Gió đã dừng.
Rốt cuộc Lệnh Viên cũng lên tiếng: “Mẫu hậu
muốn ta giữ vững giang sơn của nhà họ Lưu.”
Nơi đáy mắt nam tử là bóng dáng mờ nhạt của
người trước mặt, chợt y nở nụ cười, bàn tay rời khỏi vai Lệnh Viên, lùi lại
phía sau, nói: “Đến ta mà ngươi cũng không tin, không chịu nói thật một câu
nào.”
“Ta không hề.”
“Vậy ngươi hãy đi theo ta, thiên hạ này cần
có một hoàng đế, chứ không phải ngươi.”
Đôi hàng mi thoáng run rẩy, lúc này nàng
cũng cảm thấy mỏi mệt tới tột cùng, cúi đầu cười nhẹ, hỏi: “Tại sao?”
Y bật cười một tiếng, nhìn nàng rất nghiêm
túc. “Những việc đó vốn không phải trách nhiệm của người. Năm xưa, phụ hoàng,
mẫu hậu ngươi lưu đày ngươi đến nơi xa xôi, hoang vắng, bây giờ lại muốn ngươi
gánh vác trách nhiệm nực cười này, muốn ngươi chôn vùi tuổi xuân đẹp nhất trong
nhà ngục hoàng cung… Bọn họ nhẫn tâm, nhưng ta thì không.”
Từng câu, từng chữ… tiếng lòng của y đã bộc
lộ rõ ràng.
Gió làm nhạt đi không khí nghiêm túc hiện
giờ, ánh sáng chiếu xuống khiến hai chiếc bóng đan vào bụi cỏ bên cạnh, tiếng
bước chân nhè nhẹ vang lên, Lệnh Viên khẽ mỉm cười: “Rõ ràng sư thúc đang gạt
ta, nếu người thật sự không nhẫn tâm, tại sao trong mấy năm dài đằng đẵng đó,
người lại hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời ta.”
Nơi đáy mắt y khó có thể giấu giếm những
nét buồn vui xen lẫn: “Những năm đó, ngươi có Phò mã.”
Trên đỉnh Hàm Lăng, phu thê tình nồng, đã
phá tan vô số ảo mộng của y.
Lệnh Viên buông lơi ống tay áo, những ngón
tay giấu trong đó không kìm được bắt đầu run rẩy. Bao nhiêu năm nay nàng chưa
từng từ bỏ việc đi tìm nguyên nhân khiến mẫu hậu ban cho Phò mã cái chết.
Suốt cuộc đời, Phò mã đều vô cùng thương
yêu nàng, quả thực nàng không thể để y chết một cách không rõ ràng.
Chỉ đáng tiếc, người có liên quan đến
chuyện này hoặc đã chết, hoặc không thể nào tìm thấy.
Biết bao đêm giật mình tỉnh giấc, thậm chí
nàng còn cảm thấy, nếu nàng mà đi, bí mật đó sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn, không
người nào có thể khám phá được.
“Kiều Nhi…”
“Ta phải về rồi.”
Vừa dứt lời, vẻ u
sầu trong đôi mắt nữ tử lập tức biến mất, bóng dáng yếu đuối đó vội vã chạy ra
khỏi tòa đại viện to lớn mà tịch mịch của Bùi gia. Bùi Vô Song cứ lặng lẽ đứng
như thế, nút buộc trên chiếc áo choàng không biết đã tuột ra tự lúc nào khiến
nó trượt từ trên vai xuống. Bụi đất khẽ bay lên, lớp sa mỏng khẽ đung đưa, mơn
man trên khuôn mặt y. Dưới ánh mặt trời ấm áp, thấp thoáng có thể nhìn thấy
những đường nét tuấn tú.
Phía bên cạnh,
một thân hình cao lớn đi tới, Bùi Nghị còn chưa kịp mở miệng đã nghe Bùi Vô
Song nói: “Ta vốn cho rằng bao nhiêu năm nay, nàng chỉ để tâm đến một mình Phò
mã, vậy mà chẳng biết tại sao, đến tận lúc này mà nàng vẫn không chịu vứt bỏ
tất cả để rời khỏi nơi đây.”
Bùi Nghị khom
người nhặt chiếc áo choàng trên mặt đất, lại cẩn thận khoác lên người Bùi Vô
Song rồi nhẹ nhàng nói: “Người mà Công chúa không thể vứt bỏ chính là Hoàng
thượng.”
