Hà Ngọc chưa từng biết đoạn quá khứ này của Khương Tiểu Trinh, nhưng ông biết những gì cô đã trả qua.
Cô vượt qua khoảng thời khó khăn ấy, giống như tất cả những cửa ải khó khăn đã từng và sắp sửa đi qua đời cô, chỉ với một mình, tự mình khắc phục bằng năng lực của chính cô.
Chỉ là.
Nếu lúc ấy ông biết, nếu lúc ấy ông đã ở đó……
Khương Tiểu Trinh vượt qua rào chắn, ngã xuống phía dưới.
Cơn mưa to trút xuống khuôn viên trường, cơn gió lớn thổi tung tà váy, những phiền não hỗn loạn của cô được giũ bỏ. Cô dang hai tay ra, an tâm như được nằm trong vòng ôm ấm áp của ai đó.
Điều duy nhất cô nhớ đến.
Cô bỗng dưng mở mắt ra, trông thấy gương mặt ưu sầu của người mình yêu gần trong gang tấc, cùng rơi xuống với cô.
Thời gian đình trệ vào khoảnh khắc này.
Phần eo đằng sau của Hà Ngọc bị một đôi tay siết chặt lại, đưa anh quay về sân thượng.
Cơn đau dự đoán trước không xuất hiện, mà phải nói là không hề đau đớn.
Khương Tiểu Trinh nằm lót dưới người anh, nằm ngửa trên nền xi-măng, nhe răng trợn mắt, biểu cảm có vẻ đau đớn.
“Em không sao chứ?”
Anh vội vàng buông cô ra, xem xét cô có bị thương tích gì không.
Đối mắt đen láy của Khương Tiểu Trinh nhìn thẳng vào mặt Hà Ngọc.
Cô đẩy tay anh ra, lên tiếng bằng giọng nói căng thẳng.
“Sao cậu lại ở đây?”
—— Tại sao ông lại ở đây nhỉ?
Hà Ngọc cúi đầu xuống, biểu cảm đông cứng lại.
Áo trắng, quần đen, giày thể thao màu trắng, tứ chi hoạt động nhẹ nhàng, đeo balo trên vai.
Sau khi kinh ngạc, anh “Phì” cười thành tiếng, trong lòng đã rõ.
Hà Ngọc vươn tay ra với cô gái đang ngồi trên mặt đất, nói.
“Anh hối hận rồi, Khương Tiểu Trinh.
“Thật ra, hôm tổ chức buổi lễ tốt nghiệp của năm 4 ấy, em tới tìm anh, anh vui lắm. Những lời anh muốn nói với em, vẫn chưa từng thay đổi.
“Anh sẽ chờ em.”
Mặt cô nhăn lại. Tâm trạng của cô tựa như tờ giấy bị vò nát, nỗi chua xót ướt át tràn trề bỗng nhiên không biết giấu đi đâu, tràn hết ra ngoài qua đôi mắt cô.
“Khóc gì cơ chứ, đồ ngốc.”
Anh lau nước mắt cho cô.
Gió lạnh mưa phùn, đêm tối không một tia sáng.
Sự dịu dàng của Hà Ngọc, là một chiếc áo khoác thật dày.
Không biết có thể dừng lại trong thế giới này bao lâu, anh vận hết thủ đoạn của mình để dỗ dành cô, ngăn cô khỏi đau khổ dù chỉ thêm một chút.
“Em có đồng ý ở bên anh không?”
Cô ngây ngốc gật gật đầu.
Tiện đà, cô lại lắc đầu thật mạnh.
“Sẽ liên lụy đến anh đấy, bây giờ anh chỉ thương hại em thôi.
“Đừng ôm ấp chờ mong với em, em sẽ không khá lên được đâu, mà chỉ càng lúc càng tồi tệ thêm.”
Vẻ mặt Khương Tiểu Trinh u ám tuyệt vọng, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập sự nản lòng. Từ khoảnh khắc cô đi lên sân thượng, chính bản thân cô đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Hà Ngọc liên tưởng đến một khuôn mặt khác.
Gương mặt mà ông từng nhìn thấy ở trong gương khi nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Gương mặt gần đất xa trời, già cả của chính ông.
Cho nên ông thấu hiểu, tất cả những lời Khương Tiểu Trinh muốn nói, những gì cô muốn biểu đạt, ông đều hiểu cả.
Nhưng mà.
“Cảm giác tình nguyện bị liên lụy cùng,” anh thở dài thật sâu: “Không phải là thương hại đâu.”
Hà Ngọc biết rõ ràng.
Ông năm lần bảy lượt từ chối Khương Minh Trân, tâm lý dần dần sa sút của ông đã khiến bà buồn thương thêm. Ông tận mắt thấy gánh nặng trên vai bà, và muốn giải thoát cho bà.
Nhưng giải thoát ở đâu?
Dây lưng dần lỏng chẳng hối chi, Vì chàng tiều tụy, có sá gì. Bà kề bên, bà săn sóc, tất cả những gì bà làm cho ông những năm gần đây…… Tình cảm mà bà dành cho ông, chưa bao giờ là thương hại.
“Nhìn anh đi, Khương Tiểu Trinh.”
Anh nâng mặt cô lên.
Khương Tiểu Trinh nức nở không ngừng, Hà Ngọc không chê phiền lụy, lau nước mắt cho cô.
“Chúng mình sẽ bên nhau, anh và em, hai ta cùng chờ, chờ đến khi em trở nên xinh đẹp, trở nên tự tin, đợi đến khi em yêu quý bản thân em.”
