Hai chiếc cầu thang một dẫn lên và một dẫn xuống, diện mạo cũng khác biệt hệt như trời và đất vậy.
Chiếc cầu thang bên trái dẫn lên trời được lát bằng bạch ngọc, tỏa ra thứ ánh sáng tinh khiết an lành. Không biết những bậc thang bạch ngọc nối liền dẫn tới nơi nào, chỉ thấy phía xa có ráng mây tường hòa, có bạch quang tinh khiết, có bóng dáng tiên linh bay lượn hệt như ở cõi cực lạc vậy.
Chiếc cầu thang bên phải thì không rõ làm từ vật liệu gì, bậc thang đen ngòm không chút sắc tố, nếu như không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua bởi vì thứ màu đen này lẩn khuất vào hỗn độn này. Từ bên dưới truyền lên mùi máu tươi thoang thoảng, lại có những thanh âm văn vẳng như ma chú mời gọi, dường như chiếc cầu thang này dẫn xuống cõi u minh vậy.
- Tương truyền Phi Tiên Bộc ẩn chứa bí mật thành tiên, chẳng lẽ chiếc cầu thang này dẫn lên Tiên giới hay sao?
Nguyệt Tu Hoa say mê nhìn kỳ cảnh ở điểm cuối cầu thang dài vô tân, khoảng cách xa xôi khiến người ta tuyệt vọng, nhưng miền cực lạc dường như ở ngay trước mắt, khiến người thiếu nữ không tự chủ được mà bước tới.
- Tỉnh táo lại!
Việt thấy không ổn, vỗi vã bước tới giữ chặt lấy vai nàng, đưa tay vỗ lên hai bên má mịn màng có chút ửng hồng vì kích động của người thiếu nữ.
- Ngươi làm gì vậy?
Nguyệt Tu Hoa quay đầu lại, mày liễu khẽ nhíu, tỏ ý không vui, cơ hội thành tiên đã ở ngay trước mắt, tên ngốc này còn chần chờ gì vậy?
- Thành tiên dễ dàng như vậy sao? Sinh tử, đôi khi chỉ là sự lừa dối mà thôi, trường sinh đâu chả thấy lại lao vào địa ngục đấy!
- Giờ đã không có đường lui nữa, ngươi còn nghĩ ngợi gì? Này...
Nguyệt Tu Hoa khịt khịt cái mũi ngọc tinh xảo, đôi mắt to trợn tròn, nói:
- Đừng nói là ngươi định chọn cầu thang bên phải nhé! Bản tỷ tỷ vẫn còn yêu cuộc sống này lắm!
- Để ta suy nghĩ cái đã!
Việt không để ý tới nàng mà đưa tay lên mân mê môi dưới làm bộ suy nghĩ, nhưng thần thức thì đã chìm vào nhẫn không gian.
“Này Tà Ác Điểu, ngươi chắc chứ?”
“Tiểu tử phàm nhân, sao ngươi dám gọi bản tọa bằng cái tên nhơ nhuốc như vậy? Gọi bản tọa là Minh đại nhân!”
Trong chiếc hắc vũ lập tức truyền ra thanh âm phẫn nộ, nhưng Việt không mấy quan tâm, tiếp tục nói:
“Ta nhìn thế nào cũng thấy nên đi cầu thang bên trái, bạch ngọc tinh khiết, khí tượng an lành, thế quái nào ngươi lại chọn cầu thang bên phải vậy? Ta ngửi thấy mùi máu đấy, sát khí thì nồng nặc!”
“Phàm nhân, ngươi đang nghi ngờ bản tọa? Bản tọa cũng không cần giải thích với ngươi, nếu ngươi chọn cầu thang bên trái thì làm ném chiếc lông vũ này ra bên ngoài! Nếu muốn đi chết, thứ cho bản tọa không thể phụng bồi!”
“Mẹ kiếp, đúng là Ác điểu!”
Việt bỏ lại một câu chửi rồi mở mắt, nhìn Nguyệt Tu Hoa rồi tiến về phía cầu thang màu đen dẫn xuống dưới.
Nguyệt Tu Hoa đang mải mê quan sát người thanh niên, thấy vậy khẽ kêu lên một tiếng rồi lập tức đuổi theo.
Nàng cảm thấy rất tò mò về gã này, Phi Tiên Bộc này là mồ chôn của vô số đại nhân vật, vậy mà gã này có vẻ rất thông thuộc. Từ lúc trên đường đi, đến lúc mở đại môn kia, đến bây giờ, hắn như đang đi lại trong gia viên nhà mình vậy.
Người thiếu nữ tò mò về Việt bao nhiêu thì hắn cũng tò mò về đầu Ác điểu trong nhẫn không gian của mình bấy nhiêu. Xem ra con súc sinh này không đơn giản chỉ là một hung yêu trong Thập Vạn đại sơn, chỉ có điều Phi Tiên Bộc này đã hơn vạn năm chưa xuất hiện, làm sao nó biết rõ như vậy chứ?
- Tiểu Việt, ngươi điên rồi sao?
- Đây mới thực sự là đường sống!
Nghe thấy lời khẳng định chắc nịch của Việt, cái miệng nhỏ xinh của Nguyệt Tu Hoa há thành hình chữ “o”, cả kinh nói:
- Sao ngươi dám khẳng định như vậy?
- Nơi này được gọi là mồ chôn của cường giả, hiển nhiên không thể nhìn nhận theo lẽ thường được! Sinh lộ tất tử, tử lộ phùng sinh, đạo lý chính là vậy!
