“Tam tiểu thư, ôi, tam tiểu thư!” Ả a hoàn vội vã chạy theo
sau Tô Anh, gọi lớn. Tô Anh đưa tay đẩy cánh cửa phòng đang đóng chặt, chạy vào
kéo Lệnh Viên từ trên giường dậy, lớn tiếng chất vấn: “Cô rốt cuộc muốn làm gì?
Đã đi với Quân ca ca rồi, tại sao còn trở về? Trở về thì thôi cũng đành nhưng
tại sao cô còn quyến rũ đại tỷ phu?”
Thấy Lệnh Viên không nói gì, Tô Anh càng giận dữ, nói với
giọng khinh miệt: “Cô nghĩ ta nói bừa sao? Hôm nay đại tỷ và tỷ phu cùng đến
phủ, ta đã nhìn thấy cảnh cô ở cùng tỷ phu ta rồi! Ta đâu phải là kẻ mù chứ!
Thế nào, bây giờ cả người ta thích và người đại tỷ thích cô đều muốn cướp đi
hết hay sao?”
Tô Anh túm chặt cổ tay Lệnh Viên, nói muốn mang nàng đến chỗ
Tô Thái phó nhờ ông phân xử. Lệnh Viên lật tay lại giữ lấy nàng ta, thấy nàng
ta cau mày tỏ ra đau đớn, Lệnh Viên bèn lạnh lùng nói: “Ta không có thời gian
dây dưa với cô. Bây giờ cô lập tức ra ngoài cho ta!” Thế Huyền đã không còn
nữa, Bắc Hán lại xảy ra chuyện lớn, những việc này Tô Anh sẽ không thể nào hiểu
được.
“Ta không ra đấy! Cô đâu phải là nhị tiểu thư của Tô phủ! Ta
thực muốn biết cô rốt cuộc muốn thế nào!” Tô Anh mặt mày vênh váo, vừa nói vừa
trừng mắt nhìn Lệnh Viên.
“Anh Anh!” Giọng nói của Tô Tố từ ngoài cửa vọng vào.
Tô Anh giống như nhìn thấy cứu tinh, bèn ngoảnh đầu lại nói:
“Đại tỷ, tỷ đến đúng lúc lắm! Tỷ hãy nhìn cô ta đi này, rõ là đồ không biết xấu
hổ!”
“Câm miệng!” Tô Tố khẽ quát: “Đây là nhị tỷ của muội, sao
muội có thể nói năng như thế được.”
Tô Anh nhìn Tô Tố với vẻ không thể tin nổi. Tô Tố đẩy nàng
ra ngoài, nói: “Vừa rồi ta thấy mẹ muội đang tìm muội đấy, muội hãy quay về
trước đi.”
Tô Anh không chịu đi. Tô Tố nói ngọt nhạt mãi nàng ta mới đồng
ý ra ngoài.
Lệnh Viên ngẩn ngơ nhìn Tô Tố. Từ khi nàng trở về đã xảy ra
rất nhiều chuyện nhưng Tô Tố chưa từng hỏi một câu. Lần này đến đây, rốt cuộc
là muốn hỏi rồi sao?
Tô Tố xoay người lại, thấy Lệnh Viên đang nhìn đăm đăm vào
mình, đột nhiên nở nụ cười nói: “Có nam nhân nào mà không năm thê bảy thiếp,
thay vì người khác, ta thà rằng đó là cô.”
“Tại sao?” Lệnh Viên buột miệng hỏi.
Tô Tố không hề nghĩ nhiều, nói thẳng: “Bởi vì cô không yêu
y.”
Không yêu y, mà chỉ là một cuộc giao dịch.
Mười dặm gió xuân, màu đỏ rực vươn đầy khắp đất.
Trong sân, một mùi thơm nồng nàn ngợp khắp. Lệnh Viên lặng
lẽ đứng cạnh cây cột trổ hoa bên dưới hành lang, đầu ngón tay vươn tới một cánh
hoa, nhẹ nhàng bóp nát. Không lâu sau, những hạt mưa ào ào rơi xuống, bay cả
vào bên dưới hành lang, thấm ướt đôi giày lụa. Khánh Vương không biết đã đứng
sau lưng nàng tự lúc nào. Hắn khẽ hít một hơi, trong bầu không khí thanh tân
giá lạnh, mùi hương khinh la tựa như sợi tơ nhẹ nhàng bay tới.