Rốt cuộc cô cũng nhìn về phía anh: “Lỡ như không đợi được thì sao?”
“Vậy cũng không sao.”
“Tại sao?”
“Anh yêu em.”
Mưa gió ngừng lại vì câu nói này.
Trời đất chỉ còn dư âm của ba chữ kia.
Khương Tiểu Trinh cắn môi, những giọt lệ vẫn trào khóe mi, mặt đượm vẻ hoang mang.
Hà Ngọc cởi balo ra, lục lọi bên trong.
Quả nhiên là có.
Quyển sổ ký họa thời niên thiếu, chưa bao giờ rời tay của ông.
Anh trao nó vào tay Khương Tiểu Trinh.
Câu chuyện của Hà Ngọc cũng có một đoạn mà Khương Minh Trân chưa từng biết, được gửi gắm trong ấy.
Khương Tiểu Trinh mở nó ra.
Đôi mày đang nhíu lại của cô, được từng trang giấy nhẹ nhàng dịu dàng vuốt phẳng.
Bạn không nhất định phải yêu toàn bộ bản thân, nhưng sẽ có một người, sẽ có một người như thế trên đời, người ấy sẽ yêu bạn.
Không phải đôi mắt to, không phải chiếc cằm nhọn, mà là một khuôn mặt múp míp, thoạt trông có vẻ không được thông minh cho lắm.
Cô bé ngốc nghếch cười rạng rỡ nhất trong đám đông, mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, đeo chiếc nơ bướm sáng long lanh. Phần tóc mái phồng phồng của cô bé tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ dưới ánh đèn ấm áp, tựa như một quả đào chưa gột rửa, tự nhiên chất phác.
Dưới ánh đèn đường ban đêm, cô một mình một bóng, nắm chặt chiếc túi nilon trong tay, vẻ mặt dữ dằn. Hình như có cơn gió phất qua vành tai cô, mái tóc dài bay về phía sau. Cô đi về một hướng, ánh mắt vô cùng kiên định.
Thiếu nữ ngủ thành hình chữ X ở hàng ghế sau trong ô tô, miếng băng keo hai mí dán vẹo, đôi môi đã lau hết màu, đường kẻ mắt còn chưa vẽ ổn. Hai nắm tay cô đặt trên ngực, lọn tóc hơn cong dán trên đôi má hồng, trông cô như yêu quái heo con, ngủ đến là ngon lành.
Sẽ có một người trên đời, yêu tất cả những gì thuộc về bạn.
Người ấy sẽ thấy được vẻ đẹp của bạn, giấu trong những giọt lệ bị nén lại, giấu trong sự dũng cảm để nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, giấu trong những lời hò hét cổ vũ bản thân, giấu trong chiếc váy công chúa lỗi thời, giấu trong sự quật cường miệng cứng lòng mềm, giấu trong những nếp nhăn nơi khóe mắt già nua lúc tươi cười.
Dù cho bạn có trăm ngàn chỗ hở, người ấy vẫn thấy bạn thật đẹp.
Dầu cho tình cảm tàn phai, thời gian thấm thoắt, ở trong mắt người ấy, dù bạn có ngã xuống nước, bạn vẫn đẹp như thuở ban đầu.
“Liệu anh có hối hận không……”
Khương Tiểu Trinh khép tập tranh lại. Cô đã ngưng khóc từ lâu, ngượng ngùng xoắn xít liếc nhìn Hà Ngọc, giọng nói sợ hãi mà rằng: “Anh nói anh yêu em với em, là quãng đời còn lại của anh sẽ bị ma ám đấy, liệu anh có hối hận không?”
“Không hối hận.”
Lời anh còn chưa dứt, Khương Tiểu Trinh đã chờ không kịp.
Cô đứng bật dậy lao đến, nhào vào lòng anh.
Khương Tiểu Trinh không có duyên phận với sự may mắn, đã tích cóp vận may cả đời cô, để giành được giải nhất của cuộc đời.
“Hà Ngọc Hà Ngọc, em cũng yêu anh.”
Hà Ngọc, anh cũng biết, cả cuộc đời này của Khương Minh Trân, cũng yêu anh thật sâu đậm.
Những lời anh nói với cô, cũng không sao cả.
Bởi vì yêu, nên không sao hết.
Anh không đủ hoàn mỹ, sẽ được bao dung; anh làm chuyện ngốc nghếch, sẽ được tha thứ.
Anh đổ bệnh, cũng không bị vứt bỏ.
Vì em cam tâm tình nguyện, yêu anh, thương anh.
“Hà Ngọc.”
Ông nghe thấy giọng nói đến từ phương xa, ngón tay ông vỗ về mái tóc đã trở nên bạc trắng của Khương Tiểu Trinh, ông thấy màn tuyết trắng bay lượn vào ngày Tết.
Giữa đất trời ngợp tuyết, người vợ nay đã già đứng trước cửa nhà, ôm trong lòng tấm áo len vừa đan xong vì ông, đang gọi ông về.
Giọng nói kề sát bên tai, quen thuộc, ấm áp, đã lâu.
“Trở về đi, Hà Ngọc.”
Ông nhìn thấy khẩu hình của bà, bà nói.
“Em đang đợi mình.”
[HẾT CHƯƠNG 54]
Dây lưng dần lỏng chẳng hối chi Vì nàng tiều tụy, có sá gì: Trích bài thơ Điệp Luyến Hoa của Liễu Vĩnh. Đọc đủ bài thơ và xem giải nghĩa tại đây: Link.