Đế Hoàng Tôn

Chương 101: Chương 101: Yêu Lâm




Trong một cánh rừng nhỏ, có ảnh lửa nhảy nhót, xuyên qua làn sương đêm chỉ vừa mới xuất hiện, chiếu lên con liệt mã được buộc bên cạnh cây đại thụ.

Gặm miếng thịt cuối cùng, Việt ném chiếc xương vào trong đống lửa, rồi tiến đến bên cạnh một tảng đá ngay sát đống lửa, nhảy lên nằm vắt vẻo.

Nơi này đã cách Hà Nam thành tương đối xa, mấy canh giờ đi đường, Việt mới an tâm dừng lại như vậy. Không phải hắn quá sợ hãi, mà là cẩn trọng.

Hắn không biết gã kia địa vị trong thành như nào, nhưng chắc chắn không thấp, bằng chứng là không gian bên trong chiếc túi không hề thua kém gì chiếc nhẫn của Lý Minh cả, hơn nữa chứa rất nhiều linh tệ. Hắn chỉ mới kịp nhìn qua nhưng có thể khẳng định, ít nhất cũng không dưới trăm vạn.

Một kẻ như vậy, thế lực sau lưng chắc không nhỏ, có thể đủ khả năng huy động toàn thành tróc nã hắn, đến lúc đó thì phiền rồi, hắn không muốn lặp lại sự việc ở Trấn Bắc thành, chạy đuổi quá mệt mỏi.

Hơn nữa ở Trấn Bắc thành toàn mấy gã vớ vẩn, còn ở Hà Nam thành này cao thủ như mây, nói đâu xa chỉ riêng cái tên chủ nhân túi không gian bị móc mất, tu vi Linh Phách viên mãn, đã đủ làm thịt hắn rồi.

- Xem trong túi gấm có những thứ gì nào!

Lấy chiếc túi gấm ra, loại trừ linh lực tàn dư trong đó, Việt tràn đầy hứng khởi nhìn không gian bên trong.

Một vị Linh Phách viên mãn, hiển nhiên tài phú không thể nào ít được, riêng linh tệ đã có một trăm hai mươi vạn, hơn nữa còn có một tấm thẻ bài của Vạn Yêu thương hội, bên trong có hai trăm vạn linh tệ. Ngoài ra bên trong có rất nhiều những thứ cổ quái kì lạ, như một chiếc bút tỏa ra hắc khí, hay một bức tượng nhỏ bằng đá, nhưng khiến Việt chú ý hơn cả là một mảnh địa đồ rách nát.

Sau khi chuyển hết mọi thứ bên trong sang nhẫn không gian, Việt lấy tấm địa đồ ra tìm hiểu.

Đây là một mảnh địa đồ làm bằng da thú, màu xám vàng, bên trên dùng nguyên liệu đặc thù vẽ lên những đường lộ tuyến, có sống, núi, còn có rừng cây.

- Đây không phải là phía tây của Thiên Nam đế quốc hay sao?

Lấy ra tấm bản đồ Nam Phong vực giá cả rất đắt mà hắn mua của Vạn Yêu thương hội, đối chiếu với tấm địa đồ da thú, quả nhiên hắn không nhớ nhầm, thực sự là phần phía Tây của đế quốc Thiên Nam.

- Vị trí đánh dấu trên tấm bản đồ này chính là Trấn Yêu Lâm, một trong những địa điểm ưa thích của giới mạo hiểm giả Thiên Nam đế quốc!

Thiên Nam đế quốc có Tứ đại hiểm địa, bao gồm Phần Thiên Mạc, Tinh Vẫn Địa, Mê Vụ sơn, và Trấn Yêu Lâm. Địa điểm được đánh dấu trên bản đồ lại nằm trong Trấn Yêu Lâm, rõ ràng không đơn giản chút nào.

- Xem ra gã kia vội vã như vậy là muốn đến địa điểm được đánh dấu trên bản đồ này đây! Dù bị mình lấy mất tấm địa đồ nhưng vẫn có thể nhớ được đại khái vị trí, nếu không lập tức tìm đến e rằng bảo tàng sẽ vào tay người khác mất!

Mặc dù ý định của hắn là đến Đế Đô tham dự trà hội của đám thiên tài ngoài Thập cường trên Nam Phong Bảng, nhưng so với bảo tàng thì vài thông tin về mấy gã thiên tài đó có là gì, thứ gì quan trọng dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết được.

Suy nghĩ thông suốt, Việt cất tấm địa đồ, ngay ngắn ngồi dậy xếp bằng, tập trung ngưng luyện linh lực.

Một đêm dài cứ như vậy trôi qua.

Khi những tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu lên gương mặt anh tuấn, Việt mới chậm rãi mở mắt. Thân là tu giả, một đêm không ngủ cũng không khiến cho tinh thần suy nhược hay thể lực bị ảnh hưởng.

Một ngày mới lại bắt đầu, một hành trình mới cũng bắt đầu, Việt xác định hướng Tây, liệt mã cứ vậy mà cuồng phóng.

.....

Thời gian trôi thật nhanh, đến ngày thứ sáu thì Việt cũng đến được bên ngoài Trấn Yêu Lâm.

Thời gian trôi thật nhanh, đến ngày thứ sáu, Việt cũng đến được bên ngoài Trấn Yêu Lâm.

Những ngày qua, hắn cũng đã kịp tìm hiểu về mảnh hoang lâm rộng mênh mông này. Sở dĩ có tên là Trấn Yêu Lâm, vì nơi này ban đầu chỉ là một khu rừng rậm bình thường với hệ thống sinh vật phong phú nhưng cũng hết sức phổ thông.