Hắn vòng tay ôm lấy bờ eo thon của Lệnh Viên, nhẹ nhàng hỏi:
“Thế nào, đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Thân thể Lệnh Viên bất giác trở nên cứng đờ nhưng nàng không
đẩy hắn ra, ánh mắt mơ màng bất định dừng lại trên đám hoa cỏ giữa vườn… Hôm đó
nàng nói muốn hắn giúp nàng, hắn bèn cười hỏi ngược lại nàng, dựa vào cái gì?
Hắn đường đường là một hoàng tử nhưng lại bị nàng cự tuyệt
ba lần liên tiếp, sự tự tôn và kiêu ngạo của hắn đã bị nàng giẫm nát dưới chân.
Bây giờ nàng chỉ nói ra một câu cầu xin hắn, muốn hắn bỏ ra
nhiều sức lực như thế giúp nàng, nếu đổi lại là nàng chắc chắn cũng sẽ không
chịu.
Hắn lại mang nàng đến Cẩm Tú biệt uyển. Công chúa Ninh An đã
chết rồi, Cẩm Tú biệt uyển từ lâu đã chẳng còn bóng người nào cả. Vẫn chưa đến
mùa hoa tử vi, biệt uyển chẳng còn vẻ đẹp ngày xưa. Hắn kéo nàng tới đứng trước
một bụi hoa, đưa tay hái một cành hoa tưởng tượng, mỉm cười làm động tác cài
xéo lên búi tóc nàng. Cặp mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, rồi hắn cúi đầu khẽ
mỉm cười: “Ta nói rồi, tử vi hoa đối tử vi lang, vậy mà nàng không tin.”
Đầu ngón tay hơi run rẩy, Lệnh Viên ngước mắt nhìn nam tử
bên cạnh, hắn cũng đang cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng. Chỉ nhìn thoáng qua,
nàng đã thấy được những tia sáng lóe lên nơi đáy mắt hắn, sau đó hắn đột nhiên
cúi đầu hôn lên môi nàng. Lệnh Viên ban đầu còn giãy giụa nhưng cánh tay đang
ôm nàng của hắn càng lúc càng siết chặt hơn, nàng dần dần cũng buông xuôi.
Hắn nở một nụ cười hài lòng, rời môi khỏi cánh môi nàng:
“Ngay từ lần đầu gặp mặt ở Mặc Lan biệt viện, ta đã tự nói với mình, đây chính
là nữ nhân mà ta muốn.”
Lệnh Viên đưa mắt nhìn đi nơi khác, thấp giọng nói: “Ta có
một điều kiện.”
Hắn hơi nhướng mày, cười gian tà, nói: “Lệnh Viên, nàng làm
gì còn tư cách để nhắc đến bất kỳ điều kiện gì với ta.”
Nàng không thèm để tâm đến lời của hắn, nói thẳng: “Ngài
đừng cưới ta.”
Trong mắt dường như thoáng một tia kinh ngạc, Khánh Vương hờ
hững nói: “Không cưới nàng sao? Nàng cho rằng như vậy thì ta sẽ để nàng đi
sao?” Đầu ngón tay hơi dùng sức, hắn nâng cái cằm thon của nàng lên, ép nàng
nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy nàng hãy đi theo ta mà không có danh có phận.”
Không có danh phận ư? Lệnh Viên không kìm được, khẽ bật
cười: “Thế trước đó ngài định cho ta danh phận gì vậy? Vương phi sao?”
“Vương phi?” Hắn lẩm bẩm hai chữ đó bằng giọng đầy ưu tư,
sau đó khẽ cười giễu cợt: “Tuân Châm ta bản lĩnh gì khác thì không có nhưng
việc đã hứa với Tố Tố nhất định sẽ không nuốt lời. Bất kể sau này có như thế
nào, không một ai có thể làm lung lay vị trí của cô ấy.”
