Bên ngoài, gió lạnh vi vu, tuyết lớn rơi
suốt đêm, tới tận sáng sớm hôm sau mới tạnh. Đám cung nữ, thái giám đều bận rộn
dọn tuyết, tuy cách một cánh cửa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn
loạn bên ngoài.
Lệnh Viên khẽ đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn
trên chiếc áo sang trọng, nàng cúi đầu cười khẽ: “Những lời này, lục ca chớ nên
nói bừa, giang sơn này, nói cho cùng vẫn là của Hoàng thượng.”
Nàng nói rất nhẹ nhàng, hờ hững, Thụy Vương
nghe xong không kìm được nụ cười lạnh lùng, nói: “Mấy câu này của Viên muội,
lục ca thực không thích nghe. Đây là giang sơn của nhà họ Lưu, là của con cháu
nhà họ Lưu! Y họ Lưu, ta với muội cũng họ Lưu!”
Thân thể cao lớn của hắn bỗng đứng bật dậy,
trong giọng nói tràn đầy vẻ ngang ngược, kiêu căng: “Ngày trước, Thái hoàng
thái hậu giao quyền cho muội, chứng tỏ người tin muội hơn tin y. Bây giờ y
không thiết triều, tức là đã không làm tròn trách nhiệm của một vị hoàng đế,
như vậy thì không xứng để nắm giữ thiên hạ của nhà họ Lưu nữa rồi!”
Bầu không khí xung quanh hắn thật nặng nề,
Lệnh Viên vẫn thản nhiên ngồi đó, chẳng hề xao động. Đôi mắt trong veo của nàng
nhìn thẳng vào nam tử trước mặt, thầm cười chế giễu, Thế Huyền không xứng,
chẳng lẽ Thụy Vương ngươi thì xứng hay sao?
Lệnh Viên từ nhỏ đã vào ở trong chùa, chỉ
về cung mấy lần nhưng cũng nghe được không ít tin đồn về Thụy Vương. Người này
dã tâm lớn, còn rất phong lưu, các thanh lâu, kỹ viện lớn nhỏ ở Thịnh Kinh,
không nơi nào mà hắn chưa từng ghé qua. Nhất là vào năm Thánh Vũ thứ mười, hắn
còn cậy quyền cưỡng đoạt Thu thị, người sắp trở thành Vương phi của Bát gia Dụ
Vương. Dụ Vương xưa nay vốn yếu đuối, nhu nhược, mà Thánh Vũ Đế kỵ nhất việc
huynh đệ trong nhà bất hòa, nên việc này đã dần đi vào quên lãng.
Nếu nói không xứng, Thụy Vương còn không
xứng hơn rất nhiều.
Lúc này, một tiếng “Viên muội” vang lên kéo
Lệnh Viên trở về thực tại, bóng người vạm vỡ trước mặt như muốn lao thẳng về
phía nàng. Thụy Vương trầm giọng, nói: “Lục ca đã nói nhiều như vậy, muội cũng
nên suy nghĩ một chút. Muội nói xem, muội làm Công chúa Giám quốc như bây giờ
thì được cái gì? Vừa rồi y có thể mang Dương Ngự thừa ra khai đao, người tiếp
theo sẽ là Tần Tướng quân, sau đó là những người khác bên cạnh muội. Muội sẽ
không ngây thơ cho rằng, muội phò tá y thì sau này y sẽ cho muội cùng hưởng
giang sơn đấy chứ? Viên muội xưa nay là người thông minh, đừng để đến cuối cùng
chỉ còn lại một mình thê lương, cô độc!”
Những lời nói sắc bén ấy khiến đầu ngón tay
Lệnh Viên hơi run rẩy, chiếc khăn trong tay như sắp rơi xuống.
Trước mắt nàng như lại xuất hiện cảnh tượng
Phò mã mỉm cười uống thuốc độc, và còn cả lời của mẫu hậu.
Kẻ làm chính trị, không nên vướng bận điều
gì.