“Bùi Nghị!”
Một tiếng quát
vang lên, từ đáy mắt Bùi Vô Song bừng lên những tia bi ai sâu sắc, còn có cả
nỗi thất vọng và thương tâm. Ngẩn ngơ bước lên phía trước một bước, y đưa tay
bám vào thân cây lạnh lẽo trước mặt, nơi từng bị sâu kiến gặm nhấm đã trở nên
xơ xác, hệt như trái tim từng bị tổn thương không biết bao nhiêu lần của Lệnh
Viên.
Nhưng nàng vẫn
kiên trì và không hối hận.
Bùi Nghị khom
người quỳ xuống, cúi đầu nói: “Trong tay Hoàng thượng không có thực quyền,
nhưng không phải Công chúa cứ muốn giao là giao được, còn phải xem Hoàng thượng
có giữ nổi không. Hoàng cung hiện giờ trong thì có phi tần tranh sủng, ngoài
thì có tông thất rình mò, đám đại thần trong triều có được bao nhiêu lòng trung
thành, thiếu gia tất biết rõ hơn Bùi Nghị. Công chúa… lòng như gương sáng,
người không đi được cũng bởi người không thể vứt bỏ Hoàng thượng.”
“Nhưng y lại hận nàng.” Bùi Vô Song hơi cúi
đầu, giọng nói chan chứa vẻ thê lương.
“Dù có hận hơn đi chăng nữa… Công chúa vẫn
là cô ruột của Hoàng thượng.”
Hai chữ “cô ruột” hệt như lưỡi dao sắc bén
đâm thẳng vào trái tim Bùi Vô Song. Y từng nói với bản thân mình rất nhiều lần,
những thứ không thể cắt đứt đó, chẳng qua chỉ là thứ tình cảm cô cháu nực cười
mà thôi!
Ống tay áo rộng buông thõng, những ngón tay
mảnh khảnh nắm chặt miếng ngọc bội bên hông, y ngước mắt nhìn bầu trời cao
trong vạn trượng, cười lạnh lùng: “Ngày y chết chính là ngày nàng được giải
thoát. Bùi Nghị, có phải ngươi muốn nhắc nhở ta điều này không?”
“Thiếu… Thiếu gia.”
Người đang quỳ dưới đất sợ hãi mở trừng đôi
mắt, bóng dáng trước mặt y bất động, nhưng dường như chỉ trong khoảnh khắc,
giữa trời đất gió dữ đã rít gào, cảnh tượng này thực giống rất nhiều năm về
trước, thiên hạ đổi chủ, phong vân biến sắc…
Liêu Hiền Thái phi vừa mới theo đội nghi
trượng về cung, liền sai người đến bẩm với Thiếu đế, xin phép được rời khỏi tẩm
cung, một mình dọn tới thanh tu tại Bắc Tam Sở, nơi nằm ở trong cùng của hoàng
cung.
Từ xưa đến nay, chưa từng có phi tần nào
được sủng hạnh đến khi qua đời, con cái mới là chỗ dựa duy nhất của người phụ
nữ sau này. Bây giờ, Công chúa Vĩnh Huy đã chết, trên thế gian này, Liêu Hiền
Thái phi chẳng còn ai mà nương tựa, trái tim bà đã nguội lạnh như tro tàn. Ngay
cả Tố Tuyết muốn đi theo hầu hạ, bà cũng kiên quyết cự tuyệt.
Gió đêm hơi lạnh, Dương phi khẽ kéo chiếc
áo trên người, ngẩn ngơ lắng nghe đám người bên cạnh bàn luận về chuyện của
Liêu Hiền Thái phi.
Một tiếng “nương nương” của Tụng Ngọc khiến
nàng ngây ra, ngoảnh đầu lại liền thấy Vương Đức Hỷ đang mỉm cười đứng bên
cạnh: “Nương nương, Hoàng thượng mời người vào trong.”
Bức rèm châu ngọc khẽ đung đưa, trong phòng
mịt mờ một mùi hương thanh đạm.
Cách một lớp màn mỏng, bóng dáng nữ tử yểu
điệu, thướt tha, khi bước đến gần, chợt quỳ xuống bên chân Thế Huyền, cúi đầu
khóc lóc: “Thần thiếp biết sai rồi!”