Cặp mắt Lệnh Viên lóe sáng, trong lòng thì lại mừng thầm,
nói: “Ta chỉ cần Thụy Vương chết và giang sơn Bắc Hán thật sự được trao lại cho
Chiêu Nhi.”
Khánh Vương cười nhạt nói: “Ta cũng không thích Thụy Vương.”
Sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo, Lệnh Viên dùng giọng nghiêm
túc hỏi: “Bắc Hán có tin tức gì không?”
Hắn buông tay ra, xoay người ung dung ngồi trở lại chỗ hàng
lan can, hơi cau mày đáp: “Tần Tướng quân kháng chỉ, dẫn quân đóng ở biên cương
không chịu về kinh. Dương Ngự thừa còn chưa có tin tức, ta đã phái người đi tìm
rồi.”
Tần Tướng quân là người thông minh, bây giờ Thụy Vương vừa
soán quyền, tất nhiên sẽ không dám đối đầu trực tiếp. Còn Dương Ngự thừa, Lệnh
Viên chỉ mong y chưa về Thịnh Kinh, qua đó thoát khỏi kiếp nạn lần này.
Ánh mặt trời nóng nực chiếu xuống xuyên qua những kẽ lá. Anh
Tịch đưa tay lên che mắt, buồn bực đưa mắt nhìn Doãn Duật hỏi: “Cậu đã đưa tiểu
thư về rồi tại sao không để tôi đi theo bên cạnh tiểu thư?”
Doãn Duật khẽ thở dài với vẻ bất lực: “Cô là nữ quan tùy giá
của Công chúa Ninh An, chỉ khi cô không đi theo cô ấy, Công chúa mới không phải
là Công chúa.”
Nghe y nói một câu như vậy, Anh Tịch thực chẳng biết phải
phản bác thế nào.
Doãn Duật đưa bình nước cho Anh Tịch. Thị cầm lấy, một hồi
lâu sau mới lại hỏi: “Vậy sao cậu không quay về Ký An Vương phủ? Chúng ta tới
Tế Châu làm gì?”
“Tế Châu ở gần Sùng Kinh.”
“Ở gần thì sao?” Doãn Duật bị Anh Tịch hỏi đến nỗi không
biết phải trả lời thế nào. Sau khi ngẩng đầu uống thêm mấy ngụm nước, y đột
ngột đứng bật dậy: “Đi thôi, mau vào thành, để muộn thêm nữa cửa thành sẽ đóng
đấy.”
Anh Tịch chẳng có cách nào, đành đứng dậy đi theo y.
Khi Doãn Duật và Anh Tịch vào thành, lập tức cảm nhận được
người đi trên đường rất thưa thớt. Xe ngựa đi thêm một đoạn nữa, bọn họ chợt
thấy có rất nhiều người đang tụ tập ngay trước mặt, còn có người đang lớn tiếng
nói gì đó. Đột nhiên, đám người bị tách ra một khe hở, một người bị đẩy mạnh từ
bên trong ra ngoài, ngã xuống bên cạnh xe ngựa.
Anh Tịch giật nẩy mình, nhìn thấy đó là một gã thiếu niên
thân hình gầy guộc.
Doãn Duật nhảy xuống đỡ y dậy, hỏi ra mới biết nơi này đang
chiêu binh nhưng lại không chịu nhận thiếu niên này, nói là y nhỏ con gầy guộc
quá, chỉ cần một cơn gió thổi tới là sẽ ngã ngay.
Gã thiếu niên đó là người dũng cảm, lập tức cất tiếng phản
bác: “Đều là người muốn tận trung vì nước, tại sao ta lại không được nhận?”
Một tên quan binh cầm đao trước mặt tỏ ra hết sức ngang
ngược, nói: “Trông bộ dạng của ngươi, ra ngoài đánh thua trận là cái chắc, nói
không nhận là không nhận! Thế nào, còn muốn ăn đòn nữa sao?” Nói rồi hắn bèn
định xông tới.
“Dừng tay!” Doãn Duật giơ tay ngăn hắn lại.
Tên quan binh nhổ phì một bãi nước bọt, tức tối mắng: “Cút
ngay! Ngươi là cái thá gì mà dám cản ông đây?”