Lệnh Viên cố kìm nén nỗi đau, nhưng nàng
chẳng qua chỉ là một nữ tử, đứng trên đỉnh cao quyền lực của Bắc Hán thật sự là
điều nàng muốn ư? Lệnh Viên nở nụ cười miễn cưỡng, trong cặp mắt trong veo
không xuất hiện ánh lệ. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã không còn biết
khóc nữa rồi.
Đối với nàng, nước mắt là thứ chẳng đáng để
tâm.
Kể từ khoảnh khắc cơ thể của Phò mã dần trở
nên lạnh ngắt trong lòng nàng, nàng biết rằng, trên con đường này, nàng chẳng
thể quay đầu được nữa.
Trên hành lang trước điện Tuyên Thất vẫn
ngợp một màu xanh biếc, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu rỉ rả không ngừng
khiến người ta ngẩn ngơ nghĩ mùa đông như đã đi qua.
Từ xa nàng đã nhìn thấy Anh Tịch vội vàng
chạy tới, thấp giọng nói: “Công chúa, Đoan phi nương nương nói người đã qua đó
rồi, nhưng Hoàng thượng không cho gặp, còn nói Nương nương hãy ở trong cung
chăm sóc cho Điện hạ, không có việc gì thì đừng ra ngoài.” Lệnh Viên hơi cau
mày, Anh Tịch nói tiếp: “Nương nương còn nói, Dương phi và Tôn Chiêu nghi
thường xuyên ra vào điện Tuyên Thất.”
Lệnh Viên lẳng lặng lắng nghe, không trách
Đoan phi câu nào, bởi Thế Huyền cũng đã xa lánh nàng ta từ trước.
Ngọc Trí cẩn thận quan sát thần sắc của
Lệnh Viên, rồi khẽ cất tiếng: “Công chúa rõ ràng rất quan tâm tới Hoàng thượng,
người đã đứng ở đây lâu rồi, nên vào trong thôi, sao phải đi cùng Đoan phi
nương nương chứ? Dù sao thì người cũng là cô ruột của Hoàng thượng, địa vị so
với Dương phi còn cao hơn nhiều.”
Trong giọng nói của Ngọc Trí còn mang theo
vẻ bất mãn, nhưng Lệnh Viên lại muốn cười. Bây giờ, xem ra người cô ruột này
còn không so được với Dương phi nữa!
Đưa mắt nhìn về phía xa, bóng dáng của
Trung thường thị trước điện Tuyên Thất hiện ra hết sức rõ ràng.
Đại trưởng công chúa rảo bước đi tới, dung
nhan xinh đẹp bỗng làm cảnh sắc xung quanh ảm đạm đi nhiều. Vương Đức Hỷ khom
người hành lễ, nhưng bóng dáng xinh đẹp ấy không dừng lại, vẫn cất bước đi
thẳng vào trong.
Vương Đức Hỷ vội hô lên: “Đại trưởng công
chúa giá lâm…”
Có bóng người gạt tấm rèm châu làm bằng
bạch ngọc bước ra, thướt tha quỳ xuống, không ngờ lại là Công chúa Vĩnh Huy.
Tấm thân yếu ớt ấy khoác trên mình bộ cung
trang màu vàng nhạt, Công chúa Vĩnh Huy che mặt khóc nức nở, lúc này nhìn thấy
Lệnh Viên giống như nhìn thấy cứu tinh, vừa khóc vừa nói: “Xin cô cô làm chủ,
con không muốn cưới Dương Ngự thừa!”
Lệnh Viên thầm kinh ngạc, chuyện hôn sự
giữa Công chúa Vĩnh Huy và Dương Ngự thừa do Dương phi đề nghị, Lệnh Viên vốn
cho rằng Dương phi nhất định đã bàn trước với Công chúa Vĩnh Huy, chẳng lẽ lại
không phải ư?
Công chúa Vĩnh Huy nghẹn ngào nói: “Dương
phi xưa nay luôn giao hảo với con, con cũng rất tôn trọng nàng ta, nhưng chuyện
này nàng ta chưa từng hỏi con! Cô cô, bây giờ chỉ cô cô mới có thể giúp con
khuyên hoàng huynh thôi, con không muốn bị gả đi như vậy!”
