Thế nhưng cái nóng từ áp thấp phía Tây cùng với cái lạnh của nước chảy
từ khe núi đã khiến Quỳnh chỉ tránh mặt Đăng được vài ngày. Chiếc cầu gỗ còn chưa bắc xong, cô đã lên cơn sốt. Buổi chiều từ suối về, trán cô
mới hơi ran ran. Nhưng đến tối muộn, khi cả lũ bắt đầu bôi kem chống
muỗi đi ngủ, Phương vô tình chạm vào vào tay Quỳnh và phát hiện ra người cô nóng giãy. Vậy là hôm sau, khi nhóm thứ nhất tiếp tục với cây cầu và nhóm thứ hai tiếp tục với chương trình sinh hoạt hè cho trẻ con, Quỳnh
phải ngồi sau xe của một anh trong bản, lên trạm y tế xã.
Nhờ động cơ 110 phân khối của chiếc xe máy Tàu, con đường từ bản ngược
ra trung tâm xã hôm nay như ngắn lại. Cơn sốt đã làm đầu óc Quỳnh ong
ong, những góc cua gấp lại càng khiến cô nôn nao, may mà Bình – người
chở cô – quen đường nhưng không đến nỗi phóng ẩu. Uống xong mấy viên hạ
sốt và vitamin mà bà y sĩ ân cần đưa tận miệng, cô ngồi mớm lên thành
giường, chờ Bình quay lại. Nhưng nửa tiếng rồi một tiếng trôi qua, liều
thuốc vừa uống bắt đầu phát huy tác dụng, Quỳnh buồn ngủ rũ ra mà vẫn
không thấy bóng dáng Bình đâu. Kim đồng hồ miệt mài nhích về phía buổi
trưa, bà y sĩ đã chạy về nhà lo cơm nước cho lũ cháu, trạm xá chỉ còn
nắng đang nhảy múa trên những tờ áp phích đã bạc màu, Quỳnh ngả đầu vào
tường, lắng nghe sự im ắng, rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Chỉ đến khi có tiếng người ồn ào, cô mới giật mình choàng dậy. Bình đang bế một thằng bé chừng ba bốn tuổi lên bậc tam cấp của trạm xá, theo sau là mấy đứa trẻ con nữa và một người đàn ông đứng tuổi. Quỳnh vội vàng
đứng lên, vừa đỡ người đàn ông ngồi xuống giường, cô vừa quay sang Bình
hỏi xem có chuyện gì.
- Nó chạy trong nhà ra, xe tôi đâm vào.
Thằng bé khóc mếu máo, chẳng biết đau ở những đâu. Người đàn ông đứng
tuổi vừa phẩy tay xua đám trẻ con ra ngoài vừa nhìn quanh căn phòng.
Quỳnh đón ý, vội nói:
- Bà Muôn về nhà rồi, mười hai giờ mới quay lại cơ ạ.
Ông ta gật đầu, quay lại nhìn thằng bé, lẩm bẩm gì đó. Quỳnh nhìn Bình
dò hỏi nhưng anh ta lắc đầu. Cô đành quay sang người đàn ông, mạnh dạn
nói:
- Cháu xem cho em, được không ạ?
Người đàn ông nhìn Quỳnh bằng cặp mắt e ngại. Trong thoáng chốc Quỳnh
nghĩ, có lẽ ông ta không hiểu câu hỏi. Nhưng rồi ông ta cũng gật đầu. Cô ngồi xuống giường, bế thằng bé đặt vào lòng rồi cẩn thận sờ nắn khắp
người nó. Sờ nắn mãi mà không phát hiện ra chỗ đau, thằng bé thì vẫn gào khóc chứ không chịu nói, Quỳnh ngẩng lên nhìn Bình, hỏi nghiêm khắc:
- Anh chẹt qua nó à?
- Không, không phải mà. Tôi phanh lại rồi, nó va vào xe, ngã xuống thôi.
- Nó có bị đập đầu không?
- Không.
- Không bị đập đầu đâu – người đàn ông lên tiếng xác nhận.
- Thế nó ngã như nào?
- Như là ngồi xuống ấy mà.
Câu nói tưởng như qua quýt của Bình làm Quỳnh chợt nghĩ ra. Cô lật thằng bé nằm sấp xuống, kéo quần đùi của nó ra và xem xét kỹ hơn. Không phải
mất nhiều thời gian, cô thấy ngay mấy chiếc gai đang cắm sâu vào mông
thằng bé. Xử lý cái mông trẻ con bị gai đâm chảy máu thì chẳng cần đến y sĩ của xã, Quỳnh cũng có thể làm tốt. Cô lấy kéo nhổ sạch gai, bôi cồn i ốt và băng cho thằng bé, thao tác gọn gàng chính xác, thái độ dỗ dành
nhẹ nhàng, cứ như một y tá khoa nhi chính hiệu. Chỉ lát sau, thằng bé đã nín khóc, bắt đầu ngọ nguậy sờ mó mọi thứ đồ đạc trong trạm xá. Người
đàn ông thấy vậy liền túm tay nó lôi ra cửa. Và chỉ đến lúc này Quỳnh mới nhận ra, ngoài Bình và bố con thằng
bé, còn có một người đã đứng ngoài quan sát hết màn thao diễn kỹ thuật
sơ cứu của cô…
Vị khách dự giờ đột xuất vươn tay đẩy cánh cửa cho nó mở rộng ra rồi lùi một bước nhường lối cho người đàn ông và thằng bé. Quỳnh nhìn sững anh
ta. Trán, mắt, miệng… từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt hơi cúi xuống kia đều in đậm hai chữ vô cảm. Rồi anh ta ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ngạc
nhiên và câu chào đầy bối rối của cô, hai khoé môi khẽ nhếch về phía
mang tai tạo ra một nụ cười hờ hững trước khi mấp máy phát ra một câu
ngắn gọn, khô khan:
- Tôi đến lấy tài liệu tuyên truyền.
- Mọi người đi vắng hết rồi – Bình nhanh nhảu thông báo.