưởng Công chúa Bắc Hán, bây
giờ Khánh Vương lại cưới trưởng nữ của nhà họ Tô… Đám con trai của lão kẻ nào
cũng đều là người có tâm tư minh bạch, chẳng kém gì lão hồi trẻ. Bên khóe miệng
lão xuất hiện một nụ cười vui hiếm có nhưng chỉ sau khoảnh khắc đã lại biến mất
hoàn toàn.
Ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, Hoàng đế Nam Việt nói
thẳng: “Tô Thái phó là người đức cao vọng trọng trong triều. Từ khi ông ấy về
kinh, theo trẫm được biết, đám người Lão tam đều đã từng đích thân tới cửa bái
phỏng nhưng con lại chưa từng đi.”
Hoàng đế Nam Việt đã già rồi, nhưng còn chưa đến mức hồ đồ,
động tĩnh của đám thần tử, trong lòng lão đều biết rõ.
Khánh Vương đột nhiên đứng dậy, vén áo quỳ xuống, thấp giọng
nói: “Nhi thần cho rằng phụ hoàng không thích nhìn thấy nhi thần thường xuyên
rời khỏi vương phủ.”
Tiêu Hậu bị đày vào lãnh cung, nhà họ Tiêu gặp nạn, hắn đã
thật sự ngoan ngoãn như thế sao? Ánh mắt Hoàng đế Nam Việt sâu xa, nhất thời
hiểu ra được phần nào. Nếu không phải thế, vậy lão thật sự phải nhìn đứa con
trai này bằng con mắt khác. Hắn rốt cuộc đã khiến cho nhà họ Tô đứng về phía
hắn từ khi nào vậy? Thậm chí còn không cần hắn phải đích thân đến cửa, người
nhà họ Tô đã tự mình tìm tới chỗ hắn rồi.
Hoàng đế Nam Việt đột nhiên nở nụ cười, ống tay áo rộng
buông xuống, lão đặt tay lên vai Khánh Vương: “Đứng dậy nói chuyện đi.”
“Tạ ơn phụ hoàng!” Khuôn mặt tươi tỉnh trở lại, Khánh Vương
nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh long sàng.
Hoàng đế Nam Việt khẽ ho mấy tiếng, sau đó cau mày hỏi:
“Không ngờ Bắc Hán lại thiết lập mối bang giao với Dạ Lang, chuyện này con nhận
định thế nào?”
Khánh Vương im lặng trong chốc lát, sau đó mới thấp giọng
trả lời: “Bắc Hán thù trong giặc ngoài, đang là lúc phải ổn định căn cơ, cho dù
có thiết lập mối bang giao hữu hảo với Dạ Lang thì trong thời gian ngắn cũng
không thể liên thủ đối phó với Nam Việt ta được. Nhi thần cho rằng, chúng ta
chỉ cần lấy tĩnh chế động.”
Hoàng đế Nam Việt nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng. Trước đó
lão còn thấy tiếc vì Lão nhị tuy thông minh hết mực nhưng lại quá nghe lời
Hoàng hậu. Bây giờ không còn Hoàng hậu sau lưng nữa, lời nói cử chỉ của Khánh
Vương lại càng khiến lão cảm thấy yên tâm hơn.
Nhà họ Tiêu quả nhiên nên trừ bỏ sớm.
Trong lòng Hoàng đế Nam Việt thoáng động, tràng hạt trên tay
xoay càng lúc càng nhanh hơn. Rồi khuôn mặt già nua của lão đột nhiên trầm hẳn
xuống, trở nên thảm đạm, không có chút sắc thái nào.
Khánh Vương liếc nhìn đôi mắt lạnh lùng, sâu thẳm của lão,
bất giác cau mày, hỏi: “Chẳng lẽ nhi thần đã nói sai điều gì? Sao phụ hoàng
không nói gì nữa vậy?”
Một tiếng “phụ hoàng” dường như trong nháy mắt đã gọi hồn
phách Hoàng đế Nam Việt trở về thực tại, lão mỉm cười nói: “Không, chỉ là trẫm
nhớ lại hồi trẫm còn trẻ như con, khi đó phụ hoàng của trẫm vẫn còn sống. Mùa
xuân năm đó, thời tiết cũng giống như bây giờ, trẫm và các vị huynh đệ cùng
ngâm thơ, đánh cờ trong ngự hoa viên, thực vui vẻ biết mấy!” Cặp mắt lão bừng
sáng, như thể đang thật sự nhìn thấy cảnh tượng đó. “Cha hiền con hiếu, huynh
đệ tương thân, đây là điều mà trẫm vẫn luôn mong muốn.”
Trái tim thầm nảy lên một cái, Khánh Vương đột nhiên ý thức
được Hoàng đế Nam Việt đang ám chỉ điều gì. Sắc mặt dần trở nên nặng nề, hắn
cúi đầu nói: “Nhi thần sẽ giống như phụ hoàng.”
Người đó ngoảnh đầu qua, chăm chú nhìn hắn: “Sau này cũng
vậy sao?”
“Ắt sẽ như vậy!”