Doãn Duật kéo thiếu niên đó ra sau lưng, lấy tấm lệnh bài
trong người giơ ra trước mặt tên quan binh. Hắn mở to mắt, vẻ giận dữ trên mặt
hoàn toàn tan biến, vội vàng định quỳ xuống. Doãn Duật giơ tay ngăn hắn lại:
“Đừng để lộ ra ngoài.”
Tên quan binh run rẩy nói: “Tiểu nhân có mắt mà không trông
thấy núi Thái Sơn, không biết là Thế tử gia, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân…”
Doãn Duật đưa tay ra hiệu cho hắn câm miệng lại, đoạn ngoảnh
đầu liếc nhìn gã thiếu niên sau lưng, cười nói: “Ta cảm thấy y nói rất đúng,
đều là người muốn tận trung vì nước, chỉ cần lòng dạ sắt son, có gì mà không
được?”
“Dạ dạ, được chứ, được chứ!”
Mấy tên quan binh phía sau cũng đều đi tới, sau khi biết
được thân phận của Doãn Duật, kẻ nào kẻ nấy đều tỏ ra hết sức cung kính, lại
nói muốn mời thiếu niên đó đi báo danh. Gã thiếu niên đột nhiên quỳ xuống trước
mặt Doãn Duật dập đầu nói: “Đa tạ công tử giúp đỡ!”
Doãn Duật đỡ y đứng dậy. Y lại nói: “Nhà tôi rất nghèo, có
lúc cơm không đủ no, cho nên cha tôi mới muốn tôi đi tòng quân. Khi nào vào
trong quân rồi, tôi nhất định phải rèn luyện thân thể thật tốt.”
Anh Tịch đứng phía sau, không kìm được che miệng cười khúc
khích. Doãn Duật cũng cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
Gã thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hai hàm răng đều tăm
tắp: “Tôi tên Diêu Hành Niên.”
Doãn Duật bước tới mượn giấy mực, viết ra mấy hàng chữ, đoạn
gấp tờ giấy lại nhét vào trong tay gã thiếu niên: “Khi vào trong quân, hãy giao
bức thư này cho Khưu Tướng quân, sau này ngươi sẽ có thể đi theo ông ấy.”
Gã thiếu niên lại vội vàng quỳ xuống: “Đại ân đại đức của
công tử, Diêu Hành Niên tôi suốt đời không quên! Ngày sau nếu công tử cần dùng
đến tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình vì công tử, quyết không từ nan!”
Gã thiếu niên đuổi theo sau Doãn Duật, xin y lưu lại tên họ.
Doãn Duật thoái thác mấy câu rồi rời đi. Anh Tịch cười suốt dọc đường, cảm thấy
người đó quả là hết sức thật thà, chất phác.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Anh Tịch đột nhiên chỉ ra
bên ngoài xe hỏi: “Đó là nơi nào vậy?”
Vốn dĩ đó là một tòa phủ đệ xa hoa nhưng giờ đây chỉ còn là
một đống đổ nát sau trận hỏa thiêu, mà điều kỳ lạ là không thấy có người nào
tới dọn dẹp. Anh Tịch thầm kinh ngạc, không kìm được bèn nhìn thêm một lúc. Năm
Kiến Chương thứ mười, phản tặc Lương Vương đã bị tiêu diệt tại chính nơi đây,
Doãn Duật tuy chưa từng tới nhưng cũng có biết. Nghe nói căn cứ của Lương Vương
ở Tế Châu cũng bị một mồi lửa lớn thiêu sạch, giống như tòa Lương Vương phủ ở
Sùng Kinh. Lương Vương phủ đã bị phá hủy từ lâu để xây dựng các công trình khác
nhưng không rõ tại sao nơi này lại không có ai tới dọn dẹp.
Chính là nơi này sao?
Doãn Duật lệnh cho phu xe dừng lại, đoạn nhẹ nhàng nhảy
xuống. Cả một tòa phủ đệ rộng lớn nay đã trở thành phế tích, đứng dưới muôn vàn
tia sáng, trong mơ màng Doãn Duật chợt như lại nhìn thấy cảnh tượng lửa cháy
ngợp trời năm xưa! Có một bóng dáng hiên ngang, cao lớn đang đứng lặng ngay
trước cửa…
Sau khoảnh khắc, trong lồng ngực bỗng dội lên cảm giác hoang
mang và đau đớn, Doãn Duật đưa tay lên ôm ngực, cau mày.