Một Đại thế lực đã từng thống trị Nam Phong vực này khi xưa, đã đem rất nhiều hung cầm dị thú, kỳ thụ dị thảo từ Thập Vạn đại sơn trấn áp tại khu rừng rậm này, biến nó thành một khu thí luyện đặc biệt cho tông môn đệ tử. Vì vậy mà hình thành cái tên Trấn Yêu Lâm.

Sau khi thế lực đó biến mất trong dòng lịch sử, các đế quốc nổi lên, Trấn Yêu Lâm trở thành một mảnh hiểm địa nổi danh tại Thiên Nam đế quốc.

Thực tế thì khi nghe được thông tin như vậy thì Việt tương đối nghi ngờ, Đại thế lực kia liệu có phải là Cổ quốc Nguyên Sơ hay không, nhưng hắn nhanh chóng loại bỏ khả năng này. Thánh quốc ở bên trong Thập Vạn đại sơn, hơn nữa thời huy hoàng đã thống trị bạt ngàn quốc gia, Nam Phong vực này tuy rộng lớn nhưng vẫn quá bé nhỏ nếu so với tầm của Thánh quốc.

Lôi mảnh địa đồ ra xem xét một hồi, xác định phương hướng, Việt bắt đầu tiến vào Trấn Yêu Lâm.

Trấn Yêu Lâm, thứ gì có thể thiếu chứ hung cầm dị thú thì nhiều như mưa rào mùa hạ. Đặc biệt là những chủng loài trên Địa bảng Vạn Thú Đồ với tu vi vượt qua Đệ nhất Bộ, cụ thể là cấp bậc Ngũ cấp linh thú.

Tại những địa hình tưởng chừng như bình thường, nhưng lại ẩn chứa hiểm nguy vô cùng.

Lúc đi qua một gò núi, da đầu Việt run lên một hồi, thân hình nghiêng qua, hóa thành một đạo tàn ảnh nhanh chóng biến mất. Sau một khắc, gò núi liền sập xuống, một hắc động vô cùng lớn xuất hiện, bên rìa hắc động còn có một hàm răng hung ác bén nhọn.

Đây là một đầu Tứ cấp linh thú đỉnh phong Cự Nha Nghĩ, hắc động chính là miệng của nó, đầu yêu thú này lại che dấu giỏi như vậy, không lộ ra chút khí tức nào. Nếu không phải Việt phảng ứng nhanh thì sợ đã rơi vào miệng của đối phương, bị nhai vụn rồi.

Đầu Cự Nha Nghĩ này không bắt được con mồi cũng không thèm để ý, thân thể chìm xuống dưới đất biến mất không còn tung tích, chỉ còn lưu lại một đống đất đá hỗn loạn.

- Chưa nói đến Ngũ cấp Lục cấp, dù là Tứ cấp mình chưa chắc đã chống lại được, phải cẩn thận hơn!

Không phải hắn tự ti, mà đó là tình hình thực tế. Mặc dù bản thân hắn đã từng đánh bại Tứ cấp linh thú Hắc Lân Sư, nhưng tình hình khi đó không công bằng, hắn nắm giữ thiên thời, địa lợi và cả nhân hòa, thắng là hiển nhiên mà thôi.

Khi ở trình tự thứ hai hắn có thể chiến với Tam cấp, nhưng trình tự thứ ba chưa chắc đã đấu lại Tứ cấp, bởi chênh lệch giữa hai cấp độ lớn hơn, nhất là khi vốn linh thuật của hắn chưa có gì đặc sắc.

Mặc dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn khó mà có thể chu toàn.

Chỉ trong ba ngày, Việt tổng cộng gặp được bảy đầu hung thú đã Ngưng Phách và hai đầu dị thú Linh Phách đã đạt đến mức cô đọng nhất. Cái trước thì hắn còn có thể chống đỡ được một chút, đánh không lại thì bỏ chạy, nhưng cái thứ hai thiếu chút nữa đã khiến hắn mất mạng, hao hết tâm tư mới thoát khỏi được.

Lết tấm thân nhuộm đỏ màu máu tìm một nơi mát mẻ ngồi xuống nghỉ ngơi. Liên tục mấy ngày liền, thần kinh của hắn luôn phải căng lên, khiến giờ hắn cảm thấy có chút miệt mỏi.

- Graaaaaaaaaaao!!!!!

Một tiếng hống vang lên khiến Việt giật mình, nhanh chóng lách mình nhảy lên một cây đại thụ, lẳng lặng quan sát.

Xa xa trong tầm mắt của hắn, đất đá nham thạch đỏ như máu bị cầy lên, một đầu hung thú hình dáng rất giống loài thằn lằn nhưng đương nhiên kích cỡ thì lớn hơn nhiều lần, ngoi lên há miệng ra đớp lấy một con cự điểu đang là là bay lượn gần mặt đất kiếm mồi.

Ngay lập tức máu huyết đầy trời, đầu cự điểu dũng mãnh hóa thành món ăn trong bụng của con hung thú.

Việt không hề xa lạ gì với loại hung thú này, Thực Nham Tích, bài danh trên Địa bảng Vạn thú Đồ so với Lam Nhạc Tê chỉ hơn chứ không kém, ở Trấn Yêu Lâm này thì chúng chính là bá chủ tầng dưới, thực lực mạnh mẽ, số lượng lại nhiều.

- Từ khi áp sát Trấn Yêu Lâm, đã bốn lần gặp phải Thực Nham Tích, nhưng vẫn chưa gặp được 1 đầu Tích Vương nào. Không biết một đầu Thú Vương rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?

Nhảy khỏi cây đại thụ, Việt tiếp tục hành trình tìm kiếm, trong lòng cầu mong không bao giờ gặp phải Thực Nham Tích Vương, hay bất kỳ một loại yêu thú nào khủng bố tương tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.