Đế Hoàng Tôn

Chương 137: Chương 137: Chiến luyện




Tiếng nổ trầm thấp vang lên, một quyền mạnh mẽ đấm tới, chiếc đầu cự đại của con Tứ cấp Thôn Viêm Lang lập tức hóa thành bụi phấn, huyết nhục bay lả tả trong không khí.

Một đầu cự mãng từ sau ập tới, Việt lách mình tránh sang bên cạnh, thuận thế giáng một quyền vào con Tứ cấp Thôn Viêm Lang khác. Đầu hung lang này căn bản không kịp phản ứng, đầu nổ tung hệt như đồng loại của mình.

Con Tứ cấp linh thú đỉnh phong Sa Lân Mãng một kích bị đối phương né được, phẫn nộ vung chiếc đuôi chứa đầy nhiệt độc lên muốn đâm tới, nào ngờ chiếc đuôi vừa mới động, linh lực còn chưa kịp ngưng tụ, gã nhân loại kia đã xuất hiện bên cạnh, tóm lấy chiếc đuôi, dồn sức kéo ra hai bên.

Chiếc đuôi truyền đến cơn đau khủng khiếp, Sa Lân Mãng nảy sinh dự cảm không ổn, lập tức há miệng phun ra một đoàn nhiệt độc bắn tới. Chỉ có điều khối nhiệt độc nóng rực vừa mới bắn ra khỏi cái miệng đỏ lòm thì va chạm với thứ gì đó bay tới, lập tức phát nổ, nhiệt độc bắn ra xung quanh, khiến không ít yêu thú dính phải lập tức hóa thành bãi nhầy.

Sa Lân Mãng loạng choạng lùi về phía sau, đầu óc có chút mù mịt, nhưng rất nhanh trở nên điên cuồng, bởi nó nhận ra thứ chặn đoàn nhiệt độc chính là đoạn đuôi của nó, đã bị đối phương xé đứt. Hai mắt đỏ ngầu trừng lớn tìm kiếm, chỉ có điều kẻ địch còn chưa thấy đâu thì một cỗ lực lượng khổng lồ đã giáng xuống đầu mình. Chiếc đầu rắn cực lớn nặng nề va chạm với lớp cát dày, tạo ra một hố sâu cực lớn.

Giải quyết xong Sa Lân Mãng, Việt đảo mắt tìm kiếm, rồi nhanh chóng lao đến một đầu Cự Vĩ Hạt đang dồn ép một gã Linh Phách giả. Mục tiêu của hắn, phải là Tứ cấp đỉnh phong trở lên.

Đầu Cự Vĩ Hạt này đạt đến Tứ cấp bá chủ, trong khi tu giả nhân loại tu vi chỉ có Linh Phách hậu kỳ, vì vậy liên tục bị chiếc đuôi quét trung, trên người chằng chịt vết rách, e rằng không chịu được bao lâu nữa. Cự Vĩ Hạt cũng không muốn dây dưa thêm, hai chiếc càng bổ tới, gạt thanh đao trong tay gã tu giả nhân loại, chiếc đuôi khổng lồ theo đó đâm tới trước mặt.

Nhân loại tu giả không kịp phản ứng, tưởng như phải đầu hàng trước số phận, thì một bóng người đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt hắn. Gã tu giả còn tưởng mắt hoa nhìn lầm, mắt khẽ nháy một cái, thì tiếng trầm thấp vang lên bên tai, khi mở mắt ra thì đầu Cự Vĩ Hạt hung hãn đã bị đánh bật ra xa.

Vừa ra tay cứu hắn không ngờ lại chỉ là một người thiếu niên mặt non choẹt, gã tu giả đang định lên tiếng đa tạ thì bóng người đã biến mất, chỉ có thanh âm truyền đến bên tai:

- Khỏi cần! Tiếp tục chém giết yêu thú đi!

Việt lao đến muốn áp sát Cự Vĩ Hạt, chiếc đuôi của nó quá lợi hại, viễn chiến luôn luôn chiếm được lợi thế, chỉ có cận chiến mới là thượng sách đối với hắn.

Tốc độ của hắn rất nhanh, khi chuẩn bị áp sát thì đột nhiên thân hình khựng lại, một quyền lực lượng mười phần đấm xuống mặt đất. Quyền chưa chạm đất, lớp cát dày đã bị quyền kình thổi bay, tạo thành một chiếc hố lớn, mà từ bên dưới chiếc đuổi khổng lồ đỏ rực đang đâm lên.