Việt đương nhiên không thể nói ra nguyên nhân thực sự, chỉ đành hàm hồ đáp cho qua chuyện. Cũng may là khả năng luyên thuyên của hắn không tệ, như cách gọi ở thế giới của hắn thì là chính cao thủ chém gió.
Nguyệt Tu Hoa chớp đôi mắt to, trừng mắt nhìn hắn:
- Tiểu Việt, ngươi chắc chứ?
“Cốc”
Việt đưa tay gõ lên cái trán ngọc của nàng một cái, cười đáp:
- Chắc hơn đinh đóng cột!
Nguyệt Tu Hoa lập tức kêu oai oái, đưa tay lên xoa trán, nghiến răng phát ra tiếng kèn ket.
Việt mặc kệ thái độ của nàng, chậm rãi bước xuống. Người thiếu nữ nhìn về phía cầu thang bên trái, nhìn về cõi cực lạc, tuy tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi theo tiếng gọi của gã thanh niên.
Vừa bước chân xuống bậc thang đầu tiên, một cỗ lạnh lẽo truyền thẳng vào tâm can khiến Việt phải rùng mình, hắn vội vã vận khởi huyết sắc ma văn chống cự lại hàn khí xâm nhập.
“Bộp”, “Bộp”, “Bộp”, tiếng bước chân vang lên như trống đập, cổ thê này đã yên tĩnh mấy vạn năm, chưa từng có ai đặt chân lên con đường này.
Hai người một trước một sau bước xuống, mùi vị huyết tinh càng lúc càng nồng nặc, những bậc thang đen kịt bắt đầu xuất hiện nhiều vết máu vương, đỏ tươi, lóng lánh hệt như vừa mới chảy ra.
- Sao giống Địa ngục quá vậy?
Nguyệt Tu Hoa nhìn xuống dưới, chỉ thấy xa xa bắt đầu xuất hiện một vài thi thể, nằm lăn lóc hai bên bên bậc thang. Nhưng xuống sâu, số lượng thi thể lại càng nhiều, khiến nàng sợ mất mật, vội vã ôm chặt lấy tay của Việt.
Đi không được bao lâu, hiện ra một cảnh tượng xác chết chất như núi, máu chảy thành sông, vô tận hài cốt, hàng mấy chục, mấy trăm vạn thi thể, huyết tinh nồng nặc, lệ khí ngập trời, hai người bọn họ như một chiếc thuyền con, chao đảo trong sóng biển.
Thi chất thành đống, sinh linh đồ thán, lệ khí xung thiên, những tiếng ai oán vang vọng trời xanh, trong vỗ tận hắc ám, hai người dường như nhìn thấy bóng đen to lớn đang khai thiên lập địa.
Bao quanh là vô số hư ảnh thánh khiết hệt như chúng tiên, pháp lực ngập trời, không ngừng tiến hành những công kích hủy diệt vào bóng đen kia.
Một chiếc rìu lớn, một tấm lòng son, cứ như vậy trảm sát chúng tiên, từ trong hỗn độn mở ra một phương thiên địa, hai mắt đỏ như máu, ma khí cuồn cuộn, cũng không thể che lấp một trái tim nhiệt thành.
- Đó là cách thức thế giới sinh ra sao?
Trong đôi mắt của Nguyệt Tu Hoa linh quang chợt léo lên, đôi môi mềm mại mở rộng, cái đầu nghiêng nghiêng chăm chú nhìn.
Hỗn độn phun trào, Âm Dương nhị khí lưu chuyển, bất tri bất giác hai người đều cảm thấy tâm tình mình có chút hoảng hốt, như lạc vào một ý cảnh khó hiểu.
Ở phía trước khí hỗn độn còn đang mông lung, khung cảnh như thực như ảo, trời đất thuở sơ khai, rồi vạn linh phát triển, lúc thì quạnh hiu, lúc thì phồn thịnh, sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh, tuần hoàn không dứt.
“Nhất phủ khai thiên, ma độ chúng sinh.
Vạn vật vô ngã, duy ma bất hủ!”
Trong lúc tâm tình đang hoảng hốt, lại có một âm thanh vang vọng trong không gian, nó như một loại mê hoặc, khơi dậy dục vọng trường sinh. Đúng vậy, chỉ cần trường sinh, thành Tiên hay thành Ma, có khác gì nhau chứ? Thành Tiên cũng chưa chắc trường sinh, nhưng thành ma nhất định bất hủ, đó là chú mệnh!
Nguyệt Tu Hoa ánh mắt si mê, vẻ mặt an lành, nhưng miệng lại nở một nụ cười quỷ dị, hai mắt bắt đầu xuất hiện những vằn đỏ như máu, không ngừng đi về phía trước, sẵn sàng hóa thân thành Ma.
Việt cũng không khá hơn, mê hoặc không gì kháng cự nổi, hai người không tự chủ được tự động cất bước, trên mặt hiện lên sự thành kính, giống như bị người khác triệu hoán, lại giống như bị dẫn dắt, từng bước từng bước đi xuống.
Đột nhiên, trong Huyết Hải sóng lớn ngập trời, Minh Hà thét gào, Hoàng tuyền cuồn cuộn, Bỉ ngạn sáng rực, Việt như hồi tỉnh, hắn có cảm giác mình sắp đi tới vực sâu, lại giống như sắp rơi xuống địa ngục, toàn thân hắn lạnh toát, mồ hôi chảy đầm đìa.
- Quả nhiên là số kiếp phàm nhân, vạn pháp bất xâm!
Đúng lúc này, thanh âm của Ác điểu lại vang lên trong đầu.