Bức rèm châu phía sau lưng vẫn phát ra
những tiếng lanh canh khe khẽ, cả căn phòng chìm trong tịch mịch. Trong lòng
Lệnh Viên hiểu rõ, Thế Huyền nhất định sẽ không nhượng bộ việc này, bởi cả
thiên hạ đã biết về mối hôn sự này rồi, y thân là hoàng đế, một lời nặng tựa
ngàn cân.
Thực ra, Công chúa Vĩnh Huy cũng không được
tính là oan khuất. Năm xưa, khi nàng bị gả cho Thẩm Ngọc Trì, cũng nào có ai
tới hỏi nàng có đồng ý hay không. Thân là con gái hoàng gia, nào ai có quyền tự
lựa chọn hôn nhân cho mình?
Cho dù với địa vị tôn quý như Lệnh Viên lúc
này cũng không thể.
Lệnh Viên bước lên phía trước một bước, đưa
tay đỡ người đang quỳ trên mặt đất dậy, khi chạm vào bàn tay của Công chúa Vĩnh
Huy, nàng cảm thấy lạnh băng. Lệnh Viên khẽ thở dài: “Con cứ quay về trước đi!”
“Cô cô sẽ giúp con ư?” Cặp mắt ngấn lệ của
Công chúa Vĩnh Huy như nhìn thấy tia hy vọng, liền nắm chặt hai bàn tay Lệnh
Viên, vừa nói vừa run rẩy.
Giúp? Giúp thế nào đây? Chuyện này Lệnh
Viên sớm đã hữu tâm vô lực[1] rồi.
[1] Hữu tâm vô lực: muốn nhưng không có sức
để làm, không làm được.
Lệnh Viên đưa tay khẽ vén bức rèm mỏng
buông lơi trước mặt, liền nhìn thấy Thiếu đế đang khoác chiếc áo ngoài, thản
nhiên ngồi trên một tấm sạp mềm bên cửa sổ. Y lặng lẽ quay lại, đưa mắt nhìn
nàng chăm chú, tình cảnh này giống hệt lúc nàng đến điện Tuyên Thất lần thứ hai
vào năm Càn Ninh thứ sáu. Chỉ là hôm nay, ánh mắt ấy không còn ẩn chứa vẻ mỏi mệt
nữa, thay vào đó là một nét dữ dằn.
Bước chân không phát ra tiếng động, Lệnh
Viên đi tới, ngồi xuống trước mặt Thiếu đế, ân cần hỏi: “Bị bệnh tại sao lại
không uống thuốc?”
Những lời lúc trước Công chúa Vĩnh Huy nói
với Lệnh Viên, y đã nghe thấy hết, vốn cho rằng nàng sẽ nhân cơ hội này cầu xin
chuyện của Dương Ngự thừa, không ngờ câu đầu tiên lại là như vậy. Đôi bàn tay
vốn đang nắm chặt lặng lẽ thả lỏng, nhưng y không nhìn nàng nữa mà quay người
đi, khẽ cười giễu cợt: “Trẫm làm việc gì cũng phải xem ý của cô cô, ngôi hoàng
đế này thực chẳng còn gì thú vị. Cô cô không chịu giao quyền, vậy xin cứ giữ
lấy, dù sao trẫm cũng chỉ là một hoàng đế hữu danh vô thực, không cần cô cô
phải giả bộ đến đây quan tâm trẫm như vậy đâu.”
“Thế Huyền!”
Lệnh Viên quát một tiếng nhưng Thiếu để
chẳng tỏ ra sợ hãi, y khẽ cười, nói: “Sáng nay Lục hoàng thúc đã tới cung Thịnh
Diên, trẫm còn tưởng hai người sẽ nói chuyện lâu hơn cơ đấy!”
Câu nào của Thiếu đế cũng mang ý châm biếm,
Lệnh Viên coi đó là những lời nói trong cơn tức giận, cũng không thật sự để
bụng: “Cho nên Hoàng thượng đã tức giận sao?”