Hoàng đế Nam Việt nở một nụ cười yếu ớt, lại khẽ ho lên mấy
tiếng, đưa mắt nhìn về phía tràng hạt trong tay, rồi mới hỏi: “Nếu con giống
như Lương Vương hơn hai mươi năm trước thì sao?”
Chuyện Lương Vương phản loạn là một trong những điều cấm kỵ
ở Nam Việt, Hoàng đế Nam Việt xưa nay chưa từng cho phép các thần tử lén lút
bàn bạc, không ngờ bây giờ lại nhắc đến với hắn! Khánh Vương thầm kinh hãi, vội
vàng quỳ xuống: “Huynh đệ tương thân thì sẽ không có chuyện như vậy nữa.” Vừa
nói ra lời ấy, hắn liền toát đầy mồ hôi lạnh…
Huynh đệ tương thân… Hoành đế Nam Việt cười nhạt một tiếng,
ý hắn là lão đối đãi với người khác quá mức khắc bạc[1] nên mới
khiến Lương Vương làm phản ư? Đưa mắt liếc nhìn người đang quỳ bên dưới, Hoàng
đế Nam Việt không hề vạch tội lời của hắn. Nếu hắn thật sự làm được những điều
này, những điều mà hồi trẻ lão không thể làm, vậy thì lão sẽ đánh giá cao đứa
con này.
[1]. Khe khắt và ác nghiệt.
Trời đã về chiều, ánh tà dương dần trở nên ảm đạm.
Khánh Vương lặng lẽ đi từ trong điện ra, bầu không khí xung
quanh hệt như một hồ nước lặng khiến người ta đến hít thở cũng cảm thấy khó
khăn. Khánh Vương vuốt áo một cái, sắc mặt nặng nề, bước từng bước xuống bậc
thềm đá.
Xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài cung, đám thị vệ nhìn thấy hắn
đi ra, vội vàng bước tới nghênh đón. Khánh Vương lại khoát tay nói: “Các ngươi
về trước đi, bản vương muốn đi dạo một mình.”
Trong làn gió đêm dịu nhẹ, trên đường vẫn còn có rất nhiều
người, Khánh Vương chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.
Một làn gió se lạnh thổi tới, thoang thoảng hương thơm, như
quen thuộc mà lại như xa lạ. Khánh Vương đột nhiên khép đôi mắt lại, khẽ hít
một hơi, sau đó bất chợt bật cười, là mùi hương khinh la sao? Người đó đã chết
bao lâu rồi, vậy mà lúc này hắn còn ngửi thấy mùi hương ấy.
Hắn lại chậm rãi bước về trước một bước. Sau lưng loáng
thoáng có tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng lại, rồi ống tay áo hắn căng ra, dường
như bị ai kéo lấy.
Khánh Vương mở mắt nhìn về phía sau.
Nữ tử trong bộ đồ màu trắng cứ thế đứng lặng lẽ sau lưng
hắn, cặp mắt đen láy, mái tóc đen nhánh, dung nhan xinh đẹp, sắc mặt đượm buồn…
Nàng vẫn đẹp như thuở nào nhưng lại thiếu đi nét quật cường ngày trước, có thêm
một tia sắc bén.
Khánh Vương nhất thời không khỏi ngây người, cứ tưởng mình
đang nằm mộng.
Không phải nàng đã chết rồi sao?
Bàn tay giữ ống tay áo của Khánh Vương hơi nắm chặt, Lệnh
Viên chăm chú nhìn thần sắc ngẩn ngơ của hắn, cố nuốt sự tự giễu, nói chậm rãi
từng chữ một: “Ta muốn ngài giúp ta.”
Khi đó, nàng là Dận Vương phi tương lai, sau lưng còn có cả
Bắc Hán, còn hắn chỉ là một vương gia thất ý, cầu hôn không thành. Bây giờ, Dận
Vương đã chết, Bắc Hán đổi chủ, nàng mất đi thân phận công chúa, chẳng khác gì
cỏ dại bên đường. Còn hắn, bị Hoàng đế Nam Việt cấm túc hơn một tháng, sau đó
lại may mắn thoát khỏi sự trừng phạt sau cuộc mưu loạn bất thành của Tiêu Hậu.
Sau khoảnh khắc mùi hương khinh la làm lòng người say đắm,
Khánh Vương lật tay lại nắm lấy bàn tay nàng, băng giá, run rẩy. Hắn đột nhiên
bóp mạnh, khóe miệng thoáng hiện nét cười: “Nàng cầu xin ta sao?”
Lệnh Viên thầm giận dữ nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng. Ngày
đó, hắn bảo nàng đừng đi, còn nói đó là lần cuối cùng, hy vọng nàng sẽ không
quay lại cầu xin hắn.
Cầu xin hắn…
Thì ra hắn đã nói ra lời dự đoán ấy từ lâu rồi, chỉ là nàng
không để vào trong lòng mà thôi.
Trong trận chiến ngầm này, không có ai chiến thắng, ngoại
trừ Khánh Vương. Hắn đã giành được thắng lợi hoàn toàn. Cố giấu đi sự bi thương
và phẫn nộ, Lệnh Viên hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Phải, ta cầu xin ngài giúp ta, giúp ta giết chết Thụy Vương!