Quyền vĩ va chạm, huyết quang rực rỡ, lập tức Cự Vĩ Hạt cảm thấy đau đớn, lập tức thu chiếc đuôi lại, chỉ thấy phần cuối của cự vĩ, xuất hiện vô số vết rạn nứt mà từ đó không ngừng tràn ra nhiệt độc trông thật đáng sợ. Đây chính là hậu quả khi lĩnh của một quyền vừa rồi.

Một kích đắc thủ, Việt nhân cơ hội lao tới trước mặt của Cự Vĩ Hạt. Đầu bò cạp sa mạc này lập tức giơ hai càng lên từ hai bên kẹp tới, đồng thời chiếc đuôi cũng xuyên qua lớp cát muốn tập kích từ phía sau. Nếu đối phương lui lại tránh thoát khỏi hai chiếc càng, thì sẽ bị cự vĩ xuyên qua cơ thể, còn nếu đối phượng ngạnh kháng, Cự Vĩ Hạt cầu còn chẳng được, miệng nó đã hé ra chuẩn bị phun độc.

Tính toán hợp tình hợp lý như vậy, nhưng đôi càng chỉ vừa mới động, còn chưa kịp đánh tới, thì con mồi đột nhiên đổi hướng, gia tốc lao tới càng bên trái của nó, một quyền giáng thẳng xuống. Linh lực chưa kịp dồn vào hai càng, cũng chẳng kịp thu càng lại, Cự Vĩ Hạt chỉ còn nước ngạnh kháng, nhưng chỉ dựa vào lực lượng cơ thể, thì làm sao chống lại được một quyền lực lượng mười phần của đối phương?

Huyết quang chỉ lóe lên như sao băng vụ qua bầu trời đêm, chiếc càng của Cự Vĩ Hạt đã vỡ nát. Lực lượng đối phương quá mạnh mẽ khiến lớp giáp của nó không thể chống cự. Linh lực cũng theo đó tiến vào, như cuồng phong tàn phá bên trong cơ thể nó.

Cự Vĩ Hạt biết không phải đối thủ, ôm đầu máu muốn rút lui, nhưng đối phương như đọc được suy nghĩ của nó, chưa kịp làm gì thì chiếc đuôi đầy tự hào với chủng loài Cự Vĩ Hạt đã bị tóm lấy, cánh tay như của ma quỷ, khiến yêu hạt giãy dụa thế nào cũng không thoát.

Việt hai tay nắm chặt chiếc đuôi khổng lồ, dùng hết sức bình sinh quăng sang bên này, lại quật sang bên nọ. Thân hình Cự Vĩ Hạt dài tới chục mét, lại có lớp giáp cứng như đá, yêu thú nào thực lực hơi yếu bị quét trúng lập tức hóa thành huyết nhục.

- Móa, tên điên nào đây?

- Hắn dã man quá! Khốn kiếp!

- Đừng bảo là mới chui từ xó rừng rậm nguyên thủy nào ra nhé!

Đương nhiên không chỉ yêu thú bị quét trúng, không ít tu giả nhân loại cũng bị vạ lây, hoảng hốt lui ra xa, tránh Việt như tránh tà vậy, miệng thì không ngừng chửi bới. Đột nhiên kẻ điên trong miệng đám người đột nhiên buông tay, thân hình khổng lồ của Cự Vĩ Hạt thuận thế bay về phía bọn họ.

- Tên khốn kiếp!

Cả tu giả nhân loại lẫn yêu thú xung quanh đều tán loạn bỏ chạy, chỉ sợ bị đè trúng sẽ hóa thành đống thịt nhão, miệng chửi bới càng kịch liệt hơn. Nếu như lúc này không phải nhân yêu đại chiến thì e rằng đã có không ít người lao vào xử hắn rooif.

Việt đương nhiên không mấy quan tâm đến những kẻ rỗi hơi đó, vừa rồi cũng chỉ là vô tình mà thôi chứ không phải hắn muốn trả đũa. Thân hình lóe lên, lập tức lao về phía một đầu yêu thú Tứ cấp bá chủ.

- Hắn lại lao tới một đầu Thiết Sa Thử! Hình như chỉ có Tứ cấp bá chủ mới khiến hắn cảm thấy hứng thú!

- Ủa, hắn làm gì vậy, sao đột nhiên lại đấm vào khoảng không thể kia?

Yêu thú còn lại đẳng cấp không quá cao, ngẫu nhiên một con Tứ cấp bá chủ xông tới cũng bị cao thủ đánh chết. Rất nhiều tu giả cảm thấy áp lực trên người không nhiều thì đều phân ra chút sự chú ý lên đám thiên tài, trong đó những kẻ vốn thấy Việt chướng mắt, thì càng chú ý đến hắn hơn.