Anh Tịch vội bước tới đỡ y, nôn nóng hỏi: “Sao vậy?”
Cảm giác kỳ lạ đó lại đột nhiên biến mất. Doãn Duật khẽ lắc
đầu, y cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Y đã đi Tế Châu ư?” Phía sau bức màn thêu hình rồng một
giọng nói già nua vang lên.
Gã thị vệ cúi đầu quỳ trước long sàng, thấp giọng bẩm báo:
“Dạ, bọn thuộc hạ ngầm đi theo Thế tử, không dám sơ suất chút nào!”
Hoàng đế Nam Việt hơi nheo mắt lại. Lão sẽ không bao giờ
quên Lương Vương chết ở Tế Châu, chẳng lẽ điều mà lão hoài nghi lại là sự thật?
Im lặng trong chốc lát, Hoàng đế Nam Việt đưa tay vén bức màn lên, chăm chú
nhìn gã thị vệ bên ngoài, hỏi: “Vừa nãy ngươi nói y đã ở Liêu Châu cùng với
ai?”
Gã thị vệ cúi đầu: “Bẩm Hoàng thượng, là nhị tiểu thư của
nhà họ Tô. Hiện giờ Tô nhị tiểu thư đã về kinh rồi, Thế tử cũng đã rời đi rồi.
Tô nhị tiểu thư hình như… thích Khánh Vương điện hạ hơn.”
Lão nhị sao? Hoàng đế Nam Việt hơi cau mày, trong lòng không
khỏi cười thầm. Lão đột nhiên nhớ lại một chuyện từ hơn hai mươi năm trước, khi
cặp tỷ muội nhà họ Tiêu cùng vào cung một lúc, sắc mặt liền trở nên hờ hững hơn,
rồi lại cất tiếng hỏi: “Nữ quan tùy giá của Công chúa Ninh An vẫn ở bên Thế tử
chứ?”
“Dạ, vẫn luôn ở bên.”
Hoàng đế Nam Việt khoát tay ra lệnh cho gã thị vệ lui đi:
“Tiếp tục giám sát.”
Tôn Liên An bưng chén thuốc đi vào, thấp giọng nói: “Hoàng
thượng, đến giờ uống thuốc rồi.”
Một ả cung nữ cẩn thận đỡ Hoàng đế Nam Việt dậy, Tôn Liên An
đưa chén thuốc cho lão. Hoàng đế Nam Việt bưng bát thuốc trên tay nhưng lại
không uống, sau khi do dự một lát, đột nhiên hỏi Tôn Liên An: “Ngươi đã nghe
thấy chưa?”
Tôn Liên An ngẩn người, nhất thời còn chưa hiểu Hoàng thượng
muốn hỏi mình điều gì. Hoàng đế Nam Việt không đợi lão trả lời, lẩm bẩm nói
tiếp: “Tỷ muội cùng hầu một chồng, không tốt, rất không tốt.”
Tôn Liên An lúc này mới biết lão đang nhắc tới chuyện Khánh
Vương, bèn nháy mắt ra hiệu cho ả cung nữ lui đi, sau đó mới cười nói: “Hoàng
thượng, Khánh Vương điện hạ tuổi trẻ bồng bột, khó tránh khỏi hơi đa tình.”
Hoàng đế Nam Việt không nói một lời, cúi đầu nhìn bát thuốc
đang nhẹ nhàng sóng sánh, bây giờ xem ra quả nhiên Lão nhị vẫn hợp với tâm ý
của lão hơn. Quyền lực sớm muộn cũng phải giao lại, lão chỉ mong mảnh giang sơn
này của nhà họ Tuân có thể lưu truyền thiên thu vạn đại.
“Hoàng thượng, người uống thuốc đi đã.” Tôn Liên An lại khẽ
cất tiếng khuyên.
