Đế Hoàng Tôn

Chương 197: Chương 197: Rời đi




Lâm Khô không phải kẻ ngu ngốc, hắn mặc dù kiêu căng ngạo mạn, là một tiểu bá vương đích thực ở Trạm Lam thành này, nhưng nếu nói hắn không có não thì quá sai lầm.

Ngày hôm nay hắn muối mặt đến bến cảng này đương nhiên không chỉ để diễn trò cho người khác xem kịch. Ai cũng biết hắn yêu thích Hoa Lan Nhi, nhưng không mấy người biết người mà nàng ta ái mộ lại chính là cựu thù của hắn, Ngụy Tác. Hắn biết hôm nay Ngụy Tác sẽ trở về đảo, vì vậy cố tình đến gây chuyện với Hoa Lan Nhi, mục đích chính là ép Ngụy Tác tỏ thái độ.

Nếu Ngụy Tác chứng kiến cảnh nam tử khác tỏ tình với nữ nhân của mình mà vẫn im lặng nín nhịn, vậy thì không cần hắn phải làm gì thì mối tình này chẳng mấy mà tan vỡ. Còn nếu Ngụy Tác dám vô lễ với hắn, hắn sẽ nhân cơ hội này mà phế luôn gã cựu thù, bỏ đi một mối lo trong lòng.

Nhưng không ngờ từ đâu lại xuất hiện một gã chen chân vào, bề ngoài là lên tiếng ủng hộ nịnh nọt hắn, nhưng thực chất là đang muốn ép hắn. Thanh âm của đối phương không lớn, nhưng không hiểu tại sao lại khuếch tán rất xa, khiến tất cả đều nhìn nhìn về phía này.

- Ủa, là Mộc trảo Lâm Khô sao? Đến bến cảng làm gì vậy?

- Ngươi không biết Lâm Khô vốn rất ái mộ Hoa Lan Nhi của Hoa gia sao? Nhưng lại có tranh chấp với ai vậy? Gã kia nhìn quen quá!

- Hình như là Ảnh bộ Ngụy Tác của Ngụy gia thì phải!

- Nếu vậy thì không có gì khó hiểu! Lâm Khô và Ngụy Tác vốn dĩ bất hòa, thường xuyên tranh đấu, ở Trạm Lam thành không ai không biết!

- Nhưng mà ta không nghe nhầm đấy chứ, hai người này định quyết chiến giành nữ nhân? Ngụy Tác cũng ái mộ Hoa Lan Nhi sao?

- Ha ha, để xem Lâm Khô có nhận lời hay không!

Bến cảng vốn dĩ rất lớn, cho dù đám người Lâm Khô tụ tập trước thuyền của Hoa Lan Nhi thì cũng không quá mức gây chú ý, nhưng bây giờ đã có rất nhiều người nhìn về phía này rồi, những tiếng cười cợt khiến Lâm Khô bắt đầu cảm giác được áp lực.

Vốn dĩ hắn đến bến cảng này đến ép Ngụy Tác chiến một trận, nhưng giờ đối phương chủ động hẹn quyết chiến khiến hắn nảy sinh cảm giác không nắm chắc, cười lạnh nói:

- Một tháng sau? Tại sao không phải ngay bây giờ?

Ngay bây giờ? Ngay ngay cái con mẹ ngươi! Linh Phách hậu kỳ đấu với viên mãn giả, chênh nhau một cấp nhỏ nhưng khác nào trời với đất, chỉ có kẻ điên mới nhận lời. Khí tức đối phương tuy phập phù, rõ ràng là mới đột phá, nhưng cũng không phải một gã hậu kỳ có thể chống lại.

Đương nhiên chửi thì cũng chỉ chửi trong đầu mà thôi, ngoài mặt Việt vẫn nở một nụ cười hiền lành nhất giải thích:

- Hoa tiên tử là hạng người gì chứ, trận chiến quyết định tư cách theo đuổi người ngọc, đương nhiên phải có thời gian chuẩn bị và tuyên truyền, làm sao có thể qua loa chứ? Lâm công tử cho rằng đây là tranh chấp cô nương trong mấy thanh lâu mà ngươi vẫn hay đến hay sao?

- Ngươi...

Lâm Khô thực sự nổi giận, nhưng không vội vàng bộc phát, chuyển ánh mắt nhìn về phía Ngụy Tác, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy tu vi đối phương là Linh Phách hậu kỳ, mà hắn vừa mới bước vào viên mãn, nếu lúc này giao chiến hắn đảm bảo có thể đem họ Ngụy phế đi.

Tuy nhiên nếu đợi một tháng sau, Ngụy Tác cũng trở thành viên mãn giả, đến lúc đấy ai phế ai cũng thật khó mà nói, không cẩn thận rất còn có thể ảnh hưởng đến căn cơ. Nếu đã không có tác dụng thì không cần phải lao đầu theo, dùng thời gian nâng cao tu vi là thượng sách hơn cả.

Những biểu lộ trên gương mặt được Lâm Khô che giấu rất kỹ, chẳng ai biết hắn nghĩ gì, nhưng thái độ ngập ngừng thì không thể giấu được con mắt già đời của Việt, hắn lập tức tấn công:

- Lâm công tử danh tiếng lẫy lừng chẳng nhẽ không dám chiến hay sao?

- Hừ, ta cũng không muốn dùng cách đó để chiếm được trái tim Lan Nhi!

Lâm Khô hừ lạnh, hắn không muốn hẹn quyết chiến nhưng cũng không thể trực tiếp từ chối, quay sang nói với thiếu nữ ở trên đầu thuyền:

- Lan Nhi, chỉ có ta mới xứng với nàng thôi! Chờ ta tiến vào Bước thứ hai, trở thành đệ tử hạch tâm của Diệt Sinh Cung, nhất định sẽ hỏi cưới nàng!