Lập tức đám người có được câu trả lời. Chỉ thấy lớp cát dày đặc bỗng rục rịch, một chiếc đuôi bọ cạp khổng lồ đâm lên, đúng vào vị trí khoảng không mà trọng quyền của Việt đang đấm tới. Lớp giáp bọc chiếc đuôi lập tức vỡ nát, độc bắn tung tóe, không chỉ yêu thú mà nhiều tu giả dính phải đều gặp rắc rối.

- Tên khốn này! Mọi người mau tránh xa hắn ra!

- Mẹ kiếp! Nhìn mặt câng câng của hắn kìa... Lão tử muốn giết hắn!

Trong lúc mọi người còn đang không ngừng vừa gạt đi độc dịch vừa há miệng chửi bới, thì thân hình nặng nề của Thiết Sa Thử đổ sập xuống đất, trên bụng xuất hiện một lỗ hổng lớn, chỉ kịp co giật mấy cái, khí tức đã tuyệt.

“Càng lúc càng mượt mà rồi!”

Một quyền vừa rồi của hắn, cả tốc độ lẫn lực lượng đều tuyệt hảo, hơn nữa còn đánh vào khoảng chết của Thiết Sa Thử khiến nó không kịp phản ứng, chỉ một quyền thôi đã khiến đầu Tứ cấp bá chủ này vong mạng.

Trong đầu liên tục xoay chuyển những ý niệm, Việt muốn cùng lúc sử dụng được cả bốn loại ấn pháp, như vậy thì một quyền cũng đủ khiến Tứ cấp bá chủ chết không kịp ngáp.

Hắn hoàn toàn chìm đắm vào lĩnh ngộ, phảng phất chỉ có hắn ở tại đây, nhìn bản thân thi triển Tứ Ấn Quyền, lắng nghe suy nghĩ trong đầu mình. Trong nội tâm một tia gợn sóng cũng không nổi dậy, tâm tình bình bình đạm đạm.

- Lại nữa rồi! Tên tiểu tử này lại tiếp tục đấm vào những khoảng không!

- Ta nhìn thấy cái gì vậy? Đầu Thôn Viêm Lang lại lao tới cho hắn đấm trúng?

- Nhìn hắn như gã say rượu đánh bừa vậy, nhưng đám yêu thú lại cứ lao tới cho hắn đánh trúng!

- Các người đều nói sai! Không phải yêu thú cố gắng lao đến cho hắn đánh, mà hắn đi trước một bước, đấm vào vị trí mà yêu thú chuẩn bị công kích tới!

Linh Phách viên mãn giả đang chiến đấu không hề ít, hơn nữa có một số người vì không thể tiến vào Bước thứ hai, nên vùi đầu vào tu luyện linh thuật và kỹ năng chiến đấu, thực lực cực độ khủng bố, thậm chí có thể chém giết Tứ cấp bá chủ dễ dàng như gặt lúa. Những người như vậy rất nhanh nhìn ra thực hư của Việt.

Việt vẫn nhắm nghiền hai mắt, khiến đám yêu thú vây công hắn rất phiền muộn. Đối phương vô cùng tùy ý, nhưng bọn chúng vẫn không thể chạm vào dù chỉ một sợi tóc, mỗi lần công kích đều bị hẫng, vô cùng ức chế.

Đột nhiên Việt xoay người vung quyền đấm về khoảng không gian bên trái của một đầu Linh Xích Lang, không ngờ đầu Tứ cấp bá chủ này lại nghiêng về bên trái, chủ động hứng trọn một quyền này. Không chỉ mọi người kinh ngạc, ngay cả bản thân Linh Xích Lang cũng không hiểu ra sao, chỉ đành giơ cự trảo lên chống lại.

Cự trảo va chạm với thiết quyền, nhưng không hề có chấn động khủng khiếp phát ra, Linh Xích lang chỉ cảm thấy quyền của mình như đánh vào mặt nước vậy, chỉ tạo ra được vài gợn sóng. Nhưng rất nhanh gợn sóng mở rộng, hóa thành thủy quyển cuốn lấy rồi vặn nát cự trảo của Linh Xích Lang, tiếp đó cả cơ thể cũng bị xoắn nát, chết mà không hiểu chuyện gì xảy ra.

Việt hạ thân xuống bên cạnh, miệng nhếch lên nói:

- Một quyền này, cứ gọi là Phong Sinh Thủy Khởi đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.