Quỳnh nhằn nhằn món edamame, tập trung tìm kiếm những hạt muối li ti bám vào lớp lông tơ trên vỏ quả đậu tương. Cô biết hành động này là vô bổ, hạt đậu không làm dịu cơn đói, vị mặn không có lợi cho cái lưỡi
đang bị mấy nốt nhiệt của cô, nhưng trong hoàn cảnh khó xử này, cô chỉ
còn biết bấu víu vào mấy quả đậu xanh lét và chờ đợi từng phút của cái
cực hình mang tên “bữa trưa kiểu Nhật” trôi qua. Đưa mắt khắp gian
phòng, Quỳnh than thầm trong bụng. Phòng dành cho nhóm nhỏ nên hầu như
chẳng bày biện gì, lại hẹp đến nỗi nếu không thích đối mặt với người
ngồi ăn cùng thì chỉ có cách hất cằm nhìn lên trần hoặc chui hẳn xuống
gầm bàn. Thế nên dù muốn và cố tránh đến đâu, rồi cô cũng phải nhìn
thẳng vào anh ta thôi.
Vừa nãy, ở thang máy, anh ta đã khiến Đức suýt nữa đập đầu vào bảng điều khiển vì ngạc nhiên khi đáp lại lời mời có phần xã giao, nếu không muốn nói là đãi bôi hay rơi vãi, mà Đức buột miệng nói ra thay cho câu chào. Anh ta nhận lời, rồi biến bữa ăn trưa đáng lẽ rất thoải mái vui vẻ giữa hai người vô tư thành một buổi họp nặng nề của tổ tam tam kỳ quái. Vẫn
như mọi khi, Quỳnh thấy anh ta không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ im im quan
sát mọi người xung quanh – bao gồm cả cô – bằng cặp mắt mí rưỡi khá… lờ
đờ, lạnh nhạt. Nhưng chuyến đi tình nguyện bốn năm trước và mươi ngày đi làm vừa qua đã dạy cho cô biết, chớ nên tưởng lầm vẻ thờ ơ này. Đăng có thể tỏ ra dửng dưng, nhưng không bỏ qua điều gì.
- Ăn đi em ơi – Đức lôi Quỳnh về thực tại bằng một cú huých khuỷu tay
nhè nhẹ, anh chàng liếc sang Đăng, cười toe toét – Đừng ngại anh ý,
trông thế thôi chứ anh ho một cái là xanh mặt.
Đăng rời mắt khỏi người mang giới tính nữ duy nhất trong phòng để nhìn
xuống bàn ăn. Dù câu đùa của Đức hơi huênh hoang và chả có gì buồn cười, anh vẫn thầm cảm ơn cậu ta. Nếu cậu ta không lên tiếng, có lẽ anh sẽ
tiếp tục tra tấn bản thân bằng việc nhìn đăm đăm vào đôi môi đang ngậm
edamame của Quỳnh và tự hỏi… Trời ạ, anh đang nghĩ đi đâu thế này không
biết!
- Gọi gì uống chưa Đức? – Cuối cùng thì Đăng cũng tìm được một chủ đề vô thưởng vô phạt để chứng tỏ rằng mình đang quan tâm đến bữa ăn chứ không phải cái gì khác.
- Anh uống sake không? Em còn một chai ở đây thì phải.
- Thôi, gọi nước đi, chiều còn làm việc.
- Nhạt thếch thế lo gì say. Mà anh cũng có bị đỏ mặt đâu… Uống đi, giải tán hộ em chai này, sắp hết hạn giữ rượu rồi.
Phải hôm khác, nhất định Đăng sẽ bợp gáy rồi nạt thằng ôn Đức một trận
cho nó bớt lăng xăng vênh vang trước mặt gái. Nhưng hôm nay, anh không
hơi đâu dạy dỗ nó, chỉ quay sang phía đối diện, hỏi nhẹ nhàng:
- Quỳnh uống rượu không?
Quỳnh dường như đã chuẩn bị tinh thần để đóng vai trò phân xử vụ này. Cô lắc đầu thật nhanh trước khi Đức kịp nháy mắt.
- Hừ, anh nhìn trừng trừng thế thì ai dám bảo có! – Đức lầu bầu nhưng rồi cũng gọi nhân viên mang trà.
Cho đến khi ba cốc trà lạnh được đem vào, không khí trong phòng đã trở
nên dễ thở hơn với Quỳnh. Cô đã tạm biệt món đậu tương luộc để đến với
những món nhiều năng lượng hơn, thịt và cơm cuộn. Câu chuyện giữa ba
người không đến nỗi rời rạc quá. Dù sao thì họ cũng có nhiều điểm chung: tờ báo điện tử, cấp trên, đồng nghiệp và cả một bàn đầy thức ăn. Tất
nhiên, Đức vẫn là người chiếm thời lượng lớn nhất trong cuộc hội thoại.
Khoe khoang hiểu biết về ẩm thực và văn hoá Nhật, buôn mấy tin hậu
trường giới thời trang nghe lỏm được từ chị gái, thỉnh thoảng không quên trêu chọc Đăng theo kiểu cố tình dìm hàng…, lối kể chuyện bảy phần thật ba phần bịa của anh chàng khiến đôi lúc Quỳnh phải phá lên cười. Nhưng
thật tai hoạ, giữa lúc mức độ dè chừng của cô hạ xuống thấp nhất, Đức có điện thoại và chạy biến ra khỏi phòng.