Đăng buông lỏng những ngón tay, chiếc điện thoại rơi xuống vạt cỏ ướt
đẫm. Những âm thanh trả lời tự động đặc trưng của nhà mạng vẫn vọng lên
rõ mồn một: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Cúi đầu nhìn đám cỏ đang được màn hình điện thoại chiếu ánh sáng xanh yếu ớt,
anh thở dài, cảm giác nhẹ nhõm dần dần dâng lên trong cái đầu vẫn còn
đang chếnh choáng vì mấy chén rượu ngô “uống cho ấm người” của ông trưởng bản. Anh sẽ không “vui lòng gọi lại sau” theo sự
chèo kéo của giọng nói vô cảm được cài đặt sẵn, thậm chí còn thấy biết
ơn vì nó đã vang lên. Bởi nếu đầu bên kia có tín hiệu, có người thưa
máy, Đăng cũng chẳng biết phải nói gì. Gần hai năm trôi qua, anh và chủ
nhân số điện thoại ấy cũng đã xa nhau đủ lâu để trở thành hai kẻ lạ rồi.
Giữa lúc những kỷ niệm ngắn ngủi của mối tình đầu kết thúc không có hậu
vẫn luẩn quẩn trong đầu, Đăng chợt nghe thấy tiếng chân càng lúc càng
bước gần về phía mình. Trong khi anh còn đang phân vân không biết nên
cúi xuống nhặt điện thoại và bật màn hình sáng lên hay lặng lẽ tránh ra
chỗ khác, tiếng chân đã dừng lại, rồi nhanh chóng biến thành những tiếng thở dài, thật dài.
- Sao thế Quỳnh? – Đăng vừa cúi xuống nhặt điện thoại vừa hỏi độp một câu.
Không thể gọi là giật mình hay hoảng hốt, cảm xúc của Quỳnh lúc này phải diễn tả bằng từ “đứng tim” hoặc “khiếp đảm” mới chính xác. Cổ họng cô
tắc nghẹn, đôi môi mấp máy mãi mới thốt ra được mấy lời rời rạc:
- Dạ… không… không có gì.
Đăng bật nút đèn pin trên điện thoại, chìa nó về phía gương mặt
sợ-đến-đông-cứng của Quỳnh, chẳng hiểu ma xuy quỷ khiến hay rượu thúc
ép, tự nhiên buột miệng hỏi thật ác:
- Ra đây giấu thẻ nhớ à?
Quỳnh lặng đi một lúc. Ban đầu, cô không hiểu câu nói, dù không gian im
ắng của đêm miền núi không hề cản trở từng chữ đập vào màng nhĩ, rõ mồn
một. Sau đó, khi đã chậm chạp xâu chuỗi xong cả câu, cô lại không hiểu
lý do để một người hơi kiêu ngạo nhưng chưa bao giờ cay độc có thể bật
ra những lời tàn nhẫn ấy. Chẳng lẽ cô giống một đứa con gái có thói tắt
mắt, ăn cắp vặt đến vậy ư? Chẳng lẽ trong mắt Đăng, cô đáng ghét đến mức anh ta phải trả đũa bằng cái cách hỏi móc nhọn hoắt này? Chẳng lẽ một
người luôn nghiêm trang như anh ta lại đang đùa cợt, thậm chí đùa cợt
quá trớn, không biết đến giới hạn? Những câu hỏi, những phỏng đoán,
những giả định cứ ngoằng vào nhau, thít dần quanh cô như sợi dây thừng.
Quỳnh thấy ngạt thở. Cô hít mạnh để hơi ẩm bên ngoài ùa vào ngăn những
giọt nước đang rình rập trong khoé mắt. Không nói thêm lời nào, kể cả
một câu chào lễ phép mà cô vẫn thường dặn mình phải nói để giữ đúng phép thầy-trò, Quỳnh quay người đi vào.
Đăng không nghĩ là cô nàng ngông nghênh này lại đầu hàng chóng vánh, rút lui vô điều kiện như thế. Khi đặt câu hỏi, anh đã chuẩn bị tinh thần
cho một cuộc đấu khẩu. Anh đang hơi say và cô đơn, những kỷ niệm mạnh mẽ nhao lên từ một vùng ký ức mờ khuất như muốn hạ knock out kẻ đang kìm
giữ chúng. Đêm cuối cùng ở Tin Tốc mới mệt mỏi và tịch mịch làm sao. Hơn lúc nào hết, anh thèm được trò chuyện, cãi cọ cũng được, với một cô gái mười chín tuổi tinh nghịch, hồn nhiên, giống như cô gái ngày xưa mà anh từng theo đuổi. Ồ phải, tại sao anh không đuổi theo chứ? Cô ấy mới vừa ở đây thôi mà. Chẳng kịp trấn tĩnh lấy một giây để phân biệt đâu là hiện
thực đâu là ảo giác, Đăng chạy vội về phía hàng hiên lớp học.
Mới thất thểu đi đến giữa sân, Quỳnh lơ mơ nghe thấy tiếng chân và tiếng gọi. À không, không phải là một tiếng gọi hẳn hoi, nó giống một tiếng
kêu để gợi chú ý hơn. Cô dừng bước, ngoái lại. Bóng tối gần như đặc
quánh và đôi mắt nhoà nước không cho phép cô nhìn rõ mọi thứ, cô chỉ đơn giản là cảm thấy có người đang lao đến. Còn ai vào đây, nếu không phải
là Đăng? Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa thoả mãn với câu nói có giá trị như
một nhát dao đâm bồi vào người bị thương kia? Chẳng lẽ anh ta vẫn muốn
căn vặn cô thêm điều gì nữa? Quỳnh xoay hẳn người lại, có lẽ đã đến lúc
cô không nên và không thể tránh né nữa.