Ánh mắt dừng lại trên đôi ủng thêu hình
rồng, ngẩng lên, lại nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của Thiếu đế đang đặt
trên đầu gối, Dương phi không dám nhìn tiếp lên trên nữa. Ngọn đèn lưu ly tỏa
ánh sáng lờ mờ, Dương phi thấp thỏm quỳ ở đó, không dám mở miệng. Trái tim dần
trở nên loạn nhịp, Dương phi lại bật khóc nức nở: “Thần thiếp thật sự biết sai
rồi! Thần thiếp thực sự muốn tốt cho ca ca và Tứ công chúa, nào ngờ lại xảy ra
chuyện như vậy…”
Bức màn trước mặt khẽ đung đưa, đôi ủng
thêu rồng đột nhiên đứng dậy. Dương phi còn chưa nói hết câu, cơ thể đã bị kẻ
đế vương kéo lên và ôm vào lòng. Dương phi sợ hãi mở to đôi mắt, nhưng lại
không dám nói thêm một câu nào.
Hoàng thượng đã giận rồi sao? Vậy nàng phải
làm thế nào?
Lòng bàn tay lạnh băng lấm tấm mồ hôi, nắm
chặt long bào của Thế Huyền không biết có nên buông ra hay không.
Bàn tay đang vòng qua eo Dương phi đột
nhiên dùng sức, hai chữ “Hoàng thượng” còn chưa kịp thốt khỏi miệng, đôi môi
nàng đã bị Thế Huyền khóa chặt.
Trút bỏ bộ cung trang tinh tế trên người,
đôi tay trắng nõn như ngó sen của nữ tử vòng qua cổ Thế Huyền. Động tác của y
chẳng có vẻ gì dịu dàng, lưỡi sắc như dao, nụ hôn như mang theo độc dược.
Đỉnh màn mạ vàng không ngừng lắc lư, trong
màn, hai con người cùng buông mình vùng vẫy trên chiếc long sàng rộng lớn mà
mềm mại.
“Sinh cho trẫm một hoàng tử.”
Ánh mắt Thế Huyền lạnh băng, lời nói cũng
chẳng có chút tình cảm.
Dương phi không ngừng thở hổn hển, xấu hổ
cụp đôi mắt, dịu dàng nói: “Hoàng thượng… Thần thiếp ngu xuẩn, còn sợ Hoàng
thượng không thích thần thiếp nữa…”
Mái tóc đen nhánh của Dương phi buông xõa,
Thế Huyền khom người xuống, đưa tay nâng chiếc cằm thon của nàng lên. Dưới ánh
sáng mờ ảo, làn da nữ tử ánh lên những tia sáng như bạch ngọc, vô cùng quyến
rũ. Cặp mắt Thế Huyền ẩn chứa nét cười, nhưng đáy lòng lại lạnh đến mức khiến
người ta khiếp sợ…
Người ngu xuẩn mới dễ khống chế.
Bên ngoài điện Tuyên Thất, đèn đuốc sáng
trưng, khung cảnh hệt như ban ngày.
Trong không khí phảng phất hương thơm
thoang thoảng, Lệnh Viên vẫn mặc bộ đồ khi đi theo đội nghi trượng xuất cung
trước đó. Sau khi từ Bùi phủ trở về, nàng tới cung của Đoan phi ngồi lại một
lát, hỏi thăm tình hình về vết thương của Chiêu Nhi. Sắc trời dần tối, nàng lại
bắt đầu nghĩ tới Thế Huyền. Đi thẳng tới đây, Trung thường thị lại nói với
nàng, Dương phi tới điện Tuyên Thất. Hoàng thượng đuổi tất cả mọi người ra
ngoài, lúc này e là không tiện vào trong.
Đôi giày lụa cao quý mới đi đi lại lại mấy
vòng trong sân đã nghe sau lưng có tiếng cửa mở nặng nề, ngay sau đó là giọng
nói hờ hững mà mỏi mệt của Thiếu đế: “Cô cô!”
Ánh sáng hắt ra từ bên trong dường như đã
làm dịu bớt không khí lạnh lẽo bên ngoài, một tia sáng mảnh như tơ đậu lại trên
vai Thiếu đế, rồi nhanh chóng bị nhấn chìm giữa ánh trăng thanh.
Lệnh Viên ngoảnh lại nhìn, sau cánh cửa
không thấy Dương phi, chỉ có một mình Thiếu đế trong bộ đồ ngủ màu trắng, thêm
một chiếc áo rộng khoác trên vai, nơi đáy mắt y còn ẩn hiện nét cười.
Nụ cười ấy như đã xua tan bầu không khí âm
u suốt những ngày qua, xua tan cả cô hồn chết oan trên xà nhà đó.