Nói xong hắn quay người bước đi, thái độ dứt khoát đến không ngờ, nhưng chỉ được mấy bước thì đột nhiên dừng chân quay đầu lại, có điều mục tiêu không phải Hoa Lan Nhi, mà lại là gã thanh niên đang đứng bên cạnh Ngụy Tác. Ánh mắt thâm trầm lóe lên tia sáng lành lạnh, sau đó thì quay người đi hẳn.

Đám thanh niên đi cùng hắn ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh chóng đuổi theo.

- Ui trời ơi tưởng có kịch hay để xem!

- Chậc chậc, lãng phí thời gian quá!

Tiệc tan bất ngờ, đám đông bu lại chờ xem kịch cũng mau chóng tản ra, cũng nhanh như khi họ tụ tập lại vậy.

Chỉ có đám người Ngụy gia là cảm thấy trút bỏ được gánh nặng, Ngụy Trung thở dài, một trận quyết chiến không phải là thứ lão muốn. Thua, Ngụy Tác ắt sẽ rất thảm, còn thắng, lửa giận của Lâm gia không phải bọn họ có thể chịu đựng.

- Bước thứ hai sao?

Ngụy Tác khẽ lẩm bẩm, nhìn theo bóng dáng của Lâm Khô mà lòng hắn cảm thấy vô cùng nặng nề. Đã từng là đối thủ một mất một còn, nhưng đối phương đang dần dần vượt lên trên, viên mãn giả hắn có thể đuổi kịp, nhưng Bước thứ hai là một thứ gì đó thật sự áp lực.

- Huynh đệ, sợ rồi à? Ngươi tỏ ra mềm yếu như vậy, e là sẽ khiến mỹ nhân phải buồn lòng đấy!

Việt đưa tay lên vỗ vai Ngụy Tác, tay còn lại thì chỉ về phía đám mỹ nữ trên thuyền, cười nói.

- Bằng hữu, vừa rồi đa tạ ngươi!

Ngụy Tác cũng là kẻ cơ trí, vừa nãy hắn xúc động nên không kịp nhìn ra tu vi của Lâm Khô, thiếu chút nữa rơi vào tròng, nếu không có vị bằng hữu mới quen này, hạ tràng e là rất thảm.

- Huynh đệ, đi săn bắn giúp gia tộc thêm thu nhập là việc tốt, nhưng tu vi mới là chính đạo! Tu vi ngươi mạnh, còn lo gia tộc không phồn vinh, còn phải lo người thương bị kẻ khác chà đạp sao?

Việt nhún vai, tranh thủ nhồi nhét chút đạo lý vào đầu người trẻ tuổi này. Có gia đình thì trên người sẽ có thêm gánh nặng, nếu là gia tộc thì ràng buộc lại càng lớn hơn. Như hắn lại hay, độc lộ độc nhân, phong vân một cõi, chẳng có gì níu chân hắn cả.

Chỉ có điều mấy lời sáo rỗng vớ vẩn đó của hắn không ngờ lại có tác dụng, như một chiếc búa gõ vào đầu của Ngụy Tác, khiến hắn như tỉnh khỏi cơn mộng mị, lập tức chắp tay nói:

- Đa tạ! Lần này ta sẽ trở lại tông môn bế quan, không vào Cực cảnh quyết không xuất quan!

- Không có gì! Huynh đệ, kịch cũng đã tan, ta cũng phải cáo từ thôi!

- Bằng hữu, ngươi không đến Lâm gia làm khách sao? Ngươi mới tới Mê Thất Đảo này, chưa quen thuộc, có lẽ...

Việt giơ tay lên ngăn đối phương lại, sau đó vỗ vãi cười nói:

- Bữa tiệc nào rồi cũng tàn, Mê Thất Đảo này ta sẽ tự tìm hiểu! Huynh đê, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này gặp lại!

Nói xong hắn không cho đối phương cơ hội nói thêm, lập tức quay người bước đi, bộ dáng phong lưu tiêu sái khiến không ít thiếu nữ trên thuyền tim đập thình thịch, hệt như một người lữ khách luôn luôn cô độc trên hành trình.

- Tác, đó là ai vậy?

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Ngụy Tác thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn nữ tử xinh đẹp đã tới bên cạnh hắn từ khi nào, cười đáp:

- Một bằng hữu từ đến từ bên ngoài, đi nhờ thuyền của ta lên đảo! Một vị hảo bằng hữu của ta!

- Hắn không về Lâm gia sao?

Hoa Lan Nhi nhíu mày hỏi.

- Không, hắn đúng là một lãng khách độc lộ, ung dung tiêu sái...Lan Nhi, có chuyện gì vậy?

Ngụy Tác cười đáp, nhưng rất nhanh chóng nhận ra biểu cảm trên gương mặt của Hoa Lan Nhi, dừng lời hỏi.

- Bằng hữu của ngươi đã đắc tội với Lâm Khô, giờ lại bỏ đi một mình như vậy, ta e là...

Hoa Lan Nhi không nói hết câu, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng rồi, Ngụy Tác lập tức xoay người đuổi theo, chỉ có điều được trăm bước thì hắn dừng lại, bởi vì bóng dáng lãng khách đã biến mất rồi.

- Bằng hữu, hy vọng ngươi không có chuyện gì! Nếu ngươi chết, ta thề sẽ huyết tẩy Lâm gia, báo thù cho ngươi!

Gần như ngay lập tức, ở phía xa, một tiếng hắt xì vang lên, đi sau đó là thanh âm chửi bới không chút e dè:

- Móa, kẻ nào dám nguyền rủa ta? Ta kháo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.