“Trẫm có gì mà phải tức giận! Xưa nay cô cô
luôn quan hệ tốt với mọi người, chỉ có trẫm là một mình cô độc. Bây giờ trẫm
cũng đang muốn học hỏi vài chiêu, phải làm thế nào… để không bị người ta ghét?”
Cuối cùng y cũng đưa mắt nhìn qua, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện những nét
trắng bệch, đầy vẻ mệt mỏi.
Lệnh Viên không kìm được, nói: “Bất kể thế
nào, cô cô cũng sẽ đứng về phía Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng không tin, có
thể sắp xếp một vài tai mắt trong cung Thịnh Diên.”
Nơi đáy mắt Thiếu đế có một tia sáng thoáng
qua, rồi ngay sau đó lại cười, nói: “Cô cô nói vậy là đùa giỡn trẫm rồi.”
Nếu nàng không muốn cho y biết, y sẽ chẳng
thăm dò được điều gì.
Lệnh Viên không hề xao động, một làn gió
nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào làm mái tóc đen nhánh của nàng lất phất bay. Lệnh
Viên vừa đưa mắt nhìn qua, lại nghe Thế Huyền nói tiếp: “Rốt cuộc hoàng tổ mẫu
có điều gì bất mãn với trẫm vậy?” Lệnh Viên cả kinh ngoảnh đầu lại, thấy y đang
nhìn chằm chằm vào mình: “Nếu lần này trẫm vẫn không nghe lời, cô cô định làm
thế nào đây?”
Xưa nay y luôn
quật cường, nói một là một, hai là hai…
Lệnh Viên thu lại
vẻ nhu hòa trong đôi mắt, thay vào đó là một tia sắc bén hiện ra. Nàng đột
nhiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện ép cô cô. Ta sẽ tuân theo
di nguyện của hoàng tổ mẫu của Hoàng thượng, không để quyền lực lọt vào tay
người ngoài. Nhưng Hoàng thượng cũng đừng quên, nếu Hoàng thượng mắc bệnh qua
đời, Hoàng thượng vẫn còn Hoàng trưởng tử, ta sẽ đưa Ấu đế lên ngôi!”
Tiếng đồ sứ rơi
vỡ vang lên xé tan màn đêm tịch mịch, Ngọc Trí và Anh Tịch đưa mắt nhìn nhau,
nhưng không dám hỏi nhiều. Trung thường thị nín thở đưa chân, ra sức ép sát tai
vào cánh cửa, nhưng vẫn chẳng thu được kết quả gì.
Trong căn phòng u
ám, từng làn hương nhẹ nhàng vương vít bay ra khiến trái tim những người ở đó
đập càng lúc càng mạnh.
Một hồi lâu sau,
Thiếu đế bỗng cất tiếng cười khe khẽ, sự quyết liệt trong khoảnh khắc vừa rồi
đã hoàn toàn tan biến trong nháy mắt. Y khẽ lẩm bẩm: “Trẫm làm sao ép được cô
cô, chỉ có cô cô ép trẫm chẳng còn đường nào để đi nữa thôi. Hay… thủ đoạn của
cô cô cao lắm, trẫm không phải là đối thủ?”
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Y vừa nói vừa bàng hoàng đứng dậy. Lệnh
Viên vội đưa tay ra định đỡ lấy y nhưng lại bị y gạt đi, rồi hờ hững nói: “Trẫm
muốn ra ngoài đi dạo một chút!”
“Thế Huyền!”
“Trẫm muốn ra ngoài đi dạo một chút!”
Y lặp lại câu nói đó một lần nữa, rồi có
tiếng ngọc bội va vào nhau, bóng dáng cao gầy kia đã bước qua bức rèm châu rồi.
Lệnh Viên yên lặng đứng đó hồi lâu, trên
khuôn mặt cứng đờ cuối cùng cũng lộ ra nét bi ai.
Nàng và y, rốt cuộc là ai ép ai, ai làm tổn
thương ai?