Lệnh Viên bất giác ngây người.
Thân thể cao lớn đó đã bước lại gần, mùi
long diên hương như ẩn như hiện.
Trái tim bỗng đập như trống trận. Lệnh Viên
lùi về phía sau một bước: “Hoàng thượng nhìn gì vậy?”
Y nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sáng rực, bên
khóe miệng còn xuất hiện một nụ cười tươi: “Cô cô nhìn trẫm, trẫm nhìn mỹ nhân”
Những câu nói nửa đùa nửa thật được thốt ra
từ miệng Thế Huyền, chẳng thể tìm lại được nỗi thương tâm và dáng vẻ thảm hại
của y trong cung Chung Trữ ngày đó. Nhưng Lệnh Viên hiểu, những nỗi đau được
giấu kín kia chỉ là sự khởi đầu cho những cuộc giao tranh tiếp theo giữa bọn
họ.
Dưới bầu trời đêm trong vắt, mấy ngọn đèn
soi sáng con đường lát đá uốn lượn dưới chân. Giữa mùa đông giá lạnh, ngự hoa
viên tĩnh lặng lạ thường, dù nín thở cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đan
xen của những người đứng xung quanh.
Thiếu đế không mặc long bào, trên người chỉ
có một bộ đồ ngủ màu trắng, rồi khoác thêm áo choàng bên ngoài. Dưới ánh sáng
mờ mờ, thân hình y càng trở nên cao lớn. Đại trưởng công chúa cũng mặc một bộ
đồ màu trắng, trên búi tóc đen nhánh chẳng có thứ trang sức nào ngoài một cây
trâm bằng bạch ngọc.
Bóng hình cao lớn đứng bên tấm thân mỹ lệ,
nhìn từ xa có cảm giác đẹp như tranh vẽ.
Trong hậu cung của Hoàng thượng có biết bao
giai nhân, nhưng chưa từng thấy phi tần nào đứng bên cạnh y có thể mang lại cảm
giác này.
Trong đầu Anh Tịch chợt nảy ra bốn chữ:
“Thần tiên quyến lữ.”[1]
[1] Cặp tình nhân đẹp đôi tựa thần tiên –
DG.
“Nghĩ gì vậy?” Ngọc Trí khẽ cất tiếng, rồi
cau mày nhìn Anh Tịch.
Lúc này Anh Tịch mới phát hiện mình vừa
không cẩn thận, nên giẫm lên giày của Ngọc Trí, rồi đột nhiên thị sợ đến nỗi
mặt mày trắng bệch, hoang mang cất tiếng phủ nhận, rồi lén đưa tay lên ôm ngực.
Công chúa Điện hạ là cô ruột của Hoàng thượng, thị không thể suy nghĩ lung tung
như thế được!
Những tiếng động lạ sau lưng không khiến
hai người đi phía trước để tâm, họ vẫn sánh vai đi cùng nhau trên con đường nhỏ
dẫn tới cung Thịnh Diên. Thế Huyền cách Lệnh Viên rất gần, mùi long diên hương
quen thuộc tỏa ra xung quanh, Lệnh Viên mỉm cười, nói: “Chỉ mấy bước chân thôi,
có gì đâu mà phải tiễn.”
Chuyện của Công chúa Vĩnh Huy lần này, Lệnh
Viên còn sợ là Thế Huyền sẽ hận nàng tới cùng cực, không ngờ lúc này, y lại như
đã quên hết tất cả. Trong nụ cười còn thấp thoáng nét gần gũi như có như không
với nàng, giống hệt ngày xưa.
Chỉ là, về việc tiễn nàng, đây mới là lần
đầu tiên.
Bờ môi Thế Huyền hơi nhếch lên thành một nụ
cười mỉm, những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt một cành cây ở bên cạnh. Y không
nhìn nàng, thấp giọng nói: “Cũng không hoàn toàn là đi tiễn cô cô, trẫm cũng
muốn ra ngoài đi dạo một lát.”
Lệnh Viên ngoảnh đầu nhìn y, ánh sáng mờ ảo
làm tôn lên những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt ấy, hai hàng lông mi dày hơi
hấp háy, ngay đến lời nói cũng toát lên nét cười. Lệnh Viên như trút được gánh
nặng, khẽ nói: “Hoàng thượng cũng đừng nên trách Dương phi…”
Dù có ngu xuẩn hơn, đó cũng vẫn là em ruột
của Dương Ngự thừa.