Hoàng đế Nam Việt dường như chợt nghĩ đến điều gì, bèn
ngoảnh đầu nhìn lão thái giám trước giường, khẽ ho mấy tiếng, nói: “Đi chuẩn bị
bút mực cho trẫm.”
“Hoàng thượng muốn viết gì cũng không cần nôn nóng quá, đợi
long thể của người đỡ hơn một chút đã…”
“Tôn Liên An, ngươi cũng đã già rồi, nói nhiều quá!” Hoàng
đế Nam Việt hờ hững liếc nhìn lão.
Tôn Liên An thầm kinh hãi, vội vâng lời lui xuống.
Khánh Vương dứt khoát đón luôn Lệnh Viên tới một khu biệt
viện có tên là U Lan viện.
Bên trong biệt viện thanh tĩnh, tịch mịch, khắp nơi đều
trồng mặc lan.
“Nếu có thể, ta chỉ muốn dời luôn Mặc lan biệt viện đến nơi
này cho nàng.” Khánh Vương ánh mắt dịu dàng, tươi cười cất tiếng.
Lệnh Viên miễn cưỡng nở nụ cười, lòng thầm buồn bã. Hắn cho
rằng vì thích hoa lan nên nàng mới đến ở trong Mặc Lan biệt viện sao? Nàng khi
đó chỉ muốn được dọn ra ngoài cung Thịnh Kinh mà thôi, chẳng cần để tâm là mình
sẽ đến nơi nào.
“Có thích không?” Hắn lại khẽ hỏi.
Lệnh Viện bỗng nở nụ cười hiếm hoi, vẻ diễm lệ toát ra quả
thực hơn hẳn bất cứ thứ gì trên thế gian này. Chỉ nghe nàng nhẹ nhàng nói:
“Điện hạ cho xây dựng tòa U Lan viện này là muốn nhốt ta ở đây cả đời sao?”
Hắn bước lên trước một bước, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy vẻ
ngạo ngược: “Ta muốn nhốt nàng đời đời kiếp kiếp.”
Hắn vừa nói vừa hơi nghiêng người về phía trước, bế thốc tấm
thân mềm mại của nàng lên. Nàng dường như có chút kinh ngạc đưa tay giữ lấy
cánh tay hắn, không hề giãy giụa. Hắn hoàn toàn chẳng để tâm tới vẻ hoang mang
trong đáy mắt nàng, khẽ cười nói: “Lệnh Viên, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy,
có muốn đi không?”
Những ngón tay đang giữ lấy cánh tay hắn hơi buông lỏng,
Lệnh Viên nở một nụ cười hờ hững. Nàng đã chẳng còn đường lui, bây giờ có thể
đi đâu được chứ? Bắc Hán đã không còn là cố quốc khi nàng rời đi nữa, Thế Huyền
tro cốt còn chưa lạnh, mảnh giang sơn y khổ tâm chèo chống cũng đã rơi vào tay
gian thần, nói đến cùng, đây đều là lỗi của nàng! Nàng có lỗi với Thế Huyền, có
lỗi với mẫu hậu, có lỗi với nhà họ Dương, cũng có lỗi với Chiêu Nhi!
Nàng còn có tư cách lùi bước hay sao?
Nét cười trên khuôn mặt Khánh Vương càng lúc càng đậm. Hắn
xoay người, ống tay áo lất phất bay. Tà váy dài của Lệnh Viên như kéo theo một
mảng sắc xuân tươi đẹp, cánh cửa phòng trong bị Khánh Vương vung chân đá bung
ra, tấm màn sa mỏng đung đưa nhè nhẹ, mùi hương khinh la vương vít tỏa đi đến
tận chốn xa xôi.
Phía sau tấm bình phong mờ mờ ảo ảo, hai bóng người đồng
thời ngã xuống giường. Hắn đè trên thân thể Lệnh Viên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt
ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khẽ cười một tiếng, cúi đầu ngậm lấy đôi cánh
môi xinh ngát hương thơm.
Bức màn đung đưa, không ngớt, quần áo lần lượt được cởi ra,
từng làn hơi thở ám muội len lỏi giữa kẽ răng đầu lưỡi, cuối cùng thấm vào tận
xương tủy…