Giữa mùa đông giá lạnh, đang độ ban trưa
nhưng chẳng ai cảm nhận được dù chỉ một chút ấm áp.
Suốt quãng đường từ điện Tuyên Thất đi ra,
Anh Tịch vẫn luôn mím môi kìm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, vừa rồi, trong điện
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thị muốn hỏi mà không dám. Vừa khéo Ngọc Trí đã
bị Đại trưởng công chúa sai đi thăm Hoàng trưởng tử, Anh Tịch chẳng có ai để
nói chuyện, đành im lặng theo sau.
Bên ngoài cung Thịnh Diên, hai gốc lạp mai
đều đang nở rộ. Những ụ tuyết đậu trên cành cây chưa tan hết, thỉnh thoảng lại
rơi xuống những bông tuyết trắng ngần. Giữa sắc mai đỏ, đó quả là một cảnh sắc
đặc biệt.
Thái giám Trương Thạch vội vã chạy ra, nhìn
thấy Lệnh Viên liền nói: “Nô tài vừa tới phủ Nội vụ, nghe nói giữa Công chúa
Vĩnh Huy và Dương phi đã nảy sinh hiềm khích.”
Anh Tịch ngạc nhiên thốt lên: “Vậy sao? Xem
đấy, nhìn bề ngoài còn tưởng bọn họ thân thiết lắm!”
Lệnh Viên chỉ nghe mà không nói năng gì.
Bây giờ, dù Công chúa Vĩnh Huy có muốn cưới hay không thì cũng vẫn phải cưới,
nhưng dù là vậy, Dương Ngự thừa cũng không bao giờ về phe Dương phi. Điều Thế
Huyền nhìn trúng chẳng qua là việc Dương Ngự thừa sẽ kháng chỉ, chứ chẳng quan
tâm Dương Thượng Ngọc sẽ nghiêng về phía ai. Đúng như lời Bùi Vô Song đã nói,
Dương phi chẳng qua chỉ là một nữ nhân ngu ngốc mà thôi.
Bức rèm nặng nề đã ngăn bớt phần lớn khí
lạnh bên ngoài, một cung nữ cẩn thận bưng chén thuốc bước vào trong, vén bức
rèm châu bạch ngọc đi lên phía trước, quỳ xuống bên cạnh chiếc sạp gấm sang
trọng.
Vương Đức Hỷ bước tới, đón lấy chén thuốc,
phía bên cạnh còn có một cung nữ khác cẩn thận đỡ Thiếu đế đang nằm trên sạp
ngồi dậy uống thuốc. Vương Đức Hỷ không biết hôm qua Đại trưởng công chúa đã
nói những gì mà khiến Hoàng thượng giận dữ đến vậy, có điều bây giờ, Hoàng
thượng đã chịu nghe lời uống thuốc, dù Đại trưởng công chúa có nói vài câu trái
tai thì cũng chẳng có gì đáng để tâm.
Thiếu đế không chịu để người khác bón
thuốc, mà đưa tay ra đón lấy chén thuốc.
Cánh cửa cung điện đang đóng chặt bị đẩy
ra, người vừa tới khẽ hô lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, vừa bò vừa lăn để
vào trong.
“To gan!” Trung thường thị quát lớn, đám
thị vệ bên ngoài lập tức nối đuôi nhau đi vào. Nữ tử trên mặt đất vừa khóc vừa
ngẩng đầu, nhìn thấy Thế Huyền liền kêu lên: “Hoàng thượng… Hoàng thượng! Công
chúa qua đời rồi!”
Nữ tử đó tóc tai rũ rượi, khuôn mặt đầm đìa
nước mắt, rõ ràng là thị nữ Tố Tuyết hầu hạ bên cạnh Công chúa Vĩnh Huy.
Thị vệ đã giữ chặt hai tay thị, thị vẫn
khóc lóc, nói: “Công chúa treo cổ tự vẫn trong tẩm cung rồi, Hoàng thượng!”
Vương Đức Hỷ kinh hãi, há hốc miệng hồi lâu
mà không nói thành lời.