Không thể ngờ Thế Huyền lại đột nhiên cất
tiếng: “Trẫm không trách bản thân, không trách cô cô thì sao phải trách nàng
ta!”
Trái tim Lệnh Viên chợt run lên, thấy bên
khóe môi Thế Huyền vẫn thấp thoáng nét cười, lời nói toát ra vẻ hờ hững, dường
như trong lòng y, chuyện này từ lâu đã trở thành chuyện nhỏ, không đáng để nói
tới. Lệnh Viên cúi đầu thở dài, nếu y không trách nàng, tại sao lại tới cung
Chung Trữ, tại sao lại nói ra những lời đó…
Bị tổn thương sâu sắc như thế, người đầu
tiên Thế Huyền nghĩ tới vẫn là Thôi Thái hậu, mẫu thân của y. Chỉ đáng tiếc, nữ
tử thông tuệ của ngày xưa giờ đến một câu an ủi cũng không nói được, đến một
chút dịu dàng cũng không thể mang lại cho đứa con yêu của mình.
Ngày đó, cánh cửa tẩm cung đóng chặt, từ
đằng xa cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của Thôi Thái hậu
vọng ra.
Lệnh Viên vội đẩy cửa đi vào, trên chiếc
ghế lớn làm bằng gỗ trầm, y ngồi đó, toàn thân mềm nhũn, hơi thở yếu ớt, máu
tươi bắn đầy trên vạt áo, vừa thoáng nhìn đã khiến người ta cảm thấy đau đớn
đến nghẹt thở.
Thôi Thái hậu, người mà y mong sẽ đem đến
cho y sự an ủi, lúc đó đang đứng bên cạnh cười điên dại, dường như đang thưởng
thức một bức họa… Nàng nắm chặt bàn tay y, y đã chẳng còn sức mà nắm lại, chỉ
biết thở dốc, còn nói… hận nàng.
Lòng dạ đang rối bời, đôi giày dưới chân
vấp phải thứ gì đó, khi Lệnh Viên giật mình tỉnh táo trở lại, cơ thể nàng đã
mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Cánh tay người bên cạnh bỗng đưa ra ôm
lấy bờ eo thon của nàng, nhưng Thế Huyền cũng không kịp đứng vững, cả hai cùng
ngã vào vườn hoa bên cạnh đường.
“Hoàng thượng!”
“Công chúa!”
Tiếng kêu kinh hãi bỗng vang lên, rồi có
ánh đèn lồng dần chiếu tới.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng bước chân không
ngớt vang lên. Anh Tịch lấy một bộ quần áo sạch cho Lệnh Viên thay, cẩn thận
vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó, chợt nghe Lệnh Viên cất tiếng hỏi: “Hoàng
thượng không sao chứ?”
Anh Tịch đang ngồi xổm giúp nàng chỉnh lại
tà áo dài dưới chân, nghe vậy bèn cười, đáp: “Ngọc Trí đang hầu hạ Hoàng thượng
ở bên ngoài, Hoàng thượng cũng chỉ bị ướt áo thôi, không sao cả.”
Chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay va vào tấm
áo giáp mềm, làm phát ra những âm thanh trong trẻo, vui tai. Vừa rồi, trong
khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thế Huyền đã ra sức kéo nàng vào lòng, đầu
nàng tựa vào ngực y, cả người được tấm thân gầy yếu của y đỡ lấy, nào có chạm
đến mặt đất lạnh băng. Đầu ngón tay Lệnh Viên hơi run rẩy, khoảnh khắc đó nàng
chợt nhận ra người trước mặt không còn là một đứa trẻ, y là hoàng đế của thiên
hạ Bắc Hán này, cũng là một nam nhân thực sự.
Bên ngoài bức rèm, Vương Đức Hỷ sợ hãi quỳ
dưới chân Thiếu đế, vội vàng nói: “Nô tài nhất định sẽ dạy dỗ lũ người trông
coi vườn hoa đó!” Chẳng biết kẻ hồ đồ nào sau khi tưới hoa xong đã quên cất
thùng nước khiến Đại trưởng công chúa vấp phải, Hoàng thượng cũng ngã theo, nếu
xét ra kẻ này có thể bị khép vào tội chết!
Vì Hoàng thượng tới cung Thịnh Diên nên lò
sưởi bên trong lúc này được tăng thêm rất nhiều.