Chén thuốc trong tay rơi xuống đất “choang”
một tiếng, Thế Huyền đẩy cung nữ bên cạnh ra, đứng bật dậy. Một lúc sau, y chợt
đưa tay lên che miệng, khẽ ho một tiếng, một dòng đỏ tươi từ giữa những kẽ ngón
tay rỉ ra.
Trên chiếc áo ngủ may bằng lụa trắng, những
vệt đỏ bám vào loang lổ.
Ánh mặt trời như dòng nước chảy, trong
không khí lạnh lẽo, từng làn gió mạnh rít gào.
Giữa hành lang u ám có mấy bóng người đang
nôn nóng qua lại, Đại trưởng công chúa vận bộ đồ màu trắng, khuôn mặt không
trang điểm, mái tóc phượng buông xõa dài tới tận eo, nơi đáy mắt thấp thoáng
nét lo âu.
Không đợi đám người dưới bên ngoài điện
Tuyên Thất hành lễ, nàng đã lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng thế nào rồi?”
Miệng hỏi nhưng bước chân nàng không dừng
lại, nhanh chóng đi thẳng vào trong, chợt nghe bên ngoài có một tiểu thái giám
hoang mang nói: “Công chúa, Hoàng thượng đã tới cung Chung Trữ, Trần… Trần đại
nhân cũng vừa đi về phía cung Chung Trữ rồi…”
“Cái gì?” Ánh mắt Lệnh Viên ánh lên những
tia sáng khiến người ta kinh sợ, giọng nói sắc như dao khiến gã tiểu thái giám
toàn thân mềm nhũn, ngã lăn ra đất, miệng không ngừng kêu: “Công chúa tha
mạng…”
Từ điện Tuyên Thất chạy thẳng đến cung
Chung Trữ, đừng nói là gã thái giám lưng cõng hòm thuốc phải thở hồng hộc, đến
Trần Miêu chỉ đi tay không cũng phải bám vào một cây cột trên hành lang để nghỉ
ngơi.
Trung thường thị tinh mắt, vội vàng chạy
tới, nôn nóng kêu lên: “Rốt cuộc Trần đại nhân đã tới rồi!”
“Hoàng thượng đâu?”
Trung thường thị ngoảnh đầu nhìn về phía
cánh cửa tẩm cung đang đóng chặt, liền thở dài: “Hoàng thượng không cho bất cứ
người nào đi vào!”
“Như vậy…” Trần Miêu cũng chẳng có cách
nào, đành quay lại nói với gã thái giám sau lưng: “Mau! Đi mời Đại trưởng công
chúa!”
Bên ngoài cánh cửa màu nâu sậm, Oanh Hoan
nhoài người lên cửa, hai bàn tay không ngừng cào lên đó. Khi Hoàng thượng tới,
sắc mặt người trắng bệch đến đáng sợ, sau đó, qua miệng Trung thường thị, thị
được biết Công chúa Vĩnh Huy vì bất mãn với việc Hoàng thượng ban hôn nên đã
treo cổ tự vẫn, Hoàng thượng hay tin liền lập tức nôn ra máu.
Thế này… thế này thì phải làm sao đây?
Bóng dáng nhỏ nhắn bên cánh cửa đã im lặng
hồi lâu, Thế Huyền chậm rãi thu lại ánh mắt, một bàn tay nắm chặt vào mép bàn,
phải cố hết sức mới đứng dậy được.
“Mẫu hậu!” Y run rẩy khẽ gọi.
Người phụ nữ điên khùng vẫn ngồi trước
chiếc bàn trang điểm ngắm nghía xem hôm nay mang món đồ trang sức nào thì đẹp.
Một tay bà ta cầm cây trâm vạn phúc vạn thọ, tay kia cầm chiếc trâm vàng đầu
phượng, ngoảnh lại mỉm cười, nói: “Hoàng thượng, người nói xem, hôm nay thần
thiếp cài chiếc nào thì đẹp hơn? Cây trâm này là Hoàng thượng đích thân tặng
cho thần thiếp hồi mới nhập cung, còn chiếc trâm đầu phượng này do Tiên đế ban
tặng. Trong bữa tiệc hợp hoan đó, thần thiếp đã cài cây trâm vạn phúc vạn thọ
này, người nói thần thiếp rất đẹp. À, chính trong lần đó, người còn ban hôn cho
Lệnh Viên và Thẩm Ngọc Trì. Thần thiếp cũng đang muốn hỏi người, việc để Lệnh
Viên mang theo đứa bé ở lại trong cung thật sự là ý của người sao?”
Thôi Thái hậu nói ra từng câu, từng chữ vẻ
rất nghiêm túc.
Thế Huyền bị hai chữ “ban hôn” đó làm tổn
thương sâu sắc, nơi cổ họng như lại xuất hiện mùi máu tanh nồng, không sao đứng
vững được nữa, loạng choạng ngồi xuống chiếc ghế lớn làm bằng gỗ trầm, bàn tay
đưa lên ôm ngực, cố kìm nén cơn ho sắp bật ra.
Y giống như một đứa trẻ nhỏ vừa làm sai
chuyện gì, hoang mang muốn trốn vào lòng mẫu thân.
Nhưng, Thôi Thái hậu lại phát điên.
Tấm thân tha thướt khẽ di chuyển, Thôi Thái
hậu thu lại nụ cười, ngồi xổm trước mặt Thế Huyền, nắm chặt đôi bàn tay trắng
bệch mà lạnh ngắt của y, giọng âm trầm, nói: “Sao Hoàng thượng lại quên mất lời
dạy dỗ của Tiên hoàng, để Lệnh Viên và đứa nhỏ ở lại trong cung thực không đúng
chút nào. Nếu Hoàng thượng sợ phải đóng vai ác, vậy hãy để thần thiếp đứng ra
là được!”
Bà ta bỗng đứng dậy định đi, Thế Huyền bèn
vươn tay nắm lấy ống tay áo của bà ta rồi buột miệng kêu một tiếng “mẫu hậu”,
kèm theo đó là những tiếng ho dữ dội. Còn chưa kịp lấy lại hơi thở bình thường,
y đã đau đớn nói: “Vĩnh Nhi chết rồi!”
Tiếng kêu sợ hãi của Thôi Thái hậu như xé
tan căn phòng tịch mịch, bà ta nhìn chằm chằm những vết máu lốm đốm trên ống
tay áo của mình, đôi mắt như muốn rơi ra.
Bà ta như phát điên, giãy ra khỏi bàn tay
của Thế Huyền, y vươn tay với, nhưng nơi bàn tay vươn tới lại là một khoảng
không trống rỗng.
Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, chỉ
trong khoảnh khắc, bàn tay đó đã quay trở lại, nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt của
y.
“Hoàng thượng!” Giọng nói đó vang lên, từng
chút, từng chút lọt vào tai y.
Thế Huyền còn chưa thôi thở dốc đã lại đau
đớn nhíu chặt đôi mày, cất tiếng yếu ớt: “Mẫu hậu, trẫm hận bọn họ! Hận tất cả
những điều mà hoàng tổ mẫu đã làm với trẫm, hận bà ta ép người phát điên, hận
bà ta dùng con trai trẫm để ép trẫm! Trẫm cũng hận cô cô, hận cô cô giống như
hoàng tổ mẫu… Trẫm đã hận bọn họ biết bao, nhưng điều đáng buồn nhất là giờ đây,
trẫm cũng trở nên giống bọn họ. Trẫm đã ép Vĩnh Nhi tự vẫn, là trẫm nhất quyết
làm theo ý mình…”
Trong khoảnh khắc đó, những ngón tay thon
dài, mảnh khảnh đang đan vào mười ngón tay của Thế Huyền run lên dữ dội. Ánh
mắt Lệnh Viên ảm đạm, nhất thời nói chẳng thành lời, lồng ngực như bị lửa đốt
gai đâm, cảm giác đau đớn đến tận xương tủy…