Lúc này, Thế Huyền đã cởi áo choàng, thay
một bộ đồ thanh nhã, thảnh thơi ngồi dựa vào chiếc ghế sau lưng, lắng nghe lời
giải thích của Trung thường thị. Rốt cuộc y cũng lặng lẽ mở mắt, đưa tay lên
xoa nhẹ chỗ bả vai, vừa định mở miệng thì từ phía trong đã vang lên những tiếng
“ting tang” của bức rèm châu.
Y lập tức ngước lên nhìn.
Kể từ năm Càn Ninh thứ sáu, sau khi Lệnh
Viên dọn vào cung Thịnh Diên, y chưa tới nơi này lần nào nữa. Nhưng bức rèm
châu kia thì y nhận ra, ngày trước nó còn là một vật hết sức xa hoa trong cung
Hy Hòa.
Thứ từng được Thái hoàng thái hậu vô cùng
yêu thích đó lúc này lại như đang nhắc nhớ y rằng, nữ tử trước mặt cũng là
người được Thái hoàng thái hậu yêu quý nhất.
Y định cười tiếp, nhưng chẳng thể cười được
tiếng nào.
Vương Đức Hỷ cẩn thận gọi: “Hoàng thượng”,
lập tức kéo Thế Huyền trở về với hiện thực. Ánh mắt y dừng lại trên người nữ tử
trước mặt, thoáng chút do dự rồi mới nói: “Lui ra hết đi!”
Vương Đức Hỷ chỉ sợ mình nghe nhầm, không
còn để ý đến lễ nghi nữa, vội ngước mắt nhìn lên, thấy người trên ghế lộ rõ vẻ
chán ghét, dường như không muốn nói nhiều. Tới lúc này, lão mới nín thở, im
miệng, vội vàng bò dậy, ra hiệu cho mọi người lui ra hết.
Ngoài cửa sổ, bóng người thấp thoáng. Bên
trong, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Không khí trong phòng vấn vít những làn
hương khinh la thoang thoảng, mấy ngón tay nõn nà như ngọc vuốt nhẹ trên vai
trái Thế Huyền, giọng nói âu lo của nữ tử vang lên: “Có đau lắm không? Để ta
gọi…”
Câu: “Để ta gọi thái y đến xem” còn chưa
kịp thốt ra, Lệnh Viên đã cảm thấy dưới tay mình trống trải. Thế Huyền đã đứng
dậy, bàn tay đang xoa bả vai cũng buông xuống. Ánh mắt y không nhìn bức rèm
châu màu đỏ sậm bắt mắt kia, mà nhìn chăm chăm Đại trưởng công chúa lúc này đã
trút bỏ bộ cung trang sang trọng.
Mái tóc đen nhánh, mềm mại được vấn qua
quýt, bên thái dương buông lơi mấy sợi tóc buông lơi. Nơi đáy mắt nữ tử tràn
ngập vẻ âu lo, khuôn mặt không tô son điểm phấn, bộ dạng ấy thực quá khác so
với vị Đại trưởng công chúa thường ngày luôn khiến người ta kính sợ, nhưng vẫn
không cách nào che giấu được vẻ đẹp của nàng.
Đó là sự tôn quý đã in sâu vào sinh mệnh,
không phải thứ mà một bộ đồ bên ngoài có thể thay đổi được.
Thế Huyền ngẩn ngơ nhìn nàng hồi lâu, rồi
đột nhiên bật cười: “Cô cô thực xứng danh Bắc Hán đệ nhất mỹ nhân.”
Nàng còn chưa kịp mở miệng thì lại bị Thế
Huyền cắt ngang: “Trẫm vẫn luôn tò mò, một mỹ nhân giống như cô cô đây, rốt
cuộc phải là người như thế nào thì mới xứng đáng được ở bên bầu bạn?” Lệnh Viên
không khỏi kinh ngạc, y vẫn thản nhiên cười nói tiếp: “Con người Phò mã thế
nào, bây giờ trẫm đã không còn cơ hội để tìm hiểu, có điều, trước mắt hiện đang
có một người, trẫm thực sự rất muốn gặp một lần cho biết.”
Trái tim Lệnh Viên đập thình thịch, trong
lòng nàng lúc này chỉ nghĩ tới Bùi Vô Song, nàng hạ thấp giọng, hỏi: “Là Thụy
Vương nói sao?”
Thế Huyền không đáp mà vẫn cười, nói: “Rốt
cuộc là ai mà lại có thể khiến cô cô động lòng?”